Edited by Bà Còm in Wattpad
Trong phòng sinh gần như không có thanh âm gì, Lâu Khánh Vân chờ ở ngoài cửa trong lòng nôn nóng cực kỳ. Lão thái quân và Trưởng Công chúa cũng đều vào phòng sinh, cùng Thái y ngồi chờ ở ngoại thất. Lâu Khánh Vân cũng muốn đi vào nhưng lại bị các nữ nhân ngăn ở bên ngoài, nói không được cát lợi. Lâu Khánh Vân sốt ruột quá đỗi, cả người dán vào khung cửa sổ muốn nghe động tĩnh bên trong, nhưng ngoại trừ tiếng bước chân cùng thanh âm ma ma và nha hoàn khe khẽ nói chuyện, hắn lại hoàn toàn không nghe được giọng của Tiết Thần.
Lâu Khánh Vân lo lắng gõ cửa: “Thần à, nàng có tỉnh không? Sao nàng không nói lời nào thế? Thần à...”
Đây là lần đầu tiên hắn trải qua vụ nữ nhân lâm bồn thì đâu thể nào có kinh nghiệm gì. Hắn cũng biết nữ nhân sinh hài tử vô cùng thống khổ, lúc trước nghe đồng liêu trong nha môn nói qua, thê tử của họ sinh hài tử phải mất một ngày một đêm, gào đến mức mất giọng. Vậy tại sao Thần nhi của hắn sinh hài tử lại im ắng như thế nhỉ, khiến hắn không thể nào không sốt ruột.
Lâu Khánh Vân cứ ghé vào cửa mà lải nhải, nhưng không nghe được thanh âm Tiết Thần mà lại nghe Lý ma ma gõ cửa sổ: “Đừng làm chộn rộn, đang bận sinh hài tử đây này.”
Lâu Khánh Vân:...
Vô cớ bị chạm vào trái pháo hôi, Lâu Khánh Vân cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ ở hành lang sốt ruột chờ đợi. Đại khái nửa canh giờ sau Tiết Thần liền bắt đầu kêu to, cả người Lâu Khánh Vân lại dán lên cửa sổ, hận không thể đi vào thay nàng chịu tội, bất tri bất giác hốc mắt đã ươn ướt.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần ở bên trong dùng sức, đã không còn quan tâm được chuyện gì khác, chỉ lo nhắm mắt lại nghe hiệu lệnh của Lý ma ma. Từng cơn đau ập xuống lần sau mạnh hơn lần trước, so với đau bụng thì việc hạ thân bị mở toang cũng không cảm giác được gì. Hiện tại chuyện duy nhất mà nàng muốn làm chính là mau chóng sinh hạ hài tử. Nàng nghe người ta nói hài tử không thể ở trong bụng một thời gian quá lâu sẽ dễ dàng xảy ra chuyện. Cho dù bản thân nàng chịu đau đớn cũng không sao, nàng không muốn hài tử xảy ra bất cứ chuyện gì.
Hạ Châu không ngừng đút canh sâm cho nàng, cho dù Tiết Thần nuốt không trôi nhưng vẫn kiên trì nuốt xuống. Nàng biết đây là bồi thêm sức lực cho nàng, hiện tại còn chống đỡ được, chờ lát nữa kiệt lực là phải nhờ vào những ngụm canh sâm này bổ sung khí lực.
Cơn đau càng ngày càng mãnh liệt, Tiết Thần chỉ cảm thấy thân mình như bị người bổ ra làm hai, cảm giác đau đớn dồn dập tấn công làm nàng quả thực kêu không ra tiếng. Tiếng kêu to kinh hỉ của Lý ma ma vang lên bên tai nàng: “Thấy đầu, thấy đầu rồi, Thiếu phu nhân nghe ta ra hiệu, nào, một hai ba, dùng sức -- --”
Tiết Thần nghe nói đã thấy đầu của hài tử, tức khắc cảm thấy giống như trong chiến dịch được tướng sĩ ủng hộ cấp thêm sĩ khí nên dùng hết toàn lực cũng muốn đánh thắng trận này. Sau khi nỗ lực rặn ra trong mấy chục tiếng cổ vũ, rốt cuộc Tiết Thần cảm giác một bọc gì đó được lôi ra khỏi thân, bụng lập tức sụp xuống, cảm giác đấy thật sự quá khó quên. Tiết Thần lấy lại hơi thở xong mới quay đầu hỏi Hạ Châu đang đứng bên cạnh: “Có phải đã ra rồi hay không?”
Hạ Châu liên tục gật đầu, ánh mắt không rời được hài tử tím tím xanh xanh, máu me be bét trong tay Lý ma ma, bị Lý ma ma cầm chân chúc đầu xuống vỗ vài cái bem bép lên mông.
Tiếng khóc sơ sinh vang dội trong toàn bộ phòng sinh, truyền ra tới phòng ngoài.
*Edited by Bà Còm*
Lão thái quân và Trưởng Công chúa nhịn không được đi qua bình phong, liền nhìn thấy một hài tử xanh tím được đặt vào bồn nước ấm áp rửa sạch. một đôi tay nho nhỏ nắm chặt, đôi mắt còn chưa mở, chỉ biết há miệng khóc lớn oe óe oe óe thật đủ khí lực. Lão thái quân liếc về hướng giữa đôi chân hài tử, nhìn thấy bộ phận nho nhỏ chĩa ra, che miệng cảm động gần như sắp khóc. Trưởng Công chúa cũng có biểu tình giống y như vậy; bà là một nữ nhân truyền thống, cảm thấy nhi tử chính là sinh mệnh của nữ nhân; khi nhi tức hoài thai tuy rằng bà không nói muốn tôn tử, sợ trong lòng nhi tức có gánh nặng, nhưng tự bản thân vẫn âm thầm cầu nguyện thật nhiều lần; hiện giờ, hạnh phúc thật sự đã xuất hiện ngay trước mặt bà, làm sao nói bà không thể kích động cho được?
Trưởng Công chúa và Lão thái quân tay cầm tay, ánh mắt lại một khắc cũng không chịu rời khỏi hài tử chỉ lo nhắm mắt khóc oa oa.
Lâu Khánh Vân ở ngoài nghe được tiếng khóc của hài tử, cảm thấy có chút mau ngoài ý muốn. Hắn cho rằng sinh hài tử là phải giống thê tử của đồng liêu mất một hai ngày mới sinh được, nhưng Tiết Thần chỉ cần hai canh giờ là hài tử đã được sinh ra, thật sự khiến Lâu Khánh Vân vui mừng khôn xiết.
Lâu Khánh Vân bám vào cạnh cửa đợi một lát liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng báo tin: “Chúc mừng Thế tử, là tiểu công tử trắng trẻo mập mạp! Bảy cân tám lượng.”
Lâu Khánh Vân chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, thanh âm của Lý ma ma như từ phương trời xa xôi nào đó truyền đến. Hắn sửng sốt trong chốc lát, phản ứng đầu tiên là hỏi vọng vào bên trong: “Thiếu phu nhân thế nào? Không có việc gì chứ?”
Lý ma ma lập tức trả lời: “Thiếu phu nhân rất tốt, Thế tử yên tâm đi.”
Đến lúc này quả tim treo cao của Lâu Khánh Vân mới trở về trong lồng ngực, bình tĩnh trong chốc lát lại bắt đầu dán vào cửa sổ động tác y như nghe trộm. Tuy rằng chỉ có thể nghe thấy thanh âm bận rộn trong phòng và tiếng hài tử khóc oe oe, nhưng hắn vẫn giữ vững tư thế, cứ vậy cong lưng ghé sát tai vào cửa sổ mà chờ thời.
Lâu Chiến cũng từ bên ngoài chạy về, nghe nói hài tử đã sinh hạ bèn cực kỳ cao hứng thưởng cho toàn phủ ngay tại chỗ. Ông hấp tấp đi đến Thương Lan uyển liền thấy nhi tử nhà mình giống con thằn lằn dán vào vách tường, nhìn bộ dạng như đã giữ tư thế này một đoạn thời gian, thân người có chút cứng đờ. Lâu Chiến đi qua khều khều hắn, Lâu Khánh Vân giật bắn mình xoay người, sau khi lấy lại được phản ứng thì vẻ mặt không vui, giống như Lâu Chiến đang quấy rầy hắn nghe chuyện đại sự.
Lâu Chiến cũng học bộ dáng của hắn dán tai vào cửa sổ nghe ngóng trong chốc lát, thực vừa lòng đối với tiếng khóc to lớn vang dội của tôn tử bèn khen: “Chỉ cần điểm này thôi là đã mạnh mẽ hơn ngươi rồi. Khi ngươi mới vừa sinh ra khóc cứ như mèo kêu, không có một chút nào khí thế của nam tử hán. Ta có một đoạn thời gian hậm hực vô cùng, chỉ sợ ngươi trưởng thành mang bộ dáng ẻo lả.”