Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 25: Chương 25: Võ đường




Chiều mùa hè, không khí ngày càng oi bức, ánh nắng chói chang như mũi kiếm gay gắt khiến người ta không dám mở mắt nhìn, ngoại trừ những thị vệ đang trong ca trực thì không ai muốn tự nguyện ra khỏi phòng lúc này. Lúc bọn thị nữ cung nhân bước ngang qua võ đường thì kinh ngạc khi bên trong vọng ra những tiếng hò reo, không khỏi thắc mắc là người nào phải chịu khổ như vậy. Đang lúc trời chiều ngột ngạt khó chịu như thế mà vẫn chăm chỉ luyện võ, rốt cuộc không nhịn được sự hiếu kỳ mà nhìn vào cửa sổ, lại thấy bóng dáng mấy vị hoàng tử.

Bên trong võ đường, trận trận kiếm ảnh, một người thiếu niên mồ hôi vã ra như mưa nhưng vẫn chỉ tập trung xuất ra kiếm chiêu, mỗi chiêu thức đều được luyện tập cẩn thận, còn có mấy tiểu tử đứng bên cạnh tuổi tác cũng không lớn là bao, tất cả đều say sưa nhìn người thiếu niên ấy, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Múa thêm vài thế kiếm, thu kiếm, tuy mặt thiếu niên không thấy có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lộ ra tia vui mừng thêm vài phần tự hào cùng thỏa mãn.

“ Đại hoàng huynh thật lợi hại! “ – Một tiểu hài tử tuổi còn nhỏ vỗ tay tán thưởng, ánh mắt toát ra sự sùng bái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng tràn đầy vẻ hưng phấn, chạy về phía thiếu niên vừa múa kiếm.

Kỳ Mộ Thịnh nhận chiếc khăn từ một người thị vệ bên cạnh, lau mồ hôi rồi quay sang hài tử kia nói:

“ Lục đệ tuổi còn nhỏ, chờ ngươi lớn thêm chút nữa, hoàng huynh sẽ dạy ngươi võ công. “

Kỳ Tử Dục nghe thấy vậy càng thêm hưng phấn mà nhảy lên nhảy xuống không ngừng, – “ Đại hoàng huynh nói thật? Thế thì tốt quá, ta...”

Kỳ Tử Dục còn chưa nói xong, liền bị một tiểu hài tử khác ngắt lời:

“ Có gì đặc biệt kia chứ, Đại hoàng huynh chỉ ngươi, ta sẽ nhờ Nhị hoàng huynh dạy ta! Đến lúc đó xem ai lợi hại hơn! Hứ! “

“ Tiểu thất chớ có hồ đồ, Nhị hoàng huynh cả ngày đều cùng phụ hoàng ở trong Huyễn Thiên điện, sao có thể tập võ cùng đệ. Hơn nữa huynh ấy thường theo phụ hoàng vào triều, làm gì có thời gian. Đệ ấy à, lúc nào cũng phải cùng tiểu lục ganh đua, lúc này khoe khoang lại nói bậy nói bạ.” – Người này so với hai tiểu hài tử kia trông có vẻ lớn tuổi hơn, đang cười một cách tao nhã, ý là muốn ngăn hai vị hoàng đệ tranh cãi qua lại, nhưng lại không biết là đã tự rước lấy rắc rối vì thất hoàng đệ Kỳ Nghiêu Vũ lúc này đang vô cùng ấm ức.

“ Ngũ huynh không tốt, ta không có nói bậy, ta muốn nhị hoàng huynh dạy ta! Nhị hoàng huynh cùng ta giao tình rất tốt, nếu ta hỏi huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ đáp ứng! Đến lúc đó ta nhất định sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục mà chịu thua! “ – Kỳ Nghiêu Vũ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Kỳ Tử Dục, cố gắng ra vẻ uy nghiêm khiến kẻ khác sợ, nhưng không biết rằng bản thân trong mắt đã sớm lộ ra vài phần bất an.

Kỳ Mộ Thịnh lắng nghe các hoàng đệ tranh cãi, lại nghĩ đến Nhị hoàng đệ Kỳ Minh Nguyệt _ người được phụ hoàng sủng ái, trong lòng tự nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, vừa như ngưỡng mộ lại xen lẫn với nhiều cảm xúc khác, lại nghĩ đến mấy hôm trước đi thăm mẫu phi, nghe những lời nàng nói, đem tất cả biểu cảm giấu đi, hơi cúi đầu nói:

“ Các đệ không nên cãi nhau, nhị hoàng đệ ngày ngày đều bên cạnh phụ hoàng làm bạn, trước nay chúng ta vẫn không thể gặp mặt lấy một lần thì sao có thể cùng đệ ấy tập võ chứ? Hai tiểu hoàng đệ nếu muốn học, đến lúc đó hoàng huynh sẽ chỉ bảo các ngươi, nếu không thì có thể mời một sư phụ, phụ hoàng nhất định ưng thuận. “

Là phụ hoàng vốn không hề để tâm, trên gương mặt ôn hòa thanh tú của Kỳ Đông Ly hiện lên chút cảm giác mất mát, cậu là con thứ năm, trên cậu có tam hoàng huynh Kỳ Liên Sóc, nghe nói từng được phụ hoàng yêu thích, nhưng cũng chỉ là có chút thái độ ân cần, về sau lại càng lạnh nhạt, không bằng nhị hoàng huynh Kỳ Minh Nguyệt, phụ hoàng đối với huynh ấy là vô cùng sủng ái, quả thực là khiến cho người khác vừa thèm muốn lại vừa ganh tị. Ngay cả khi cậu tới vấn an phụ hoàng cũng phải đợi rất lâu và hiếm hoi lắm mới được gặp người, nhưng cũng chỉ được chờ ở xa. Lúc ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của phụ hoàng, thấy người đối với mình chỉ nói mấy câu thờ ơ rồi bảo cậu trở về.

Kỳ Mộ Thịnh thấy sắc mặt của cậu, hiểu rằng cậu cũng giống như hắn, đang nghĩ đến vị huynh đệ kia, thở dài không nói gì, hai tiểu tử lại không để ý, vẫn đang tranh cãi về câu nói lúc trước của Kỳ Nghiêu Vũ là thật hay giả.

“ Kỳ quái, không hiểu sao cũng không gặp cả tam hoàng huynh? Huynh ấy cả ngày ở trong phòng không lẽ không cảm thấy buồn? “ – Kỳ Đông Ly lên tiếng hỏi.

“ Tiếu phi nương nương không cho đệ ấy tùy ý ra ngoài, chỉ muốn đệ ấy ở trong phòng học thi văn, vì thế nên ngũ đệ mới cảm thấy ít khi gặp đệ ấy, nhưng nếu so với nhị hoàng đệ mà nói, thì vẫn là dễ dàng gặp mặt hơn.” – Trong lời nói của Kỳ Mộ Thịnh thể hiện rõ chút châm biếm, Kỳ Đông Ly nghe được cũng chỉ cười cười, không đáp lại.

Bên kia tiểu lục cùng tiểu thất đã quay sang vật lộn, gương mặt nhỏ bé của cả hai đều đỏ tới tận mang tai, bên nào cũng không chịu thua. Đột nhiên trước cửa xuất hiện một thân ảnh, chỉ là ngừng lại một chút, nhưng vẫn bị tiểu lục _ Kỳ Tử Dục trông thấy:

“ Nhị hoàng huynh? “

Kỳ Minh Nguyệt chỉ đi ngang qua cửa lúc này đành dừng bước, hối hận là đã để tiếng ồn ào từ trong điện làm cho do dự, giờ lại để những người này biết được y đi qua, đành phải dừng lại vì tiếng kêu tràn đầy kinh ngạc kia.

Gương mặt tươi cười lộ ra vẻ ôn hòa, y chậm rãi bước vào bên trong, đối diện với tất cả huynh đệ, nhịn không được muốn cau mày, phụ hoàng sinh nhiều vậy sao, nhưng ngoài mặt vẫn là lộ vẻ tiếu ý, hướng về phía các huynh đệ trước nay ít gặp mà chào hỏi: – “ Minh Nguyệt vừa dịp đi ngang qua nơi này, không nghĩ là hoàng huynh cùng các hoàng đệ đều ở đây.”

Lần đầu tiên không phải tại yến thượng mà ở khoảng cách gần thế này được nhìn thấy nhị hoàng huynh. Trong đầu mấy vị hoàng tử hiện lên những tin đồn khác nhau về người này, nào là thái độ của phụ hoàng đối với y, hay là việc sứ thần dâng khối mính huân rồi sau đó xảy ra triều loạn, khiến cho trong lòng huynh đệ bọn họ y chiếm một vị trí nhất định. Bọn họ vừa ước ao đố kỵ y, lại nhịn không được mà sinh ra vài phần sùng bái cùng ngưỡng mộ, tựa hồ không biết từ lúc nào nhị huynh đã giống như phụ hoàng, trở thành một người mà bọn họ chỉ có thể ngưỡng vọng từ xa.

Kỳ Minh Nguyệt nhìn mấy vị hoàng đệ không hiểu sao dáng điệu lại sững sờ cho nên quay sang người từ nhỏ không thân thiết là Kỳ Mộ Thịnh, nói, – “ Xem hoàng huynh đổ mồ hôi như vậy, nhất định là luyện võ rất vất vả, không hiểu các vị hoàng đệ ở đây làm gì, nơi này chỗ nào cũng bày đặt binh khí, đao kiếm không có mắt, cũng nên cẩn thận. “

“ Đa... Đa tạ nhị hoàng huynh nhắc nhở, bọn đệ... nhất định chú ý. “ – Kỳ Nghiêu Vũ khuôn mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn người vừa nói vốn như một truyền thuyết, nhị hoàng huynh cũng tương tự phụ hoàng, lắp bắp đáp lời.

Lúc này ngoại trừ Kỳ Mộ Thịnh trong mắt có ý tránh né, những người còn lại nhìn thấy vị nhị hoàng huynh Kỳ Minh Nguyệt ở trước mặt, đều có chút ngây ngô, thấy gương mặt y mang theo ý cười nhàn nhạt, khi cùng bọn họ nói chuyện thì ôn hòa mà lộ ra vẻ xuân phong. Dù bản thân bọn họ cũng có mẫu phi cao quý xinh đẹp, cũng chưa bao giờ khiến họ có cảm giác muốn gần gũi thân thiết đến như vậy.

Kỳ Đông Ly cười với y, cảm giác mất mát cùng thèm muốn lúc trước cũng nhạt đi rất nhiều, trở lại là con người vui vẻ:

“ Nhị huynh yên tâm, chúng đệ chỉ là ở một bên xem thôi, kiếm thuật của đại hoàng huynh thật lợi hại, chúng đệ đều vô cùng hâm mộ. “ – Kỳ Minh Nguyệt thấy cậu dung mạo thanh tú, cử chỉ tao nhã, không khỏi chăm chú quan sát, nhớ lại từng nghe bọn thuộc hạ bàn luận. Vị này nhất định là ngũ hoàng đệ, tính nết ôn hòa, đáng tiếc lại sinh không hợp thời, cậu kém y hai tuổi, lúc ấy bản thân được phụ hoàng yêu thích dẫn tới việc được mọi người quan tâm, còn cậu lúc sinh ra ít người hỏi han, mẫu phi của cậu tính cách cũng hiền lành, lại không hề tranh thủ tình cảm, vậy nên trong số các hoàng tử cậu càng không nổi bật.

Nghĩ đến đây, y không khỏi mỉm cười đối với cậu, vỗ nhẹ khuôn mặt cậu vài cái, – “ Trục Ly thực sự là một hài tử ngoan, nhị huynh rất vui. “

Y không gọi cậu là hoàng đệ, mà lại kêu chính tên, không theo lễ nghi trong cung nhưng Kỳ Đông Ly nghe xong lại cảm thấy vô cùng thân thiết. Tuy bình thường cậu học tập dáng dấp của người lớn, ở trước mặt mọi người luôn mang vẻ chín chắn bởi không muốn bị coi là một đứa trẻ, nhưng đối với bàn tay đang khẽ vuốt đầu mình cùng câu nói kia, không hiểu sao lại khiến trong lòng cậu cảm thấy vô cùng vui mừng.

Tiểu lục Kỳ Tử Dục đứng bên cạnh mang vẻ mặt ao ước, cắn ngón tay, bỗng nhiên quay sang hỏi y:

“ Nhị huynh, nghe thất đệ nói, huynh và hắn giao tình rất tốt, nếu hắn nhờ huynh dạy võ, huynh nhất định ưng thuận? Có thật vậy không? “ – Miệng hỏi, nhưng ánh mắt đầy đắc ý hướng về phía Kỳ Nghiêu Vũ, chờ đợi bộ dạng mất mặt của hắn khi lời khoe khoang bị vạch trần.

Nhìn lướt qua dáng vẻ chột dạ, ánh mắt láo liên của tiểu thất, việc hai chữ “ giao tình “ được đặc biệt nhấn mạnh, cố gắng nhịn cười Kỳ Minh Nguyệt gật đầu: – “ Giao tình thì có, chỉ là nếu Tiểu Thất muốn học thì vẫn còn hơi sớm. “

Kỳ Nghiêu Vũ nhất thời không tin được mà ngẩng đầu nhìn lên, vậy là nhị hoàng huynh giúp hắn lấp liếm, ông trời cũng biết, nó cũng chỉ đứng xa xa nhìn thấy nhị hoàng huynh vài lần, trong lòng ngay lập tức trở nên phấn chấn, đắc ý ngẩng đầu, hướng Kỳ Tử Dục làm mặt hề.

Kỳ Tử Dục lắc lắc cái đầu nhỏ bé, kéo kéo Kỳ Mộ Thịnh từ đầu đến giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh, – “ Đại hoàng huynh, huynh so với nhị hoàng huynh thì người nào bản lĩnh cao hơn? “

Kỳ Mộ Thịnh đối với Kỳ Minh Nguyệt đang đứng trước mặt, bộ dạng thực sự có chút kiêng dè, hắn nhìn trường kiếm đang cầm trong tay, nhẹ giọng hỏi:

“ Không biết nhị đệ học là loại binh khí gì? “

“ Vũ khí Minh Nguyệt dùng lúc nào cũng mang trên người, chỉ là mọi người không thấy được mà thôi, có muốn thử đoán một chút? “ – So với buồn chán, không bằng chơi đùa với những hoàng đệ này, hiện giờ Lưu tổng quản đang cùng phụ hoàng có sự vụ. Hơn nữa cũng chưa đến giờ luyện võ, vốn định đến võ đường của phụ hoàng sớm một chút, nhưng trước mắt xem ra, sợ là đành phải chờ ở đây.

Lúc này y mặc trên người một bộ y bào màu nhạt, dưới ánh sáng có thể thấy được là màu tím nhạt, đôi tay không cầm bất cứ vật gì, cũng nhìn không ra trên người có giấu binh khí lợi hại nào, Kỳ Mộ Thịnh và tất cả mọi người đều lắc đầu.

Khe khẽ cười, Kỳ Minh Nguyệt nhấc tay áo, một đạo ánh sáng lóe lên trước mắt mọi người, những binh khí ở cách đó không xa đều đột nhiên vỡ ra thành nhiều mảnh. Kỳ lạ là giá để những binh khí đó lại vô sự, không chút sứt mẻ _ rơi lạch cạch trên mặt đất.

Nhìn màn biểu diễn đó, toàn độ võ đường đều trở nên yên lặng, Kỳ Tử Dục cùng Kỳ Nghiêu Vũ đang há to miệng kinh ngạc, Kỳ Đông Ly dù không biết võ công, đối với cảnh tượng trước mặt cũng nhất thời kinh sợ, Kỳ Mộ Thịnh nhìn những mảnh binh khí rơi vãi trên mặt đất, lại cúi đầu nhìn kiếm cầm trong tay, cũng không nói được gì.

Đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một người, là tổng quản Lưu Dịch.

“ Khấu kiến các vị điện hạ.” – Lưu tổng quản bước vào võ đường, tựa hồ như không để ý đến những mảnh vỡ trên mặt đất, đối với những binh khí còn nguyên vẹn, trong mắt lại lộ ra vài phần thỏa mãn, cúi người hành lễ với Kỳ Minh Nguyệt, – “ Điện hạ, võ sư đợi người đã lâu. “

Võ sư của y a, thường ngày trên mặt không biểu cảm, nhưng có lúc lại nói ra điều thú vị như vậy, Kỳ Minh Nguyệt gật đầu, – “ Ta sẽ tới ngay. “

Trong cung không ai biết Lưu tổng quản còn có một thân phận khác, hàng ngày trong võ đường riêng của Kỳ Hủ Thiên, người bình thường tính tình cẩn trọng, trên mặt không bao giờ biểu lộ cảm xúc lại là đệ nhất cao thủ Lưu Dịch, cũng là sư phụ luyện võ của Nhị hoàng tử Kỳ Minh Nguyệt.

Nhìn y đi về hướng võ đường mà chỉ phụ hoàng mới được dùng, các hoàng tử lại trở nên yên lặng nhưng trong mắt thêm chút mông lung, chỉ có Kỳ Nghiêu Vũ thấp giọng nói một câu, – “ Ta cũng thích nhị huynh. “ – Chỉ là không biết từ “cũng” mà hắn nói đó là hướng về ai.

Theo Lưu tổng quản đi vào võ đường, nơi đây ngoại trừ những ngày Kỳ Hủ Thiên tới luyện võ, bên ngoài thường xuyên được khóa kín, bất cứ ai nếu không được phép thì không thể vào. Thực ra bên trong cũng không có gì khác biệt so với những võ đường thông thường, duy chỉ có binh khí đều thuộc loại thượng đẳng, còn có cả những quyển sách võ học ghi chép tinh hoa của đủ loại môn phái, có thể dùng để tham khảo.

Vào tới bên trong, Kỳ Minh Nguyệt cũng không bắt đầu luyện chiêu ngay, nghĩ đến khó chịu trước đó, liền quay sang Lưu Dịch hỏi:

“ Trong thiên hạ có thể có người nào biết thuật nhiếp hồn? “ – Theo y thấy, giấc ngủ lúc trước chắc chắn tương tự, chỉ không biết ở thế giới này kỹ năng đó sử dụng thế nào.

“ Đương nhiên là có. Điện hạ chắc cũng biết rồi, hoàng hậu là một trong số đó. “

“ Dùng tiếng đàn lại có thể khống chế tâm thần của người khác, xem ra có vẻ rất đơn giản, chỉ sợ rèn luyện công pháp đặc biệt đó không thể không có ảnh hưởng. “

Lưu Dịch lắc đầu, biểu cảm nghiêm túc:

“ Điện hạ nói không sai, muốn tập được bí pháp này không phải là chuyện đơn giản, nếu không phải tự thân có tố chất đặc biệt, người thường dù muốn luyện cũng không thành. “

Lẽ nào Tương Dao có tư chất khác thường? – “ Xem ra hoàng hậu tài năng xuất chúng, không biết so với người thường còn có điểm gì khác biệt? “

Lưu Dịch tựa như lộ ra ý cười:

“ Điện hạ đừng có cho rằng chỉ cần tập được cách này thì có thể thi triển, sự thật là còn phải có được thứ cầm khí có thể chịu được lực của cầm âm, như thế mới có hiệu quả. Còn về điểm dị thường của hoàng hậu nương nương, xin để điện hạ tự mình lĩnh hội, hoặc cũng có thể nàng sẽ cho điện hạ biết về bí pháp đó, dù sao thì đây cũng là của sư môn nàng truyền lại, người ngoài nói thực sự không thích hợp. “

Không hiểu sao đối với sự thích thú hiếm gặp của Lưu tổng quản thêm vài phần kỳ quái lúc này, Kỳ Minh Nguyệt ngờ vực nhìn hắn, Lưu Dịch chỉ đứng im bên cạnh, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.

Xem ra chỉ có thể tìm một hôm nào đó tới thăm Nhiễm Hinh Các của hoàng hậu nương nương thôi, y vẫn nhớ kỹ những gì thấy trong mơ, thỉnh thoảng lại xuất hiện khiến cho bản thân nhớ lại những ngày tháng ở kiếp trước, phụ hoàng có vẻ cũng nhận ra, luôn kéo y ôm vào trong ngực, hoặc cũng có thể là... Nghĩ đến đây, nét mặt Kỳ Minh Nguyệt phảng phất có chút nhăn nhó.

Từ sau khi phụ hoàng nói với y những lời kia, thái độ của hắn đối với y càng lúc càng thêm bừa bãi, lúc nào cũng yêu thích dụ dỗ y. Tuy thỉnh thoảng vẫn tới chỗ các cung phi phi tần nhưng lúc trở về trên thân đều không vương chút hương khí phấn son, tựa như trước đó thực sự không hề sủng hạnh phi tử... hơn nữa mấy ngày gần đây phụ hoàng đối với y trên giường làm những hành động dụ tình như vậy, dù bản thân y kinh nghiệm không ít, nhưng vẫn không thể chịu đựng nổi. Căn bản là phụ hoàng nhất định dụ y động tình, chủ ý của hắn thế nào sao Kỳ Minh Nguyệt lại không biết, chỉ là thân thể dù sao vẫn chỉ mới mười hai tuổi, vẫn muốn nhẫn nại thêm vài năm, nếu lúc này chịu để phụ hoàng được thỏa nguyện, sợ là chính bản thân sẽ chịu khổ.

Lưu Dịch ở bên cạnh thấy y sau khi hỏi xong thì trở nên trầm tư, vẻ mặt lúc này hắn cũng chưa gặp qua bao giờ. Có vài phần như bất đắc dĩ, lại thêm chút xấu hổ buồn bực... Được nhìn thấy vị điện hạ này lộ ra vẻ mặt như vậy thực sự là hiếm có, xem ra nhất định là do bệ hạ đã làm việc gì quá đáng rồi.

Điềm tĩnh dời mắt, Lưu Dịch giả vờ như không có việc gì. Theo bệ hạ làm tùy tùng đã nhiều năm, sự yêu ghét của bệ hạ thế nào hắn tự nhiên hiểu rõ, thái độ của bệ hạ từ lâu đã rất rõ ràng. Vì thế đối với cung cách nói chuyện của hai người phụ tử họ, hắn tuy biết, nhưng cũng không thấy đáng để tâm.

Hai người bọn họ trong lúc đó, dù là ai cũng không được phép xen vào, bất quá dù sao điện hạ tuổi cũng còn nhỏ, chỉ mong bệ hạ có thể cố gắng nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa thì tốt. Nói thế nào thì Minh Nguyệt điện hạ cũng là đệ tử của hắn, hắn cũng không muốn phải nhìn thấy đồ nhi của mình mỗi ngày luyện võ mà dáng vẻ lại như toàn thân không có chút sức lực nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.