Edited by Bà Còm in Wattpad
Tống Dục Hoa đang ở trong phòng dạo bước, không ngờ “vịt quay thơm phức đã đưa đến miệng còn bay mất”, thật đáng tiếc hết sức. Bỗng dưng hai nha hoàn lại quay trở về, cao hứng phấn chấn tới trước mặt Tống Dục Hoa bẩm báo: “Thiếu phu nhân, Tiết gia lại phái người đem tiền đưa tới, đã giao cho Triệu Vọng vào kho, may mà xấp ngân phiếu này chưa lén trả lại.”
Minh Tú và Thải Phượng đều là nha hoàn hồi môn của Tống Dục Hoa, đương nhiên mọi việc đều suy nghĩ cho Tống Dục Hoa.
Tống Dục Hoa nhìn Minh Tú trao lại ngân phiếu, tức khắc cảm giác như được lên thiên đường, nâng xấp ngân phiếu ngắm nghía một hồi lâu, thật cẩn thận để vào bên trong hộp bách bảo của mình, sau đó mới đắc ý nở nụ cười: “Ta nói có sai không? Ta đã dự liệu Tiết gia kia không dám làm ầm ĩ trước khi cô nương nhà họ hồi môn lại mặt. Xem đi, ngoài miệng thì nói có vẻ cứng rắn lắm nhưng cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn đem tiền đưa lại đây. Chờ đến khi qua ngày lại mặt mà bọn họ có muốn truy cứu cũng không phải dễ dàng, đến lúc đó chúng ta cũng có chứng cứ để mà đập lại bọn họ “nếu không phải ngươi chột dạ thì ngươi đưa bạc tới làm gì”! Để xem bọn họ có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”
Minh Tú và Thải Phượng liếc nhau, cũng cười tủm tỉm vuốt đuôi: “Vâng, Thiếu phu nhân thật anh minh.”
Tâm tình của Tống Dục Hoa rất tốt, thưởng hai nha hoàn mỗi người năm mươi lượng bạc tiền son phấn.
*Đăng tại Wattpad*
Tiêu thị nhìn Tiết Thần, thật sự không hiểu được nàng muốn làm gì? Nếu phải trả tiền thì sao không trả ngay lúc đó, cứ một hai phải để bọn họ quay về rồi mới đưa tới? Tiêu thị hỏi Tiết Thần, Tiết Thần lại chỉ cười không giải thích, chỉ nói chuyện này tạm thời phải giữ bí mật không thể tiết lộ. Tiết Thần trở lại Thanh Tước cư thu dọn đồ đạc rồi hồi Vệ Quốc Công phủ.
Ngày hôm sau, tân lang Đường Phi và Tĩnh tỷ nhi hồi môn lại mặt, đôi tân phu thê sánh vai bên nhau nhìn cũng không tệ lắm. Đường Phi tuy rằng trông cục mịch nhưng đối với Tĩnh tỷ nhi rất có nhẫn nại, ít nhất là tôn trọng. Đường Phi được Tiết Vân Đào kêu đi thư phòng dùng trà, Tĩnh tỷ nhi liền theo Tiêu thị về lại trong phòng. Tiêu thị đem chuyện ngày hôm qua phát sinh ở Đường gia kể lại cho Tĩnh tỷ nhi, Tĩnh tỷ nhi sợ tới mức không thể nào thốt lên thành lời.
Ngay tại chỗ liền rớt nước mắt lắp bắp: “Bọn họ... nhà bọn họ... sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
Tiêu thị vội vàng lau nước mắt cho nàng dặn dò: “Ngày đại hỉ con khóc cái gì. Vừa gặp chuyện đã khóc thì sau này sao mà sinh hoạt? Vụ này ta và Thần tỷ nhi đều đã biết, chưa chắc Võ An Bá và Bá phu nhân đã biết vụ này. Thật ra tẩu tử kia của con cũng không phải là “đèn cạn dầu”, sau khi trở về phải ngàn vạn lần đề phòng nàng ta. Cũng đừng nói gì với cô gia, miễn cho mọi chuyện lại rối tung lên.”
Tĩnh tỷ nhi “thất hồn lạc phách” gật đầu, Tiêu thị nhìn biểu hiện như vậy của nữ nhi, chợt có chút hối hận đã nói cho nàng biết chuyện này, bèn không dám nói gì nữa chỉ đưa nàng ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng cũng nhìn thấy Tiết Vân Đào và Đường Phi từ thư phòng đi ra, định vào trong viện xem đồ cổ gì đó. Đường Phi liếc mắt một cái nhìn Tĩnh tỷ nhi, bất động thanh sắc đi theo Tiết Vân Đào vào viện.
Buổi tối ở Tiết gia ăn xong cơm chiều, đôi tân phu thê ngồi xe ngựa về nhà. Đường Phi cầm tay Tĩnh tỷ nhi hỏi: “Ban ngày sao nàng lại khóc, ta có chỗ nào làm không tốt sao?”
Tĩnh tỷ nhi quay lại nhìn phu quân, lắc đầu lí nhí: “Không có, không có chỗ nào không tốt, thiếp...”
Dưới sự ép hỏi của Đường Phi, Tĩnh tỷ nhi mới bất đắc dĩ đem vụ của hồi môn kể cho Đường Phi nghe, đôi mày của Đường Phi dính sát vào nhau bực bội nói: “Chuyện này tại sao nhạc mẫu không sớm cho ta biết? Bạc nếu là bị mất ở Đường gia thì đâu thể nào bắt nhạc mẫu lại lấy ba ngàn lượng bù vào được chứ?”
Tĩnh tỷ nhi biết Đường Phi tính tình nóng nẩy, sợ phu quân làm ra chuyện gì bèn vội vàng trấn an: “Vốn dĩ trưởng tỷ đã nói sẽ không bù vào, nhưng sau lại không biết sao vẫn đem tiền đưa tới Đường gia? Mẫu thân bảo thiếp đừng lo lắng, phu quân cũng đừng lo lắng. Trưởng tỷ rất lợi hại, chuyện này nếu nàng đã biết thì nhất định sẽ có cách giải quyết.”
Đường Phi nhìn Tĩnh tỷ nhi, thầm than tân nương tử của mình thật là thuần khiết, lúc nhạc mẫu nói những lời này với nàng nhất định đã dặn dò nàng không cần nói với hắn, nhưng nàng quay đầu liền kể hết cho hắn nghe, đây là sự tín nhiệm vô điều kiện đối với hắn. Nghe trong cách nói của nàng không thiếu sự sùng bái với trưởng tỷ, Đường Phi không khỏi hỏi: “Trưởng tỷ của nàng... chính là Vệ Quốc Công Thế tử phu nhân?”
“Vâng, là nàng.”
Đường Phi gật gật đầu, xoay người xốc lên màn xe nhìn thoáng qua cảnh vật bên đường, trong lòng liền có chút chủ ý.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần dọn đồ xong liền trở về Vệ Quốc Công phủ, kêu Nghiêm Lạc Đông tới nhờ ông đi tra chuyện về Tống Dục Hoa. Sau đó, nàng cũng không ngồi ở nhà, lại ra cửa đi đến hiệu bạc Thái Xương.
Chờ đến buổi chiều nàng trở về thì Nghiêm Lạc Đông đã ở trong viện chờ nàng. Qua báo cáo của Nghiêm Lạc Đông, Tiết Thần biết được hóa ra mấy ngày nay sở dĩ Tống Dục Hoa thiếu tiền hoàn toàn bởi vì Trường Ninh Hầu phủ -- Úc thị ở trong phủ không tóm được tiền vào tay bèn duỗi tay về phía Tống Dục Hoa. Dạo này, cửa hiệu mặt tiền của Tống Dục Hoa đang được rao bán, hoàn toàn chính là bộ dạng bị túng thiếu.
Tiết Thần nhớ lại xem trong tay Tống Dục Hoa có cửa hiệu ở nơi nào, hình như là cửa hiệu ba gian ở ngã tư đường trong thành Bắc. Đây là của hồi môn của Tống Dục Hoa, chẳng lẽ Tống Dục Hoa thật sự sẽ vì Trường Ninh Hầu phủ mà bán đi của hồi môn của chính mình để lấy tiền trợ giúp? Nghiêm Lạc Đông còn nói thêm: “Không phải Đường Thiếu phu nhân muốn bán của cải lấy tiền mặt, mà là Trường Ninh Hầu phu nhân đứng ra rao bán. Còn chuyện Đường Thiếu phu nhân có biết hay không thì ta không rõ. Bởi vì mới treo biển hơn ba tháng nên còn chưa bán được. Trường Ninh Hầu phu nhân ra giá rất cao.”
Tiết Thần nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Bà ta muốn bao nhiêu? Là cửa hiệu ba gian mặt tiền ở ngã tư đường trong thành Bắc phải không?”
Nghiêm Lạc Đông ngạc nhiên vì sao Tiết Thần lại biết cửa hiệu ở nơi nào, gật đầu xác định: “Không sai, đúng là chỗ đó, ngay ở đầu hẻm Xuân Hi, là cửa hàng ba gian hai tầng, chào giá một vạn năm ngàn lượng bạc.”
Một vạn năm ngàn lượng... Qua vài năm nữa là hẻm Xuân Hi sẽ trở thành đường phố chính: phố Chu Tước, trung tâm, thành Bắc, khắp khu Đông đều sẽ quây chung quanh hẻm Xuân Hi. Nói thật, nếu vài năm nữa mà cửa hàng ba gian hai tầng đó có bán một vạn năm ngàn lượng cũng không coi như quá cao, bất quá đây là giá cả của vài năm sau. Hiện tại vẫn chưa ai có thể biết được sau này hẻm Xuân Hi phát triển đến mức nào, nếu chỉ dựa theo đường phố tiêu điều của thành Bắc hiện giờ, một gian cửa hàng cao lắm cũng chỉ đáng giá tám ngàn lượng, trách không được Úc thị rao bán ba tháng vẫn không có người hỏi tới.
Dựa theo kinh nghiệm của Tiết Thần ở đời trước mà phán đoán, Úc thị này rất có khả năng đang muốn gom góp tiền tài, đoán chừng mụ ta đã nghĩ đến việc muốn giao ra quyền quản gia của Trường Ninh Hầu phủ, do đó tối thiểu trong tài khoản phải có một con số nhìn tương đối đẹp một chút. Chờ đến khi quyền quản gia giao ra xong, mụ ta sẽ dùng thủ đoạn “rút củi dưới đáy nồi”, chuyển tất cả tiền tài trong công khố sang quỹ riêng của mụ ta. Đến lúc đó, ai tiếp quản quyền quản gia chẳng khác nào là tiếp quản một Trường Ninh Hầu phủ rỗng tuếch. Chẳng qua, đời trước bởi vì nàng cần lợi dụng danh hiệu Trường Ninh Hầu phu nhân để ngăn chặn Từ Tố Nga, cho nên mới phải trợ cấp tiền tài cho Hầu phủ một cách vô chừng mực. Hiện giờ, nếu Úc thị muốn chơi cái chiêu giao vào tay Ngụy Chỉ Lan một cái thùng rỗng thì thật không biết nàng ta sẽ xử lý như thế nào? Dù gì Tiết Thần cũng thật không tin Ngụy Chỉ Lan sẽ làm giống nàng - liều mạng kiếm tiền bất kể ngày đêm. Trên thực tế, nếu Ngụy Chỉ Lan thật là một nữ tử có đầu óc kinh doanh, vậy thì lúc tỷ muội nàng ta được một nửa sản nghiệp của Ngụy gia liền có thể dùng vốn khổng lồ sẵn có này thử ra tay làm cho “tiền sinh tiền”, cho dù là mua một ít cửa hàng làm chơi cũng tốt hơn so với việc đem bạc tử thủ bên người -- không những bị người dòm ngó mà còn thực dễ dàng lâm cảnh “miệng ăn núi lở“.
Cho nên, xét theo trình độ cố chấp của Ngụy Chỉ Lan đối với tiền bạc, Tiết Thần gần như thấy được viễn cảnh mấy năm sau Trường Ninh Hầu phủ chống đỡ không nổi sụp đổ. Người ta đã có câu “Phượng hoàng mất lông không bằng gà”, Hầu phủ lâm vào cảnh nghèo túng cũng sẽ giống như vậy.
Bất quá, cho dù Hầu phủ bị nghèo túng thì cũng là chuyện mấy năm về sau, vấn đề hiện tại vẫn là phải lập tức ra tay trước mới tốt.
Buổi tối Lâu Khánh Vân trở về, Tiết Thần mới vừa bàn bạc xong kế hoạch với Nghiêm Lạc Đông và Diêu Đại. Khi bọn họ rời khỏi Thương Lan uyển vừa lúc gặp được Lâu Khánh Vân, hai người hành lễ xong cũng không quay đầu lại từ cửa hông của Vệ Quốc Công phủ lặng lẽ rời đi.
Trở lại trong phòng, Lâu Khánh Vân thấy Tiết Thần ngồi ở trước bàn tròn gảy bàn tính, ngón tay bay lượn như bướm vờn hoa, vừa nhẹ nhàng vừa phiêu dật, đầu ngón tay trắng nõn mịn màng với móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Tiết Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâu Khánh Vân, động tác trên tay cũng không dừng lại, chờ đến khi trương mục tính xong mới viết con số xuống giấy. Nàng vừa buông bút liền thấy Lâu Khánh Vân đang nâng chén trà, không biết khi nào đã ngồi xuống bên cạnh nàng với bộ dạng “chân chó” trao cho nàng chén trà: “Phu nhân mệt mỏi rồi, uống trà đi.”
Tiết Thần bị bộ dáng của phu quân làm cho bật cười. Lâu Khánh Vân thấy nàng cười cũng hùa theo cười một cách ngây ngô, chỉ chỉ sổ sách trên bàn hỏi Tiết Thần: “Nàng đang tính gì vậy?”
“Ta đang tính mua lại cửa hàng ba gian hai tầng, định mở tửu lầu, chàng thấy được không?”
Lâu Khánh Vân nhún vai: “Được thôi. Nàng thích là tốt, tiền có đủ không? Nếu không đủ thì nói với ca ca, ca ca có rất nhiều tiền!”
Tiết Thần duỗi tay chọc chọc trán của “ca ca”, lại bị người nào đó chộp được tay kéo tới bên miệng cắn yêu vài cái: “Ta nói thật đấy, trong tay ta có không ít sản nghiệp, chỉ là không ai thay ta xử lý nên vẫn luôn để hoang phế. Nếu nàng rảnh rỗi giúp ta quản lý thì quá tốt, tất cả đều tặng hết cho nàng, chỉ cần đừng hoang phí là được.”
Tiết Thần bị chọc cười, hai phu thê lại nói chuyện trong chốc lát, sau đó tay cầm tay đi chủ viện ăn cơm chiều.
*Đăng tại Wattpad*
Tống Dục Hoa bất đắc dĩ bưng một chén trà đưa đến trước mặt cho Úc thị. Úc thị cầm lấy uống một ngụm liền buông xuống, chê bai vô cùng thuận miệng: “Lần trước pha trà là Quân Sơn ngân châm, đây là loại trà rẻ tiền gì vậy, thật quá khó uống!”
Tống Dục Hoa không kiên nhẫn trợn mắt lườm mẫu thân nhà mình một cái, ngữ khí cũng không phải thực tốt: “Có trà uống là được rồi, còn phải Quân Sơn ngân châm! Trà quý như vậy có thể mỗi ngày uống hay sao? Hôm nay ngài lại tới làm gì, lần trước không phải đã đưa hai trăm lượng rồi sao?”
Úc thị nhìn nữ nhi đang bực bội, bĩu môi nói: “Hai trăm lượng làm gì đủ dùng! Ta đang nhắm cuộn vải tơ tằm, một cuộn hết tám mươi lượng, ta phải tự mình bù thêm mấy chục lượng mua ba cuộn, đến lúc đó cho ngươi một cuộn, ngươi cũng đừng tính toán với ta vụ này. Dạo này ta phải đem bạc trong phủ gộp lại không thể dùng, chờ đến khi công khố tính toán xong sổ sách đưa ra một con số thì ta sẽ giao ra quyền quản gia, đến lúc đó tiền không phải lại về trong tay ta sao? Số tiền ngươi đưa ta sẽ trả lại gấp bội.”
Nghe mẫu thân nói như vậy, Tống Dục Hoa cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút, đẩy đĩa điểm tâm trên bàn về phía Úc thị hỏi: “Một khi giao quyền quản gia, ngài xác định tiện nhân kia chịu lấy tiền ra? Đừng để đến lúc đó lại gặp phải chuyện gì, sức khỏe của cha không tốt, coi chừng bị ngài chọc tức chết.”
Úc thị cắn một miếng điểm tâm, trừng mắt lườm nữ nhi một cái: “Ta chọc hắn? Tỉnh lại đi, hắn không suốt ngày chọc tức ta là đủ rồi, không cho ta mua cái này, không cho ta mua cái kia, có tiền cũng không cho ta dùng, còn không phải coi thường ta dễ bảo hay sao? Ngươi còn chưa nhìn thấy hắn mua cho hai di nương mới nạp vòng tay Đông Châu kìa, mỗi một viên đều to bằng đầu ngón tay, có bao giờ hắn đưa cho ta đồ quý giá như vậy?”
Tống Dục Hoa cũng không thích hai di nương mới nạp kia bèn góp ý: “Theo như lời ngài nói thì sớm giết chết đi là được, lưu trữ sẽ gây tai họa. Còn Ôn di nương kia, nghiệt chủng ả ta đang mang cũng không thể lưu trữ! Những việc này nếu ngài không sớm xử lý sạch sẽ, về sau có lúc ngài phải khóc.”
Úc thị buông xuống điểm tâm đã ăn một nửa, dùng khăn lau miệng rồi nói: “Ai nha, như thế nào lại lôi chuyện đó ra rồi? Hôm nay ta đến đây không phải nói với ngươi mấy chuyện kia, cũng không phải tới đòi tiền. Để ta nói cho ngươi nghe, cửa hàng ba gian của ngươi đã có người tới hỏi mua, là người ngoài kinh thành không hiểu giá thị trường, lại còn rất có tiền. Ta hét giá một vạn năm ngàn lượng mà hắn cũng chưa nói phải trả giá.”
Tống Dục Hoa đang muốn uống trà, nghe Úc thị nói vụ này liền ngẩng đầu lên hỏi: “Cửa hàng nào?” Ngay sau đó phản ứng kịp, buông chén trà xuống giận dữ nói: “Nương, ngài không phải nói là sẽ không động đến cửa hàng ba gian kia của ta mà? Đó là của hồi môn của ta, chỉ còn thừa một chút đó thôi mà ngài cũng dòm ngó?”
Úc thị đập bàn một cái mắng: “Nghe ta nói xong đã! Cửa hàng ba gian kia của ngươi, dựa theo giá cả thị trường của đoạn đường đó cũng chỉ đáng ba ngàn lượng. Ta kêu người rao bán một vạn năm ngàn lượng, nếu là bán được, ta và ngươi một người một nửa, ngươi cầm bảy ngàn năm trăm lượng bạc, còn sợ không mua được một cửa hàng khác hay sao? Đúng là đồ não chết! Ta là nương của ngươi, ta có thể tính kế ngươi à?”
Bàn tính nhỏ trong lòng Tống Dục Hoa cũng đánh lách cách, lại bưng lên chén trà hỏi: “Với giá đó mà ngài có thể bán đi hay sao? Thật vậy chăng?”
“Đương nhiên! Nương của ngươi nhìn người chuẩn lắm. Nghe người nọ nói chuyện liền thấy được, hắn thật sự muốn ở kinh thành làm kinh doanh một phen. Hắn nói muốn mở tửu lầu từ cửa hiệu ba gian mặt tiền kia, còn hỏi ta biết vùng ngoại ô có miếng đất nào bán hay không, hắn còn muốn xây một thôn trang chuyên cung cấp thực phẩm cho tửu lầu của hắn. Nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy còn có thể là giả hay sao? Hắn nói hắn tới kinh thành gây dựng sự nghiệp nên dự tính sẽ bỏ ra ba vạn lượng bạc. Ta suy nghĩ rồi, cửa hàng ba gian bán cho hắn một vạn năm ngàn lượng, lại đi tìm một miếng đất hoang bán cho hắn một vạn lượng, ngoan ngoãn tính xem, trước sau có phải sẽ tới tay hai vạn năm ngàn lượng bạc hay không? Có số bạc này thì ta và ngươi còn sầu gì nữa!”
Trên mặt Tống Dục Hoa vẫn mang theo nghi ngờ, cũng không phản ứng gì với lời bàn của Úc thị. Úc thị có chút sốt ruột, thấy Tống Dục Hoa vẫn không hỏi đến điểm mấu chốt, bèn không màng gì hết dứt khoát trực tiếp nói thẳng ra: “Ai da, ta nhớ rõ lúc ngươi và Đường Ngọc thành thân, không phải công bà của ngươi đã chia miếng đất ở Đông Giao cho các ngươi sao? Ngươi còn chê đó là miếng đất hoang, lại sát vách núi nên không làm được chuyện gì. Vậy dứt khoát lôi chỗ đất đó ra bán...”
Đến đây thì Tống Dục Hoa đã không thể bình tĩnh nổi, bị dọa tới mức nước trà trong miệng cũng phun ra, sau đó liên tiếp ho khan, khụ đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ thành màu gan heo mới đỡ hơn một chút, buông xuống chén trà thấp giọng rống lên với Úc thị: “Nương, ngài điên rồi sao? Đó là mảnh đất tế tổ của Đường gia, là tài sản công. Nếu thật bán đi thì sau này ta làm thế nào còn chỗ đứng ở Đường gia?”