Trong xe ngựa, chó nhỏ Tiểu Bạch nằm trên hai chi trước, ở kế bên Lâu Ngọc ợ một tiếng đầy thõa mản, thấy ông chủ tửu lâu đi vào, đưa mắt liếc qua, cúi đầu lại tiếp tục ợ.
Ông chủ tửu lâu tìm vị trí ngồi gần cửa xe, đối diện với Lâu Ngọc, cảm kích nói, “Đa tạ công tử đã mời lão nô lên xe!”
Lâu Ngọc trả lời, “Chủ ngân ngươi có một nô bộc hiểu chuyện trung thành như ngươi coi như là vận may của hắn!”
Trước đây Lâu Ngọc xem bệnh cứu người, đều theo ý thích của mình, lúc bị Chu Tài mang về làm vợ, ngoài trừ cứu người theo tâm tình còn nhiều thêm một điều —– Cứu người Chu Tài mang về. Nếu không phải ông chủ tửu lâu tự biết mình tới nhận lỗi nói năng dễ nghe mời Lâu Ngọc, bất kể như thế nào cũng không mời được một Lâu Ngọc bất động này. Mười mấy đại hán trong quân doanh mà nghĩ giữ được Lâu Ngọc thì đúng là người ngốc nói mơ (ý chỉ chuyện hoang đường không thực hiện được), không nói đến võ công riêng khoản dùng độc thôi cũng đủ để thần không biết quỷ không hay tiêu diệt cả một đám người, ngay cả thi thể cũng không còn.
“Lão gia và phu nhân có ân tái sinh với ta, vì Kinh gia tận trung là bổn phận của Trương Quý ta…” Ông chủ tửu lâu tên Trương Quý nhớ lại ca ngợi hai vị lão gia và phu nhân đã qua đời kia, trong lời nói phảng phất âm điệu hồi tưởng.
...
Xe ngựa bắt đầu khởi hành, Lâu Ngọc mở bao y phục, lấy ra một túi vải nhung màu đen, cầm một viên Dạ Minh châu màu hồng nhạt nhỏ như quả trứng gà đặt trên khung rỗng bằng gỗ được khắc thành hình cầu, Dạ Minh châu vừa đặt vào khiến bên trong xe sáng rực như ban ngày.
“Mộng Hải Dạ Minh châu?” Trương Quý mở to đôi mắt già, nhìn chằm chằm viên Dạ Minh châu màu hồng nhạt được đặt trên khung một lúc lâu, kích động hỏi.
Mộng Hải là một vùng Mê thất hải vực, trên mặt biển quanh năm luôn bốc lên tầng hơi nước hồng nhạt có độc, người tiến vào Mộng Hải sẽ bị lạc trong đó, gặp phải ảo ảnh đáng sợ nhất trong lòng mà không thể thanh tĩnh, cho đến khi độc phát thân vong hoặc là rơi xuống biển mà chết. Biết rõ Mộng Hải hiểm độc, hàng năm vẫn có vô số người ôm may mắn lao vào trong đó, tất cả đều vì muốn tìm được bảo vật vô giá trong Mộng Hải —– Mộng Hải Dạ Minh châu. Truyền thuyết nói rằng Mộng Hải Dạ Minh châu có thể trị bách bệnh còn có hiệu quả khởi tử hồi sinh (Người sau khi tắt thở chỉ cần thi thể không bị mục rữa, trong một tháng đều có thể cứu sống), thân mẫu của đương kim Hoàng đế chính là được Mộng Hải Dạ Minh châu cứu được.
Lâu Ngọc ôm lấy chó nhỏ Tiểu Bạch còn đang ợ đặt lên đầu gối, lấy tay gãi cần cổ trắng của chó nhỏ Tiểu Bạch.
Trương Quý thấy Lâu Ngọc đã bày ra bộ dạng không muốn trả lời, thức thời không hỏi nữa, nhưng trong lòng thầm nhận định đó chính là Mộng Hải Dạ Minh châu.
Từ sau khi nhóm người Lâu Ngọc rời đi, mãi cho đến khi bình ổn lại cơn tức Trương Quý mới nhớ lại câu Lâu Ngọc đã nói trước khi đi, trong lòng dâng lên niềm hi vọng: Có người nói Nhị đương gia trúng độc, còn tốt hơn là bị nói quỷ cắn không thể chữa trị!
Lại không ngờ thời gian gần đây trên giang hồ xuất hiện lời đồn đãi: Tiên ảnh thần y Lâu Ngọc công tử xuất hiện trên giang hồ! Cứu sống thôn dân bị ôn dịch ở thôn Sa Lý, trừng trị thổ phỉ ở vùng Bạch Thạch...
... Hai tháng trước không phải giang hồ truyền tai nhau nói Lâu Ngọc công tử cùng với một gã nam nhân giết heo tướng mạo hung dữ bỏ trốn sao, đại hán túm y phục mình hôm đó trông gương mặt không phải rất hung ác sao, thanh đao chặn mình tiến lên không phải là một thanh đao giết heo hay sao...
... Tên tiểu bạch kiểm đó không phải cũng gọi vị công tử mang khăn che là Ngọc công tử, là thần y hay sao...
Trong lòng ngầm phỏng đoán thân phận Lâu Ngọc, Trương Quý nôn nóng! Nhị đương gia nhà mình bốn ngày trước bị sâu cắn, giờ đã là ngày thứ năm rồi, mạng cũng chỉ còn có hai ngày!
Trương Quý cũng nghe đến cách hành y của Lâu Ngọc, bản thân đắc tội với người ta trước, yêu cầu y chỉ sợ tốn không ít công phu, lập tức quyết định mang theo Nhị đương gia đang bị trúng độc đuổi theo nhóm người Lâu Ngọc.
Trương Quý cùng với xe ngựa chở theo bệnh nhân, ra khỏi thành đi được nửa đường, gặp được Đại đương gia trở lại thăm người nhà ———- Kinh đại tướng quân Kinh Chuẩn.
Đúng là tạo hóa trêu ngươi, mấy ngày trước Kinh Chuẩn cho bào đệ Kinh Túc dùng bồ câu đưa thư báo tin sắp về thăm nhà, nhưng con chim bồ câu thông minh này thấy Kinh Túc bệnh nặng, cứ làm ổ trong chuồng ở trên cây, không chịu mang thư báo về.
Kinh Chuẩn thấy Kinh Túc bệnh nặng, lúc này sai quân y tới khám một hồi. Quân y chẩn bệnh xong, lắc đầu nói: Loại độc này thật bá đạo, vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong đời, không thể giúp ích gì được.
Kinh Chuẩn cũng chỉ có thể giống như Trương Quý gửi gắm hi vọng lên người Lâu Ngọc, cho nên lập tức hạ trại ngay tại chỗ mang Kinh Túc vào trướng bồng miễn phải chịu hành hạ trên xe ngựa, rồi lại phái thủ hạ cưỡi ngựa đi theo Trương Quý đuổi theo Lâu Ngọc.
....
Lúc này trong xe ngựa trông thấy Mộng Hải Dạ Minh châu, Trương Quý càng thêm xác định vị công tử đội mũ đối diện ông, chính là Tiên ảnh thần y mà người người trên giang hồ đang tìm kiếm.
Cho nên, cả dọc đường Trương Quý luôn lấy thái độ cung kính ngưỡng mộ có thừa đối với Lâu Ngọc, khuôn mặt mập mạp tròn trịa luôn mang theo tươi cười đến chảy nước.
Ngoài xe ngựa, Tư Mã Thính Phong cúi đầu sắc mặt thay đổi cưỡi trên một con hắc mã vô cùng dũng mãnh đã trải qua vô số lần chinh chiến sa trường.
Những binh lính khác trong đội kỵ mã thấy dáng vẻ cúi đầu của Tư Mã Thính Phong, âm thầm ném cho ánh mắt khinh thường: Hệt như đàn bà, thật mất mặt cánh đàn ông chúng ta!
Tư Mã Thính Phong dáng người thon dài, gương mặt tuấn tú như ngọc, lại mang vẻ uể oải tức giận, thoạt nhìn không khác gì nữ tử khuê phòng bị hàm oan chịu sỉ nhục, càng thêm vẻ u buồn ai oán?
...
Ba canh giờ trôi qua, mọi người cũng tới vùng đất Kinh Chuẩn hạ doanh trại tạm thời.
Lần này Kinh Chuẩn trở về thăm người thân mang theo gần trăm binh lính thân cận, người người đều cao lớn dũng mãnh. Từ trước đến giờ dáng người Chu Tài cao lớn tráng kiện, lần đầu tiên đứng cùng với nhiều người có chung dáng người như vậy, thật vui vẻ ngoài dự tính. Khi bị Lâu Ngọc đuổi ra khỏi trướng bồng để kê đơn cứu người, Chu Tài liền đến ngồi cùng đám binh sĩ đang ăn thịt uống rượu.
Tư Mã Thính Phong sau khi vất vả cưỡi ngựa đến doanh trại, xuống ngựa liền chui vào một trướng bồng đã được người bố trí trước không có ai ở, nằm trên giường được bọc bằng da hổ thở ồ ồ ngủ say.
...
“Chu Tài, người các ngươi mang đến rất lợi hại?” Binh lính thứ nhất hỏi Chu Tài.
“Có thể cứu người.” Chu Tài đáp. Chu Tài không biết vợ mình có lợi hại hay không, hắn chỉ biết vợ mình có thể cứu người tốt lắm. Từ lúc ở thôn Hoàng Hoa về, những người được vợ cứu đều gọi vợ là thần y hết!
“Ngươi là phu xe?” Binh lính thứ hai nhìn Chu Tài gương mặt dữ dằn vóc người khỏe mạnh, cảm thấy có một phu xe ngồi trước đánh xe như vậy, xuyên rừng vượt núi bọn sơn tặc thổ phỉ nhìn thấy cũng phải kiêng kị hai phần! Hộ vệ phu xe đều có, thật lời!
“Giết heo!” Chu Tài rút thanh đao giết heo phía sau lưng ra.
“Lưỡi đao thật tốt!” Binh lính thứ ba cầm đao giết heo của Chu Tài, gõ mấy tiếng, lại sờ sờ lưỡi đao, gật đầu tán thưởng.
“Một người giết heo như ngươi sao lại đi chung với một đại phu xem bệnh?” Binh lính thứ tư xé một chân heo rừng đã được nước chín đưa cho Chu Tài, “Các ngươi là thân thích? Hay là kết bạn cùng nhau lên đường?”
Những binh tướng hàng năm trú đóng ở biên quan như bọn họ, đối với mấy chuyện giang hồ biết rất ít, tất nhiên không rõ ràng chuyện Lâu Ngọc và Chu Tài.
“Vợ.” Chu Tài đáp, miệng gặm một miếng chân giò heo mập mạp, mùi vị thật ngon.
“Vợ?” Binh lính nhìn chung quanh: Làm gì có nữ nhân nào chứ?
“Đại phu xem bệnh cho vợ ngươi, cho nên hai người chung đường?” Binh lính Mậu hâm mộ nhìn Chu Tài, trong lòng tự nhủ: Con mẹ nó, làm một gã giết heo còn sướng hơn làm lính, bọn họ tham gia quân ngũ mười thì có chín người còn độc thân! Ngay cả đại tướng quân cũng chưa từng được ăn qua thịt (chỉ chuyện ấy ấy ý >////