Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 22: Chương 22: Quyết định




Dựa theo những những lời Ninh nói ra miệng, Tiết Thần chỉ cảm thấy nội tâm không khỏi buông lỏng, cuối cùng hòn đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng từ khi sống lại tới nay cũng rơi xuống, không hiểu sao nàng luôn sợ hãi Từ Tố Nga, khi nàng còn là đứa nhỏ, thường xuyên bị bà ta sửa trị có miệng cũng không thể nói, bị bà ta dùng thân phận mẹ cả chèn ép không thở nổi, giống như một con cẩu bị người ta giáo huấn từ nhỏ, khi trưởng thành cũng đã mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn em ngại người luôn chèn ép mình từ bé như trước.

Kiếp trước nàng thất bại thảm hại, lúc Từ Tố Nga còn đang yếu ớt, nàng ngây thơ không biết gì, bỏ lỡ cơ hội đối kháng với bà ta, chờ đến khi nàng hiểu được tất cả, Từ Tố Nga đã an toàn vượt qua thời kỳ yếu ớt, trong tay nắm chặt mạng của nàng, trở thành ngọn núi cao nàng không thể động tới.

Sống lại một đời, nàng muốn nhanh chóng giải quyết triệt để, nhưng mà không như mong muốn.

Câu lưu tử diệt mẫu là nàng cố ý nói, vốn không trông chờ tổ mẫu cùng phụ thân sẽ đồng ý, đây chỉ là một loại phương pháp lấy lùi làm tiến, trước đề ra một yêu cầu họ sẽ không đồng ý, để bọn họ phản bác, cuối cùng cho ra một kết quả vừa ý.

Từ Tố Nga sinh hai đứa nhỏ cho Tiết Vân Đào, hơn nữa đã dưỡng đến lớn như vậy, bà ta đâu thể dễ dàng dứt ra như vậy, maylà Tiết Uyển đột nhiên xông vào, để cho nàng chiếm được tiên cơ, nhìn qua biểu hiện vừa rồi của Tiết Vân Đào, thật ra ông vẫn rất có tình nghĩa với Từ Tố Nga, nếu như nàng không làm khó một trận như vừa rồi, tùy bọn họ thao túng trong bóng tối, một năm sau, Từ Tố Nga có thể lấy thân phận mẹ cả vào Tiết gia như trước, chờ đến thời điểm đó, mới là Tiết Thần lúc nên đau đầu.

Tuy rằng hiện tại vẫn không tránh khỏi hậu quả Từ Tố Nga vào cửa, nhưng tối thiểu đã làm bà ta biến từ thân phận mẹ cả xuống thiếp thị khi vào cửa, tối thiểu thân phận của thiếp thị kém mẹ cả một ngọn núi cao, mẹ cả có thể quản giáo đích tiểu thư, nhưng thiếp thị không có khả năng đó.

Chiếm được kết quả mình mong muốn, Tiết Thần cũng không muốn ở trong này lâu, chào Ninh thị cùng Tiết thị, cũng không liếc mắt đến Tiết Vân Đào cùng Tiết Uyển, rời khỏi gian nhà chính này.

Tiết Vân Đào nhìn bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt khẽ động, bỏ lại Tiết Uyển, liền đuổi theo, trên hành lang gọi Tiết Thần lại.d.đ.l.q.đ

Tiết Thần dừng bước, nhưng không quay đầu, chỉ đứng yên chờ đợi Tiết Vân Đào tiến lên tìm nàng, Tiết Vân Đào đi đến bên cạnh Tiết Thần, thấy mặt nàng không chút thay đổi, bộ dáng cự tuyệt người ta ở ngoài ngàn dặm, nhớ tới lúc trước nàng ở trong phòng khí thế bức người như vậy, lại cảm thấy mình thân là phụ thân, có nghĩa vụ quản giáo nàng, liền ho nhẹ một tiếng mở miệng nói:

“Tiểu Thần, quả thật vừa rồi phụ thân nói ở trong kia có chỗ không đúng, nhưng con cũng không nên lòng mang ác độc, không quản nói như thế nào, Uyển Nhi cũng là muội muội của con, chuyện tỷ đệ nó như này, quả thật phụ thân thiếu nợ rất nhiều, từ nhỏ bọn họ sống ở bên ngoài, một tháng cũng khó gặp ta được một lần, nương bọn họ là nữ nhân tốt, nhiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn không oán không giận phụ thân, trước đó như thế nào thì không nói, phụ thân chỉ muốn nói với con, sau này các nàng vào cửa, con không thể tiếp tục điêu ngoa, mọi người đều là người một nhà, con không chỉ thêm một muội muội, còn có một đệ đệ, con là trưởng tỷ, phải học cách chiếu cố đệ đệ muội muội, phải biết được cách duy trì vui vẻ hoà thuận trong nhà, biết không?”

Lúc Tiết Vân Đào nói những lời này, Tiết Thần vẫn không có biểu cảm gì, mãi đến khi ông nói xong, Tiết Thần mới chậm rãi xoay người, mắt nhìn thẳng Tiết Vân Đào nói:

“Cha, trước giờ con đều không cảm thấy ngài không phải là người cha tốt. Nhưng bây giờ, con lại cảm thấy đến người tốt cha cũng không được tính.”

Chân mày Tiết Vân Đào cau lên, đang muốn tức giận, chỉ nghe Tiết Thần lại mở miệng nói:

“Không cần nhanh chóng phủ nhận lời con nói. Ngài nói tâm tư con ác độc, không biết duy trì gia đình hòa thuận, nhưng từng câu con nói không phải là suy nghĩ cho thanh danh của ngài? Nhà có đích thê lại nuôi dưỡng ngoại thất, để ngoại thất sinh hạ một trai một gái, thi cốt đích thê chưa lạnh, đã dung túng nữ nhi tư sinh nữ vào phủ náo nhận thân, mất hết mặt mũi Tiết gia, hôm nay đến phủ mừng thọ, phần lớn là đồng liêu của tổ phụ cùng phụ thân, chuyện hôm nay đã sớm khiến mọi người để ý, cho nên cách xử lí chuyện này của cha trở nên cực kì quan trọng, mọi người đều đang chờ nhìn Tiết đại nhân ngài xử lí chuyện này như nào, con nói lưu tử diệt mẫu, có cái gì không đúng, lưu lại là huyết mạch của phụ thân, xóa đi là nữ nhân nhất định sẽ làm ngài hổ thẹn, nhưng nếu tổ mẫu cùng phụ thân đều đã không nguyện tuyệt tình như thế, vậy con cũng đành phải thỏa hiệp, đáp ứng bà ta vào cửa làm thiếp, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, phụ thân ngài còn muốn con như thế nào?”

Nói tới đây, Tiết Thần thấy trong mắt Tiết Vân Đào đã có tơ máu cùng lệ nóng, Tiết Vân Đào nhìn nữ nhi như vậy, cũng không biết trong lòng là tư vị gì, xưa nay bên tai ông mềm, ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần đối phương nói ít lời uyển chuyển, ông có thể móc cả buồng tim ra, huống chi, tuy rằng lúc trước ông trách cứ Tiết Thần, nhưng nghe nàng giải thích như vậy, lại cảm thấy hình như là đạo lý này.

Nhớ tới hôm nay ở yến tiệc, ánh mắt hiếu kì của các đồng liêu, lúc này ông mới đột nhiên bừng tỉnh, đúng thế, trải qua chuyện ồn ào của Tiết Uyển như vậy, mọi người đều đã biết chuyện này, cho dù ông có tâm muốn cưới Từ Tố Nga vào cửa làm đích thê, chỉ sợ đời này đều không làm được, mà dưới tình huống này, nữ nhi còn có thể thay ông suy nghĩ khắp nơi, thật sự là khó có được.

Tiết Thần thấy vẻ mặt Tiết Vân Đào có biến hóa, sau khi hít sâu một hơi, lại mở miệng tiếp tục nói:

“Huống chi, phụ thân nói ngài thiếu nợ bọn họ, nhưng nói đến cùng, những thiếu nợ đó cũng không phải là con cùng mẫu thân nợ, ngài muốn duy trì gia đình hòa thuận, chút này không cần ngài nói, con thân là đích trưởng nữ cũng sẽ làm được, phụ thân muốn đối tốt với bọn họ, vậy cứ đối tốt với bọn họ đi, con sẽ không ngăn cản, nhưng mà cùng với đó, cũng xin phụ thân chớ quên, con cũng là nữ nhi của ngài, hơn nữa là nữ nhi duy nhất của ngài và đích thê.”

Sau khi nói xong những lời này, Tiết Thần cũng không chờ Tiết Vân Đào phản ứng kịp, xoay người sang chỗ khác, tiến thoái có độ đứng thẳng lưng, đoan trang thanh lịch đi xuống hành lang gấp khúc, để lại một mình Tiết Vân Đào đứng tại chỗ.

Ông làm việc làm quan đều tốt, chỉ có xử lí chuyện trong nhà là do dự, ông quá trọng cảm tình, thường bị chút tình cảm bình thường níu giữ bước chân, cho nên ảnh hưởng tới lý trí phán đoán bình thường, tiểu Thần nói rất đúng, sự tình đi đến một bước như hôm nay, tất cả đều là do bản thân ông.

Là ông thiếu nợ hai nhi nữ, thiếu nợ Từ Tố Nga, đồng thời cũng thiếu nợ Lô thị, ông chính là người do dự không quyết định, vì thế căm thù đến tận xương tuỷ.

Tiết thị đỡ Ninh đi đến phòng ngủ, đá cuội xếp liền thành đường mòn bên phong có hương thơm của lan, nhìn vô cùng lịch sự tao nhã thanh u.

Đi qua một tòa lương đình bát giác mái cong, Tiết thị ngừng lại, đỡ Ninh thị đi tới, để người hầu hạ ở ngoài lương đình.

Ninh thị nhìn thoáng qua Tiết thị, rốt cuộc nhịn không được nói với Tiết thị:

“Không phải con vẫn luôn không thích tẩu tử Lô thị kia sao? Sao hôm nay lại nhìn Thần tỷ nhi với cặp mắt khác xưa như thế?”D@Đ#L$Q%Đ^^

Ninh thị biết tâm tư nữ nhi này cũng không khác mình cho lắm, cũng không hi vọng trong nhà có một nữ nhi của thương hộ, khổ nỗi tổ tiên định ra duyên phận, không có biện pháp đành phải cưới về, nhưng cưới về cũng không có nghĩa mọi người có thể thực sự tiếp nhận.

Tiết thị nhìn chung quanh, sau đó ghé sát vào tai Ninh thị nói:

“Mẫu thân cho rằng, vì sao chuyện hôm nay xảy ra?”

Ninh thị thấy nàng có lời nói, cũng phối hợp lắc đầu, liền gặp Tiết thị nhếch nhếch môi cười, rồi sau đó lại tiếp tục nói: “Nếu con nói hết chuyện hôm nay cho mẫu thân, nhất định mẫu thân cũng sẽ khen con làm đúng, Thần tỷ nhi nhà chúng ta cũng không phải một nhân vật bình thường.”

Sau khi nói xong mấy câu nói đó, Tiết thị liền kể hết chuyện xảy ra hôm nay cho Ninh thị, bao gồm vì sao Tiết Uyển lại đột nhiên chạy đến tiền sảnh nhận cha, ngay tại sau khi chuyện đó xảy ra, bà (Tiết thị) đã phái người điều tra tiền căn hậu quả một lần, người trong phủ cũng hỏi qua, lúc này mới hiểu được toàn bộ.

Ninh thị nghe xong những lời đó, cũng cực kỳ hoảng sợ, hỏi Ninh thị:

“Con đang nói, hôm nay đột nhiên Uyển Nhi chạy đến tìm người, là bị người uy hiếp xúi giục, mà người uy hiếp xúi giục này, là Thần tỷ nhi?”

Tiết thị gật đầu: “Đúng. Hơn nữa chuyện này làm chuyện này rất cẩn thận, nếu không phải con tìm tiểu nha hoàn của tiểu thư Trương gia, căn bản sẽ không phát hiện được, người đứng đằng sau lại là Thần tỷ nhi.”

Ninh thị như có đăm chiêu rũ mí mắt xuống, sau một lúc mới nheo mắt nói một câu: “Như thế, tâm tư Thần tỷ nhi cũng quá thâm trầm rồi, nói vậy nàng đã sớm biết chuyện của Từ thị, cũng đã biết được Tiết Uyển, nếu không phải lúc này con tìm đúng người, chúng ta sẽ chẳng hay biết chuyện đó.”

Tiết thị lại cong môi, cười cười: “Ngược lại con cảm thấy, vẫn sợ là chuyện này Thần tỷ nhi cố ý để lại dấu vết dắt chúng ta đi theo. Nếu không phải như thế, trước đó nàng đã nói rõ với tiểu thư Trương gia, cần gì sau khi làm xong chuyện, lại làm điều thừa phái nha hoàn thông báo cho tiểu thư Trương gia phải tức tốc hồi phủ?”

Cũng đúng là nha hoàn này bị người của Tiết thị bắt gặp, lúc này mới phát hiện manh mối này, bắt đầu tìm hiểu nguồn gốc.

“Nhưng tại sao nàng phải lưu lại manh mối như vậy cho chúng ta đây?” Đây chỗ Ninh thị không thể nghĩ ra được, nếu tâm tư Thần tỷ nhi đã như vậy, cần gì lại vẽ rắn thêm chân, để cho người ta phát hiện? Chẳng lẽ chính là muốn biểu hiện thủ đoạn của mình trước mặt hai người? Đây cũng không phải là chuyện một người lí trí sẽ làm.

Ánh mắt Tiết thị dừng ở cây hoa sơn trà tím diễm lệ, gợi lên khóe môi, nói:

“Chỉ sợ nàng muốn dùng chuyện này, bắt chúng ta đầu hàng.”

Ninh thị nhìn Tiết thị, mãi lúc lâu không nói chuyện, Tiết thị đứng dậy, đi đến bên gốc hoa trà, lấy ngón tay nâng cánh hoa không mấy thẹn thùng lên, cảm thấy vui mừng nói:

“Không phải nương luôn ghét bỏ đại tẩu xuất thân thương gia, không quyết đoán như tiểu thư khuê các, thiên kim thế gia sao? Không nghĩ tới nàng lại có thể dạy dỗ được một nữ nhi như vậy, theo con thấy, khí chất trên người Thần tỷ nhi, chưa hẳn đã kém những thiên kim thế gia kia, có tâm tư, có thủ đoạn như vậy, lại là đích trưởng nữ hiểu được tiến thoái, mới là Tiết gia chúng ta nên có.”

Ninh thị không nói gì, như đang rơi vào trầm tư, Tiết thị thấy bà như thế, lại lập tức thêm một câu:

“Nếu nương muốn một đích tử kế thừa Tiết gia, sau này có thể cưới cho đại ca một tẩu tử làm đích thê, đại ca đang ở tuổi trai tráng, tiền đồ rực rỡ, nương còn lo lắng sau này không có cháu trai để ôm sao? Ngược lại trong thời điểm này, nếu trong nhà không có một đích tiểu thư như thế, đây mới là chuyện khiến người trong thiên hạ bật cười. Vốn nương nói Từ Tố Nga có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho rằng nữ nhi nàng ta dạy dỗ sẽ rất xuất sắc, nhưng hôm nay xem ra, so sánh với Thần tỷ nhi của chúng ta, không biết kém bao nhiêu, nương đã nói qua, tương lai chờ Từ Tố Nga vào cửa, trong hai khuê nữ nương sẽ chọn ra một người xuất sắc hơn, nay con thấy cũng không cần chọn, đích trưởng tiểu thư mà Tiết gia cần, chính là Thần tỷ nhi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.