“Phụ hoàng...” Kỳ Minh Nguyệt bứt rứt kêu lên, kéo kéo lọn tóc đang vướng trong tay. Y không rõ là bản thân muốn đẩy hắn ra, hay là muốn hắn ôm sát mình hơn nữa.
Nhìn y lúc này, duỗi mình trên tấm chăn mỏng, quần áo lộn xộn lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, tư thế vô cùng mê hoặc. Kỳ Hủ Thiên hơi hơi cúi đầu, mỗi động tác đều vô cùng tao nhã, giống như là đang thưởng thức một thứ mỹ vị hiếm có. từ tốn hôn lên cơ thể uyển chuyển của y.
Những tiếng thở dốc từ trong cổ họng không ngừng phát ra, Kỳ Minh Nguyệt chỉ có thể cảm nhận hưng phấn dưới thân như thủy triều dồn dập đánh tới, khiến cơ thể trẻ trung non nớt của y vô phương chế ngự mà không ngừng run rẩy.
Từ lúc y sống lại cho đến nay, bất luận thường ngày có trêu đùa như thế nào, phụ hoàng vẫn luôn để y tùy ý phát tiết dục vọng. Y cũng vì thế mà trước giờ vẫn luôn oán giận thân thể này vẫn còn quá ngây ngô, không chịu đựng được một chút trêu đùa. Nhưng lúc này, phụ hoàng cứ chậm rãi mà vuốt ve y như vậy, khiến y thực sự là không thể kiên nhẫn nổi, chỉ chốc lát sau toàn thân đã trở nên nóng rực, cơ thể vì động tình mà càng trở nên nhạy cảm, đến mức vạt áo lụa lướt nhẹ nơi chân cũng khiến y run rẩy. Tất cả quả thực là đã vượt quá mức kiềm chế của y.
“Phụ hoàng...” Nghe thấy y thấp giọng gọi, Kỳ Hủ Thiên ngay lập tức hiểu ý, cử động miệng nhanh hơn, đầu ngón tay lần về phía sau của y tìm đến đóa cúc kia, nhẹ nhàng ấn đi vào, một tay vuốt ve làn da đùi mềm mại, động tác vô cùng ám muội. Tất cả khiến Kỳ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy một trận sảng khoái không thể kìm nén, dục vọng dưới thân ở trong miệng phụ hoàng mà trở nên ngày càng nóng bỏng, theo cử động của chiếc lưỡi ma thuật khiến cơ thể y không ngừng run rẩy, cuối cùng khống chế không được mà phát tiết dòng tình dịch dính dấp nóng hổi.
Sau khi đợt khoái cảm mê người đã qua đi, y từ từ mở mắt, ngay lập tức bắt gặp vẻ mặt đầy tà mị của phụ hoàng, tựa như việc trêu đùa y là một cử chỉ vô cùng bình thường. Hắn dùng một dáng vẻ vô cùng thản nhiên, nuốt xuống bạch trọc đang ở trong miệng mình, thậm chí đầu lưỡi còn khẽ liếm nốt vết dịch tràn bên khóe miệng. Thần sắc của hắn lúc làm việc đó cứ như vừa được thưởng thức món mỹ thực, vô cùng thỏa mãn, đắc ý, tình sắc vì thế mà càng trở nên ám muội. Kỳ Minh Nguyệt thì trái lại, hành động của Kỳ Hủ Thiên khiến gương mặt vốn đã ửng đỏ của y càng thêm nóng rực.
Y vội lắc lắc đầu trấn tĩnh, lại ho nhẹ vài tiếng, dùng giọng điệu tràn đầy bất mãn nói, “Phụ hoàng còn chưa trả lời câu hỏi của Minh Nguyệt, là ai đã cho rêu rao lời đồn đãi về dị tinh.”
“Minh nhi thật là không chuyên tâm gì cả, vì sao vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này, chẳng nhẽ phụ hoàng còn chưa khiến Minh nhi cảm thấy hài lòng?” Hắn vừa hỏi xong, một bàn tay đã đi xuống lần mò hạ thân của Kỳ Minh Nguyệt.
Vội vàng ngăn bàn tay đang đi lung tung kia, sắc đỏ trên gương mặt Kỳ Minh Nguyệt từ trước vẫn chưa tan hết, giờ lại càng thêm đậm vì tức giận, đôi mắt mờ mịt ướt át, “Phụ hoàng!”
Kỳ Hủ Thiên gương mặt đầy tiếu ý lúc đó mới rút tay lại, sau đó lấy ra một chiếc khăn lụa, thay y lau đi vết dịch dưới thân, giúp y chỉnh trang lại y phục, cuối cùng ôm lấy cơ thể y, nhẹ nhàng đáp, “Kẻ đó không biết Minh nhi giết An Nhược Lam, nhưng nhân việc nàng chết mà cố ý nhắc lại lời sấm về dị tinh, muốn gán thân phận dị tinh cho ngươi.”
“Phụ hoàng đối với chuyện định thế nào?” Muốn cấp tốc dồn y vào tử lộ, lại dùng phương thức như vậy, vừa nghe phụ hoàng nói qua, Kỳ Minh Nguyệt liên ngay lập tức xác định danh tính kẻ gây chuyện.
“Minh nhi chỉ cần ngồi xem chuyện vui là được, không cần nhọc công mà tự đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm. Phụ hoàng tuyệt sẽ không nương tay.” Kỳ Hủ Thiên ôm chặt y hơn, giọng nói mềm nhẹ, nhưng trong mắt lại toát ra tia tiếu ý lạnh lùng.
Biết phụ hoàng đã có tính toán, y cũng không tiếp tục suy nghĩ, đến lúc trở về hoàng cung tất sẽ biết rõ mọi chuyện. Lúc này y mới cảm thấy sự mệt mỏi kéo đến, liền thả lỏng người khẽ tựa vào ngực Kỳ Hủ Thiên, lại chợt nhớ ra lúc nãy chỉ có mình y là được thỏa mãn, phụ hoàng thì không. Nghĩ đến đó, y không khỏi cảm thấy có chút áy náy, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Kỳ Hủ Thiên hôn lên môi.
“Minh nhi không cần để tâm đến chuyện nhỏ đó. Nếu ngươi thực sự có ý muốn hồi báo phụ hoàng, tốt nhất chờ đến lúc giải xong Liên Tâm cổ, khi đó nhượng phụ hoàng hảo hảo thưởng thức cơ thể ngươi...” Tiếng nói tắt dần nhưng ngữ điệu ám chỉ vô cùng rõ ràng, khiến Kỳ Minh Nguyệt hiểu ý, phẩm thưởng lúc đó sẽ không đơn giản như hôm nay. Tiếp tục hôn lên cổ y, Kỳ Hủ Thiên cười nham nhở, “Minh nhi như vậy tức là đáp ứng rồi?”
Kỳ Minh Nguyệt gật đầu. Nếu giải xong Liên Tâm, hắn lúc đó không cần phải chú ý cẩn trọng nữa.
Kỳ Hủ Thiên mỉm cười hài lòng, lại như có vẻ không thể kiên nhẫn mà ra lệnh cho mã phu đánh xe nhanh hơn, nhằm hướng Tương Dao chỉ đường tới Lăng sơn thẳng tiến.
Lăng sơn thuộc địa phận một trấn tứ phía nam Diệp Diệu thành, không lớn cũng không nhỏ, đối với Thương Hách cũng không coi là đáng để tâm. Tuy nhiên, vì trấn tiếp giáp Diệp Diệu, khoảng cách đến Hoàng thành cũng không quá xa, lại có ưu thế về vị trí cùng phong thủy, vậy nên số lượng người qua lại trấn này không nhỏ, trở thành nơi tụ tập của thương nhân, khiến không khí nơi đây vô cùng náo nhiệt sầm uất.
Mã xa đi qua cổng thành liền chạy chậm lại, cũng vừa lúc màn đêm buông xuống, dù vậy đường phố vẫn không bớt người qua lại, vẫn ồn ào huyên náo tiếng người. Kỳ Hủ Thiên không sai người đi tìm nơi nghỉ trọ. Hắn dự định lập tức tiến Lăng sơn, sớm giải quyết trùng độc, Minh nhi cũng sớm giảm thiểu nguy hiểm.
Kỳ Minh Nguyệt đối với xếp đặt của hắn tự nhiên cũng không có phản đối. Hai chiếc mã xa tiếp tục di chuyển qua dòng người, thẳng tiến về phía Lăng sơn.
Nhìn theo bóng chiếc mã xa tiêu thất trong đám sương mù, những người trên đường nguyên bản hiếu kỳ giờ đều lộ vẻ sợ hãi.
“Mau nhìn! Lại có kẻ đi tới nơi đó!”
“Không thể nào, quả là to gan a, những người trước đây qua nơi đó đều không thấy trở lại, giờ lại có một đám không muốn sống.”
“Hư, nói khẽ thôi... cẩn thận bị ma tiên nghe thấy!” Có người căng thẳng quay đầu nhìn xung quanh, sau mới cẩn thận lên tiếng nhắc.
Chiếc xe ngựa chạy qua lúc nãy trông vô cùng sang trọng, khiến mọi người đều tò mò không biết là người có tiền nào đó cảm thấy nhàn rỗi mà tìm đến nơi đây?
Người dân sống ở địa phương này ai cũng biết trên núi có thần tiên ẩn cư. Những người thường lên núi đốn củi hay săn thú, thỉnh thoảng nghe được tiếng tiên nhạc bàn. Nếu chủ ý muốn tìm kiếm tiên nhân, đến nửa đường bao giờ cũng sẽ trở nên u mê mà không tìm ra phương hướng, tâm trạng trở nên chán nản, cho đến lúc trở lại nhà mới như tỉnh khỏi giấc mộng, đều không biết là bản thân làm thế nào mà trở lại được. Năm tháng trôi qua, người dân đều trở nên quen thuộc, không còn ai để ý dò xét về bí mật trên núi nữa, chỉ có những người từ nơi khác đến, mới thấy lạ mà trở nên có hứng thú muốn tìm hiểu một phen, nhưng chưa có một ai được thỏa nguyện được giáp mặt thần tiên.
Nhưng gần đây xảy ra điều khác thường. Có người không cẩn thận bị lạc, đi lung tung thế nào lại hướng đỉnh núi, càng không biết làm sao mà thuận lợi lên tới nơi, nhưng lúc quay lại cái gì cũng không nói, cả ngày mơ mơ màng màng, cơm nước cùng không dùng, tựa như người mất hồn, cho đến tận lúc chết vì đói cũng không mở miệng nói câu nào.
Không chỉ có duy nhất một người như vậy, ngay cả các con thú sống trên núi cũng trở nên kỳ quái khác thường. Tất cả đều không biết vì lý do gì mà chạy xuống núi, có con đến nơi thì lăn đùng ra chết, có con thì thỉnh thoảng lại run lẩy bẩy. Cứ nhìn tình trạng như vậy, hỏi còn ai dám lên núi nữa?
Cũng có người muốn biết rõ nguyên do, đem theo người nhà rầm rộ lên núi tìm tiên, nhưng rốt cục chẳng tìm được gì, mà kết quả cũng không khác biệt kẻ đi lạc cùng đám thú vật kia, hoặc hóa điên, hoặc đã chết, dù không rồ không chết thì cũng biến thành một thứ bù nhìn, dù sống nhưng không hề có chút nhân khí.
Thần tiên đã không còn là thần tiên, đã bị người dân xung quanh đổi thành ma tiên. Có lời đồn là ai gặp ma tiên, hồn phách sẽ bị đánh cắp, sớm muộn sẽ chết.
Chỉ trong một thời gian ngắn đã có rất nhiều người gặp nạn, giờ lại có kẻ hướng Lăng sơn mà đi, không gọi là muốn tìm chết thì là gì?
Người dân nhìn về phía ngọn núi âm u, đều lắc đầu thở dài, đáng tiếc không ai kịp nhắc đám người kia một tiếng, đó là nơi không nên đi a!
Mã xa càng tới gần Lăng sơn, sương mù càng thêm dày đặc, đến mức phương hướng cũng dần trở nên không rõ ràng. Đến cuối mã phu cũng không thấy rõ đường, đành phải cho xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn lại. Tất cả đều rời khỏi mã xa, yên lặng đứng bên đường. Đám ngựa dường như cảm nhận được điều gì không ổn, liên tục dậm dậm vó trước lên mặt đất, tạo thành những tiếng “đắc đắc” vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Nhận ra sự bất an của đám ngựa, Kỳ Minh Nguyệt sắc mặt trở nên nghiêm túc, nheo mắt nhìn lên, chỉ thấy ở phía xa là đỉnh núi cao cao ẩn hiện giữa những đám mây trôi lững lờ, tạo nên cảm giác huyền ảo chốn thần tiên.
Chỉ có điều không biết người sống trên núi lúc này đang ở đâu, chỉ nghe được tiếng đàn vang vọng, hữu khinh hữu trọng, thanh thoát vừa phải, thâm thúy hòa hợp, như chất chứa ưu tư của nhân thế.
Phát hiện y trở nên trầm tư, Kỳ Hủ Thiên liền tiến lại gần, vòng tay ôm lấy cơ thể y, “Minh nhi không nên nhọc sức. Hôm nay đã ở trên đường cả ngày rồi, chi bằng bây giờ nghỉ ngơi, ngày mai lên núi sớm.” Nguồn:
Kỳ Minh Nguyệt nhíu mày khó hiểu, Mục đích lúc đầu là nhanh chóng giải quyết vấn đề trùng độc, giờ vì sao phụ hoàng lại đột nhiên thay đổi chủ ý?
“Phụ hoàng có phải là phát hiện ra điều gì không đúng?”
Kỳ Hủ Thiên chậm rãi gật đầu, đem những thông tin ảnh vệ mới thu thập được tất cả đều nói cho y, “Phụ hoàng chỉ sợ cơ thể ngươi không được nghỉ ngơi, sẽ không đủ sức ứng phó với thiên âm lực.” Hơn nữa y còn trúng Liên tâm cổ, nếu bị tiếng đàn kia làm nhiễu loạn rất có thể sẽ khiến độc tính phát tác, đến lúc đó thì không biết sẽ ra sao.
Nhìn phản ứng của đám ngựa Kỳ Minh Nguyệt cũng hiểu được, thiên âm từ trên núi truyền xuống làm cho muông thú dưới chân núi hoảng loạn, thực sự vô cùng lợi hại. Giờ lại nghe được những điều Kỳ Hủ Thiên nói, y lại càng không thể xem thường công lực của vị tiền bối này.
“Người này càng lợi hại, lại càng có năng lực giúp Minh Nguyệt giải trừ Liên tâm cổ. Dao đã căn dặn ta kĩ càng, phải hành động như thế nào, Minh Nguyệt tự rõ ràng, sẽ không để cho bản thân gặp nguy hiểm. Phụ hoàng không phải lo lắng.” Y từ tốn đáp lời Kỳ Hủ Thiên, gương mặt cũng lộ vẻ thong thả trầm tĩnh, xem ra đã đặt quyết tâm, ngay lập tức lên núi.
Hiểu rằng không còn cách nào cản trở được y, Kỳ Hủ Thiên chỉ có thể tin tưởng vào khả năng của Kỳ Minh Nguyệt, không nói thêm câu nào. Hồng Tụ và Oánh Nhiên đứng bên cạnh tuy trong mắt cũng hiện rõ sự lo lắng, nhưng cũng không lên tiếng. Cả hai đều tin tưởng, điện hạ nhất định có cách tháo gỡ vấn đề trước mắt.
Chẳng biết y vừa dùng phương pháp gì, chỉ thấy cánh tay vừa vung lên, liền có một con cự ưng đen tuyền từ trên cao lượn xuống. Cặp mắt sắc bén của nó đảo một vòng, ánh mắt đầy cảnh giác, sau đó mới đậu lên vai của Kỳ Minh Nguyệt.
“Tiểu Hắc này vốn do vị tiền bối nuôi dưỡng, mang nó theo nhất định có thể hỗ trợ ít nhiều.” Giải thích đơn giản với những người xung quanh, Kỳ Minh Nguyệt nhún người phóng lên núi.
Bóng trắng như con thoi thoắt ẩn thoắt hiện trên sơn lộ, chẳng mấy chốc đã biến mất giữa rừng cây. Kỳ Hủ Thiên cũng phóng người lao theo, bám sát Kỳ Minh Nguyệt. Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên cũng không chịu kém, nhanh chóng vận công đuổi theo hai vị chủ nhân.
Dọc đường không ai nói câu nào. Màn đêm dần buông xuống, khắp Lăng sơn không nghe thấy có bất kỳ tiếng động thú vật thường gây ra, thậm chí cả tiếng của côn trùng cũng vắng bóng. Bầu không khí kỳ quái như vậy khiến cho đoàn người càng thêm trầm lặng.
Lên đến nửa đường, Kỳ Minh Nguyệt dừng bước. Kỳ Hủ Thiên trước sau như một vẫn theo ngay phía sau y thấy y đột ngột dừng lại liền cau mày, trầm giọng hỏi, “Minh nhi cảm thấy có điều gì bất thường?”
Kỳ Minh Nguyệt gật đầu, “Có vẻ như Minh Nguyệt chỉ có thể lên núi một mình.” Y vừa mới phát hiện, mơ hồ cảm thấy có tiếng thiên âm truyền đến, nhưng đây không phải âm thanh có thể nghe thấy bằng thính giác thông thường. Y luyện thiên âm bởi vậy đối với loại âm thanh có phần mẫn cảm.
“Phụ hoàng đi cùng ngươi.” Hắn tuyệt đối sẽ không để Minh nhi một mình vào hang cọp.
“Phụ hoàng có khả năng chống lại thiên âm lực?” Kỳ Minh Nguyệt nghĩ đến Tương Dao, tự nhiên có nghi vấn.
Kỳ Hủ Thiên khẽ cười, “Chưa thử sao biết.” Đối với thứ âm luật có khả năng khống chế tâm thần người nghe này, hắn cũng không phải có ý xem thường, nhưng đối với năng lực bản thân cũng không phải không có tự tin.
“Nếu chẳng may bị tiếng đàn ảnh hưởng, phụ hoàng sẽ phải đối mặt với những ký ức không muốn nhớ tới, cũng có thể sẽ bị làm cho quên hết mọi chuyện, dù là Minh Nguyệt có thể cũng sẽ không nhớ. Chuyện mạo hiểm như vậy, phụ hoàng vẫn nhất quyết muốn cùng ta vào núi?”
“Đối với những chuyện lúc còn trẻ, phụ hoàng vốn không bao giờ để ý. Còn về Minh nhi, phụ hoàng dù gặp chuyện gì cũng sẽ không bao giờ quên ngươi.” Kỳ Hủ Thiên nhìn chăm chú vào Kỳ Minh Nguyệt, tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại hết kiên định.
Biết không còn cách nào thuyết phục hắn, Kỳ Minh Nguyệt chỉ có thể thở dài. Y hiểu rõ, với năng lực và tính cách của phụ hoàng, nhất định sẽ không dễ bị tiếng đàn đánh bại.
Hai người đang định tiếp tục tiến bước, đột nhiên nghe thấy một âm thanh khác lạ ngay gần nơi bọn họ đang đứng.
Ảnh Nhất nhẹ nhàng tiến đến thăm dò. Lúc bóng đen xuất hiện trở lại, trên tay đã có thêm một người.