Editor: ÓcCá
Lâu Khánh Vân quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt của Tiết Thần bị hoa đăng con thỏ nhỏ màu trắng chiếu rọi trở nên sáng trong như ngọc, lông mi tựa hồ càng dày đặc thêm, mũi vểnh cao tinh xảo xinh đẹp, chiếc miệng nhỏ thì càng không cần nói, phối hợp với cặp mắt to đen kịt ngập nước như hai viên ngọc tím kia, thấy thế nào đều là một khuôn mặt họa thủy, chỉ tiếc tuổi hơi nhỏ, mười ba tuổi...
Tiết Thần ngẩng đầu nhìn Lâu Khánh Vân, nhưng thấy hắn đã sớm quay đầu đi, lại đang dùng cây móc một hoa đăng hình cá chép lên, đuôi cá cong cong, rất sống động, bỏ móc câu ra, thì đưa cho Tiết Thần, cong môi hỏi:
"Ngươi nói chuyện kia, muốn ta hỗ trợ sao?"
Tiết Thần nhìn hắn, sau đó đặt hai hoa đăng chung một chỗ, bình tĩnh tự nhiên lắc đầu, nói: "Không cần."
Nàng nói như vậy, vậy đã nói rõ chính là không cần mình ra tay. Trong lòng Lâu Khánh Vân khó tránh khỏi có chút thất lạc, nha đầu này gặp được chuyện gì điều thứ nhất nghĩ tới nhất định không phải cầu cứu, mà là sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để phản kích, dưỡng thành loại tính cách này nhất định là một người trong hoàn cảnh vô cùng tuyệt vọng mà tạo thành, không có người giúp nàng, mọi thứ đều dựa vào bản thân đơn đả độc đấu, nếu như không phản kích sẽ bị ức hiếp.
Trong lòng mềm nhũn mà trước giờ chưa từng có, Lâu Khánh Vân cũng không nói lời nào, mà chuyển ánh mắt về phía hoa đăng trên mặt sông, thật lâu chưa nói chuyện. Hắn có ba muội muội, nhưng không có một muội muội nào có tính cách kiên cường tựa như nàng, độc lập đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Tiết Thần quay đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn đứng đối diện với mặt nước vô cùng tuấn mỹ, quan phục Đại Lý Tự màu đen bạc khiến hắn trông có vẻ nghiêm túc hơn nhiều, với xuất thân của hắn, một nhân vật như vậy, đến cuối cùng lại gặp nạn chết nơi tha hương xứ lạ, ấn tượng của Tiết Thần đối với hắn cũng chỉ dừng lại ở trong lễ đưa tang phô trương của hắn ở kiếp trước, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày mình và hắn đứng nói chuyện cùng nhau.
Bây giờ là năm đầu tiên Thị Nguyên, năm thứ ba Thị Nguyên hắn sẽ chết tại Trác Châu, nói cách khác, thời gian chết định tại hai năm sau, trong lòng hơi động, Tiết Thần đột nhiên mở miệng hỏi:
"Đại công tử ngươi..."
Lâu Khánh Vân cắt đứt lời nàng, cười sang sảng, dưới ánh sáng hoa đăng chiếu rọi hàm răng trắng càng trắng toát: "Gọi biểu ca đi. Thân cận hơn."
Tiết Thần không muốn tranh chấp loại vấn đề này vói hắn, biết nghe lời phải nói: "Biểu ca. Vì sao ngươi lại gia nhập Đại Lý Tự?" Nếu không phải vào Đại Lý Tự, hắn sẽ không gây thù hằn, không gây thù hằn, thì sẽ không lọt vào ám sát mà chết tha hương nơi xứ lạ.
Kỳ thật vấn đề này không chỉ có Tiết Thần cảm thấy kỳ lạ, với thân phận được trời ưu ái của Lâu Khánh Vân mà lại chạy tới Đại Lý Tự làm công việc liếm máu trên lưỡi đao, rất nhiều người đều cảm thấy rất khó hiểu, trong mắt của thế nhân, tướng mạo như Lâu Khánh Vân, xuất thân bối cảnh, chỉ cần không phải là một thiếu gia ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp, cho dù đi làm quan văn cũng thoải mái hơn, tỉ như Lục bộ Thị Lang gì đó, Lâu Khánh Vân đã từng thi qua khoa cử, còn rất xuất sắc đạt được vị trí đầu trong kỳ thi hương, nhưng hắn không tiếp tục thi đình, bởi vì một khi thi đình, hắn tất nhiên sẽ đi một con đường khác, sau khi mười sáu tuổi đỗ đầu trong kỳ thi hương, Lâu Khánh Vân lập tức làm một quyết định khiến tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt —— tiến vào Đại Lý Tự, từ phán ti làm lên, từng bước một đi tới vị trí bây giờ.
Lâu Khánh Vân không nghĩ tới nha đầu này hỏi hắn vấn đề thứ nhất lại là cái này, nghĩ một hồi sau, thì không giấu diếm, nói thẳng:
"Đại Lý Tự tương đối sạch sẽ."
Sạch sẽ? Trong lòng Tiết Thần thưởng thức ý nghĩa của hai chữ này.
Lâu Khánh Vân thấy nàng không nói gì, đôi mắt đen nhuộm sương đêm chăm chú nhìn mình, đột nhiên cong môi cười nói: "Coi như ngươi thông minh, nhưng có một số việc vẫn là không hiểu."
Sau đó đưa tay về phía Tiết Thần, Tiết Thần theo bản năng tránh về sau một chút, vẫn không có thể tránh được, Lâu Khánh Vân nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng nói ôn nhu tựa như lông vũ:
"Không sao, chờ ngươi lớn hơn chút nữa, ta nói cho ngươi nghe."
Tiết Thần ngửa đầu nhìn người nam nhân cao hơn nàng một cái đầu này, đột nhiên có một loại cảm giác muốn khóc, sự ôn nhu ở đáy mắt hắn không lừa được người, sự dịu dàng trên tay không lừa được người, giọng nói chuyện không lừa được người, bọn họ cứ đứng đối diện mà nhìn đối phương, cuối cùng vẫn là Tiết Thần thu hồi ánh mắt trước, giơ tay kéo bàn tay vẫn luôn để trên đầu của mình xuống, sau đó lui về phía sau một bước, cúi xuống, không biết phải để ánh mắt vào đâu, giọng nói nhỏ như muỗi:
"Không còn sớm nữa, ta cần phải trở về."
Lâu Khánh Vân thấy nàng thẹn thùng, trong lòng vui rạo rực, biết tiểu cô nương cuối cùng cũng biết yêu, không muốn lập tức mở lời hù dọa nàng, cho nên Lâu Khánh Vân định dùng phương pháp nước ấm nấu ếch xanh, chậm rãi hòa tan tiểu nha đầu này, luôn có một ngày, nàng sẽ lớn lên, lớn rồi sẽ biết hắn tốt. ÓcCá diendanlequydon
** ** * *
Mãi đến khi Tiết Thần ngồi lên xe ngựa Tiết phủ còn cảm thấy có chút như lọt vào trong sương mù, chỉ có hai hoa đăng đặt trên bàn nhắc nhở nàng đây không phải là mộng. Nàng thổi tắt ánh nến trong hoa đăng, đặt chúng nó trên bàn nhỏ gần cửa sổ xe ngựa, một con thỏ nhỏ trắng tinh không tì vết, cặp mắt hồng hồng, bụng mập mạp, cộng thêm một con