Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 55: Chương 55: Chương 53




Editor: ÓcCá

Khi Tiết Tú và Hàn Ngọc trở về phòng, đèn dầu trong phòng đã tắt, Tiết Thần đợi không kịp đã ngủ rồi. Hai người rón rén trở về nhưng vẫn kinh động đến Tiết Thần, thấy nàng trở mình, hai khuỷu tay chống trên gối đầu, Tiết Tú thấy nàng chưa ngủ, liền đi qua nói:

“Hì hì, Thần nhi chính là chưa ngủ hay vừa tỉnh vậy? Nếu đã tỉnh, vậy chúng ta đốt đèn nha.”

Tiết Thần ừ, sau đó lập tức bị ngọn đèn dầu trong phòng đột nhiên sáng lên chói đến nheo mắt lại, hỏi:

“Sao giờ mới về!”

Trước đó Hàn Ngọc ở bên cạnh thiêm thiếp trong chốc lát, lúc này ngược lại không buồn ngủ như vậy, cáo trạng:

“Nếu không phải ta kiên trì, nàng và Nguyên công tử kia đã có thể ngồi đối diện như vậy một đêm, không chừng hiện tại còn chưa chịu trở về đâu.”

Tâm tình Tiết Tú thật tốt, cho dù Hàn Ngọc nói vậy, nàng cũng không tức giận, cũng không có buồn ngủ chút nào, đi đến trước thư án, nâng bút lên làm thơ.

Hàn Ngọc và Tiết Thần nhìn nhau, hoàn toàn bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Ngọc không muốn tiếp tục bồi nàng điên nữa, vẫn đi đến sau tấm bình phong bằng gỗ, thay y phục, tới bên cạnh Tiết Thần nằm ngủ, hỏi:

“Một đêm nay, ngươi nhàm chán chết được. Tính tình này của ngươi thật không hợp quần, tự mình nhàm chán làm gì sao không đi ra cùng nhau chơi đùa với bọn ta, dù là nói giỡn cười đùa cũng tốt nha.”

Tiết Thần không nói gì, chỉ yên lặng xoay người, lưu lại bóng lưng cho Hàn Ngọc, Hàn Ngọc thấy nàng như thế, không khỏi nói thêm: “Ngươi đi rồi thì Khánh Vân biểu ca cũng trở về ngủ rất sớm.”

Tiết Thần vừa mới nhắm hai mắt liền mở ra, chỉ vì Hàn Ngọc nói cái tên kia.

Khánh Vân biểu ca...người nam nhân kia mặt ngoài đứng đắn, thế nhưng trong bí mật lại tùy tính khiến người ta phát điên. Tiết Thần chỉ cảm thấy trong đầu không ngừng nhớ lại lúc dáng vẻ của hắn chống tay, ở bên cạnh nàng giải thích ngôi sao trên trời, chăm chú không bị trói buộc, thật sự là đáng tiếc cho một gương mặt phong nhã xinh đẹp kia.

Tâm tình Tiết Tú vẫn rất tốt, đứng sau án thư tô tô vẽ vẽ, Hàn Ngọc thò đầu nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi quay người thổi tắt ngọn đèn dầu bên giường, sau tủ sách cách đó không xa, ánh đèn như hạt đậu, định trước tối nay Tiết cô nương không ngủ.

** ** **

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Thần thức dậy đầu tiên, đẩy ra cửa sổ phía tây, vừa vặn nhìn thấy dưới ánh mặt trời, hai chiếc xe ngựa từ trên đường núi uốn lượn nhanh chóng rời đi.

Tự mình đi thiện phòng lấy chút cơm chay trở về, thì thấy Tiết Tú và Hàn Ngọc đã thức dậy, mặc dù hôm qua Tiết Tú ngủ muộn, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, ngồi yên để Hàn Ngọc còn chưa trang điểm chải đầu cho nàng, sau khi Hàn Ngọc ngáp một cái hoàn thành nhiệm vụ, mới đến phiên mình trang điểm, ở trong tịnh phòng sửa sang xong, khi ra ngoài tức khắc tự động ngồi xuống bàn tròn bên cạnh, nhận lấy chén cháo Tiết Thần đưa cho nàng, uống từng ngụm nhỏ.

Tiết Tú cầm cái gương nhỏ soi hồi lâu, liền muốn đi ra cửa, làm sao Tiết Thần không biết nàng muốn đi đâu, vội vàng nói:

“Ngươi chớ đi, đám người Nguyên công tử đã đi trước rồi, khi ta thức dậy, đúng lúc nhìn thấy xe ngựa của bọn hắn đi xuống đường núi, sau đó ra ngoài, có hộ vệ tức khắc thay bọn họ truyền lời cáo biệt.”

Sau khi Tiết Tú nghe xong, trên mặt có chút thất vọng, nhưng cũng không thể làm gì, nói:

“A, thì ra đi rồi.”

Tiết Thần và Hàn Ngọc lại nhìn nhau lắc đầu, bây giờ không biết nên nói gì với cô nương si tình này, sau khi ba người ngồi ăn xong điểm tâm, thì đi dạo hai vòng trong vườn sau núi, xác thực nhìn thấy rất nhiều hoa trà nở rất tươi đẹp, đủ loại nhan sắc tranh đua khoe sắc, xác thực hiếm thấy.

Thưởng thức hoa xong, ba người vốn còn dự định ăn xong cơm chay buổi trưa rồi mới trở về, không nghĩ tới Tiết gia lại phái xe ngựa tới đón các nàng.

Mấy người Tiết Thần đành phải từ bỏ ý vui chơi, quy quy củ củ thu dọn đồ đạc hồi phủ, trên đường đi, Tiết Tú còn luôn vén rèm xe lên nhìn, không ngừng nhìn ngó, sau đó thỉnh thoảng thở dài một hơi.

Hàn Ngọc hỏi nàng làm sao vậy, nàng liền trả lời: “Hôm qua nhất định sẽ khiến ta cả đời khó quên, mặc kệ sau này thế nào, ta đều muốn luôn nhớ kỹ cảm giác ngày hôm qua.”

Các nàng đương nhiên biết, vì cái gì Tiết Tú nói như vậy, bởi vì nàng coi trọng chính là công tử nhà Thượng Thư Lệnh, vừa mới trở thành Thám Hoa Lang trong cuộc thi đình, tiền đồ vô lượng, có bao nhiêu nữ tử nhà quan lớn phù hợp muốn xứng với hắn, Tiết Tú nàng là gì chứ, không là gì cả, chỉ bằng vào thân phận nàng là ngoại tôn nữ của Ngự Sử, tựa hồ có một khoảng cách rất lớn với Nguyên công tử, điều này làm sao không khiến nàng phiền muộn.

Tiết Thần thấy nàng thất lạc, nhưng lại không biết phải an ủi nàng thế nào.

Ở kiếp trước nàng cũng dựa vào bối cảnh yếu kém mà gả vào phủ Trường Trữ Hậu, chỉ có điều, nàng không phải dựa vào gia thế bản thân chèo chống, mà là sử dụng một chút thủ đoạn bỉ ổi với Tống An Đường, khiến hắn si mê gương mặt của mình, lúc này mới thành công gả vào phủ Trường Trữ Hậu, mà lúc đó nàng đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều phương pháp khác nhau, nhưng không có cái nào hữu dụng.

Đương nhiên nàng sẽ không cổ vũ Tiết Tú làm theo cách này, với lại phương pháp kia thực sự không cao minh lắm, có thể xem là kế sách tệ nhất, tình cảnh của Tiết Tú so với nàng ở kiếp trước tốt hơn nhiều, không đáng làm như vậy giẫm đạp bản thân, mà Nguyên Khanh và Tống An Đường cũng không giống nhau, Tống An Đường nông cạn, không có lòng cầu tiến, luôn muốn người khác cưng chìu hắn, chưa từng cân nhắc đến cảm thụ của người khác, nhưng Nguyên Khanh thì khác, hắn dựa vào chân tài thực học của bản thân, thi vào ba vị trí đầu, trở thành Thám Hoa Lang chạm tay có thể bỏng, nề nếp Nguyên gia thành thật chất phác, có thể cảm nhận được ít nhiều từ trên người hắn, nàng thực sự không biết ở kiếp trước đến cùng Tiết Tú và Nguyên Khanh làm thế nào ở cùng một chỗ, cho nên không có cách nào đưa ra sáng kiến cho Tiết Tú. Liền để bọn họ thuận theo tự nhiên thôi.

Tiết Thần để xe ngựa về ngõ hẻm Yến Tử trước, nghe Khâm Phượng và Chẩm Uyên nói chuyện, Tiết Vân Đào bị gọi đến Đông phủ. Sau khi Tiết Thần thay y phục, trêu đùa bé thỏ trắng trong chốc lát, ôm nó nói chuyện một hồi lâu, sau đó mới để nó vào trong lồng, mình thì đi đến Đông phủ. ÓcCá diendanlequydon

** ** **

Bên trong Đông phủ, Tiết Kha và Tiết Vân Đào đang nói chuyện trong thư phòng, Tiết Kha đề ra việc năm nay Lễ bộ có chức vụ Thị Lang còn bỏ trống, hai cha con nói một hồi, Tiết Kha mới đột nhiên nhớ đến một chuyện.

“Đúng rồi, hộ vệ bên người Thần nhi, ngươi có biết hắn là ai không?”

Tiết Vân Đào đang cúi đầu nghiên cứu sổ Lễ bộ trong tay, không biết làm sao Tiết Kha đột nhiên hỏi tới hộ vệ của Thần nhi, ngẩng đầu nhìn hỏi: “Hộ vệ gì?”

Tiết Kha thấy bộ dáng hắn như thế, thì biết nhi tử khẳng định không chú ý tới chuyện này, giải thích nghi hoặc nói:

“Chính là hộ vệ giúp Thần nhi điều tra chuyện của Từ gia. Ngươi thật hồ đồ, vậy mà cho tới hôm nay vẫn không nhận ra người kia là ai.”

Tiết Vân Đào càng không rõ ràng, nhíu mày hỏi: “Con nên nhận ra cái gì. Đó chính là người giang hồ, đưa đầu nhập văn thư cho Thần nhi, con quan tâm hắn làm cái gì?”

Tiết Kha lắc đầu, vẫy tay với Tiết Vân Đào, khiến Tiết Vân Đào tiến đến trước mặt, nói cho hắn biết một ít chuyện, Tiết Vân Đào nghe xong liền kinh hãi: “Ngài nói là cùng một người sao?”

Tiết Vân Đào cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của người kia, thực sự nghĩ không ra, điều này cũng không thể trách hắn, dạo này có quá nhiều chuyện, chính ông còn vô cùng chật vật, làm sao có thời gian đi chú ý đến hộ vệ của nữ nhi chứ.

Nhưng hôm nay nghe phụ thân nói, nếu là thực sự, vậy Thần nhi đúng là có phúc.

“Vậy bây giờ phụ thân muốn con đi lung lạc hắn sao?” Tiết Vân Đào nghĩ đến mục đích Tiết Kha nói cho hắn biết chuyện này, đại khái chính là muốn lung lạc Nghiêm Lạc Đông đến làm việc dưới tay mình.

Tiết Kha suy nghĩ một chút, mới lắc đầu nói:

“Không cần. Nếu chính hắn lựa chọn Tiết gia chúng ta, vậy mặc kệ làm việc trong viện ai, đều giống nhau, sau này chờ đến lúc thật sự cần dùng đến, rồi hãy đi tìm hắn. Hiện tại án binh bất động là được.”

Lúc này Tiết Vân Đào mới gật đầu, biểu thị đã biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.