Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 26: Chương 26: Thiếu Khanh (cất giữ v thông báo)




Editor: ÓcCá

Tiết Thần tự tay lấy xuống túi tiền bên hông mình, đưa trực tiếp cho nam nhân nọ, Khâm Phượng giữ lấy tay Tiết Thần, thốt lên:

“Tiểu thư, người tuyệt đối không thể hồ đồ.”

Tiết Thần bỏ tay Khâm Phượng ra, giơ túi tiền lên, nói: “Cho ngươi hết đó, đến Nhân An Đường ở phố Chu Tước bốc thuốc đi, đại phu trợ tá chính là ngự y từ trong cung về hưu, dùng thuốc xem trọng hữu hiệu, dược liệu trân quý cũng tốt hơn so với những tiệm thuốc khác.”

Nghiêm Lạc Đông sống hơn bốn mươi năm, lần đầu tiên bị một tiểu cô nương khiến cho thẹn đỏ mặt, thế nhưng hắn biết rõ sự khổ sở của một đồng tiền có thể đánh bại anh hùng hảo hán, huống chi đây không chỉ là một đồng tiền, hai tay cung kính nhận lấy túi tiền của Tiết Thần, cúi đầu không dám nhìn Tiết Thần nữa.

Tiết Thần biết người trong giang hồ có võ công cao cường giống hắn, cần nhất chính là mặt mũi, dù sao hôm nay làm việc thiện này bản thân nàng cũng có chút không giải thích được, nhưng mà, nhớ tới vẻ mặt nữ nhân kia che chở cho đứa bé, nàng thật sự không bỏ xuống được, thôi coi như là tích đức, hao tài tiêu tai đi.

Buông màn xe xuống, lập tức để Vương bá điều khiển xe rời đi, Nghiêm Lạc Đông nhìn xe ngựa bọn họ biến mất ở đầu hẻm, một mực nhớ kỹ phương hướng và chữ 'Tiết' in trên vách xe của các nàng.

Trên xe, Tiết Thần nói với Khâm Phượng và Chẩm Uyên:

“Chuyện hôm nay, ai cũng không được phép nói với bất kỳ người nào ở trong phủ.” Dừng một chút, Tiết Thần lại cất cao giọng với Vương bá đang đánh xe: “Vương bá, có nghe thấy không? Ai cũng không được nói ra chuyện hôm nay.”

“Dạ.” Ba người cùng nhau trả lời

Khâm Phượng và Chẩm Uyên nhìn nhau, nhẹ gật đầu, hai người cũng cảm thấy nhất định không thể để người trong phủ biết việc này, hai ngàn lượng bạc nha, đây đã có thể mua được hai trăm người trở về, thật là không thể yên lòng với sự hào phóng của tiểu thư.

Đối với việc này, Tiết Thần cho rằng cứ như vậy là qua đi, ai ngờ ba tháng sau, một nam nhân dắt tay một cô bé tìm tới cửa...

Sau khi đứng hơn nửa ngày ở ngõ hẻm cửa chính Tiết gia, cuối cùng cũng mời được Tiết Thần ra ngoài.

Nghiêm Lạc Đông buông tay cô bé, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, hắng giọng nói với Tiết Thần:

“Tiểu nhân tên Nghiêm Lạc Đông, người Bảo Định Thanh Hà, bốn mươi lăm tuổi, dưới gối có một nữ nhi, biết võ công quyền cước, ngày trước được tiểu thư cứu giúp, đại ân đại đức không gì báo đáp, nguyện đi theo Tiết đại tiểu thư, chỉ xin một chức vụ hộ viện, cầu có chỗ an thân cùng tiểu nữ, không cần bất cứ hồi báo nào, nhất định trung tâm không hai lòng, thần phục tiểu thư, đây là văn thư đầu nhập của tiểu nhân, xin tiểu thư thu nhận.”

“...”

Tiết Thần đứng trên bậc thang, mặc áo ngắn vải mịn màu trắng, váy ngắn bách điệp màu xanh nhạt, dung mạo trong sáng, xinh đẹp vô song, dung mạo xuất sắc như vậy, lúc này đang khẽ nhếch miệng, giương mắt nhìn nam tử bề ngoài bình thường cường tráng trước mặt, nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải.

Mãi cho tới khi nam tử nọ lại tiến lên một bước, nói: “Đây là văn thư đầu nhập của tiểu nhân, đã ký tên đồng ý, xin tiểu thư thu nhận.”

Đến lúc này Tiết Thần mới phản ứng lại, bước xuống bậc thang nói với hắn: “Thu lại đi. Ta không muốn ngươi trả gì cả, nhà chúng ta cũng không thiếu hộ viện, ngươi trở về cố gắng chăm sóc cho vợ con thật tốt là được rồi.”

Nét mặt người nọ nao nao, sau đó cúi đầu nhìn đứa bé còn chưa cao đến thắt lưng hắn, nói: “Nội tử đã qua đời. Một ngày ba bữa dùng nhân sâm giữ hơi thở cũng chỉ duy trì được hai tháng.”

Lúc này Tiết Thần mới nhìn thấy trước vạt áo của đứa bé và nam nhân nọ đều vá một miếng vải bố, trên tóc đứa bé còn cài một đóa hoa nhỏ màu trắng, có lẽ đã hái ở mộ phần của nương cô bé, dưới gót chân còn dính giấy tiền vàng bạc đốt cúng.

Nhớ tới dáng vẻ nữ nhân kia, Tiết Thần liền thở dài, nhưng vẫn khoát tay nói với người nọ:

“Nếu tôn phu nhân đã qua đời, vậy ngươi càng không cần đầu nhập vào ta, mang theo con gái ngươi, sinh sống cho tốt đi.”

Tiết Thần thật lòng muốn tốt cho hai cha con bọn họ, hắn có một thân công phu, Tiết Thần đã từng chứng kiến, người như vậy mà làm hộ viện tuyệt đối uổng phí tài năng, hắn còn cầm theo văn thư đầu nhập, nói cách khác là cam nguyện làm nô, chỉ có điều không có khuế ước bán thân, nhưng về thân phận khẳng định sẽ kém hơn, bằng công phu của hắn, dù có tùy tiện đi làm võ sư hoặc tiêu sư ở đâu đó vẫn dư sức. ÓcCá.diendanlequydon

Thế nhưng người nọ hết sức kiên trì với lựa chọn của mình, hơn nữa đem năm trăm hai mươi lượng bạc còn dư lại trả hết cho Tiết Thần, nhất định muốn Tiết Thần nhận lấy văn thư đầu nhập của hắn, nói muốn dùng cách này để trả bạc cho Tiết Thần.

Tiết Thần thật sự bất đắc dĩ, rồi nghĩ đến nếu sau này khi nàng quản lý đồ cưới của Lô Thị, kiểu gì cũng sẽ gặp phải phiền phức, có Nghiêm Lạc Đông khẳng định sẽ an toàn hơn nhiều, đã không thể từ chối sự nhiệt tình của hắn, vậy liền dứt khoát đáp ứng, để hắn mang theo nữ nhi vào phủ, sắp xếp cho hai cha con bọn họ một khu nhà nhỏ riêng biệt, đồng thời bảo quản gia viết công văn mời hộ viện, chứ không tiếp nhận văn thư đầu nhập của hắn. Chi tiêu của Nghiêm Lạc Đông và nữ nhi hắn đều tính vào Thanh Tước Cư của Tiết Thần, xem như Nghiêm Lạc Đông là người Thanh Tước Cư, không cần khai theo chi tiêu trong phủ, những người khác sẽ không thể nói gì, sau khi sắp xếp xong, chuyện này mới coi như kết thúc.

**

Phủ nha Đại Lý Tự nằm tại ngõ hẻm Đông Hà, nơi này hội tụ Tam Pháp Ti, Hình bộ, Đô Sát viện và Đại Lý Tự. Đại Lý Tự là nha môn thẩm tra cuối cùng, cho nên ở đầu phía đông, phòng ốc liền nhau, ngói nhà có màu xanh thủy mặc, tường trắng ngói đen, tạo ra cảm giác vô cùng trang nghiêm cung kính.

Đi qua chỗ tra án, phía sau hội thẩm đường, chính là nơi quan viên Đại Lý Tự nghỉ ngơi, tránh khỏi ồn ào náo động lộn xộn phía trước, Phạm Văn Siêu chào hỏi với những đồng liêu đi ngang qua, xuyên vào rừng trúc, tiến đến hướng một căn nhà vắng vẻ bên trong.

Đây là một tòa lâu nhỏ được xây bằng trúc, viện trước viện sau đều trồng các loại cây trúc, từng cơn gió thổi tới, rừng trúc rung động xào xạc, ai sẽ nghĩ đến phía sau nha môn Đại Lý Tự lại có một nơi u nhã thanh tịnh như vậy.

Phạm Văn Siêu bước lên bậc thang, hai người canh giữ trước cửa cùng hành lễ với hắn, hắn phất quạt Ngọc Cốt trong tay, hỏi:

“Chủ tử các ngươi đâu?”

Lý Cảm chỉ vào bên trong, đáp: “Đang viết chữ trong Phong các, đã viết gần một canh giờ rồi.”

Phạm Văn Siêu gật đầu, gõ cây quạt vào lòng bàn tay, sau đó bước vào cửa, vượt qua bức bình phong lớn hai mặt làm bằng trúc vẽ tứ quân tử (mai, lan, cúc, trúc), đi đến bên trong, Phong các mà Lý Cảm nói ở sau tấm bình phong làm bằng trúc cách đó không xa, bởi vì cửa sổ xung quanh đều được mở ra, tựa như đặt mình vào giữa những làn gió thông thoáng, nên gọi là Phong các.

Đi vào trong nữa còn có Thủy các, Noãn các (phòng ấm), Thư các (phòng sách) này nọ.

Phạm Văn Siêu biết khi người nào đó đang viết chữ không thích nhất bị người quấy rầy, hắn đi thẳng đến đây đã thấy hơi khát nước, hết lần này tới lần khác ngay cả một nha hoàn hầu hạ chỗ này cũng không có, Phạm Văn Siêu muốn uống trà còn phải tự mình rót, mới vừa cầm ấm trà rót ra nửa ly, chuẩn bị lại rót đầy ly thì giọng nói trong trẻo truyền ra từ bên trong, hỏi:

“Tìm được người chưa?”

Phạm Văn Siêu ngẩng đầu nhìn nơi giọng nói phát ra, cũng không đi vào, bưng ấm trà và ly trà, dứt khoát ngồi xuống, cao giọng trả lời:

“Tìm được rồi, còn gặp mặt nữa, ta nói mục đích đến với hắn, hắn không chút suy nghĩ đã cự tuyệt ta.”

Bên trong yên lặng một lúc, sau hồi lâu mới nghe thấy âm thanh gấp giấy và tiếng nói truyển ra:

“Ha ha, cự tuyệt ngươi? Hắn quả đúng y như lời đồn, là một người cứng đầu, nhưng mà, bây giờ ngoại trừ chỗ của chúng ta, còn ai dám tiếp nhận Nghiêm Lạc Đông hắn? Lý Đại Hữu đã chết, hắn thì tốt rồi, dứt khoát từ quan mang con về nhà, với thân thủ kia, trong Bắc Trấn Phủ Ti không thể tìm ra đối thủ, Nghiêm Bách hộ đứng đầu Thập Tam Thái Bảo, sẽ cam tâm ở nhà chăm con hay sao? Chỉ nói nhảm thôi mà ngươi cũng tin.”

Phạm Văn Siêu uống đủ nước, mới để bình trà xuống, quyết định đứng lên ứng phó với người ở trong, đeo quạt Ngọc Cốt bên hông, hai tay chắp sau lưng, vừa đi vừa nói:

“Ngay từ đầu ta cũng không tin, nhưng hắn thực sự làm như vậy. Không chỉ có cam tâm mang con về nhà, còn tình nguyện làm hộ viện cho một tiểu cô nương, đệ nhất cao thủ của Bắc Trấn Phủ Ti, đứng đầu Thập Tam Thái Bảo, nói ra ai cũng không tin! Nhưng đây chính là sự thật, ngay cả văn thư đầu nhập Nghiêm Lạc Đông đều đưa ra, còn có thể là giả hay sao?”

Một bàn tay thon dài trắng nõn vén lên rèm treo ở Phong các, nam tử đi ra từ bên trong tựa như trích tiên trong tranh vẽ, dáng dấp xinh đẹp, gương mặt sáng sủa, tuấn mỹ như ngọc, mắt như xuân sơn, đường nét khuôn mặt tựa một thanh kiếm, hết sức sắc bén (dùng mặt giết người trong truyền thuyết, chính là cảm giác này). Hắn mặc áo bào suông thẳng dệt hoa văn cành trúc màu thủy mặc, tóc đen buộc sau đầu, búi tóc được cài bằng quan ngọc màu tím cao ngất, viên ngọc màu tím to như quả trứng chim cút, toàn thân lấp lánh ánh tím, đứng dưới ánh mặt trời hiện rõ quầng sáng tôn quý, ngọc bội treo bên hông, dáng vẻ mới khoảng hai mươi tuổi, khí chất lại trầm ổn hiếm có, phong thần phi phàm, mỗi khi giơ tay nhấc chân luôn lộ ra nét quý tộc trời sinh, thần thái khoan thai, thân thể như ngọc, hành động cởi mở thẳng thắn, nam nhi tốt như vậy, đúng là thế gian hiếm có.

Mỗi lần gặp hắn, Phạm Văn Siêu đều cảm thấy trước mắt như có vòng sáng vàng kim chói mắt xuất hiện, hắn tin tưởng, bất kỳ nam nữ gì đứng bên cạnh một nhân vật như vậy, đều sinh ra cảm giác này, mặc dù Phạm Văn Siêu lớn lên cùng người này, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa luyện được một thân kim cương bất hoại, luôn bị hào quang của hắn làm cho chói mắt.

Lâu Khánh Vân, thế tử phủ Vệ Quốc Công, tự gọi Ký Minh, phụ thân là Vệ Quốc Công Lâu Chiến, mẫu thân là Tuy Dương trưởng công chúa, hoàng thân quốc thích chân chính, hoàng thượng là cữu cữu, biểu huynh là Thái tử... Mà chính hắn cũng là Xa Kỵ Ung dung, vẻ ngoài anh tuấn kiệt xuất, tài giỏi hơn Trạng Nguyên, lại rất giảo quyệt, ưa thích hình pháp, đến nỗi những hoàng thân khác đều chọn đi Hàn Lâm viện, Quốc Tử Giám...những chức quan văn nhẹ nhàng, chỉ riêng vị này lựa chọn một trong tam ti, Đại Lý Tự. Với bề ngoài của một công tử phú quý, trở thành Đại Lý Tự Thiếu Khanh, điển hình của một ác quan, chuyện khiến người khác phải mở rộng tầm mắt chính là tất cả mọi người đều cho rằng vị công tử này chỉ làm mấy ngày rồi sẽ tự động rút lui, nhưng hết lần này tới lần khác hắn làm rất hăng hái, đến bây giờ ngay cả Vệ Quốc Công cũng không quản hắn được. ÓcCá.diendanlequydon

Lâu Khánh Vân nhìn Phạm Văn Siêu, mày kiếm mắt đẹp nhướng lên, hỏi:

“Tiểu cô nương gì, hộ viện gì? Nghiêm Lạc Đông điên rồi hay sao?”

Phụ thân của Phạm Văn Siêu là Vĩnh Định Hậu, hắn lớn hơn Lâu Khánh Vân hai tuổi, thế nhưng trước mặt hắn (Lâu Khánh Vân), hắn không hề có cảm giác làm ca ca, luôn cảm thấy mọi chuyện đều bị hắn nắm mũi dẫn đi.

Nhìn hắn, Phạm Văn Siêu sờ lên mũi, sau đó nói:

“Nghiêm Lạc Đông điên thật rồi! Tự mình đưa văn thư đầu nhập, rõ ràng hắn đã vứt hết mặt mũi, nếu muốn thuần phục Tiết Kha cũng thôi đi, nhưng hắn lại cứ khăng khăng muốn thuần phục cháu gái của Tiết Kha, một tiểu cô nương mười một tuổi, ta thật sự không còn ý kiến gì với hắn!”

Lâu Khánh Vân nghe đến đó, đôi mắt đẹp không khỏi híp lại, có chút chần chừ hỏi:

“Tiết Kha? Chuyện này có quan hệ gì tới Tiết Kha? Hắn có mấy cháu gái?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.