Edited by Bà Còm in Wattpad
Tiết Thần trở lại viện của mình, không ngờ Ngụy Chỉ Lan vốn nên trở về Hải đường uyển nhưng lại ở trước cửa Thanh Tước cư chờ nàng, bóng cây chiếu lên người khiến sắc mặt nàng ta trông có vẻ âm trầm.
Tiết Thần đi đến trước mặt nàng ta, Ngụy Chỉ Lan cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói với Tiết Thần: “Chuyện ngày hôm qua, ta có thể không cùng trưởng tỷ truy cứu, nhưng điều cần thiết là phải đưa lá thư kia cho ta!”
Hiện tại cả hai đều biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Ngụy Chỉ Lan một chút cũng không nghi ngờ Tiết Thần cố ý khiến nàng ta đi chịu hiểm họa -- Tiết Thần đã biết rõ đó là bẫy rập vậy mà vẫn để cho mình đi, nữ nhân này tâm tư có thể nói còn ác độc hơn mình nhiều.
Tiết Thần hơi mỉm cười: “Dựa vào cái gì?”
Ngụy Chỉ Lan thấy Tiết Thần không hề có ý hối hận, tức khắc cảm thấy ủy khuất cực kỳ, vọt tới trước mặt Tiết Thần, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được rít lên: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hổ thẹn với ta một chút nào sao? Đêm qua ta đã thay thế ngươi chịu tội, hết thảy vốn nên phát sinh trên người của ngươi.”
Tiết Thần lui ra phía sau một bước, “vân đạm phong khinh” nói: “Ta đối với ngươi có gì mà phải áy náy? Ta bảo ngươi đi hay sao? Chẳng lẽ không phải bởi vì tự trong lòng ngươi mang ý xấu?”
Ngụy Chỉ Lan nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiết Thần trong chốc lát, sau đó mới xoay người rời đi.
*Đăng tại Wattpad*
Úc thị gấp đến độ cứ dạo bước vòng vòng quanh viện. Hai ngày này bà quả thực bị Ngụy Chỉ Lan con đ.. nhỏ kia làm cho tức giận đến nỗi “nhất Phật thăng thiên, nhị Phật xuất thế”, chưa từng gặp qua một nữ tử không biết xấu hổ như vậy -- chính mình làm chuyện bỉ ổi còn dày mặt muốn nhi tử cưới nàng ta. Nếu là bình thường, gặp phải chuyện này thì Úc thị bằng bất cứ giá nào cũng sẽ không thỏa hiệp, trực tiếp đem người xử trí là xong, nhưng khổ nổi trong chuyện này còn đính kèm một chút tư tâm của Úc thị, không thể công khai với mọi người. Bởi vì điều này mà Úc thị bị ép buộc đến mức “tiến thoái lưỡng nan”, còn không biết phải giải quyết như thế nào mới vẹn toàn.
Ma ma hầu hạ bên người vội vã tiến vào, đi đến trước người Úc thị hành lễ rồi bẩm báo: “Phu nhân, đã điều tra rõ ràng. Ngụy Chỉ Lan kia thật đúng là thứ nữ của tiền Uyển Bình Tri châu Ngụy Thanh. Chẳng qua, nàng ta cũng không phải là loại thứ nữ bình thường.”
Lời nói của ma ma làm Úc thị ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn bà ta hỏi: “Như thế nào lại không bình thường?”
“Nàng ta tuy rằng là thứ nữ, nhưng trước khi Ngụy Thanh chết, cố ý phân một nửa gia sản cho nàng ta cùng muội tử, hai cô nương chiếm hết một nửa gia sản của Ngụy gia đấy. Nô tỳ sợ tin tức có sự lầm lẫn, còn đặc biệt phái người đi Uyển Bình điều tra, quả thực là như thế. Chuyện này lúc ấy ở Uyển Bình gây ra náo động rất lớn, nói rằng Ngụy gia chủ mẫu tuy rằng là Huyện chủ, vậy mà vẫn bị thiếp thị và thứ nữ của Ngụy Thanh nháo cho cái gì cũng không vào tay, xám xịt rời đi Uyển Bình. Nói vậy chuyện này không thể sai được.”
Úc thị nghe được ma ma báo cáo híp mắt lại, nghĩ nghĩ một lúc rồi mới hỏi: “Vậy Ngụy gia là hạng người nào? Tổng cộng có bao nhiêu sản nghiệp? Hừ, một gia đình bình thường, được xấp xỉ một nghìn lượng cũng coi như là sản nghiệp của cả nhà rồi.”
“Không đúng không đúng, Ngụy gia kia ở tại Uyển Bình vẫn có chút tên tuổi. Nguyên quán Ngụy gia ở Đại Hưng, là nhờ buôn bán mà lập nghiệp, xem như một đại gia tộc tương đối hưng thịnh, sản nghiệp cũng không ít. Không nói gì nhiều, Uyển Bình có một khu phố buôn bán hưng thịnh nhất là ở ngõ Miêu Tình, toàn bộ ngõ đó đều của Ngụy gia. Chỉ tính phần đó thôi thì mỗi năm tiền kiếm vào không ít, càng không nói đến còn có những thứ khác.”
“...”
Úc thị càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc. Hừ, hóa ra Ngụy Chỉ Lan có của như vậy, nếu không cho người đi tìm hiểu một chút, thật đúng là không biết nàng ta vẫn có giá trị. Được rồi, nếu nàng ta một lòng gả vào Tống gia, vậy thì để nàng ta được như nguyện cũng tốt. Chẳng qua đừng si tâm vọng tưởng, bà đây sẽ không làm cho nàng ta được phô trương gì đâu...
*Đăng tại Wattpad*
Sau vài ngày yên lặng, quả nhiên có hai người của Trường Ninh Hầu phủ tới Tiết gia gặp Tiêu thị cầu hôn. Người tới cũng không phải là lão phu nhân của Trường Ninh Hầu phủ mà chỉ là hai ma ma quản sự bên người của lão phu nhân. Tuy là như vậy, Tiêu thị vẫn không thể ngờ Trường Ninh Hầu phủ vậy mà chịu cưới Ngụy Chỉ Lan làm chính thê. Tuy rằng có chút hoài nghi trong chuyện này khẳng định có mờ ám gì, nhưng Ngụy Chỉ Lan đã tranh được vị trí này thì bà cũng đâu có lý do gì ngăn cản chuyện tốt của nó. Vì thế Tiêu thị lập tức phái người đi hỏi ý kiến Ngụy Chỉ Lan, sau khi nghe nàng ta ưng chịu mới nhận phần sính lễ ít không thể ít hơn của Trường Ninh Hầu phủ -- chỉ có hai trăm lượng -- rồi tiễn hai đại diện của Trường Ninh Hầu phủ ra ngoài.
Sau đó Tiêu thị kêu Ngụy Chỉ Lan tới nói chuyện này với nàng ta. Ngụy Chỉ Lan nhìn thấy hai trăm lượng bạc đặt chỏng chơ ở trên bàn, ngoài ra không có bất cứ thứ gì khác, tức giận đến mức cắn chặt khớp hàm. Tiêu thị nhìn nàng ta như vậy không khỏi thở dài, nghĩ đến Tống gia kia cũng không phải loại dễ đối phó. Lan tỷ nhi không biết sử dụng thủ đoạn gì khiến người ta tới cửa cầu hôn, nhưng ngốc tử cũng có thể nhìn ra Tống gia không hề tình nguyện chút nào.
Nhưng hôm nay đáp ứng cũng đáp ứng rồi. Hai ma ma đảm đương nhiệm vụ bà mối đã nói thẳng, bởi vì Ngụy Chỉ Lan có thân phận đặc thù là đi theo đích mẫu tái giá, cho nên Tống gia cảm thấy có chút tục lễ có thể miễn thì cứ miễn, trực tiếp định hôn kỳ, hai tháng sau nhà bọn họ tới cửa nghênh thú là được. Hành vi như vậy thật sự không bằng vài nhà nạp thiếp.
Tuy rằng cảm thấy thái độ của Tống gia thực có lệ, nhưng Tiêu thị cũng không chịu nổi Ngụy Chỉ Lan tự mình định thân, bèn đưa tất cả hai trăm lượng bạc cho nàng ta rồi nói: “Đây là sính lễ hỏi cưới của Tống gia, tất cả đều cho ngươi. Lễ phục xuất giá ta sẽ chuẩn bị cho ngươi, nhưng của hồi môn thì do chính ngươi tự chuẩn bị. Ta sẽ thêm trang một bộ vòng vàng, một bộ trang sức trân châu, xấp lụa thập thất cho ngươi, ngày mai cũng sẽ mời ma ma tới dạy ngươi quy củ sau khi kết hôn.”
Ngụy Chỉ Lan nhìn hai trăm lượng bạc trong tay Tiêu thị, chỉ cảm thấy chói mắt cực kỳ. Nàng không ngờ Tống gia sẽ làm tuyệt tình như vậy. Hai trăm lượng bạc, đúng là nạp thiếp cũng nhiều hơn mức này.
Mà Tiêu thị nói ra cũng đủ tuyệt tình, làm nàng ta không khỏi cười lạnh trả lời một cách mỉa mai: “Thái thái thật sự keo kiệt, dù thế nào thì bao nhiêu năm qua ta cũng kêu ngài một tiếng đích mẫu. Ta xuất giá mà ngài chỉ thêm một chút đồ như thế. Chuyện này nếu bị người ngoài biết, sẽ không sợ người ta nói ngài khắt khe thứ nữ sao?”
Tiêu thị hiện giờ cũng đã khai thông, đối với loại khích bác này có thể nghe một cách bình tĩnh thản nhiên, nói với Ngụy Chỉ Lan: “Ngươi và Cầm tỷ nhi được một nửa sản nghiệp của Ngụy gia, ngay cả ta và Tĩnh tỷ nhi thì cho dù một phân tiền cũng chưa đến tay. Ngươi không phải thân sinh cốt nhục của ta, ta không có của hồi môn cho ngươi cũng là chiếu theo lẽ thường mà thôi, “khắt khe thứ nữ” cái con khỉ gì chứ! Hiện giờ ngươi chỉ đang tạm trú tại Tiết gia, bộ tưởng mình là thứ nữ của Tiết gia hả? Nếu ngươi thật muốn của hồi môn, hãy đi tìm Ngụy lão phu nhân, ngươi không phải có quan hệ máu mủ với bà ta sao? Hôm trước còn lừa Tĩnh tỷ nhi đến đó nữa chứ. Ngươi đến kêu bà ta thêm trang cho ngươi xuất giá đi.”
Tâm tình Ngụy Chỉ Lan thật sự nặng nề, còn muốn cãi nhau vài câu với Tiêu thị, nhưng không ngờ Tiêu thị lại “giáng cho một đòn trí mạng”: “Nếu ngươi chê bai đồ cưới của ta cho ngươi, vậy lát nữa ta sẽ sai người đưa ngươi và Cầm tỷ nhi về bên người Ngụy lão phu nhân, để ngươi chân chính từ Ngụy gia xuất giá, để Ngụy gia đặt mua thêm trang cho ngươi. Đã vậy thì ta khỏi cần phải bỏ ra bộ vòng vàng và bộ trang sức trân châu, chỉ là hai bộ này thôi cũng đã có giá trị hai ba trăm lượng, không ít hơn tiền sính lễ bên phu gia cho ngươi đâu. Nếu ngươi không cần cũng không sao, ngươi trở về dọn dẹp đồ đạc, buổi chiều các ngươi liền quay lại Ngụy gia. Từ nay về sau, các ngươi gả tốt hoặc là không tốt đều không có bất luận quan hệ gì đến ta. Về sau có chuyện gì thì cứ đi tìm Ngụy gia xin giúp đỡ.”