Thiêu Hủy

Chương 23: Chương 23




Vào buổi sáng họ đến Hilo, Hawaii, Jenner thức dậy với cảnh mũi cô tì trên ngực của Cael. Họ đang nằm đối mặt với nhau, một chân anh chèn giữa chân cô. Sự suồng sã là một điều đáng sợ; cô đã trở nên quen thuộc với việc bị còng cùng anh trong khi cô ngủ. Anh vẫn giữ căn phòng quá mát mẻ vào ban đêm, vì vậy khi cô đi vào giấc ngủ, cô kết thúc bằng việc quấn quanh anh, theo bản năng, nhằm tìm kiếm hơi ấm của anh. Đôi lần trong đêm, sự chuyển động bị giới hạn bởi chiếc còng đánh thức cô, cô rời khỏi anh nhiều nhất có thể, và khi cô thức dậy lần nữa, cô đã ở trong vị trí tương tự, gần như nằm bên trên anh.

Anh dường như không nhận ra. Quỷ thật, anh thậm chí không chuyển động, mặc dù cô biết, nếu cô cố đánh cắp chìa khóa lần nữa, hoặc làm anh ngạt thở bằng một chiếc gối, anh sẽ thức dậy, và thức dậy ngay tức khắc.

Trong đôi ngày qua, họ đã thiết lập một thỏa thuận ngừng bắn thiếu thoải mái. Cô không thúc ép những chi tiết mà anh từ chối chia sẻ, dù cho điều đó quấy rầy cô; anh tiếp tục để cô nói chuyện với Syd. Ngày hôm qua, cuộc điện đàm thậm chí còn kéo dài lâu hơn bình thường. Cô đã có cơ hội thật sự nghe giọng nói của Syd và để ý đến sự thiếu vắng nỗi sợ hãi. Họ đã không trao đổi những chi tiết có thể gây nguy hiểm cho sự nhượng bộ quý báu mà những kẻ bắt giữ họ đã thực hiện, nhưng rõ ràng Syd đang vượt qua thử thách, cũng như Jenner.

Thậm chí Cael còn đến lớp Yoga sáng sớm ngày hôm qua, dù anh khiến nó thật rõ ràng với cô rằng một lớp là đủ. Tốt thôi. Cô đã nhìn thẳng để quan sát anh cố vặn xoắn bản thân thành những nút thắt và giữ thăng bằng cùng lúc, nhưng cô bị thất vọng. Với sức lực anh có, anh vẫn không gặp chút rắc rối nào với bất kỳ tư thế nào, điều đó khiến cô nghĩ anh đã trải qua vài lớp Yoga hoặc Tai Chi (thái cực quyền) trước đó. Tuy vậy, anh đã có một sự bối rối rõ ràng trong một căn phòng đầy phụ nữ - một sự bối rối dễ thương, nhưng yên lặng… Anh làm cho toàn bộ lớp học rơi vào thử thách chỉ với việc có mặt ở đó, và việc anh là ai.

Thế giới đầy rẫy các loại đàn ông, nhưng chết tiệt nếu như cô từng ngẫu nhiên gặp ai đó giống như anh.

Cô di chuyển tránh xa anh ra và ngủ lơ mơ trở lại, vì trời vẫn còn tối, nhưng buổi sớm mai đang đến và theo như kế hoạch thì họ đến Hilo vào khoảng bảy giờ sáng. Khi cô thức dậy lần nữa, ánh nắng đã lẻn qua những bức màn dày, và cô, một lần nữa, lại đang cuộn tròn dựa sát vào bên sườn của Cael. Đã có một lần cô trở nên hoảng loạn về việc ở quá gần anh, nhưng giờ không còn nữa. Thật không may, cô thích điều đó. Chắc chắn cô sẽ không để cho anh biết, nhưng cô thích chỗ lún xuống của chiếc giường nơi cơ thể to lớn của anh nằm, sự ấm áp cô nhận được từ anh, thậm chí cả mùi hương trên làn da anh.

Lần này, cô không lăn ra xa. Cô không thể; anh đã quăng một cánh tay nặng nề của anh ngang qua người cô. Mặt cô áp sát vào ngực anh lần nữa, và chân cô quấn lấy chân anh. Cứ như thể thân thể của cô muốn gần gũi anh và mọi lúc cô đặt sự cảnh giác của cô hạ thấp trong lúc ngủ, chúng tự động di chuyển gần hơn.

Anh đã bắt cóc cô, bắt nạt cô, dọa dẫm cô. Cô không có ý tưởng nào về việc anh đang làm gì, và anh từ chối làm sáng tỏ vấn đề cho cô, anh tỏ rõ như thế ngày này qua ngày khác dù cho cô đã thực hiện điều tốt nhất của cô để làm điều anh yêu cầu mà không gây cho anh quá nhiều phiền toái – không quá nhiều theo tiêu chuẩn của cô – Anh đã không tin tưởng cô. Chết tiệt, điều đó không công bằng. Cô không phải kẻ bắt cóc ở đây; cô không phải là người tỏ ra không đáng tin cậy.

Và lúc này, cô không còn sợ anh nữa; không, trong nhiều ngày. Cô đã đề phòng, như bất kỳ người ngay thẳng nào ở trong hoàn cảnh này, nhưng cô không sợ hãi. Điều đó khiến cô trở thành một người đánh giá cá tính giỏi, hay một kẻ ngốc đang để cho sự om sòm của cô trở thành suy nghĩ của cô, vì cô?

Nhưng cô đã suy nghĩ. Cô cho rằng cô đã kích động anh, bằng cách nào không quan trọng – và có Chúa biết cô đã thực hiện điều tốt nhất của cô để quấy rối anh – anh không làm tổn thương cô, và thật sự đáp lại với tính khí dữ dội đến nỗi trượt khỏi sự cảnh giác của cô. Lời bình luận “nhớp nhúa” về Larkin, kết hợp với “phản bội Tổ quốc” mà cô nghe lén được, khiến cô nghĩ Cael là một chàng trai tốt. Mũ của anh không phải màu trắng, nhưng nó dứt khoát không phải màu đen. Màu xám, có lẽ vậy. Cô có thể đối phó với màu xám.

Khi cô nhận ra Cael đang tỉnh dậy, cô trườn bên dưới cánh tay anh, và quay lưng về phía anh, điều tốt nhất mà cô xét đến cho sự dè dặt của cô. Cô phải đẩy cánh tay anh ra, điều đó sẽ đánh thức anh dậy hoàn toàn, và trong khoảng vài phút nữa, anh mở khóa còng, và ngày của họ theo chiều hướng đó.

Không tới một giờ sau, cô đang đứng bên lan can của ban công riêng, nhấm nháp cà phê trong một buổi sáng huy hoàng, khi họ đến gần Hilo. Cô có thể cho phép bản thân tận hưởng ảo tưởng được ở một mình, dù cho Bridget đang ở phía bên kia cánh cửa, tiếp tục quan sát cô trong khi Cael tắm. Jenner đã phát mệt trong việc nói với họ rằng cô không có ý định gây cho họ bất kỳ rắc rối nào. Thôi được, không phải rắc rối nghiêm trọng. Khi cô biết Syd được an toàn, cô sẽ làm điều tốt nhất của cô để gây cho họ tất cả các loại phiền toái.

Không quan trọng ý định của họ là gì, không quan trọng Larkin có thể làm điều gì, họ đã bắt cóc cô và Syd, và cô sẽ không để điều đó trôi qua dễ dàng. Bản tính tự nhiên của cô không ham gây chiến, theo nghĩa bóng hoặc nghĩa đen, và lén lút bỏ đi. Cô không đạt mực độ lão luyện, nhưng cô sẽ làm điều gì đó. Cô phải tìm hiểu điều đó ngay.

Trong lúc này, dù vậy, cô thích thú với mọi khoảnh khắc. Nếu ở trong một tình thế khác, cô sẽ lạc lối trước cảnh tượng tráng lệ phía trước cô: Nước, màu xanh sum xuê của hòn đảo, bầu trời xanh thẳm và mây trắng bồng bềnh. Cô đứng trong vị trí có thể nhìn bao quát mọi thứ, vì một khi cô rời khỏi tàu Silver Mist, cô sẽ kết thúc cùng chuyến đi biển. Nếu cô có bao giờ quay lại Hawaii, cô sẽ chiêm ngưỡng quang cảnh qua cửa sổ ghế ngồi trên máy bay.

Ảo tưởng về sự riêng tư của cô bị phá vỡ khi cánh cửa phía sau cô mở ra. Cô quay người khi Cael bước ra ban công để gia nhập cùng cô. Cô gần như cười. Anh mặc chiếc quần kaki dài và áo sơ mi theo kiểu truyền thống của người Hawaii, rộng lùng thùng và màu sắc sặc sỡ. Trang bị khác xa với chiếc áo sơ mi lụa thường lệ và chiếc quần được may đo trang nhã của anh, nhưng anh có vẻ hoàn toàn thoải mái, và dĩ nhiên toàn bộ chi tiết tạo cho anh vẻ ngoài giống như mọi du khách khác. Vì cô, anh không tỏ vẻ gì khác, nhưng cô đã biết anh.

Cô phân vân, liệu cô có cho rằng anh đã nhận được nhiều hơn anh yêu cầu nếu anh không tỏ vẻ theo cách này hay không. Nếu như anh thiếu sót và khẳng khiu và xấu xí, thì liệu có tạo cho cô suy nghĩ rằng anh có thể là một trong những chàng trai tốt hay không? Đó có phải là một nguyên do cho cách hành xử của anh? Cô không muốn trở nên nông cạn đến mức để các kích thích tố của cô tác động đến sự phán đoán của cô, nhưng có người phụ nữ cường tráng nào không nhìn vào Cael Traylor và mơ tưởng đôi chút cơ chứ.

“Hãy tắm nhanh và mặc quần áo.” Anh nói thẳng thừng, “Em có ba mươi phút. Chúng ta sẽ lên bờ.”

“Tại sao anh quấy rầy đầy thuyết phục như thế chứ?” Cô nói, “Một lời mời à.”

“Đó không phải một lời mời, là mệnh lệnh. Em là một phần của sự cải trang.”

Oh, vậy sao? Cô cùng bộ với chiếc áo hoa hòe cực kỳ xấu xí của anh sao?

Khi cô đi ngang qua anh, anh giữ lấy tay cô, ép cô dừng lại và nhìn vào anh.

Biểu hiện của anh cực kỳ nghiêm trọng khi anh thêm vào, “Và hôm nay, em sẽ phải hành xử tốt nhất.”



Họ luân phiên theo sát Larkin, anh và Jenner, Ryan và Fail, và Matt – người lén rời khỏi tàu, đang mặc một quần sort phùng phình và áo thun, một bộ tóc giả tối màu, và đeo kiếng mát, cũng như một chiếc ba lô lớn cũ rích – theo dõi trong một khoảng thời gian, rồi tản ra khi một đội khác đặt hắn trong tầm nhìn. Tất cả những gì họ biết là Larkin sẽ có một cuộc gặp gỡ ở Hilo, điểm dừng đầu tiên của họ trên đảo. Họ không biết nơi nào hoặc khi nào, nhưng khi Larkin là một trong những hành khách đầu tiên lên bờ, có lẽ họ sẽ gặp may và cuộc họp diễn ra sớm.

Người đàn ông mà họ đi theo hẳn không suy tính kỹ về việc nhìn thoáng qua vài hành khách thành viên của hắn trong lúc hắn ra ngoài gặp gỡ bạn bè, nhưng nếu cứ kéo dài và hắn tiếp tục nhìn thấy những người tương tự thường xuyên thì hắn sẽ nghi ngờ và thậm chí hủy cuộc họp. nếu điều đó xảy ra thì họ chẳng đạt được điều gì, vì vậy họ phải cẩn thận ở ngoài tầm nhìn nhiều nhất có thể, dù cho họ có phải đổi vai trong việc theo sát hắn.

Tiffany, người đã tốn thời gian gần Larkin trong những ngày qua nhiều đến mức chắc chắn sẽ khiến hắn nghĩ hai lần nếu hắn bắt gặp cái nhìn của cô trong quỹ đạo của hắn trên đảo, đã ở lại tàu. Bridget phải canh chừng căn phòng, như thường lệ. Sanchez vẫn còn trên tàu, cũng không sao, nhưng Cael không tin cậy người đàn ông được thuê mướn theo cách anh tin tưởng người của anh. Số còn lại của nhóm theo sau Larkin, liên lạc với nhau qua một hệ thống tối tân đến mức có thể là tất cả trừ vô hình, những thiết bị cực nhỏ.

Larkin thường có một vệ sĩ đi cùng bất cứ nơi nào hắn tới, nhưng sáng hôm nay, khi chiếc xe hơi thuê thả hắn xuống một góc phố, hắn tiếp tục một mình, bước đi mạnh mẽ, nhanh nhẹn, thường xuyên liếc nhìn qua vai hắn. Cael và Jenner, ở trong chiếc taxi ngay phía sau Larkin, báo tin cho Matt – người ít có khả năng nhận diện nhất của nhóm bằng sự cải trang của cậu – về nơi chốn của mục tiêu, quan sát từ xa cho đến khi Matt báo cho họ biết cậu đã có Larkin trong tầm mắt. Trong hai giờ, điều này vẫn tiếp diễn, ba nhóm luân phiên nhau giữ Larkin trong phạm vi quan sát, cho đến khi Cael thấy chính mình, với Jenner trong cánh tay, ở trong một cái chợ của nhà nông đông đúc và đầy màu sắc.

Larkin len lỏi thoắt ẩn thoắt hiện trong đám đông, bây giờ đang ngừng lại ngắm nhìn những bông hoa, những cây trái đẹp kỳ lạ, và thậm chí trao đổi một hoặc hai từ với dân địa phương, người đã bài trí cửa hàng để bán sản phẩm của họ. Thậm chí hắn dừng lại bên một bàn mứt dứa và quả hạch chế tạo từ gia đình, bỏ ra vài phút thưởng thức quà biếu tặng, và kết thúc bằng việc mua bán. Cael quan sát cẩn thận sự trao đổi, tự hỏi có phải đây là điều đó, nhưng anh nhận thấy không có sự trao đổi nào ngoài tiền mặt về một thứ có vẻ là một vại mức trái cây.

Cám ơn Trời, khu chợ lèn chặt bởi người ta, Cael không gặp khó khăn gì trong việc giữ vài khách hàng làm một tấm đệm chắn giữa anh và Larkin. Một người đàn ông tóc xám trong bộ vest sẫm màu dễ dàng bị phát hiện trong một khu chợ tràn ngập những người địa phương và những du khách ăn mặc thông thường. Điều đó gây ấn tượng cho Cael rằng đó là một sai lầm ngu ngốc đối với vai trò của Larkin, ăn mặc theo cách khiến hắn nổi bật trong đám đông. Hoặc hắn không quan tâm, hoặc hắn cho rằng hắn thông minh hơn mọi người khác và sẽ nhận ra bất kỳ ai đang cố theo dõi hắn.

Có lẽ Larkin mặc vest vì hắn cần chiếc áo khoác để che dấu vũ khí. Cael và người của anh không thể mang vũ khí lên tàu, không nghĩ họ cần đến chúng trong việc giám sát, ngoại trừ nhân viên an ninh có vũ khí – không nhiều, nhưng một vài – và Larkin móc nối với nhân viên an ninh qua Dean Mills. Trong khi họ không nhận ra hắn có vũ khí trong đồ đạc của hắn, có vài khoảnh khắc hắn ở ngoài sự quan sát của họ, vì vậy đó là điều có thể. Và từ khi đó là điều có thể, Cael thích kết tội như thể Larkin được trang bị vũ khí, đặc biệt khi anh và người của anh lại không có.

Cael thích công việc này nhiều hơn vì có Jenner, trừ phi Larkin bắt được cái nhìn của anh, sẽ tốt hơn nếu có cô ở cùng anh. Họ đã không tách khỏi nhau từ ngày đầu tiên, một cặp mà mọi người đã quen nhìn thấy ở bên nhau. Xét đến nơi họ đang ở lúc này, anh đã hài lòng gấp hai lần việc có Jenner bên cạnh anh. Đưa một phụ nữ vào chợ là một là một việc hết sức khôn ngoan, nếu đi một mình… đi một mình thì anh sẽ nổi bật lên nhiều như Larkin đã làm.

Cuối cùng Larkin đi xuyên qua chiều dài chợ vào một không gian mở. Cael vẫn náu mình trong chợ và gọi Matt, người dễ dàng lại gần mà không thu hút sự chú ý .

Cậu nhóc đã thay đổi quần áo – và tóc giả - đôi lần, và lúc này mang một bộ tóc màu nâu sáng hơi dài, quần Jeans và áo sơ mi giống như áo Cael mặc. Ba lô quàng trên vai, và trong ba lô là quần áo và tóc giả - cũng như những thiết bị mà họ cần để nghe cuộc đàm thoại của Larkin từ khoảng cách xa. Bấm nhẹ một công tắc, và âm thanh của bất kỳ cuộc trò chuyện nào có thể được khuyếch đại và ghi âm. Matt đã tự thiết kế hệ thống.

Xa khỏi Matt, Ryan và Fail đang sắm vai khách du lịch. Fail che chắn bản thân phía sau một người khác, và sử dụng camera kỹ thuật số của cô giống như bất kỳ khách thăm viếng nhiệt tình nào, tìm kiếm hình ảnh về khu chợ, về con người – và Larkin, đặc biệt khi hắn băng qua đường, lại gần một người đàn ông Châu Á đứng đợi bên dưới một cây đa. Người Bắc Triều Tiên đang chờ đợi đó, nếu thông tin Cael thu thập được xa đến mức đó là đúng, thì rõ ràng đã bực bội và sốt ruột.

Người Bắc Triều Tiên cũng mặc vest. Nghĩa là hắn cũng có vũ khí chăng? Có phải là điều may mắn nếu hai kẻ này bắn lẫn nhau? Phải rồi, anh sẽ may mắn cực kỳ.

Cael nắm lấy cánh tay của Jenner và hướng cô vào vị trí phía sau một lồng chim cao, bị vây quanh bởi những bông hoa màu sắc sặc sỡ khác. Hôm nay cô hợp tác một cách kỳ lạ và hết sự yên lặng, nhưng anh vẫn căn dặn cô, khi họ rời khỏi tàu, rằng ngày hôm nay, sự phục tùng là điều bắt buộc. Nếu cô cảm thấy muốn chọc tức anh, phải đợi cho đến đêm nay.

Anh đặt một tay lên tai, nơi chứa thiết bị thu âm để anh có thể lấy thông tin của những người còn lại trong đội, và lắng nghe. Matt lập lại điều cậu nghe được, dù chúng đã được cắt bớt, sự ghi âm hoàn hảo hơn trên thiết bị ghi âm điện tử trong ba lô của cậu.

“Kwan” Matt nói.

Tốt. Bây giờ họ đã có một cái tên.

Trên lề đường đối diện, Fail bật lách tách những tấm hình và cười, Trông như thể khu chợ đầy màu sắc là chủ đề của cô, nhưng cô ở trong một vị trí hoàn hảo để thu được gương mặt của người Bắc Triều Tiên. Kwan có khả năng là một cái tên giả, nhưng nó đã được dùng, vào lúc này.

“Rõ là chuyện buôn bán.” Matt nói. Cậu ta đã tạo ra một tính cách láu cá nhẹ nhàng, và với bất kỳ ai đang quan sát, sẽ trông như thể cậu thanh niên tóc dài đang hát với chính mình, thậm chí cậu còn lắc một lúc theo âm nhạc tưởng tượng. Những người trong công viên còn tránh né để khỏi ở quá gần cậu. “Kwan bị bực bội. Hắn đang đợi. Larkin chỉ xoay sở được chút ít. Tôi không thể nhận ra đó là cái gì.”

Nếu Fail có được những tấm hình từ góc độ hợp lý, có lẽ họ có thể phóng to bức ảnh và định dạng mọi thứ đã xảy ra giữa hai người đàn ông : Một cuộc tấn công chớp nhoáng hoặc một vi mạch điện tử, có lẽ thế. Có thể là như vậy, không chỉ là một cuộc gặp mặt, mà còn là một trao đổi công nghệ thật sự. Tại sao lại làm theo cách này? Tại sao không chuyển giao thiết kế, hoặc bất kỳ thông tin nào đang được trao tay bằng điện tử? Không đồng tiền nào được trao đổi qua tay; Kwan không đứng ở đó với một túi vải chứa đầy tiền mặt, vậy có khả năng sự thanh toán của Larkin, ít nhất, bằng điện tử.

Matt cung cấp câu trả lời, mang đến cho đội những thông tin mới nhất về cuộc trao đổi. “Coi bộ Kwan bị chọc giận đến mức thông tin phải được chuyển qua theo cách này, nhưng bản thiết kế vũ khí hình như ở ngôi trường cũ và không muốn bản sơ đồ của hắn được gởi qua internet. Đồ con hoang không đáng tin, nhưng là điều may mắn cho chúng ta. Có lẽ hắn cần gặp Fail.” Matt trêu chọc.

Kwan nhét mọi thứ Larkin trao tay vào túi áo khoác của hắn, rồi vỗ nhẹ để chắc chắn chúng đã nằm yên.

“Kwan muốn biết nếu nó được hoàn tất.” Matt tiếp tục. “Larkin nói không. Ba tháng, có lẽ sáu nếu có sự trì hoãn và nguyên mẫu sẽ sẵn sàng. Bản thiết kế mà hắn được trao là một sự trao đổi thiện ý. Bất kỳ nhà khoa học kha khá nào đều có thể hoàn tất… Lạy Chúa Jesus,” Giọng của Matt nghiêm trang và hạ thấp một mức độ. “EMP? Có phải hắn nói EMP* không?”

(*EMP : ElectroMagnetic Pulse – xung điện từ.)

Trong một giây, mọi thứ chìm trong yên lặng. Nụ cười của Fail tàn dần, Ryan lặng người. Cael ngừng thở. Và sau đó họ tiếp tục như thể họ không nghe thấy từ nào.

Kwan quay người đi trước. Larkin nhìn theo, có vẻ thích thú, trước khi hắn đi dọc theo con đường, một chiếc túi màu nâu nhỏ chứa những thứ mua được trong khu chợ đu đưa một cách ngẫu nhiên trên một tay.

“Ryan, hai người theo sau Larkin trong khi tôi gọi điện thoại.” Cael ra lệnh, giữ cho giọng anh thật thấp. “Matt, hãy chắc chắn Larkin hướng trở về tàu, tìm sự bận rộn sau đó. Tôi muốn băng ghi âm theo dõi sẵn sàng khi tôi trở về.”

Từ khi họ bám sát gót Larkin, Cael và người của anh đã để sự theo dõi không hướng về Mills và những nhân viên an ninh. Không có lẽ Larkin đi ra ngoài một mình, không có lẽ hắn không có vài sự trợ giúp. Trái lại, rất có khả năng là không người nào của hắn biết được Larkin là kẻ phản bội tổ quốc. Người có đầu óc tỉnh táo nào có thể cho rằng một thứ vũ khí xung điện tử trong tay người Bắc Triều Tiên là một ý tưởng tốt?

Vậy, Larkin và Mills đã nói đến điều gì vào tối hôm đó? Nếu Mills không ở trong vụ thỏa thuận EMP, thì họ còn có loại kế hoạch nào nữa?

Công việc đã xong, trong lúc này, Cael nhìn xuống Jenner. Anh kinh ngạc nhận ra cô đang quan sát Larkin chăm chú y như anh. Cô không thể nghe được Matt, nhưng cô hình như đặc biệt chú ý. Mắt cô nheo lại, và khi cô nhận ra anh đang quan sát cô, cô ngước nhìn anh và hỏi, “Ông ấy đang làm việc quái quỷ gì thế?”



Jenner không ngu ngốc. Với lứa tuổi ba mươi, cô từng ngã lên, ngã xuống, nhưng cô chưa bao giờ ngu ngốc. Larkin hóa ra là đồ cặn bã. Cô đã không sẵn sàng chấp nhận mà không thắc mắc rằng Cael và người của anh là những anh chàng tốt. Họ đã, sau tất cả, bắt cóc cô và Syd, và họ đã không chính xác tử tế về điều đó. Cô đã bị còng, bị ra lệnh loanh quanh và bị đối xử thô bạo.

Nhưng cô không bị tổn thương, bị trầy cổ tay không được tính. Và cô đang quan sát Cael, nhận ra biểu hiện kinh hoàng trong một phần giây của anh, khi anh lắng nghe lời tường thuật của cậu trai làm việc trên khoang tàu. Sau đó ánh mắt của anh ổn định lại, và tất cả những gì cô có thể nghĩ là cô rất, rất, rất vui mừng cô không phải là Larkin.

Cô không hoàn toàn xem nhẹ khả năng là cô không hề phân biệt được một anh chàng xấu và một anh chàng tốt chút nào, nhưng cô đã đặt bản thân vào tình cảnh cùng với những anh chàng xấu và những anh chàng xấu hơn. Mặt khác, cô đang thiên vị về phía Cael. Anh không có cuộc gặp gỡ bí mật với người Bắc Triều Tiên – Phải, cô đã nghe một trong số họ đề cập đến điều đó, và trong chừng mực cô có thể nói, anh và nhóm của anh chỉ đơn thuần quan sát.

“Anh có thể nói với em điều gì sắp xảy ra ở đây không?” Cô hỏi, cố gắng như bao nhiêu lần trước đây, Sớm hay muộn, cô sẽ làm anh yếu dần.

“Không.”

“Em có thể tạo nên một cảnh tượng ở đây và lúc này.” Côi nói êm ái, “Thét lên, khóc lóc, chạy như bị ma đuổi.”

“Hãy nghĩ đến bạn em.” Cael nói, và trong khi cô bắt đầu nghĩ anh đúng, cô cũng nhận ra rằng anh có khả năng làm mọi thứ theo cách của anh.

Điều đó không làm cô ngừng khiêu khích anh, thúc ép anh. Làm thế nào để cô tìm ra điều cô muốn biết đây? “Em không nghĩ anh sẽ làm tổn thương Syd. Cảnh cáo, phải, đe dọa, chắc chắn rồi, nhưng không xâm hại.”

“Em có muốn thử giả thuyết đó không?” Anh nghiêng người gần hơn. “Em có muốn bị cắt mất đặc quyền gọi điện thoại không?”

“Không.” Nếu cô nghiên cứu anh, anh cũng nghiên cứu cô. Anh không nghĩ cô sẽ khựng lại nếu anh không để cô gọi điện cho Syd. Anh chắc chắn sẽ không còn cần cô lâu nữa, cô nghĩ. Thứ gọi là quan hệ của họ đã được củng cố vững vàng trong trí nhớ của nhiều hơn vài người. Anh đã có thể giam giữ cô hoàn toàn trong phòng, và không ai thắc mắc gì.

Sự cảm thông không khiến cô cảm thấy tình thế tốt hơn được chút nào. Anh biết những cuộc gọi quan trọng đối với cô, nên anh sử dụng chúng như một sự đe dọa, giống như cô là một cô bé ương bướng. Đặc quyền gọi điện thoại cơ đấy!

Anh đặt tay lên tai, sự chú ý của anh chuyển hướng. “Copy,” Anh nói, không vì lần đầu tiên trong ngày, rồi anh quay sự chú ý trở lại Jenner, “Larkin trở về tàu.”

“Anh có định tiếp tục phần còn lại của cuộc du ngoạn không? Hoan hô.”

“Anh cần thực hiện một cuộc gọi trước.” Cael cầm lấy cánh tay của Jenner và dẫn cô rời khỏi đám đông. Họ đi với tốc độ di chuyển vững vàng đến một công viên không xa. Khi họ đi, Cael kéo điện thoại ra khỏi túi và nhấn số. Anh dừng lại, chỉ thị trong yên lặng cho cô đứng yên ở đó, và đi xa khỏi cô, vừa đủ xa để cô không thể nghe được.

Mặc dù, cô có thể tự khiến bản thân trở thành kẻ gây rối và đi theo anh – anh có thể làm điều quái quỉ gì trong một nơi công cộng như thế? – Cô không biết. Cô để anh ở chỗ của anh, và thích thú với khoảnh khắc riêng của cô.

Nghĩ, nghĩ. Cô không hoàn toàn bị tẩy não, và tại sao cô phải? Cuộc sống của cô bị đảo lộn, tất cả vì cô đã không may bị phân bổ dãy phòng kế bên của Larkin. Trước tiên, cô không bị tổn thương. Thứ hai, cô có thể tự nhận ra Larkin không phải là người mà hắn ra vẻ, hoàn toàn không. Và thứ ba, Larkin vừa có một cuộc gặp nhanh, bí mật với một người đàn ông Châu Á, người không chính xác giống Boy Scout (hướng đạo sinh). Cô sẽ làm cho Cael nói về hai người đàn ông đó, vào ngày nào đó, về điều khủng khiếp mà anh biết.



Cael kết thúc cuộc gọi, đứng đối diện với cô để biết rằng cô không đi đâu, rằng cô vẫn ở chính xác nơi anh đã bỏ cô lại. Sự phục tùng của cô, trong đôi ngày vừa qua, khiến anh ít cảnh giác. Không, anh vẫn luôn cảnh giác; anh không bao giờ lơi lỏng, nhưng anh đang bắt đầu cho rằng sự phục tùng của cô là hiển nhiên.

“Vậy,” Cô nói khi anh lại gần, “Anh sẽ làm gì nếu Linda Vale và Nyna Phillips được phân bổ vào phòng của tôi?”

“Tôi sẽ phải ứng biến.”

“Anh thường xuyên phải ứng biến trong phạm vi công việc của anh sao?”

“Thường xuyên hơn tôi muốn.”

“Anh sẽ ngủ cùng với họ chứ?”

Một nụ cười toe toét lướt nhanh qua mặt anh. “Tôi thích họ, nhưng tôi sẽ không dốc sức làm thế đâu.”

“Nói cho em biết điều sắp xảy ra đi, em sẽ cố gắng giúp đỡ mà.”

“Không.”

Ít nhất anh cũng đang thành thật với cô. Cô có thể không thích câu trả lời, nhưng cô biết anh không dung dưỡng cô theo đường lối của mật thám.

Họ đi trở về khu chợ. “Tôi đã nói chuyện với người của tôi ở San Diego sáng nay,” Cael nói, “Trong lúc em ở trong phòng tắm.” Trong một thoáng, Jenner nghĩ anh sắp dọa dẫm về sự an toàn của Syd lần nữa, và cô cứng người, một chút. Cô đã quá mệt mỏi với điều đó rồi. Nhưng anh nói, “Adam phàn nàn rằng, để giải trí, quý cô Hazlett đã bắt những người khác ăn mặc như búp bê Barbie.”

Trái tim cô nảy lên, khi anh trao cho cô một cái tên khác, một mảnh ghép khác nữa của trò chơi. Dĩ nhiên, Syd có khả năng biết tên Adam rồi, vì vậy, đó chẳng phải là thông tin gì ghê gớm lắm. Trong chừng mực mà cô biết, nó thậm chí còn không phải là tên thật của anh ta. Tuy nhiên, câu chuyện vặt làm cô buồn cười, “Những người canh gác nữ giới, em hy vọng thế.”

“Chúa ơi, tôi đã làm thế.”

Cô có thể hình dung một cách chắc chắn, Syd đang lôi ra những chiếc đầm dạ hội, những bộ váy cho tiệc cocktail và chọn ra thứ tốt nhất cho người nào khác. Bất cứ khi nào họ đi mua sắm cùng nhau, Syd luôn xúc động khi tìm ra thứ gì đó phù hợp cho Jenner. Biết được cô ấy cũng đang làm điều tương tự vào lúc này, dù cho mục tiêu của sự chú ý của cô ấy là những kẻ bắt cóc đang giam giữ cô như một con tin bất đắc dĩ, khiến cho Jenner cảm thấy tốt hơn nhiều, những giọt lệ hạnh phúc làm cay mắt cô. Syd vẫn là Syd. Cô quay đầu đi để Cael không thấy phản ứng xúc động của cô. “Cám ơn anh.” Cô nói khi cô đã chắc chắn mình có thể nói mà không run rẩy ngập ngừng trong giọng của cô.

“Có gì đâu, không cần cám ơn tôi.”

Chết tiệt, cô không nghĩ giống như anh, nhưng khi anh cầm tay cô lần nữa, cô thấy vui vì sự va chạm đó.



Khi hắn quay lại tàu, trong sự riêng tư của căn phòng, Larkin ngồi bên bàn ăn tối trong phòng khách, chiếc dĩa mà hắn yêu cầu nằm ngay trước mặt hắn. Món đồ sứ Trung hoa tinh xảo gần như phủ đầy những lát dày bánh mì mới ra lò. Hương thơm tuyệt trần đánh thức những gì còn lại của một ký ức vui vẻ từ tuổi thơ của hắn. Một chiếc muỗng bạc nằm trong cốc uống rượu nhỏ, một vại lùn đựng mứt dứa và trái mơ mà hắn đã mua trong khu chợ nông sản.

Trong nhiều năm, hắn đã thận trọng ăn kiêng. Phải, hắn uống rượu, và đôi khi tiêu khiển với ma túy, nhưng hắn tự hào về bản thân trong việc duy trì thích hợp. hắn tập luyện tại một câu lạc bộ thể hình dành riêng, và ăn khẩu phần ăn kiêng nghiêm ngặt. Không bánh mì. Không mứt. Không bánh tráng miệng. Tất cả chẳng vì điều gì.

Hắn đã nuông chiều bản thân sau đó – Quỷ thật, tại sao không chứ? – Nhưng chẳng thứ gì ngon lành như hắn nghĩ chúng đã có. Một vài ngày, hắn không hề muốn ăn chút nào. Khi vại mứt trong chợ nông sản bắt được sự chú ý của hắn, đột ngột hắn biết chính xác điều hắn muốn. Có thừa thãi mứt và thạch trái cây trên tàu Silver Mist, nhưng chúng là những thứ thông thường. Nghĩ về chúng không lôi cuốn hắn theo bất kỳ cách nào, nhưng món mứt dứa và trái mơ thì khác. Chúng được chế tạo từ trái cây lạ, mới ra lò, một bữa tiệc cho người sành ăn.

Hắn sắp nhấn dao vào vại mứt thì một ý nghĩ kinh khủng lóe lên với hắn, đông cứng hắn tại chỗ. Điều gì xảy ra nếu trong hũ mứt có chất độc? Hắn cảm thấy như thể có người đang theo dõi hắn, mọi lúc. Chẳng bao lâu nữa điều đó không còn quan trọng, nhưng ngay lúc này, kế hoạch của hắn sắp diễn ra mà không gặp trở ngại là điều quan trọng đối với hắn hơn bất kỳ thứ gì khác. Hắn muốn ra đi cùng điều kiện của riêng hắn mà không ai khác có được. Hắn không muốn chết quằn quại trong đau đớn, ruột gan bị xé thành từng mảnh bởi thuốc độc. Không, khi hắn ra đi, hắn ở gần trái bom đến mức hắn không có thời gian cho suy nghĩ cuối cùng, lại càng không trải nghiệm sự đau đớn.

Người phụ nữ già trong chợ phải nhìn thấy hắn tiến lại, và đặt vại mức quyến rũ này ngay đúng nơi thu hút sự chú ý của hắn. Hoặc là bà ta đánh tráo lọ mứt đặc biệt khi bà ta bao gói cuộc mua bán của hắn, sử dụng sự khéo léo của bàn tay. Ai mà biết được những người này có khả năng về việc gì cơ chứ? Bà ta không có vẻ gì là dân bản xứ Hawaii, Bà ta mang sắc thái Phương Đông nhiều hơn. Điều gì xảy ra nếu bà ta là người được cài bởi tay Kwan khốn kiếp đó?

Hoặc có thể bà ta là tay giết người hàng loạt, tiêu diệt du khách một cách bừa bãi với hòn đảo quyến rũ cuả bà ta và những món hàng có vẻ vô tội. Có lẽ tất cả những thứ hấp dẫn trên bàn của bà ta chứa vài chất độc kỳ bí của hòn đảo.

Hắn nhảy khỏi ghế và nghênh ngang đi ra cửa, mở ra chỗ người canh gác mà hắn sắp đặt ở đó khi hắn quay về từ Hilo. Từ đây trở đi, hắn muốn một trong phần lớn những người có thể tin cậy ở cùng hắn trong mọi lúc. Hắn không muốn gặp phải bất kỳ sự may rủi nào.

“Tucker!” Hắn gọi, “Vào đây.” Dean cũng ở trong hành lang, và sự hiện diện của người trưởng ban an ninh làm hắn khó chịu. Hai người đang nói về hắn chăng? Họ trù tính điều gì tệ hơn chất độc dành cho hắn chăng? “Cả anh nữa, Mills.”

Khi những nhân viên an ninh bước vào phòng, Dean đóng cánh cửa phía sau họ lại, Larkin dán một nụ cười trên gương mặt của hắn. “Các anh phải thử thứ này.” Hắn nói bằng một giọng thân thiện. Tucker là mục tiêu chú ý của hắn. Dean đứng phía sau và quan sát với con mắt nhíu lại, như thường lệ. “Nó quá thơm ngon, tôi phải chia sẻ với ai đó.” Hắn cầm lên một mẩu bánh mì nóng xốp, trét lên một lớp mứt dày trước khi trao cho người đàn ông không chút nghi ngờ.

“Cám ơn, thưa ông Larkin, nhưng tôi không đói.” Tucker nói, nghi ngờ lời đề nghị đột ngột và nhìn lát bánh mì như thề nó là một trái lựu đạn cầm tay

“Nhưng nó ngon tuyệt.” Hắn đưa món quà đến gần hơn. Một lớp mồ hôi lấp lánh trên làn da xanh xám ngoét của hắn. “Thử đi.”

“Không. Thật sự là tôi…”

“Thử đi.” Larkin thét lên, ấn lát bánh mì vào tay người đàn ông hoảng hốt.

Tucker nhìn ra sau về phía người xếp của hắn, và Dean đáp lại bằng một cái gật nhẹ tinh tế. Tucker nhận lát bánh mì và ngay lập tức cắn một miếng lớn. Gã nhai, nuốt, bình luận mùi vị của nó ngon như thế nào, và cắn một miếng khác – biết rõ người thuê hắn muốn điều gì, nhưng ra vẻ như thể gã thật sự thích thú thưởng thức món ăn. Gã ăn hết miếng bánh, trong khi Larkin quan sát gã chăm chú, chờ đợi dấu hiệu cho thấy món mứt có tẩm độc

Tucker, không biết rằng gã được cho rằng đã bị thuốc, có vẻ ca ngợi. Gã không hề lo ngại về thứ gã đã ăn. Larkin đợi trong vài phút, về mọi thứ hoặc không thứ gì, đợi xem Tucker ngã xuống sàn và bắt đầu sùi bọt mép hoặc quằn quại trong đau đớn. Không có điều gì xảy ra. Larkin hỏi vài câu về hành khách và những sự kiện, hỏi xem Tucker có để ý bất kỳ ai vượt ra khỏi sự bình thường đang quan sát hắn hay không, nhưng hắn chỉ quan tâm đôi chút đến câu trả lời của người nhân viên.

Khi hắn đã chắc chắn là Tucker không bị ảnh hưởng gì, Larkin xấc xược ra lệnh. “Biến đi.” Và ngồi xuống bàn một lần nữa. “Anh ở lại.” Hắn nói với Dean, và con chó bull riêng của hắn tuân lệnh, như gã vẫn luôn như thế.

Sau khi Tucker đóng cửa, Larkin trét mứt trên một lát bánh mì khác và cắn một miếng lớn, không còn lo lắng về sự đầu độc nữa. Hắn chờ đợi sự nổ bùng của hương vị trái cây trên đầu lưỡi hắn, nhưng thay vì thế hắn chẳng cảm nhận được gì ngoài vị đường. Món mứt quá ngọt, và bánh mì có mùi lên men khó chịu. Hắn cắn một miếng khác, nhưng nó cũng khó chịu như miếng đầu tiên.

Hắn thả miếng bánh mì vào dĩa, thất vọng và giận dữ. Hắn thà lấy một ly Ghostwater, và hắn sẽ làm thế trước khi đêm tàn, nhưng ngay cả điều thú vị đó cũng phải bị kềm chế. Hắn không thể uống quá nhiều vì người say thường huyên thuyên. Khi say, Hắn có thể để vẻ giả tạo của hắn trôi tuột đi và nói với những người quanh hắn điều hắn nghĩ về họ, những kẻ khốn kiếp ngu ngốc, hắn thậm chí cũng có thể cho họ biết điều hắn đang dự tính.

Hắn đã không bỏ qua những điều thú vị trong vài ngày còn lại này. Tiffany Master đã cố tán tỉnh hắn, ngay sau khi cô ta tan vỡ với Traylor, nhưng cô ta quá ồn ào và táo tợn. Cho dù hắn vẫn còn có khả năng chơi bời với cô ta, hắn phải suy tính kỹ về việc mắc mứu với một ai đó giống cô ta. Hắn thích những phụ nữ biết phân biệt tôn ti hơn, và chắc chắn cô ả không như thế.

“Thưa ông Larkin, mọi thứ vẫn ổn chứ?”

Đầu của Larkin hơi giật lên. Hắn quên là Dean vẫn còn trong phòng. “Anh ăn không?” hắn hỏi, đẩy cái dĩa ra xa với vẻ khinh rẻ.

“Không, thưa ông. Cám ơn.”

“Nó không bị tẩm độc đâu.” Larkin cam đoan với gã.

Dean vẫn luôn lặng lẽ và điềm tĩnh, nhưng vì lý do nào đó, gã có vẻ bối rối. “Tôi hy vọng không.” Gã nói. Gã có giữ được sự điềm tĩnh này cho đến phút cuối cùng của cuộc đời của gã không? Larkin tự hỏi. Hoặc gã sẽ tan vào nỗi hoảng loạn hoàn toàn thuần khiết?

Điều vui thích duy nhất Larkin cho phép là tưởng tượng ra cái chết của tất cả những kẻ đó quanh gã. Trong mức độ, thật quá tệ là hắn không còn sống đủ lâu để nhìn thấy mọi thứ đến rồi đi. Nhưng hắn có thể hình dung về điều đó, và đôi khi hình ảnh tưởng tượng đó thật đến mức hắn cảm thấy có thể chạm được chúng.

Có vài ngày, hắn đau đớn tệ đến mức, hắn không biết bằng cách nào hắn có thể chờ đợi những ngày cuối cùng của cuộc đời hắn. Dù vậy, hắn phải đợi, việc khởi động những quả bom trong khi họ còn ở cảng rõ ràng sẽ làm gia tăng số người sống sót. Khi chiếc tàu chìm xuống, vài hành khách qua được vụ nổ sẽ thấy bản thân thật sự ở giữa đại dương mênh mông, đầy thương tích và hoảng loạn, trong bóng tối hoàn toàn ngoại trừ ánh sáng từ ngọn lửa của con tàu đang bị thiêu hủy, cho đến khi phần còn lại của con tàu chìm nghỉm và họ bị bỏ lại trôi nổi trên những mảnh vỡ trong đêm tối không giống với những điều họ có thể hình dung.

Hắn muốn tất cả bọn họ phải chết. Hắn muốn thế giới nhớ đến Frank Larkin, và cách hắn khiến cho những con cừu ngu ngốc này chìm xuống đáy đại dương.

Với may mắn, thậm chí những người sống sót cũng không thể sống được lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.