Edited by Bà Còm in Wattpad
Tiết Thần thật vất vả chờ tới hơn ba tháng, bụng nàng vẫn gió êm sóng lặng, không hề có cảm giác buồn nôn một chút nào, mỗi ngày chỉ ngủ nhiều hơn một ít so với bình thường, ngoài ra hết thảy đều không có gì thay đổi. Điều này khiến cho Tiết Thần vừa mừng vừa sợ -- mừng bởi vì nàng không bị khó chịu, không cần chịu đựng cảm giác ăn không vô bất cứ thứ gì nhưng vẫn cố gắng tiếp tục ăn; nhưng bên cạnh đó nàng cũng sợ không biết hài tử có thể xảy ra vấn đề gì hay không? Vì thế cứ ba ngày hai bữa nàng lại mời Thái y đến bắt mạch bình an.
Thái Tử trắc phi Lý thị sinh hạ thứ trưởng tử, năm nay Thái Tử muốn mở tiệc sinh nhật cho hắn trong phủ. Tuy nói là thứ tử nhưng dù gì cũng là thứ tử của Thái Tử, tương lai cũng là một chủ tử chân chính, ai cũng không dám coi thường.
Khiến Tiết Thần không ngờ được chính là, lần này phủ Thái Tử không chỉ đưa thiệp mời cho Vệ Quốc Công phủ, thế nhưng còn có một tấm thiệp mời do Thái Tử Phi đích tay viết cho nàng, nhìn hàng chữ nhũ vàng nắn nót viết ‘Vệ Quốc Công Thế tử phu nhân Tiết thị thân khải’ Tiết Thần liền cảm thấy có chút thần kỳ. Nội dung thiệp là chính thức mời Tiết Thần cùng ngày đến phủ Thái Tử tham gia yến hội.
Buối tối Tiết Thần đưa thiệp mời cho Lâu Khánh Vân xem: “Vốn dĩ ta định ở trong phủ dưỡng nhiều hơn chút, hài tử vẫn còn nhỏ tháng, tùy tiện đi chỗ đông người cũng không biết có thể va chạm gì hay không, nhưng Thái Tử Phi đích thân mời thì thật ra không thể không đi.”
Lâu Khánh Vân lại không thèm để ý: “Đây là Thái Tử Phi muốn mượn sức nàng mà thôi. Thái Tử tất nhiên đã thuật lại không ít chuyện của nàng. Hiện giờ nàng cũng đã qua ba tháng, đâu còn ngại va chạm. Hơn nữa, đi đến phủ Thái Tử mà nàng còn sợ cái gì? Trong phủ có hơn phân nửa đều là Cẩm Y Vệ và Cấm quân, bọn họ sẽ phải bảo hộ cho nàng một giọt nước cũng không lọt, căn bản không thể có người trà trộn vào hại nàng được.”
Tiết Thần nghiêng người dựa vào trường kỷ, có điểm thắc mắc: “Ta không phải sợ có người hại mới không muốn đi, chẳng qua cảm thấy trước kia cũng không có kiểu mời đơn độc như vậy. Ta là trưởng tức của Lâu gia, Thái Tử mời Lâu gia không phải xong rồi sao, tự nhiên đơn độc mời ta thật quá mới mẻ.”
Lâu Khánh Vân ngồi ở một bên, ân cần lột nho cho Tiết Thần, khảy hạt xong thì dùng xiên tre đưa đến miệng nàng, sau đó lại vừa tiếp tục công việc trong tay vừa nói: “Đó không phải muốn tỏ rõ sự trịnh trọng dành cho nàng sao? Là chuyện tốt! Ngoại trừ nàng và các chính phi của Hoàng tử, cũng chỉ có mấy Công chúa mới có vinh dự này.”
Tiết Thần ăn xong nho, khép lại thiệp mời đặt sang một bên nói: “Thái Tử Phi này lúc trước ta đã gặp qua ở trong biệt viện. Ta vẫn luôn rất tò mò, vì sao Thái Tử có bao nhiêu nữ nhân nhà huân quý lại không cưới, nhưng lại đi cưới đích tiểu thư nhà Ngự sử đài? Ngay cả mấy trắc phi khác của Thái Tử còn có xuất thân dường như cao hơn cả Thái Tử Phi.”
Lâu Khánh Vân gật đầu: “Đích xác như thế, tỷ như Lý trắc phi của Thái Tử chính là đích nữ nhà Ninh Quận vương. Bất quá loại chuyện cưới chính thê này, đặc biệt là Thái Tử Phi, thân phận cao thấp chưa chắc là quan trọng nhất, mấu chốt là phải xem có thể mang về ích lợi bao lớn cho Thái Tử. Ta nói như vậy có lẽ nàng cũng đã hiểu... Phụ thân của Thái Tử Phi Ngự sử đài, chưởng quản hành chính cả nước, địa vị thậm chí bao trùm lên cả Lại Bộ...”
Tiết Thần thật ra cũng không phải không hiểu đạo lý này, lại nghe Lâu Khánh Vân tường tận giải thích thêm một phen, lúc này mới cười gật đầu, lại ăn một quả nho nữa mới nói: “Mặc kệ là xuất giá hay thú thê, tìm được người thích hợp mới là quan trọng nhất, nhưng có rất nhiều người lại không thể có được phần tự chủ này. Chỉ cần suy nghĩ đến đây ta liền cảm thấy chúng ta thực hạnh phúc, ít nhất có thể cùng người chân ái thành lập gia đình. Cũng may mắn chàng thành thân không cần suy xét vấn đề lợi ích, bằng không hai ta phỏng chừng cũng không thành đôi được.”
Lâu Khánh Vân nghe đến đó lập tức tự hào nói: “Chứ còn gì nữa. Ta chính là kéo đến lúc lớn như vậy mà chưa thành thân, còn không phải là vì chờ nàng sao? Cuộc sống như hai ta mới gọi là hạnh phúc, sống như Thái Tử... chậc chậc chậc chậc hừ... hạnh phúc ở chỗ nào chứ! Quả thực chính là chịu phạt! Muốn ta mỗi ngày phải đối mặt với nữ nhân ta không thích, thà rằng cả đời không thành thân đi làm hòa thượng.”
Tiết Thần bị Lâu Khánh Vân chọc cười: “Hèn chi hai chúng ta ăn ý như vậy, ta cũng từng nghĩ giống y như thế, nếu không phải gặp chàng thì ta đã đi làm ni cô rồi.”
Lâu Khánh Vân tiến đến bên tai nàng thầm thì: “Nàng nhất định sẽ đến miếu ni cô bên cạnh ngôi chùa ta xuất gia, hai ta còn phải gặp gỡ.”