Edited by Bà Còm in Wattpad
Con đường ở thành Bắc luôn luôn quạnh quẽ hôm nay đã xảy ra một sự kiện khiến tất cả láng giềng chung quanh đều nghẹn họng nhìn trân trối -- Đại cô nương nhà Lý viên ngoại ở thành Đông mang theo gia đinh Lý gia, hung tợn xông vào khách điếm Phúc Lai, bắt được cô gia Trương tú tài đi khách điếm trộm tình. Lý đại cô nương cao lớn vạm vỡ, xách Trương tú tài giống như xách gà con, một tay quẳng hắn ra khỏi phòng, hung tợn gầm lên: “Cái con dâm phụ kia ở nơi nào? Cả gan dám trộm nam nhân của lão nương, không kiên nhẫn sống nữa sao?” Lý đại cô nương năm nay vừa mới mười tám, sức lực có thể bẻ gẫy sừng trâu. Trương tú tài bị nàng quăng cho hai cái tát tai, mắt nổ đom đóm, vẫn chưa thể hiểu được vì sao hôm nay mình rõ ràng nhận được thư hẹn hò của Tiêm Nhược mà người xuất hiện ở chỗ này lại là con cọp cái.
Giọng nói Lý đại cô nương vang như chuông đồng đánh thức toàn bộ khách điếm. Mấy khách nhân mơ mơ màng màng ào ào tuôn ra khỏi phòng, có người ở lầu hai đứng nhìn, có người ở lầu một ra hành lang ngóng lên, tóm lại có rất nhiều người đang vây xem. Trương tú tài hận không thể đem mặt che khuất, dậm chân mắng Lý đại cô nương: “Ngươi làm gì vậy? Ngươi không biết xấu hổ, ta vẫn còn biết đấy!”
Lúc trước nếu không phải bởi vì trong nhà không còn tiền bạc, hắn đâu thể nào cưới con cọp cái này về, bất quá chính là nhìn trúng Lý gia có chút tiền mà thôi. Nhưng từ sau khi thành thân, Trương tú tài ngay cả một ngày lành cũng chưa có được, con cọp cái này công nhận là cũng có khả năng vun vén khéo léo cho gia đình, nhưng đúng là không có học vấn, làm việc nói chuyện rất thô kệch, chưa nói đến điểm gì khác, chỉ cần nhìn ngoại hình của nàng ta cũng đủ khiến người hết muốn ăn uống.
Lý đại cô nương lại giáng cho Trương tú tài thêm một bạt tai nữa: “Ta làm gì? Ngươi không biết ta tới làm gì sao? Nếu không có người nói cho ta, ta còn không biết ngần ấy năm ngươi lén lút ở bên ngoài tằng tịu với nữ nhân khác, còn thường xuyên đến loại địa phương này yêu đương vụng trộm tìm hoan. Trương Chanh, ngươi thật biết hưởng thụ nhỉ! Cầm bạc của lão nương đi ăn nằm với nữ nhân hạ tiện? Ta vì Trương gia các ngươi ngày đêm làm lụng vất vả, việc gì dơ việc gì nặng đều làm, ngươi xứng đáng với ta sao? Ngươi xứng đáng với tiểu bảo sao?”
Tiểu bảo là nhi tử của Trương tú tài, năm nay mới hai tuổi. Ttrương tú tài nhớ tới nhi tử, lúc này mới ngẩng đầu nói: “Ngươi nói nhao nhao cái gì? Ta tằng tịu với nữ nhân hồi nào? Chính ngươi cũng thấy rồi, trong phòng chỉ có một mình ta, ngươi từ nơi nào nghe được tin đồn nhảm nhí liền tới đây tìm ta đen đủi, thật đúng là bị quỷ ám! Chả trách thánh nhân đã nói “Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung“. Đúng là tục không chịu nổi!”
Lý đại cô nương không muốn cùng hắn nói lời vô nghĩa, chạy tới quật Trương tú tài nằm dài trên mặt đất, lập tức cưỡi lên người, đè Trương tú tài sùi bọt mép thiếu chút nữa trợn trắng mắt, nhưng nhất định không thừa nhận mình tới đây để yêu đương vụng trộm. Lý đại cô nương mồm miệng không lanh, nhưng năng lực động thủ lại rất mạnh mẽ, bốp bốp vừa vả vào miệng hắn vừa mắng: “Ngươi nói không hẹn hò hả, vậy mà vừa đọc tờ tin kia xong liền chạy lại đây? Lão nương cũng không phải ăn chay, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi khai ra thì tốt, không muốn khai ra cũng phải khai!” Vung tay lên hô: “Ai đã từng nhìn thấy hắn ở chỗ này với một nữ nhân, lão nương sẽ thưởng một trăm lượng bạc!”
Lý đại cô nương thật là tức đến khó thở, lại không muốn so miệng lưỡi với Trương tú tài, dứt khoát dùng phương pháp thô thiển nhất nhưng đơn giản nhất -- rải tiền... Quả nhiên, không đầy một cái chớp mắt, hai tiểu nhị ca của khách điếm Phúc Lai liền đứng ra: “Tiểu nhân có thấy vị công tử này mang nữ tử lại đây”; “Tiểu nhân cũng thấy qua. Tiểu nhân còn có thể tả lại bộ dáng nữ nhân kia!”
Quả thực là “Vàng thật kéo ra người tài ba”, nếu không thì sao người xưa đã nói có tiền là có thể “sai quỷ khiến ma” đây chứ!
Lý đại cô nương được khẩu cung của tiểu nhị khách điếm, coi như đã chứng thực được vụ yêu đương vụng trộm của Trương tú tài, bèn túm lấy tai của hắn, vừa xách vừa lôi một đường trở về mẫu gia. Trương tú tài dưới sự bức cung của Lý gia hung thần ác sát, rốt cuộc không thể bảo vệ một tia thanh thuần giấu tận đáy lòng -- -- cung khai ra Sở Tiêm Nhược.
*Edited by Bà Còm*
Lý gia phát điên lên rồi, ngày hôm sau liền tập hợp trăm người đổ tới trước cửa Sở gia, ngay cả Sở đại nhân muốn xông ra đi nha sở cũng chưa thể chen lấn ra ngoài, đành phải để thủ vệ che chở vào lại trong nhà. Lý gia hoàn toàn là dân giang hồ, trong nhà lão gia có tiền, mời người tới đều là dân không sợ ai cả, muốn náo loạn Sở gia liền kéo tới nháo tung trời.
Sở lão gia bò lên nóc nhà của tiền viện, nhìn nhìn đầu người đen kịt mênh mông ngoài cửa, hàng xóm láng giềng đều đổ ra xem, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Sở gia. Sở lão gia liền giận sôi máu, leo xuống thang liền tìm Sở phu nhân tới hỏi ngọn ngành sao lại thế này.
Sở phu nhân khúm núm, làm sao biết được đám đầu trâu mặt ngựa bên ngoài náo động chuyện gì, bèn sai hạ nhân đi hỏi thăm một phen mới hiểu rõ ngọn nguồn. Sở lão gia nghe nói đây là nhà nhạc phụ của Trương tú tài, người mà trước kia chủ mưu muốn bỏ trốn với nữ nhi bèn ngây ngốc ngồi tại chỗ -- vốn tưởng rằng là người nào tới trả thù, nhưng hôm nay xem ra... hình như không phải chỉ là trả thù.
Người của Lý gia rốt cuộc phá tung cửa chính của Sở gia, một đám xông vào lôi Sở đại nhân cùng Sở phu nhân ra cửa, làm cho bọn họ đứng ngay trước cửa nói chuyện, muốn cho hàng xóm láng giềng tứ phương chứng kiến Sở gia bọn họ rốt cuộc làm ra chuyện gì không muốn cho người khác biết.
Sở phu nhân khóc ruột gan đứt từng khúc, một đám người Sở gia muốn tìm cách bịt miệng người khác không cho bọn họ nói tiếp, nhưng đám người Sở gia làm sao đấu lại dân giang hồ. Lý gia mặc kệ chuyện này nháo lớn tới đâu, nhóm người được mời tới đều là những “nhân tài” e sợ thiên hạ không loạn thì quá nhàm chán, đâu thể nào đồng ý “một sự nhịn chín sự lành” dàn xếp ổn thỏa với Sở gia?
Hỏi nửa ngày mới tra ra được nữ nhân dám can đảm yêu đương vụng trộm với cô gia nhà bọn họ Sở Tiêm Nhược là ai, thân đang ở nơi nào?
*Đăng tại Wattpad*
Người Lý gia cũng không chút nào hàm hồ, ỷ vào chính mình có lý, chẳng thèm lo ngại Nguyên gia có cái quan uy con khỉ khô gì, nhất định phải làm ầm ĩ cho mọi người đều biết mới tốt, cho dù hắn là nhi tử của đại quan cũng ngăn không được miệng lưỡi thế nhân, bèn lôi Sở phu nhân lập tức đi đến Nguyên gia.
Nguyên gia biết được bên ngoài có người tới gây chuyện, hơn nữa dẫn đầu chính là Sở phu nhân mẫu thân của Sở di nương. Còn tưởng rằng Sở phu nhân mang theo người tới tìm Nguyên gia để thanh toán món nợ thai nhi bị Tiết Tú xoá sạch, Nguyên phu nhân và Nguyên Khanh liền tự mình ra ngoài đón tiếp. Nguyên phu nhân không đợi Sở phu nhân nói chuyện liền phân trần trước, nói nữ nhân hại chết ngoại tôn của Sở gia đã bị bà ta đuổi về Tiết gia cho tỉnh lại rồi, kêu Sở gia không cần lo lắng, vân vân...
Sở phu nhân mặt xám như tro tàn, mồ hôi tuôn như mưa mùa hạ, nào dám cùng Nguyên phu nhân nói thêm nửa câu. Cổ họng của người Lý gia hoàn toàn đủ để ép Sở phu nhân ngồi bệt xuống đất. Nguyên phu nhân muốn đi đến đỡ, lại thiếu chút nữa bị mãng hán phía Lý gia động thủ, Nguyên Khanh che ở trước người mẫu thân nhà mình. Sau một phen cởi bỏ gút mắt, Lý gia nói ra toàn bộ chuyện yêu đương vụng trộm của Trương tú tài và Sở Tiêm Nhược. Lúc này đầu óc của Nguyên phu nhân và Nguyên Khanh đều bị chấn động kêu ong ong, Nguyên phu nhân khó có thể tin nhìn Sở phu nhân, nắm cổ áo bà ta hỏi gặng: “Đây là thật vậy chăng? Ngươi nói chuyện đi, đây không phải là sự thật chứ?” Nguyên phu nhân trong lúc này đã không còn biết mình nên có suy nghĩ gì, chỉ có thể nắm Sở phu nhân hỏi đi hỏi lại những lời này. Bị Nguyên phu nhân hỏi liên tiếp, Sở phu nhân rốt cuộc chịu không nổi ôm đầu kêu to: “Ta không biết, ta không biết, ta không biết!”
Mới sáng sớm Sở phu nhân đã bị dọa quá mức nên cũng hồ đồ, nào biết đâu rằng nữ nhi nhà mình gả cho Nguyên gia mà vẫn còn cùng Trương tú tài “dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng“. Lúc trước Sở gia chính là sợ nữ nhi câu kết với Trương tú tài làm bậy mới quyết tâm đem nàng ta gả cho Nguyên gia làm thiếp, nhưng hôm nay... một đợt chưa yên, đợt khác lại tới -- Sở gia vừa mới đến Tiết gia làm ầm ĩ muốn Tiết gia cho thai nhi công đạo, thế nhưng chuyện chưa giải quyết xong lại lòi ra vụ nữ nhi tằng tịu với Trương tú tài.
Sở Tiêm Nhược bị Nguyên phu nhân phái người lôi dậy từ trên giường bệnh kéo tới trong viện. Dưới sự chứng kiến của Lý gia và Sở phu nhân, Sở di nương sợ tới mức ba hồn bảy phách bay hết, lắc đầu bằng bất cứ giá nào cũng không dám thừa nhận. Người Lý gia cũng muốn giúp Nguyên gia một tay, dù sao cũng là phủ đệ nhà cao cửa rộng như vậy -- thứ nhất có thể diệt trừ nữ nhân không biết xấu hổ này; thứ hai còn có thể bán cho Nguyên gia một ân tình, thay Nguyên gia rửa sạch môn hộ -- vì thế Lý gia sai người đi lôi Trương tú tài đang bị giam giữ ở nhà kéo lại đây. Hiện giờ sự tình đã gây lớn đến mức như vậy, Lý đại cô nương cùng Trương tú tài cũng sống với nhau không nổi nữa, nếu bọn họ đã không thể sống với nhau, vậy không có gì cần giấu giếm thay bọn họ.
Trương tú tài bị kéo lại, mặt mũi bầm dập không ra hình thù. Sở di nương dĩ nhiên kiệt lực phủi sạch quan hệ với hắn, chỉ là không chối nổi khi Lý gia lại đem tiểu nhị của khách điếm Phúc Lai lại đây, nhân chứng đều có mặt mới làm Sở di nương không thể nào cãi lại.
Nguyên phu nhân rốt cuộc chịu không nổi đả kích này, co rút một cái liền ngất đi.
*Edited by Bà Còm*
Nguyên Khanh sai người đỡ Nguyên phu nhân vào phòng, bình tĩnh lại để xử lý chuyện này, khuyên đại đội Lý gia rút lui, đem tất cả mọi người nghênh vào nội đường, đóng cửa lại bắt đầu thẩm vấn Sở di nương và Trương tú tài.
Sở di nương khóc như “hoa lê dưới mưa”, thật sự không hiểu vì sao mình đang yên lành nằm trên giường ở cữ mà làm thế nào lại dính vào chuyện này. Mới đầu còn có lòng nghi ngờ Tiết Tú giở trò quỷ, chỉ là mấy ngày trước Tiết Tú đã bị Nguyên phu nhân đuổi ra khỏi phủ. Sở di nương còn chưa dệt xong mộng làm chính thất liền bị người ta kéo tới cửa lột da mặt, không những đã biết nàng ta lén hẹn hò với nam nhân, ngay cả địa phương cụ thể đều biết, mà mấu chốt nhất chính là, chuyện này không phải từ Trương gia, Sở gia, hoặc Tiết gia nói ra, ngược lại là từ một Lý gia thoạt nhìn không có quan hệ nhất nhưng lại lôi sự tình nháo lớn tới mức như vậy.
Sau khi Nguyên phu nhân ngửi chút dầu gió đã tỉnh lại, bằng bất cứ giá nào cũng muốn đến nội đường để đích thân thẩm vấn, mà vấn đề bà ta quan tâm nhất đương nhiên là: “Nếu ngươi tằng tịu với người nam nhân này, như vậy ta hỏi ngươi, thai nhi trong bụng ngươi lúc trước rốt cuộc là của ai? Có phải cũng là của hắn hay không?”
Sở di nương sợ tới mức cả người run rẩy không dám nói lời nào, càng không dám ngẩng đầu nhìn mặt Nguyên phu nhân và Nguyên Khanh. Chỉ là bị ép quá nàng ta không thể không phản ứng, một đường quỳ bò tới trước chân Nguyên Khanh, ôm lấy chân hắn khóc lóc xin tha: “Không phải, lòng thiếp chỉ có một mình gia, chỉ là sau khi gia có phu nhân liền không thể nào đi đến phòng thiếp thị. Thiếp cũng là nhất thời hồ đồ, từ lúc biết mình có thai liền không còn cùng hắn lui tới. Cầu gia nể tình hài tử vừa mới mất đi, cầu gia tha thứ cho thiếp. Thiếp, thiếp tự thỉnh đi từ đường cạo đầu làm ni. Thiếp sai rồi, thiếp sai rồi, cầu gia tha thứ!”
Nguyên Khanh cúi đầu nhìn nữ nhân đang khóc ruột gan đứt từng khúc, trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng dường như lại không hề phẫn nộ như hắn tưởng tượng, kỳ lạ thay lại có cảm giác như tảng đá đè ở trên ngực đã rớt xuống. Trong nháy mắt, hắn quả thực hy vọng cái thai của Sở di nương bị Tiết Tú xoá sạch kia không phải của hắn, hắn tình nguyện bản thân bị mang nón xanh cũng hy vọng hài tử kia không phải của hắn. Cho dù ý tưởng này thật là hoang đường, chỉ là suy nghĩ này xác thật đang tồn tại trong đầu Nguyên Khanh...
Mấy ngày nay hắn vô cùng hối hận, tại sao khi Tiết Tú rời khỏi Nguyên gia hắn vì lý do gì mà không ngăn trở? Rõ ràng hắn không muốn để nàng rời đi, chỉ là lúc ấy nhìn vẻ mặt quyết tuyệt của nàng, làm thế nào mà không có dũng khí chạy tới giữ nàng lại, bây giờ hiện thực này đã giáng cho hắn một cái tát thật vang dội!
Đúng lúc này, người gác cổng lại tới thông báo, nói là đại phu vẫn luôn xem bệnh cho Sở di nương đột nhiên cầu kiến.
Nguyên Khanh an tĩnh ngồi xuống, lẳng lặng chờ xem chuyện này rốt cuộc có thể phát triển thành cái dạng gì? Đại phu tiến vào, chưa mở miệng nói chuyện đã vội vàng quỳ ngay xuống trước mặt Nguyên Khanh, nâng một túi bạc qua đỉnh đầu, hấp tấp giống như có người đang dùng đao đặt trên cổ hắn tuôn ra một tràng thuộc như lòng bàn tay sự tình nan kham khiến người nghe vừa dở khóc dở cười vừa kinh hãi: “Tiểu nhân, tiểu nhân biết sai rồi, là tiểu nhân tham tiền, thu bạc của di nương quý phủ. Cái thai của di nương quý phủ không phải hai tháng mà là bốn tháng. Tiểu nhân chỉ biết bấy nhiêu, cầu lão gia thả tiểu nhân, tiểu nhân sau này cũng không dám làm chuyện táng tận lương tâm như vậy nữa.”
Biết được tin tức này, Nguyên phu nhân rốt cuộc nhịn không được tiến lên tát tai Sở di nương liên tục. Sở phu nhân nhào đến muốn ngăn trở, Nguyên phu nhân quay qua đánh nhau với bà ta, nhất thời trong nội đường ồn ào không thôi.
Nguyên Khanh rốt cuộc không cố nhịn nữa, đỡ trán nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, đồng thời cảm thấy bản thân thật là khôi hài đến cực điểm! Cũng không biết bị cái gì che hai mắt, ngay cả kỹ xảo của nữ nhân này đều không thấy rõ ràng. Bốn tháng trước, cảm tình của hắn và Tiết Tú đốt lên lửa nóng nguyên nhân chính là vì Niếp Niếp, khi đó hắn còn kiên trì ngủ lại trong phòng Tiết Tú, đâu có bao giờ đi qua phòng di nương...
Nguyên phu nhân chủ trì hết thảy sự tình của Nguyên phủ, đối với ngày nào thị tẩm của các di nương bà ta đều có ký lục, nhi tử là hơn hai tháng trước mới đi vào phòng di nương, thế mà cái thai này của Sở di nương đã hơn bốn tháng... Chuyện này còn cần người khác giải thích rốt cuộc tình huống bên trong có mờ ám gì hay sao? Vốn dĩ muốn mượn chuyện này để áp chế uy phong của tức phụ, nhưng không ngờ thế sự vô thường, hóa ra hiện thực lại cho bà ta một cái quả báo khó có thể xoay người -- bà ta vì một đứa di nương lăng loàn như vậy mà đuổi tức phụ ra khỏi phủ... Nguyên gia rốt cuộc đã tạo nghiệt gì đây!