Kỳ Hủ Thiên đang có điều muốn nói, bỗng ngoài cửa ngự thư phòng truyền đến âm thanh của tổng quản Lưu Dịch: – “ Bệ hạ, bữa tối đã chuẩn bị xong. “
“ Ừm, trẫm đã biết. “
Lưu Dịch xuất hiện thật không đúng lúc. Mắt thấy Minh nhi ở trong lòng mình đang mỉm cười, Kỳ Hủ Thiên nham hiểm cười một cái:
“ Minh nhi lúc này vẫn chưa đói sao, phụ hoàng hiện đang đói cực kỳ, chi bằng thỏa mãn phụ hoàng trước... “
Ngoài cửa, Lưu Dịch thấp giọng xuống rồi lại truyền vào: – “ Nhị điện hạ long thể bất an, thần đã phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị vài món điểm tâm, không biết khi nào điện hạ dùng bữa? “
“ Vậy dùng ngay đi, làm phiền tổng quản phí tâm. “ – Kỳ Minh Nguyệt cao giọng trả lời, nhắc đến hai chữ 'phí tâm' kia rõ ràng mang theo tiếu ý. Y tự nhiên biết, Lưu tổng quản xuất hiện lúc này, thật sự là có chút trùng hợp.
Kỳ Hủ Thiên mày nhăn lại, nhìn Minh nhi đứng dậy chỉnh lại quần áo, đi đến trước cửa, được vài bước, quay đầu lại hướng hắn cười một cái: – “ Phụ hoàng không phải đói bụng sao, còn không đi dùng bữa cùng ta, để nguội sẽ không ngon.”
Kỳ Minh Nguyệt trong mắt đắc ý làm cho Kỳ Hủ Thiên môi khẽ nhếch lên, đi đến phía sau y, ôm chặt vào trong lòng, cúi người ghé vào lỗ tai y thấp giọng oán giận:
“ Nhưng phụ hoàng... còn nhiệt, làm sao bây giờ? “ – Để mông y chạm vào nơi đang nóng rực của mình, khiến cho Kỳ Minh Nguyệt thân thể cứng đờ, không thể làm gì khác ngoài việc quay đầu lại, trừng mắt liếc hắn: “ Phụ hoàng —— “.
Lúc trước có chút kích thích quá độ, lần này phải làm thế nào mới tốt đây, không thể ngay trong thư phòng này, mà trước mắt cũng chỉ cách Lưu tổng quản một cánh cửa, phụ hoàng...
Tuy cửa đóng nhưng đối với Lưu tổng quản mà nói, có nó hay không, thật sự cũng không có gì khác biệt, huống chi trong bóng tối còn có Vô Hào cùng Ảnh Vệ. Tẩm cung, phòng ngủ, bọn họ sẽ không đến nhưng nơi này, lúc trước đã từng bị nhìn thấy, mặc dù y không ngại nhưng cũng không có thói quen để người khác nhìn trộm trong khi đang làm việc riêng tư.
Kỳ Hủ Thiên cũng nghĩ như vậy, vẻ mặt tiếc nuối bất đắc dĩ buông thân thể của y ra, nhưng rồi lại ôm lấy y hôn một hơi nồng nhiệt mới chịu buông tha thân thể y.
Cửa mở, Lưu Dịch đợi ở ngoài không lộ tí vẻ kỳ lạ nào, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, Kỳ Hủ Thiên nhìn hắn cười một cái:
“ Lưu Dịch a, ngươi thật ra rất có lòng. “ – Làm như khích lệ nhưng Lưu Dịch tự biết, nụ cười của bệ hạ lại mang hàm ý cảnh cáo.
“ Lưu Dịch không dám, điện hạ có bệnh trong người, thần đương nhiên không dám có chút chậm trễ. “ – Thần sắc vẫn bình thường liền khom người thi lễ. Lưu Dịch đứng hầu một bên, Kỳ Hủ Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng không lên tiếng nữa, thân thể Minh nhi không khỏe, thực sự lúc này không thích hợp.
Khi tới trước điện, trên bàn đã bày đầy đồ ăn, hai người cùng ngồi xuống dùng bữa.
Kỳ Minh Nguyệt gắp rau trước mặt bỏ vào trong miệng, thỏa mãn gật đầu, rau cải thật ngon miệng, hợp với khẩu vị của y, ăn thêm mấy đũa nữa, chợt nhớ tới mấy hôm nay thường thì giờ này phụ hoàng còn đang phê duyệt tấu chương trong thư phòng, không khỏi hỏi: – “ Phụ hoàng gần đây thường trở về muộn, có phải chính vụ bận rộn? “
“ Chẳng qua là vì nhiều lần bị người khác quấy rối, mất chút thời gian mà thôi, lâu không trừng phạt, hậu cung nay lại bắt đầu không biết an phận. “
Kỳ Hủ Thiên gắp một miếng cá cho y, mặt tươi cười: – “ Minh nhi phải ăn nhiều chút, mới mau lớn được. “
Kỳ Minh Nguyệt đang uống canh, nghe vậy ho nhẹ một tiếng: – “ Đa tạ phụ hoàng quan tâm. “ – Tiếp nhận khăn để lau miệng, y sao lại không biết ngụ ý của phụ hoàng. Nhìn thấy cặp mắt kia hàm chứa tà khí và tiếu ý, Kỳ Minh Nguyệt cau mày, trong mắt lộ ra thâm ý, thản nhiên nói tiếp: – “ Minh Nguyệt cũng muốn mau lớn lên. “ – Đến lúc đó mới có thể thấy được dáng điệu khi nằm dưới của phụ hoàng, không biết sẽ là loại phong tình nào...
Hai người cùng ăn cơm, xem chừng có vẻ thoải mái lắm, nhưng thật ra trong tâm mỗi người đều còn đang bận rộn tính toán, mưu đồ giảo hoạt điều gì đó. Lưu Dịch đứng cách đó không xa thấy phụ tử hai người giống nhau như vậy, mỉm cười.
“ Lưu Dịch, ngươi lắc đầu là ý gì? Phải chăng có điều muốn nói? “ – Nghĩ đến lúc trước bị hắn phá đám, Kỳ Hủ Thiên cố ý hỏi.
Chỉ là Lưu tổng quản không chịu nổi phụ hoàng, khó tránh việc lộ ra chút biểu tình mà thôi, phụ hoàng thật đúng là thù dai, Kỳ Minh Nguyệt nhìn Lưu Dịch, đầy cảm thông.
“ Thần chỉ là nhớ tới, mấy ngày gần đây An nương nương thường xuyên lui tới, Nhị điện hạ cũng đã nhiều ngày chưa gặp nàng, lại luôn luôn bỏ qua, thực sự là đáng tiếc a. “ – Nói xong lại lắc đầu, biểu tình trên mặt không chút thay đổi, trong mắt tiếu ý cũng càng sâu.
“ Hử? Mẫu phi thường xuyên đến ngự thư phòng vấn an phụ hoàng, phụ hoàng vì sao không nói với ta, vậy Minh Nguyệt sẽ không cần đến Ngưng Hi Các, chỉ cần ở chỗ phụ hoàng đợi là được. “ – Kỳ Minh Nguyệt nhãn thần hứng thú quét tới, Kỳ Hủ Thiên mỉm cười:
“ Minh nhi không phải đang chờ xem cuộc vui sao, mà nay mới bắt đầu, sao có thể làm ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình của người khác? Phụ hoàng không phải có ý giấu diếm, chỉ là không muốn ngươi cùng nàng quá mức thân cận. “ – Như vậy, đến một ngày phải hạ thủ với nàng, lúc đó sẽ không phải khổ sở vì ngoài ý muốn.
Ánh mắt khinh thường, Kỳ Minh Nguyệt thản nhiên nói: – “ Mẫu phi chỉ là muốn phụ hoàng quan tâm đến mà thôi, ngoài Hoàng hậu nương nương, những phi tần khác trong hậu cung đều như vậy. “ – Nhưng nam nhân bên cạnh lại giành toàn bộ tình cảm cho thân tử là y.
“ Minh nhi luôn thương tiếc nữ tử, sao lại không thương tiếc phụ hoàng một chút, hậu cung giai lệ như mây, phụ hoàng cho dù phong lưu thế nào cũng không có khả năng nhất nhất quan tâm. Huống chi còn có Minh nhi, ta cần gì phải ép buộc bản thân miễn cưỡng quan tâm các nàng, còn khiến cho Minh nhi không hài lòng nữa. “
Xác thực, nếu như nhìn thấy phụ hoàng đối với người khác cũng giống như đối với mình, quan tâm giống nhau, chỉ sợ y cũng sẽ không thể chịu đựng được. Nhưng xem ra phụ hoàng đối với thái độ của y có chút bất mãn:
“ Minh Nguyệt cũng không phải có lòng thương người, muốn nói thương tiếc, cũng chỉ là những người bên cạnh mà thôi, Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên bởi vì sự thương tiếc của ta mới bị phụ hoàng sai đi ra ngoài làm việc, sao Minh Nguyệt còn có thể thương tiếc người phương nào nữa. “ – Tuy rằng bất mãn, nhưng cũng không vì thế mà tức giận, tự nhiên lại nghĩ tới Ngưng Lộ công chúa kia bởi vì y mà bị cấm túc, sau này thì rất ít thấy nàng, có lẽ đến lúc gặp lại cũng không thể nhận ra thôi.
“ Còn có Tương Dao kia. “ – Kỳ Hủ Thiên lạnh giọng nhắc nhở một câu, lại gắp thêm chút rau cho y.
Kỳ Minh Nguyệt nuốt xuống thức ăn trong miệng, không thể tránh được lại thở dài: – “ Ngày mai ta còn phải đi Nhiễm Hinh Các, phụ hoàng đừng lại vì nàng mà tức giận, sau khi biết rõ về niệm trần ta liền trở về, không cần đến tìm ta. “ – Vì chuyện lần trước trong hậu cung loạn cả lên, tất cả đều mơ ước hậu vị kia, mặc dù địa vị của Tương Dao không dao động, nhưng lời đồn đại vẫn làm cho nàng bị tổn thương, nghĩ đến cùng nàng có qua lại, trong lòng không khỏi sinh ý thương tiếc, không muốn nàng lại bị thương tổn.
=====================
Hôm sau, tại Nhiễm Hinh Các, Tương Dao đang ngồi ở phía trước cửa sổ, đùa giỡn với móng vuốt nhỏ của Tiểu Hắc, nghe thị nữ báo lại, nói là Nhị điện hạ Kỳ Minh Nguyệt tới thăm, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhìn từ trên bệ cửa sổ xuống, thấy một thân ảnh xanh ngọc đang đứng chờ ngoài các, nhìn thân ảnh kia xuất thần giữa vườn hoa lạc đồng, một làn gió nhẹ lướt qua, mấy cánh hoa đỏ sẫm rớt xuống, rải rác trên mặt đất, cùng dáng người trầm tĩnh của thiếu niên, như hai bức họa duyên dáng cuộn tròn, hợp nhất thành tuyệt tác, khiến lòng người không thể không say mê.
Thực sự là... dù thế nào cũng không thể chán ghét a. Thở dài, Tương Dao thu hồi ánh mắt, sai người đi chuẩn bị trà bánh, thỉnh y vào. Sau đó xa xa nhìn thiếu niên kia ung dung đi vào trong các, biến mất trong tầm mắt.
Chỉnh lại quần áo, tiện tay lấy châm gài tóc lên, lại đeo vào giáp bảo hộ cổ tay bằng da, Tiểu Hắc nhẹ nhàng đập cánh vài cái liền đứng lên trước, ngón tay ở bên chiếc mỏ sắc bén của nó cọ vài cái, – “ Tiểu Hắc, lại muốn gặp mặt người kia sao, lần này cũng không thể lại làm chuyện điên rồ, thổ huyết một chút cũng không tốt chơi. “ – Tự nói rồi khẽ cười một tiếng, nàng đi xuống lầu.
Kỳ Minh Nguyệt nhìn ngoại đường vẫn lộn xộn không thay đổi, khóe miệng tự cong lên, mỉm cười, xem ra nàng vẫn giống lần trước, đem theo Tiểu Hắc của nàng đi xuống lầu.
“ Không biết Nhị điện hạ tới, Tương Dao đã chậm trễ, có muốn uống trà không? “ – Cho thị nữ lui, thả Tiểu Hắc bay đến cái giá bên cạnh, nàng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, cầm lấy bát trà sứ men xanh, thay y rót chén trà, đưa tới.
Trong cung rất ít khi nhìn thấy chén trà như vậy, thường ngày vẫn quen dùng những thứ tinh xảo không gì sánh được, không phải bạch ngọc thì cũng là ngọc bích khéo léo tinh xảo, nhìn thấy chén trà trên tay rất bình thường, tùy tiện phác lên thanh hoa(*), thậm chí có chút thô kệch, có lẽ ở ngoài cung cũng có thể thấy ở bất kỳ chỗ nào, nhưng với Kỳ Minh Nguyệt mà nói, lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, còn có vài phần thân thiết.
Thấy y đánh giá chén trà lại không nói lời nào, Tương Dao cười hỏi: – “ Có phải là cảm thấy không quen, ở đây ta cũng có loại chén khác, để ta sai người đổi lại cái khác. “
“ Không cần, ta cảm thấy ở chỗ này dùng chén trà này là tốt rồi, giống như không ở trong cung, mà như đang ngồi ở nhà bạn bè, khiến Minh Nguyệt cảm thấy rất dễ chịu thanh thản. “ – Ngửi xong hương trà, y thấy Tương Dao lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn: – “ Nương nương cũng biết Minh Nguyệt vì sao tới đây? “
Lúc trước nghe câu nói kia của y, vì hai chữ bạn bè trong miệng mà run sợ một chút, sau đó nghe y yêu cầu, Tương Dao hàm chứa áy náy gật đầu: – “ Tương Dao không biết do bản thân tùy tiện làm bậy mà khiến cho điện hạ phải thống khổ, sợ rằng hôm nay điện hạ tới là vì muốn vấn tội thôi. “
“ Minh Nguyệt tới là để thỉnh giáo nương nương. “
Tương Dao nhìn y, muốn nói gì đó, lại bỗng nhiên ho khan vài tiếng, thở dốc một chút, lấy dược trong tay áo ra, ăn xong, mới thở phào nhẹ nhõm, đón nhận ánh mắt quan tâm của thiếu niên: – “ Bệ hạ từ trước đến nay xuất thủ không lưu tình, lần này đã là hạ thủ lưu tình. “
Nói một câu giải thích, lại lộ ra dáng tươi cười: – “ Đừng xưng hô nương nương nữa, không phải đã nói trực tiếp gọi ta Tương Dao là được rồi sao, Nhị điện hạ không cần nhiều lễ nghi như vậy, Tương Dao cũng không quan tâm những lễ tiết này. “
Kỳ Minh Nguyệt nhấp một ngụm trà, cảm giác tình cảnh lúc này rất quen thuộc, thoáng lại nhớ lại ngày đó, không khỏi nở một nụ cười:
“ Vậy kêu ngươi là ' Dao ', thấy thế nào? Chỉ là xưng hô Nhị điện hạ của ta đây cũng phải sửa thôi. “
“ Vậy được rồi, Minh Nguyệt. “
Nàng nhịn không được cũng khẽ cười một tiếng, nhưng sau đó dần dần phai nhạt: – “ Chỉ e sợ bệ hạ nghe được, sẽ lại tức giận. “ – Ánh mắt không tự chủ được, nhìn ra một phương hướng nào đó phía ngoài cửa sổ, tiếu ý trên môi hiện ra cay đắng.
Kỳ Minh Nguyệt nhìn theo ánh mắt nàng, lại thấy xa xa ở hướng kia chính là Huyễn Thiên điện, cách đạo đạo cung tường, lại còn tầng tầng lầu các kia, khoảng cách như vậy, mà vẫn cam nguyện sao? Thập Nhị Lâu trung kính hiểu trang, Vọng Tiên Lâu thượng vọng quân vương.. (*)
“ Dao... được phụ hoàng cứu vào ngày đó thì liền đã yêu hắn rồi sao. “ – Cho nên mới cam tâm ở lại trong cung, chỉ mong được chút ôn nhu coi như an ủi cũng đã mãn nguyện.
=====================
(*) tùy tiện phác lên thanh hoa: ý nói là vẽ bừa lên một đóa hoa màu xanh.
(*) “ Thập Nhị Lâu trung kính hiểu trang,
Vọng Tiên Lâu thượng vọng quân vương.. “
vốn là câu đầu trong cổ thi “ Cung từ “ của Tiết Phùng
Nguyên tác là:
“ Thập Nhị Lâu trung tận hiểu trang,
Vọng Tiên Lâu thượng vọng quân vương.
Tỏa hàm kim thú liên hoàn lãnh,
Thủy tích đồng long trú lậu trường.
Vân kế bãi sơ hoàn đối kính,
La y dục hoán canh thiêm hương.
Diêu khuy chính điện liêm khai sứ,
Bào khố cung nhân tảo ngự sàng. “
Dịch thơ:
“ Phấn son trang điểm thật xinh tươi
Lầu Vọng Tiên lên ngóng bóng Ngài
Khóa thú mạ vàng dây lạnh buốt
Rồng đồng điểm khắc hững hờ rơi
Tóc mây nhẹ chải gương lồng bóng
Áo lụa ướp mùi hương ngất trời
Chánh điện phía xa rèm mở hé
Cung nhân dọn dẹp chốn vua ngơi. “
_ Nguyễn Hàn Tú _
Dịch nghĩa:
Việc trang điểm buổi sáng trong 12 lâu đã xong
(cung phi) lên lầu Vọng Tiên để ngóng vua
Ổ khóa có hình thú vàng và dây xích sắt lạnh
Nguồn:
Nước nhỏ giọt từ đồng hồ nước bằng đồng hình rồng lê thê
Tóc mây đã chải xong vẫn còn soi gương ngắm lại
Áo lụa tính thay áo khác và xức thêm dầu thơm
Liếc nhìn chính điện từ xa, qua tấm rèm hé mở
Thấy cung nữ đang sửa soạn giường cho vua.