Edited by Bà Còm in Wattpad
Thời điểm Tiết Thần trở lại kinh thành thì trong kinh cũng đang đổ tuyết lớn, nàng cảm thấy trong bốn tháng này coi bộ nàng đã nhìn thấy tuyết của cả nửa đời người rồi. Tiêu thị và Tĩnh tỷ nhi đã ở ngoài cửa chờ nàng từ sớm, thẳng đến khi thấy đoàn xe của nàng thì đã từ thềm đá đi xuống đón.
Tiết Thần xốc lên mành xe ngựa, chào Tiêu thị một cách ngọt ngào: “Thái thái.”
Tiêu thị lập tức mỉm cười, đi đến trước màn xe chờ Khâm Phượng đỡ Tiết Thần xuống xe ngựa, thấy Tiết Thần tuy rằng tinh thần không tệ nhưng rõ ràng lại gầy rất nhiều, không khỏi đau lòng than: “Trên đường chắc vất vả lắm, gầy đến như vậy! Có chuyện gì mà cứ nhất định phải tự đi một chuyến chứ, xem con hành hạ bản thân kìa.”
Tĩnh tỷ nhi cũng đi đến trước mặt Tiết Thần, đưa lò sưởi tay đã chuẩn bị sẵn sàng cho nàng, sau đó liền ôm tay Tiết Thần cũng không nói lời nào, chỉ là mỉm cười chào đón. Qua một thời gian không gặp Tĩnh tỷ nhi vẫn thẹn thùng như vậy, Tiết Thần cũng mỉm cười đáp trả sau đó mới trấn an Tiêu thị: “Cũng không có gì vất vả đâu ạ. Có một số việc giao cho người khác con không yên tâm. Thái thái nhìn xem đoàn xe của con nè, cho dù đi thêm mấy chuyến nữa cũng bình an không có vấn đề gì.”
Tiêu thị bị câu nói của Tiết Thần làm cho buồn cười, nhưng cũng tin tưởng lời của Tiết Thần, đi theo nàng là cả một đoàn hộ vệ hoành tráng như vậy, người nào trông cũng oai hùng, chỉ thiếu viết một biểu ngữ giăng lên “Đây là đại gia tiểu thư, không thể trêu vào“.
“Nói cũng đúng. Đoàn xe này của con cũng không thua kém bộ tịch của Thái Tử đi tuần trở về một tháng trước.”
Lời của Tiêu thị đã cho Tiết Thần biết, Lâu Khánh Vân đã về tới kinh thành một tháng trước, không khỏi thuận miệng hỏi: “Cũng chỉ có Thái Tử hay sao? Một mình Thái Tử bộ không phải không thể đi ra ngoài được à?”
Tiêu thị cười trả lời: “Đâu chỉ có Thái Tử, còn có Vệ Quốc Công cùng Thế tử, bất quá, nghe nói Thế tử bị thương nên ngồi trong xe ngựa. Thái Tử đích thân đưa hắn về Vệ Quốc Công phủ.”
Tiết Thần nghe xong trong lòng an tâm, sau đó liền ôm tay Tĩnh tỷ nhi bước vào phủ.
Đón Tiết Thần về viện, thay đổi xiêm y xong thì Tiêu thị liền đưa Tiết Thần chạy đến Đông phủ thỉnh an Lão phu nhân Ninh thị báo bình an.
Ninh thị quay người Tiết Thần nhìn trước nhìn sau vài lần, thấy nàng xác thật lông tóc vô thương mới yên tâm, bèn dặn dò: “Tiết gia chúng ta hiện giờ chỉ có con là đích nữ, sau này hành sự phải làm cho thỏa đáng một chút, cũng may là có Nghiêm hộ vệ đi theo bảo hộ. Con đưa mắt nhìn toàn bộ kinh thành này xem, có tiểu thư nhà nào là giống như con cả ngày chạy loạn khắp nơi, còn có gan ra ngoài đi một chuyến ngàn dặm nữa chứ.”
Nút thắt trong lòng Tiết Thần đã được giải khai, con người tự nhiên cũng trở nên thoải mái hoạt bát hơn: “Lão phu nhân đã nhọc lòng, không phải con đã nguyên vẹn trở lại rồi hay sao?”
Ninh thị bực mình lườm nàng một cái, Tiết thị kéo nàng qua một bên ngồi xuống hỏi: “Kỳ này đúng là con chân chính xa nhà, mau kể cho chúng ta nghe, trên đường gặp được chuyện gì thú vị?”
Tiết Thần nghĩ một chút rồi đem những chuyện mới lạ gặp được lúc trên đường hồi kinh miêu tả thật sinh động cho Ninh thị, Tiết thị và Tiêu thị, làm cho ba người nghe rất thích thú cười nghiêng ngả, nói thẳng Thần tỷ nhi chỉ toàn “nói hươu nói vượn“. Nhưng Tiết Thần diễn tả vô cùng chân thật, nói có sách mách có chứng, làm mọi người không thể không tin, cười cười nháo nháo qua nửa ngày. Ninh thị kêu Tiết Thần ở lại Đông phủ trụ vài ngày: “Con đó nha, ở bên ngoài phóng túng lâu như vậy, cũng nên ổn định tâm tình đi. Tú tỷ nhi ở trong phủ thêu giá y, mấy ngày nay cũng tới nơi này học quy củ, con cũng cùng học đi. Sau khi Tú tỷ nhi gả đi là đến phiên con, những quy củ này vẫn nên học sớm một chút thì tốt hơn, đỡ phải để con suốt ngày muốn chạy lông bông bên ngoài.”
Tiết Thần biết một chuyến xa nhà này của mình thật sự đã đi quá giới hạn, vì thế Lão phu nhân Ninh thị nói gì nàng cũng không dám phản kháng, trực tiếp nhún gối quy quy củ củ đáp lời: “Vâng ạ.”
Ninh thị vừa lòng gật đầu, sau đó mới quay sang nói với Tiêu thị: “Đúng rồi, lúc trước bàn với ngươi về chuyện của Tĩnh tỷ nhi, ngươi suy xét thế nào rồi?”
Tiêu thị sửng sốt, sau đó mới nhớ tới đáp lời: “Làm nhọc lòng Lão phu nhân nhớ thương, chuyện của Tĩnh tỷ nhi tức nhi đã nghĩ qua, chỉ cảm thấy Võ An Hầu Bá phủ dòng dõi quá cao, có lẽ nàng không xứng với người ta đâu.”
Tiết Thần nhìn Tiêu thị, thầm nghĩ bộ Lão phu nhân có ý muốn làm mai cho Tĩnh tỷ nhi hay sao? Chỉ nghe Lão phu nhân hừ một tiếng: “Có gì không xứng đây chứ? Thân sinh phụ thân của Tĩnh tỷ nhi tuy rằng đã quá cố, nhưng còn có mẫu thân là Huyện chủ, kết thân với đích thứ tử Võ An Bá gia thì thân phận cũng là đủ rồi. Ta biết ngươi lo lắng Tĩnh tỷ nhi tính tình mềm mại, gả qua không hiểu chuyện, tuy là như thế nhưng Tĩnh tỷ nhi sớm muộn gì cũng phải thành thân, ngươi không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, chậm trễ một mối nhân duyên tốt cho Tĩnh tỷ nhi. Hiện giờ là đích thân Võ An Bá phu nhân đến cầu nhà chúng ta, nếu chúng ta không biết điều vậy thì sau này cũng khó kết giao. Có lẽ Võ An Bá phu nhân chính là nhìn trúng tính tình dịu dàng của Tĩnh tỷ nhi đấy. Nếu là tính tình lưu manh giống như Thần tỷ nhi đây này, không chừng người ta còn chướng mắt.”
Tiết Thần:...
Tuy rằng tự nhiên không duyên cớ bị Lão phu nhân đá cho một cái, nhưng Tiết Thần cũng không có thời gian cùng Lão phu nhân tranh cãi, mà từ một bên xen mồm vào hỏi: “Chuyện như thế nào đấy ạ? Võ An Bá phủ tới cầu hôn Tĩnh tỷ nhi sao?”
Tiết thị gật đầu: “Đúng là như vậy. Hôm kia Võ An Bá phu nhân mời Trường Ninh Hầu phu nhân Úc thị tới ngỏ lời, nói là Bá phu nhân ở hội hoa nhìn thấy Tĩnh tỷ nhi dịu dàng an tĩnh, muốn cầu một phần nhân duyên cho nhi tử.”
Tiết Thần nghe được tên Trường Ninh Hầu phủ Úc thị, trên mặt có chút mất tự nhiên, nhưng thật mau liền khôi phục lại vội hỏi: “Đích thứ tử Võ An Bá gia phẩm tính ra sao? Tĩnh tỷ nhi nghĩ như thế nào?”
Ninh thị cắt lời Tiết Thần: “Con nghĩ Tĩnh tỷ nhi cũng giống như con sao? Hôn nhân đại sự, “lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối”, nơi nào có ý nghĩ của chính mình? Chỉ cần có dòng dõi nhân phẩm là được rồi, đó là có thể gả.”
Tiết Thần không tiếp nhận lời này, trong đầu hồi tưởng một phen. Đời trước nàng coi như đã từng tiếp xúc với Võ An Bá phủ Đường gia, Võ An Bá và phu nhân đều là người có tính tình hiền lành, đích thứ tử Đường Phi sau này cũng ngồi vị trí Phó Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, xem như một thanh niên có tiền đồ, không nghe nói có tật xấu gì. Điều duy nhất làm Tiết Thần để ý chính là, sau này Võ An Bá trưởng tử Đường Ngọc cưới về chính là Trường Ninh Hầu phủ đích trưởng nữ Tống Dục Hoa, nữ nhân này chính là được chân truyền tính tình khó chơi của Úc thị, nếu giữa tẩu tử và đệ muội xảy ra tranh chấp thì Tĩnh tỷ nhi không thể nào chiếm được phần thắng.
Hiện giờ tính tính thời gian, Đường Ngọc hẳn là còn chưa cưới Tống Dục Hoa, bất quá chắc hẳn cũng sắp tới nơi rồi, bằng không với tính tình của Úc thị, làm sao chịu bỏ công bôn tẩu vì một người râu ria tép riu chứ?!
Lão phu nhân Ninh thị tựa hồ rất vừa ý cửa thân gia này, muốn thuyết phục Tiêu thị nhả ra đáp ứng. Tiêu thị cũng tương đối khó xử, bởi vì giống như trước bà đã tâm sự với Tiết Thần, bà chỉ muốn Tĩnh tỷ nhi gả vào nhà tương đối bình thường một chút, chỉ cần gia cảnh giàu có, đối tốt với Tĩnh tỷ nhi là được. Nhưng hôm đó nghe Ninh thị bàn đến cửa thân gia với Võ An Bá phủ thấy coi như cũng lương xứng, cho nên trong lòng Tiêu thị liền có chút giãy giụa.
Chuyện này Tiết Thần không có quyền xen vào, chỉ có thể hoàn toàn giao cho Tiêu thị làm quyết định.
*Đăng tại Wattpad*
Tháng ba là Tiết Tú đã thành thân, trên mặt khí sắc rất tốt, nếu không có Ninh thị đè nặng thì miệng nàng ta có thể đã ngoác ra đến tận mang tai rồi.
Tiết Tú quấn lấy Tiết Thần hỏi hang về chuyến hành trình. Hai người ở chỗ Ninh thị học quy củ, mỗi ngày cứ mắt đi mày lại làm cho Ninh thị đau đầu không thôi, đành phải tách hai người ra thụ giáo. Ngoại trừ học tập quy củ, Ninh thị gần đây coi bộ cũng bắt đầu thích dẫn theo Tiết Thần đi tham gia yến hội của các phủ. Chỉ ngắn ngủn hơn mười ngày mà Tiết Thần đã phải theo Ninh thị đi bảy tám cái tụ hội.
Cũng giống như hôm nay, Thái phi của Nhữ Linh Vương tổ chức tiệc mừng thọ, sáng sớm Ninh thị đã kêu Tiết Thần đến Đông phủ, sai nha hoàn và ma ma trang điểm cho nàng thật cẩn thận, trang điểm tới khi nhìn nàng thật xinh đẹp mỹ lệ mới dẫn nàng ra cửa.
Tới Nhữ Linh Vương phủ, Tiết Thần chỉ cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên -- rốt cuộc nàng đang ở độ tuổi này, diện trang phục lộng lẫy được trưởng bối trong nhà dẫn theo, ý đồ như thế nào thì thật quá rõ ràng. Ánh mắt xung quanh quả thật làm Tiết Thần chỉ muốn tìm cái khe đất chui xuống, nhưng lại vẫn phải căng da đầu, dưới sự chỉ huy của Ninh thị nặn ra nụ cười hành lễ vấn an với phu nhân của các phủ, làm bộ hồ đồ tiếp thu lời dò hỏi của các phu nhân rất minh bạch lý do nàng đến đây.
Tiết Thần dạo qua một vòng, vừa định trốn vào phòng trong nghỉ một chút, lại đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc: “Tiết Lão phu nhân dừng bước.”
Ninh thị xoay người, liền thấy Trường Ninh Hầu phu nhân Úc thị trang điểm đậm đặc, mặc vàng đeo bạc, tươi cười đầy mặt đang đi đến, phía sau còn đi theo Võ An Bá phu nhân Tôn thị. Ninh thị tiến ra cùng bọn họ chào hỏi, sau đó ba người liền cùng vào phòng trong. Tiết Thần bất đắc dĩ đành phải đi vào theo, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Ninh thị.
Ba người bàn luận một phen về chuyện của Tĩnh tỷ nhi và Đường Phi, sau đó ánh mắt Úc thị liền dừng trên người Tiết Thần, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng vài lần, rất có hứng thú hỏi: “Thật là một mỹ nhân xinh đẹp, nhìn khuôn mặt và dáng người đúng là tìm không ra một chút khuyết điểm, đây là...”
Ninh thị tựa hồ sớm biết người khác sẽ hỏi về nàng, đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác: “Chính là đích tôn nữ không lên được mặt bàn của ta, luôn luôn bị giữ trong nhà. Hôm nay trời đẹp liền đưa nàng theo học hỏi. Hầu phu nhân ngàn vạn lần đừng quá khen nàng.”
Tiết Thần ngượng ngùng hành lễ với Úc thị và Tôn thị. Ánh mắt Tôn thị cũng dừng trên người nàng, tựa hồ mang theo tìm tòi nghiên cứu, rồi sau đó mới nói: “À, hóa ra là Tiết gia Đại tiểu thư. Không ngờ lại có nhân phẩm xuất sắc như vậy.”
Úc thị dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tôn thị ra hiệu, Tôn thị mới ý thức được mình hình như đã nói sai -- bà đã nói với Tiết gia bà nhìn trúng nữ nhi của Huyện chủ, hiện giờ đâu thể lại đem tâm tư động đến trên người đích tôn nữ của nhà người ta. Tôn thị ngượng ngùng, bưng lên chén trà, rũ mắt xuống xấu hổ uống một ngụm.
Ninh thị thật ra không quá để ý chuyện này, rốt cuộc hôm nay bà mang Thần tỷ nhi ra cửa mục đích là muốn các phu nhân nhìn xem Tiết gia đích trưởng nữ có phong phạm gì, không hề thua kém những cô nương gọi là thiên kim hầu môn một chút nào. Có người khen thì dĩ nhiên Ninh thị rất cao hứng, dù sao cho người ta ngắm một chút cũng không có vấn đề gì, chỉ cần đến cuối cùng chọn được một mối hôn sự tốt là được.
Ba người tán dóc một lúc, Ninh thị được Nhữ Linh Vương Thái phi truyền vào nói chuyện. Tiết Thần dĩ nhiên đi theo, trong phòng cũng chỉ dư lại Úc thị cùng Tôn thị. Ánh mắt Úc thị nhìn chằm chằm vào Tiết Thần, dính vào lưng Tiết Thần như kim chích, hận không thể biến thành người tàng hình bám theo nàng. Đối với nữ nhân Úc thị này, Tiết Thần chính là không có nửa phần hảo cảm.
“Không ngờ Tiết gia đích trưởng nữ thế nhưng lại không tệ lắm. Bộ dáng kia thật mỹ lệ, An ca nhi nhà ta thích nhất mỹ nhân, nếu là bộ dạng này thì chắc chắn hắn sẽ nguyện ý.”
Úc thị chẳng qua vừa nhìn thấy mặt Tiết Thần mà đã muốn đem tâm tư động đến trên người nàng.
Ngữ khí của Tôn thị hơi có chút hâm mộ: “Đúng, hẳn là vậy. Tiết gia Đại tiểu thư không thường ra ngoài xã giao, bất quá cũng vẫn coi như nổi danh.”
“Sao? Mau kể cho ta nghe, còn có cái gì nổi danh?”
Úc thị từ trước đều không quan tâm đến những chuyện này, chỉ là mấy năm nay nhi tử cũng đã lớn dần nên bà ta mới động tâm tư tìm tức phụ, nhưng cố tình nhi tử chỉ thích mỹ nhân. Nếu gặp người có chút dòng dõi thì hắn chê người ta khó coi, còn tìm được người đẹp thì Úc thị ngại người ta xuất thân thấp. Bây giờ gặp được Tiết gia, “nhất môn tam kiệt”, tuy không phải Vương Hầu Tướng phủ nhưng cũng coi như có nội hàm. Mấu chốt chính là thân sinh phụ thân Tiết Vân Đào của nàng ta có quan đồ rất trôi chảy, có khí thế vươn lên tận trời, hiện giờ hắn chỉ là quan tam phẩm nhưng nếu qua vài năm nữa thì có thể thăng lên nhị phẩm, thậm chí nhất phẩm cũng không thành vấn đề. Đến khi đó, nếu Trường Ninh Hầu phủ muốn cưới vị tiểu thư này phỏng chừng cũng không trèo lên nổi, nhưng nếu hiện tại mà chộp được nha đầu này thì... xét theo thân phận có thể coi như là Tiết gia trèo cao nữa đấy!
Giọng điệu của Tôn thị không giấu được sự hâm mộ: “Ta nghe nói, mẫu thân quá cố của nàng để lại của hồi môn rất phong phú, đủ để để mua được một nửa kinh thành. Tiểu thư này ra tay rất rộng rãi, từng ở bên đường bỏ ra một ngàn lượng để cứu người. Một tiểu thư bình thường, đừng nói mang theo ngân phiếu ngàn lượng trong người, ngay cả thấy chừng đó bạc cũng còn chưa thể đâu.”
Úc thị nghe đến đó mới xem như chân chính động tâm.
Bộ dáng xinh đẹp, xuất thân lại tốt, hiện giờ lại còn có một điều kiện làm bà ta khó có thể kháng cự -- của hồi môn thật to! Trường Ninh Hầu phủ hiện giờ phí tổn lớn tới mức kinh người, nếu có của hồi môn do tân tức phụ trợ cấp, cuộc sống chắc chắn sẽ không còn phải lo nữa rồi.
Tôn thị thấy bộ dáng của Úc thị thì trong lòng đã đại khái đoán được, biết Úc thị đã nhìn trúng Tiết đại tiểu thư. Nếu Trường Ninh Hầu phủ ra mặt cầu hôn, nói không chừng Tiết gia thật đúng là chịu đáp ứng vụ hôn nhân này. Rốt cuộc vị Hầu phu nhân này dưới trướng có ba nữ nhi nhưng nhi tử lại chỉ có một, là cục cưng bảo bối của Tống gia, nếu là muốn kết thân với Tiết gia thì thân phận cũng coi như là thích hợp, chỉ là sau này ở chung ra sao -- -- khả năng rất cao là Tiết đại tiểu thư sẽ phải chịu lép vế.