Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 276: Chương 276: Nghịch tử




Edited by Bà Còm in Wattpad

Buổi sáng hôm sau Lâu Khánh Vân cũng không trở lại, tuy nhiên có phái thị vệ bên người về phủ truyền lời, nói là Hình Bộ phát sinh đại sự, mấy ngày tới đều phải trụ lại trong bộ.

Tiết Thần biết đại sự này hẳn là sự kiện đêm qua hai người thảo luận, vụ án ở am Thiên Diệp chỉ cần tuôn ra thì nhất định sẽ là vụ lớn làm kinh hoảng triều dã. Đừng nói là mấy ngày, nhiều khi có thể kéo đến cả tháng Lâu Khánh Vân cũng không cách gì về phủ. Vì thế Tiết Thần lập tức chuẩn bị y phục cùng chút thức ăn, nhờ thị vệ nhân tiện mang về Hình Bộ cho Lâu Khánh Vân.

Ăn xong bữa sáng, Tiết Thần ở trong vườn nghe Tuân ca nhi đọc Tam Tự Kinh, Nghiêm Lạc Đông tới xin gặp.

Tiết Thần tiếp Nghiêm Lạc Đông ở đình hóng gió, vừa thấy mặt đã hỏi ngay: “Hôm qua nghe Cố Siêu nói thúc có khách?”

Nghiêm Lạc Đông gật đầu: “Phải. Có khách.”

Tiết Thần thấy ông không có ý muốn nói thêm một câu nào bèn không hề hỏi nhiều. Nghiêm Lạc Đông thở phào một hơi, sau đó mới báo cáo cho Tiết Thần: “Chuyện hôm qua phu nhân phân phó Cố Siêu điều tra đã có kết quả. Mẫu nữ Thôi phu nhân sau khi rời khỏi Vệ Quốc Công phủ thật sự đã làm ngoại thất cho Công Bộ Thị Lang Phạm Nhất Xuân, khổ nỗi Phạm Nhất Xuân có chính thất phu nhân rất đanh đá. Thôi phu nhân đi theo hắn không bao lâu thì chính thất phu nhân liền tìm đến cửa lôi Thôi phu nhân ra dạy dỗ một trận, hơn nữa thu hồi tòa nhà Phạm đại nhân cho ở. Thôi phu nhân bị thương tích đầy người, không có chỗ đi đành phải lại một lần nữa xin giúp đỡ từ người bằng hữu giới thiệu Thôi phu nhân cho Phạm đại nhân. Ai ngờ bởi vậy mà nhầm đường lạc lối nhiễm nghiện thuốc phiện, không thể không bắt đầu buôn bán da thịt. Thôi tiểu thư cũng bị bức bách đi theo con đường này.”

Nghe Nghiêm Lạc Đông nói đến đây Tiết Thần đã có thể tưởng tượng được, Thôi phu nhân kia thoạt nhìn như người “không dính khói lửa phàm tục” nhưng thật ra là kẻ thập phần ích kỷ và ngây ngốc, không biết tự mình chăm lo bản thân, vĩnh viễn chỉ muốn người khác hầu hạ chiều chuộng, vì hưởng thụ xa hoa mà không tiếc bán đứng hết thảy, hại người hại mình.

“Hiện nay hai người họ ở tại cuối con hẻm Miêu nhi trong gian phòng của khu nhà từ thiện, Thôi phu nhân đã bệnh rất nặng, coi bộ không thể nào cứu được. Thôi tiểu thư vì chữa bệnh cho mẫu thân mà nợ nần rất nhiều, cuộc sống vô cùng khổ sở.”

Chờ Nghiêm Lạc Đông báo cáo xong, Tiết Thần bất đắc dĩ thở dài: “Thôi phu nhân đã mắc bệnh này thì sẽ không thể cứu được, thúc hãy phái người thanh toán hết tất cả nợ nần của Thôi tiểu thư, chuộc thân cho nàng ta ra khỏi chốn hoa lâu, cho nàng một số vốn đủ để an thân lập nghiệp, để nàng tự mình đi theo con đường nàng ta chọn.”

Nghiêm Lạc Đông gật đầu hỏi: “Phu nhân muốn cho nàng biết là ai giúp hay không?”

“Không cần. Nàng ta sẽ không muốn biết. Hết thảy cứ ngầm làm là được.”

Được câu trả lời khẳng định của Tiết Thần, Nghiêm Lạc Đông liền lui ra, đi vài bước lại dừng chân, quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Thần. Tiết Thần xuống đình, đang định kêu Hạ Châu đi gọi Tuân ca nhi trở về, thấy Nghiêm Lạc Đông đang nhìn nàng bèn nhướng mi hỏi: “Thúc còn có việc?”

Nghiêm Lạc Đông muốn nói lại thôi, chậm rãi lắc đầu: “Không có gì.”

Nhìn bóng dáng Nghiêm Lạc Đông rời đi, Tiết Thần cảm thấy thắc mắc cực kỳ, bộ dáng có chuyện muốn nói rồi lại không biết nói như thế nào thật là kỳ quái.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Khi vụ án ở am Thiên Diệp được trình lên, không ngoài sở liệu của Tiết Thần, quả thực chấn kinh triều dã. Trong vài ngày này đầu đường cuối ngõ đều ở thảo luận chuyện này, ngay cả Trưởng Công chúa cũng nghe được tin.

“Thật không biết là kẻ nào phát rồ, thế mà làm ra loại chuyện bất nhân thất đức này, còn cố tình chọn nơi cửa Phật thanh tịnh, thật là đáng giận!” Trưởng Công chúa oán giận với Tiết Thần đang giúp bà cởi áo choàng tơ tằm.

Tiết Thần và Hàn thị liếc nhau, Hàn thị cười nói: “Đích xác đáng giận, những người đó rõ ràng muốn mượn cửa Phật để che dấu hành vi đồi bại, ai cũng không thể ngờ được bọn họ bắt cóc cô nương sẽ giấu các nàng ở am ni cô.”

Trưởng Công chúa lại càng cảm thấy tức giận: “Thật là táng tận lương tâm, may mắn kế hoạch bị phá, nếu như không thì không biết còn bao nhiêu cô nương phải gặp tai ương.”

“Nếu không nhờ Thế tử phá án như thần, loại hành động lén lút mượn danh Phật Tổ này còn không biết sẽ kéo dài đến bao lâu. Hiện giờ bị phát hiện thì thật A Di Đà Phật.” Hàn thị nói

Tiết Thần giao áo choàng của Trưởng Công chúa cho Thiền Oánh, đỡ Trưởng Công chúa ngồi xuống, vừa dâng trà vừa hỏi: “Cũng không biết kẻ phía sau màn là người phương nào, làm ác đến mức này thì nhất định phải nghiêm trị.”

Trưởng Công Chúa liên tục tán đồng: “Không sai, cần thiết nghiêm trị! Loại chuyện này không chỉ là trời đất không dung mà pháp lý cũng không chứa, nếu không nghiêm trị thì làm sao có thể bình ổn dân oán.”

Ba người đang hăng hái nói về vấn đề này, Quốc Công Lâu Chiến từ bên ngoài đã trở lại. Bộ dạng ông vô cùng phong trần mệt mỏi, dường như cả đêm không ngủ, trên mặt tràn đầy lửa giận. Hàn thị thấy thế vội vàng hành lễ cáo lui. Chờ sau khi Hàn thị rời khỏi, Lâu Chiến nổi đóa hất cả bàn trà xuống đất, dọa Tiết Thần và Trưởng Công chúa giật nẩy mình. Tiết Thần vội vàng kêu nha hoàn vào dọn dẹp, Trưởng Công chúa tiến lên hỏi: “Chàng làm sao vậy, trong nhà ai chọc chàng?”

Lâu Chiến đang nổi nóng, cũng biết bản thân đã không khống chế được, hít sâu một hơi mới trả lời Trưởng Công chúa: “Trong nhà không ai chọc ta! Ta chỉ cảm thấy khó thở. Thật là nghịch tử, nghịch tử mà!”

Hai chữ “nghịch tử” làm Trưởng Công chúa cuống lên: “Khánh ca nhi làm sao thế?”

Lâu Chiến nhìn thoáng qua Trưởng Công chúa, bất đắc dĩ thở dài: “Ai nói hắn? Ta đang nói đến Ngọc ca nhi.”

Nghe đến đây Tiết Thần cũng cảm thấy kỳ quái, như thế nào lại nói đến trên người Lâu Ngọc Tô rồi? Nàng lại bưng một chén trà khác đặt trước mặt Lâu Chiến rồi hỏi: “Hắn làm gì thế ạ? Vì sao ngài lại tức giận như vậy?”

Lâu Chiến nâng chén trà lên muốn uống rồi lại không có tâm tình, thả cái nắp lại rồi đặt thật mạnh chén trà trên bàn, lúc này mới gằn giọng nói: “Vụ ở am Thiên Diệp mọi người đã biết rồi chứ gì? Có biết ai là chủ mưu không?”

Tiết Thần liếc nhìn Trưởng Công chúa, kinh ngạc hô lên: “Phụ thân nói vậy, chẳng lẽ chủ mưu của vụ am Thiên Diệp, lại là... hắn sao?”

Lâu Chiến không nói gì mà chỉ nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế, Trưởng Công chúa đi qua xoa bóp đầu cho trượng phu: “Trời ạ, như thế nào lại là hắn được chứ? Có thể xảy ra hiểu lầm gì hay không? Hắn là Tam Phò mã, cho dù thật sự muốn nữ nhân cũng không đáng làm ra chuyện tồi bại như vậy.”

“Hừ, hắn là Tam Phò mã thì thế nào? Làm phò mã mấy năm vẫn không hề được Hoàng Thượng trọng dụng, hắn sốt ruột bèn nghĩ ra dùng phương pháp như vậy để lung lạc triều thần. Lúc Ký Minh dẫn người xâm nhập vào hang ổ, hắn đang cùng những tên hồ bằng cẩu hữu “hít mây nhả khói”, hình ảnh kia quả thực khó coi! Oan nghiệt quá là oan nghiệt! Lâu gia làm sao có thể cho ra một hậu nhân không biết tiến bộ, không biết liêm sỉ như vậy! Thật là huỷ hoại thanh danh trăm năm của Lâu gia, hắn, hắn... ôi trời!”

Trưởng Công chúa thấy Lâu Chiến đau khổ như vậy vội vàng an ủi: “Chàng đừng tức giận. Không ai trách được chuyện này trên người của chàng, tuy nói cũng là họ Lâu nhưng bọn họ cũng đã sớm phân gia, nếu là hành vi của Ngọc ca nhi vô lễ pháp thì cũng không phải là trách nhiệm của chúng ta!”

Lâu Chiến đỡ đầu: “Ta biết chứ, nhưng, nhưng tóm lại hắn cũng vẫn là họ Lâu. Nhiều năm học hành như vậy sách vở ném cho chó ăn hết rồi. Huống chi, lần này Tam phòng phân gia xảy chuyện lớn rồi, Ngọc ca nhi không chỉ làm chuyện táng tận lương tâm, hắn còn, còn làm Tam Công chúa nghiện ma túy, cho nên Tam Công chúa tuy biết hành động của hắn nhưng cũng không dám hó hé, chỉ nói gì nghe nấy! La Chiêu nghi biết được việc này liền tới quỳ bên ngoài Nguyên Dương Điện, lúc này Tam phòng phân gia chỉ sợ không ai thoát được bị liên lụy! Đúng là đồ nghịch tử! Nghịch tử!”

“...”

Chuyện này thật đúng là làm Tiết Thần không thể ngờ được. Hôm trước Tam Công chúa tới trước cửa Quốc Công phủ nhưng không vào, kiêu căng ngạo mạn muốn nàng giao ra Dư thị; khi đó Tiết Thần liền có chút nghi ngờ, hóa ra đó là vì sao Tam Công chúa luôn luôn ương ngạnh lại nghe phò mã tới thỉnh Dư thị trở về. Nhất định là Lâu Ngọc Tô sợ Dư thị ở Công phủ nói ra điều gì bất lợi với hắn, vì thế mới sai Tam Công chúa lại đây; mà Tam Công chúa có nhược điểm ở trong tay hắn, cho dù trong lòng không tình nguyện nhưng lại không thể không tới.

Như vậy là nàng đã nắm đủ dữ kiện để có thể suy nghĩ thông suốt. Nàng không biết đời trước có phải cũng là Lâu Ngọc Tô chủ mưu hay không, nhưng chắc chắn hắn cũng có phần trong vụ này. Nàng có thể khẳng định đời trước kẻ phía sau màn không bị lôi ra ánh sáng, có lẽ do Hoàng Thượng muốn lưu lại thể diện cho toàn bộ Lâu gia. Đời trước nếu chuyện Lâu Ngọc Tô lại bị tuôn ra, vậy thì Lâu gia coi như chân chính sụp đổ -- rốt cuộc Lâu Khánh Vân đã chết rất nhiều năm, Lâu gia Đại phòng không người nối nghiệp, Tam phòng cưới Công chúa lại không biết tự trọng, chỉ cần công bố người phía sau màn thì không chỉ là huỷ hoại Lâu Ngọc Tô mà cũng là huỷ hoại Lâu gia; cho nên đời trước mọi người mới không biết rốt cuộc là ai chủ mưu.

Một đời này đã thay đổi hoàn toàn, Lâu gia Đại phòng hiện giờ giống như mặt trời ban trưa, Lâu Khánh Vân sống khỏe mạnh, danh vọng của Lâu gia căn bản không cần Tam phòng phân gia chống đỡ. Vì thế Tiết Thần biết rõ ràng, một đời này hành vi phạm tội của Lâu Ngọc Tô tuyệt đối không bị che dấu, huống chi Tam phòng đã sớm phân gia dọn ra ngoài, cho dù bị liên luỵ cũng không liên luỵ đến Lâu gia Đại phòng, Hoàng Thượng bất luận thế nào cũng sẽ không chịu bỏ qua cho Lâu Ngọc Tô và Tam phòng phân gia đâu.

Rốt cuộc hành động của Lâu Ngọc Tô không chỉ thương thiên hại lý coi tính mạng con người như cỏ rác, hắn còn làm mặt mũi Hoàng gia bị hổ thẹn, làm Tam Công chúa cũng gặp tai hoạ. Cho nên, lần này Lâu Ngọc Tô đúng là chết chắc rồi!

Qua hai ngày sau, Hình Bộ hừng hực khí thế thẩm tra vụ án ở am Thiên Diệp, người phía sau màn là ai rốt cuộc cũng đã truyền ra ngoài, Tam phòng phân gia chạy trời không khỏi nắng.

Sáng sớm, Dư thị vừa biết tin tức đã nhào vào sân của Kình Thương viện liên tục dập đầu, cầu Trưởng Công chúa đưa tay cứu giúp. Tuy Trưởng Công chúa có hồ đồ nhưng Tiết Thần không hồ đồ, chuyện này Lâu Ngọc Tô tuyệt đối không có khả năng thoát thân sạch sẽ, cho dù Dư thị có dập bể đầu cũng không có khả năng dùng mệnh của bà ta chuộc mệnh cho Lâu Ngọc Tô. Vì thế từ lúc Dư thị tới Kình Thương viện bắt đầu dập đầu, Tiết Thần đã khiến Trưởng Công chúa vào nội gian nghỉ ngơi, sau đó sai người đem Dư thị đưa về viện của nàng.

Từ khi lần trước Dư thị đến Lâu gia khóc than vẫn luôn tá túc tại Quốc Công phủ, Dư thị tiến đến cầu xin cũng là nhân chi thường tình, Tiết Thần cũng không khó xử bà ta, chỉ nhốt bà ta trong viện sai người canh chừng. Tiết Thần không ở ngay lúc này đuổi Dư thị ra khỏi phủ xem như tận tình tận nghĩa, tương lai vụ án kia phán như thế nào Tiết Thần không biết, có thể liên luỵ Dư thị hay không Tiết Thần cũng không biết, nhưng chỉ cần một ngày vụ án chưa phán xét thì nàng sẽ không đuổi Dư thị, coi như đây là tình nghĩa cuối cùng Lâu gia dành cho bà ta.

Tuy nói Tam phòng đã phân gia, sớm đã không hề có quan hệ với dòng chính của Lâu gia, nhưng dù sao cũng là từ Lâu gia mà ra. Đại án thẩm phán sắp tới, Tiết Thần đương nhiên phải ước thúc mọi người trong phủ, mấy ngày này tuyệt đối không thể ra ngoài có bất luận hành vi không ổn gì, ngôn hành cử chỉ phải cẩn thận gấp trăm lần so với ngày thường.

Rốt cuộc vào mười ngày sau, sau khi Tam ty hội thẩm bèn tuyên án: Thủ phạm chính Lâu Ngọc Tô xử chém đầu ở ngọ môn, toàn bộ quan viên tòng phạm và trên dưới Tam phòng phân gia đều bị lưu đày vùng khổ hàn ở quan ngoại, con cháu vĩnh viễn không được làm quan không được trở về kinh thành. Tam Công chúa hành vi không hợp phán chung thân cấm túc.

Mặc dù xử trí nghiêm khắc như vậy, nhưng tất cả mọi người đều biết đây đã là ân xá lớn nhất của Hoàng Thượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.