Lâu Ngọc không nói gì thêm, nằm dịch sát gần Chu Tài.
Cơ thể Chu Tài ấm áp, không giống như Lâu Ngọc quanh năm đều phảng phất chút hơi lạnh, trời đêm lạnh, khi ngủ Lâu Ngọc càng thích chui vào ***g ngực ấm nóng của Chu Tài! Chu Tài thấy Lâu Ngọc đã ngủ thiếp đi không tự chủ được mà càng dựa sát vào ***g ngực hắn, trong lòng không khỏi vô cùng cao hứng!
Chu Tài đặt tay lên bụng Lâu Ngọc vuốt ve, đột nhiên nói, “Vợ nơi đây thật không giống lúc trước!” Chu Tài vừa nói vừa sờ soạng trên thắt lưng tinh tế của Lâu Ngọc thêm vài lần.
Bàn tay thô ráp của Chu Tài cọ sát khiến cho Lâu Ngọc có chút động tình.
“Ngủ!” Lâu Ngọc lấy bàn tay còn đang dạo chơi trên thắt lưng mình ra, giọng nói mang chút mệt mỏi.
“Ta không động nữa, vợ ngủ đi!” Chu Tài ở dưới chăn tìm thấy bàn tay Lâu Ngọc, nắm thật chặt trong tay.
Lâu Ngọc đã rất mệt mỏi, tựa vào ngực Chu Tài, không lâu sau đã ngủ say.
Chu Tài thấy Lâu Ngọc ngủ, siết chặt tấm chăn hơn chút, thỏa mãn mà ôm lấy Lâu Ngọc ngủ.
Ngày hôm sau, Chu Tài theo giờ giấc quen thuộc rời khỏi giường.
Đi ra ngoài trướng bồng, Chu Tài liền thấy gần trăm binh lính cầm lấy đao, thương mà thao luyện không chút tiếng động, trường cảnh này dường như rất giống hình nhân hình binh lính được người điều khiển. Chu Tài lúc còn bé thường đi đến những con hẻm nhỏ chơi có đôi khi trông thấy nghệ nhân dùng một sợi dây nhỏ khéo léo điều khiển Tiểu Mộc biểu diễn, song những binh lính trước mắt thêm một phần khí phách mạnh mẽ không giống mấy Tiểu Mộc kia thi thoảng còn lộ ra chút đáng yêu.
Chu Tài trước đi đến bên dòng suối rửa mặt cạo râu, sau đó đi đến bên cạnh trướng bồng nơi vợ đang ngủ tìm một chỗ ngồi, rồi rút ra thanh đao giết heo của mình bắt đầu khoa tay múa chân...
...
“Chu Tài, ngươi luyện đạo pháp gì?” Binh lính đã kết thúc thao luyện tay cầm theo trường thương đi tới, cắm trường thương trên khúc gỗ, một chân giẫm lên khúc gỗ, nhìn Chu Tài đang khoa chân múa tay, mới tiến lên hỏi.
“Không có đao pháp gì, chỉ là luyện đao một chút, đề phòng sau này giết heo bị ngượng tay!” Chu Tài tiếp tục cầm đao vung lên, đáp.
“Ta có một bộ đao pháp, phù hợp để dạy ngươi, ngươi muốn học?” Bao Văn Bưu trên tay cầm một trường đao lớn đi tới, hỏi Chu Tài.
“Học!” Chu Tài vui vẻ ngừng vung đao, nhìn Bao Văn Bưu lại nói, “Phải bái sư?”
“Tuổi của ta cũng không lớn hơn ngươi là bao, bái sư thì không cần, cứ kết nghĩa huynh đệ đi. Ta tên Bao Văn Bưu, ngươi cứ gọi ta một tiếng Bao đại ca là được!” Bao Văn Bưu nói.
“Bao đại ca ở trên, nhận một lễ này của nghĩa đệ Chu Tài!” Chu Tài ôm đao hành lễ với Bao Văn Bưu.
Nghi thức nhận đại ca này coi như là thành!
Kế tiếp Bao Văn Bưu truyền cho hắn đao pháp gia truyền ——- Thập bát đao, kiên nhẫn dạy cho Chu Tài.
Tổ gia Bao Văn Bưu là hộ chăn nuôi ở phía Bắc, Thập bát đao này vốn từ việc giết gia súc rồi đơn giản biến thành thuật phòng thân, kỳ thực nó chính là một môn võ đặc biệt được nghĩ ra để đối phó với đám trộm cắp trên sa mạc. Chu Tài ngày thường cao lớn săn chắc, lại là một người giết heo, dựa vào tay nghề cùng với sức lực bản thân, luyện Thập bát đao này là rất phù hợp!
Chu Tài ghi nhớ chiêu thức đao pháp vào trong đầu, nhìn trời đã sáng rõ, cũng không đi cùng Bao Văn Bưu tới quan sát đám binh lính, mà trở về trướng bồng xem Lâu Ngọc đã tỉnh hay chưa.
Chu Tài vào bên trong, thấy Lâu Ngọc đã tỉnh, đang nửa nằm trong chăn đùa giỡn chó nhỏ Tiểu Bạch, chó nhỏ Tiểu Bạch cuộn người lại thành hình cầu bị Lâu Ngọc ở trên giường đẩy lăn qua lăn lại.
Chó nhỏ Tiểu Bạch vừa thấy Chu Tài đi vào liền nhanh nhẹn nhảy xuống giường chạy ra ngoài!
“Vợ.” Chu Tài ôm nửa thân trên Lâu Ngọc, ở trên đôi môi ướt át của y gặm cắn.
“Hôm nay vui vậy?” Đợi cho Chu Tài gặm xong, Lâu Ngọc sờ lên khuôn mặt to đen đen của Chu Tài, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi.
“Bao đại ca dạy ta một bộ đao pháp!” Chu Tài xoa xoa bàn tay Lâu Ngọc đang đặt trên mặt mình, lực đạo ôm lấy Lâu Ngọc cũng nặng thêm vài phần, “Không ai có thể cướp vợ đi!”
Bàn tay đang vuốt Chu Tài dừng lại một chút, dịu dàng nói, “Tên ngốc!”
“Tên ngốc có vợ!” Giọng nói Chu Tài mang chút buồn bực.
“Ngươi luyện lại đao một lần!” Lâu Ngọc đặt ngón trỏ thon dài lên đôi môi dày của Chu Tài, dùng đôi mắt to mờ hơi nước nhìn Chu Tài thanh âm mềm mại nói.
“Vợ ngươi câu dẫn ta!” Chu Tài khàn giọng nói, áp đảo Lâu Ngọc trên giường hôn xuống từng đợt mãnh liệt, một bàn tay mò xuống sờ soạng cởi dây áo nới lỏng dây lưng của y.
“Thích?” Lâu Ngọc đẩy Chu Tài ra, chỉnh lại y phục không chỉnh tề, giương mắt nhìn rồi đẩy Chu Tài bên trên sang một bên.
“Ta luyện đao!” Chu Tài đứng lên, lấy đao ở trong căn lều chật hẹp bắt đầu vung tay múa mười tám thức đao pháp.
Lâu Ngọc một bên nhìn Chu Tài vung đao, trong lòng thầm nghĩ: Bộ đao pháp này quả thật rất thích hợp cho Chu Tài, chẳng qua uy lực hơi nhỏ, Chu Tài lại không có nội lực trợ giúp chỉ dựa vào việc cậy mạnh thì không ăn thua...
Lâu Ngọc suy nghĩ làm thế nào để cải biến mười tám thức đao kia. Về phần gia tăng nội lực, đối với Lâu Ngọc trên dưới đều là bảo vật mà nói lại càng đơn gian. Lâu Ngọc tuổi còn trẻ đã có võ công kinh người, ngoại trừ y trời sinh có căn cốt cơ thể kỳ lạ ra, cũng không tránh được sư phụ y Thượng Quan Nhàn nhàn rỗi lại cho y uống mấy viên đan đan dược dược gia tăng nội lực.
“Thế nào?” Chu Tài thu đao về, chạy đến bên giường Lâu Ngọc vui vẻ hỏi.
“Ừ!” Lâu Ngọc gật đầu.
“Ta đi múc nước cho vợ rửa mặt!” Chu Tài hôn lên mặt Lâu Ngọc một cái, chạy ra ngoài đi múc nước cho Lâu Ngọc.
“Nữ hài tử lớn lên mà giống Chu Tài, cả đời không ai thèm lấy!” Lâu Ngọc vuốt vùng bụng đã hơi nhô lên, lo lắng nói.
...
Lâu Ngọc rửa mặt xong, thay y phục, dùng qua cơm canh, cùng Chu Tài sắp xếp y phục, chuẩn bị nói lời từ biệt với đám người Kinh Chuẩn.
Bao Văn Bưu phái người tìm xung quanh phụ cận doanh trại tìm, nhưng lại không thấy Tư Mã Thính Phong người mà Lâu Ngọc nhờ gã tìm.
“Có phải Tư Mã công tử không từ mà biệt không?” Trương Quý nghe Lâu Ngọc muốn rời đi, liền hầu bên cạnh Lâu Ngọc, ông cũng đã hỏi thăm mấy người đi tìm, nhưng vẫn không có tin tức gì mới đem nghi ngờ trong lòng nói ra.
Chu Tài đứng bên cạnh gật đầu đồng ý với ý kiến của Trương Quý.
Lâu Ngọc vỗ đầu chó nhỏ Tiểu Bạch đang lười biếng nằm phơi nắng trên cọc gỗ, nói, “Một gốc cây linh chi ngàn năm!”
Trương Quý, nhóm người Bao Văn Bưu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâu Ngọc: Có ý gì?
Sau đó mọi người trông thấy chó nhỏ Tiểu Bạch nhổm dậy, duỗi đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, nhảy xuống cọc gỗ, chạy qua chạy lại trong doanh trại, cuối cùng dừng ở một trướng bồng lớn vẫy vẫy cái đuôi.
“Trướng bồng này của người nào ở?” Lâu Ngọc đi đến chỗ trướng bồng chó nhỏ Tiểu Bạch còn đang ngây ngốc đứng không đi, hỏi Bao Văn Bưu bên cạnh.
“À? Là nguyên soái chúng ta.” Sắc mặt Bao Văn Bưu có chút cứng nhắc trả lời.
Trương Quý đứng bên cạnh đột nhiên rùng mình một cái!
Trong lòng Lâu Ngọc lúc này đã có chút nhíu mày, Tư Mã Thính Phong này thật biết gây rắc rối, trướng bồng của Nguyên soái đại tướng quân mà cũng có thể ngủ sao?