Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Chương 29: Chương 29




Edit: Mều

Beta: Hà

Tiếng chuông vừa vang, cây cối trong cốc chợt lay động, trong không khí mang theo một mùi hôi thối cùng gió cuồn cuộn...

Chủ Tài kéo ống tay áo che đi mũi Lâu Ngọc.

Thổ cẩu hai ba phát đào một cái hố, lấy móng vuốt kéo chó trắng Tiểu Hồ ly nằm úp sấp trong đó, cả người nằm trên như muốn che chở cho nó.

Người đeo mặt nạ mở cốt phiến trên tay ra, trên lan quạt hiện ra loạt lưỡi đao mỏng thành một vòng cung âm trầm sắc bén…

Lâu Ngọc cầm một đan dược màu vàng trong ngực nhét vào trong miệng Chu Tài, kéo Chu Tài ra phía sau, vung lưỡi kiếm trong tay chậm rãi đâm tới người đeo mặt nạ.

Người đeo mặt nạ nhìn chiêu thức của Lâu Ngọc, cười khà khà, “Võ công của Tiên Ảnh thần y cũng chỉ thế mà thôi! Thật uổng cho thanh Tiên Ảnh kiếm!”

Người đeo mặt nạ nói vừa dứt, đã thấy thân ảnh Lâu Ngọc đột nhiên biến mất, chưa hết kinh ngạc đã thấy toàn thân tê rần, tứ chi cứng ngắc không thể cử động…

Thân ảnh Lâu Ngọc một lần nữa xuất hiện trước mắt người đeo mặt nạ, kiếm trong tay chỉ thẳng vào mặt người đeo mặt nạ, mũi kiếm vung lên, mặt nạ màu trắng rơi xuống ——— lộ ra gương mặt quỷ dị, ở giữa trán lộ ra một ấn ký hình hoa đỏ tươi.

“Không thể nào? Ngươi dùng độc, nhất định là ngươi dùng độc, sao ta có thể ngay cả một chiêu cũng không đỡ được…” Mất đi mặt nạ gã không thể tin được mà gào lên, ấn ký hình hoa trên trán bởi vì gã kích động mà trở nên đỏ rực, mị khí lan tràn.

“Tiên Ảnh thần công tầng thứ chín, Ẩn giấu tung tích!” Ánh mắt Lâu Ngọc trong trẻo lạnh lùng, mở lời nói.

“Ha ha… Tiên Ảnh thần công tầng thứ chín… Ta bại không oan! Trên giang hồ có thể thấy Lâu Ngọc công tử động võ, lại còn phát ra Tiên Ảnh thần công thì có mấy người? Thua cũng không tiếc…” Người đeo mặt nạ đột nhiên cười ha ha, dừng xong thì sắc mặt âm trầm ánh mắt tà tà liếc nhìn Lâu ngọc, giọng nói quỷ dị trầm thấp vang lên, “Ngươi lo lắng ta sẽ đối phó với cái tên giết heo kia, cho nên mới vội vã dùng một chiêu đánh bại ta?”

Trong mắt Lâu Ngọc thoáng hiện lên vẻ khó chịu, giơ kiếm điểm á huyệt của người đeo mặt nạ, sau đó thu kiếm xoay người đợi Chu Tài cùng chó trắng Tiểu Hồ ly đang chạy tới.

Chu Tài kéo Lâu Ngọc, chưa kịp nói gì, đã nghe thấy trên không truyền đến tiếng gọi đầy hưng phấn, “Ngọc sư huynh!”

Ba đầu đại điểu lông mao tuyết trắng, trên đỉnh đầu có mào đỏ hạ cánh xuống. Một người mặc y phục màu trắng, nam nhân tuấn nhã đầu đội mũ thư sinh trắng đi đến trước mặt Lâu Ngọc, cười hì hì nói với Lâu Ngọc, “Ngọc sư huynh, gần đây khỏe chứ?”

“Liễu sư đệ!” Lâu Ngọc nhìn Liễu Thư Sinh cười.

Liễu Thư Sinh là đồ đệ của Tứ sư thúc Lâu Ngọc, trong Y Tiên cốc thường xuyên lấy trộm đan dược Lâu Ngọc luyện chế! Liễu Thư Sinh chiếm được tiện nghi luôn cảm thấy mắc nợ Lâu Ngọc, cứ mỗi lần Lâu Ngọc bảo hắn làm gì hắn luôn đặc biệt tích cực! Vì vậy khi đang cùng đại điểu dạo chơi gần Thấp Lâm cốc nghe thấy Lâu Ngọc thổi sáo muốn hắn âm thầm trợ giúp, liền mừng rỡ chạy tới.

“Đây chính là vị tướng công được hàng vạn người giang hồ chú ý của sư huynh đó sao?” Liễu Thư Sinh nhìn Chu Tài từ trên xuống dưới, trong lòng cảm thán: Mắt nhìn người của sư huynh thật khác người! Không tìm nữ nhân, lại tìm nam nhân Không thích đại hiệp công tử, chỉ thích hán tử giết heo!

“Chu Tài, đây là Liễu Thư Sinh sư đệ ta.” Lâu Ngọc kéo Chu Tài đến nhìn Liễu Thư Sinh giới thiệu.

“Liễu sư đệ!” Chu Tài nghe được Liễu Thư Sinh xem hắn thành nam nhân của Lâu Ngọc, trong lòng sung sướng, lần đầu tiên gặp Liễu Thư Sinh hảo cảm cũng nhiều hơn vài phần.

“Chu đại ca.” Liễu Thư Sinh cười ha ha hành lễ với Chu Tài.

“Mấy con hắc điểu kia ngươi xử lý ổn chứ?” Lâu Ngọc hỏi Liễu Thư Sinh.

“Tất cả hắc điểu đang trên đường áp tải về cốc! Mấy con chim đó vừa mới bay tới liền bị ta dùng lưới tằm bắt hết!” Liễu Thư Sinh nói xong, đi đến trước mặt người đeo mặt nạ, duỗi tay sờ ấn ký hình hoa trên trán người đeo mặt nạ, lẩm bẩm, “Đẹp! Thật giống những con chim ta nuôi, đều có điểm hồng trên đầu!”

“Ngọc sư huynh, hoa hoa mỹ nhân này thuộc về ta!” Liễu Thư Sinh không đợi Lâu Ngọc trả lời, ôm người đeo mặt nạ vác lên vai đi đến bên Bạch điểu.

“Chúng ta trở về cốc trước!” Lâu Ngọc kéo Chu Tài lên một con bạch điểu trong số đó.

Chó trắng Tiểu Hồ ly cùng thổ cẩu nhảy lên một con Bạch điểu trên cổ có đeo một cái vòng trắng.

Ba con chim giương cánh, bay về hướng Y Tiên cốc.

Chu Tài lần đầu được cưỡi chim, lại là một đại điểu, trong lòng vừa tò mò vừa hưng phấn, dán bên tai Lâu Ngọc, ngữ điệu thích thú nói, “Vợ, chim bay thật là cao! Cây cối tảng đá bên dưới cũng nhỏ dần! Nhìn được cả mây…”

“Ừ!” Lâu Ngọc cảm giác trong bụng đang cuồn cuộn, cố nén cơn khó chịu, vùi đầu vào ngực Chu Tài, thấp giọng trả lời.

Chu Tài cho rằng Lâu Ngọc sợ độ cao, bàn tay đang đặt ở thắt lưng chuyển sang nhẹ nhàng vỗ lưng Lâu Ngọc…

...

Bay ba canh giờ, đại điểu dừng trước một rừng hoa đầy ong bướm trong sơn cốc.

“Vợ, vợ…” Chu Tài nhảy xuống, thấy Lâu Ngọc cắn chặt đôi môi, sắc mặt tái nhợt, lập tức ôm Lâu Ngọc từ trên đại điêu xuống kéo vào ngực, trong lòng nóng như lửa đốt.

“Nhị sư tổ, Ngọc sư huynh xảy ra chuyện! Người mau tới nhanh!” Liễu Thư Sinh chạy tới, thấy tình hình Lâu Ngọc, nhìn rừng trúc nằm ở cuối vườn hoa dùng nội lực gọi thẳng vào trong đó.

Liễu Thư Sinh một lòng một dạ cho việc dưỡng điểu, y thuật thường thường, từ trước đến giờ xảy ra chuyện gì đều cầu sự trợ giúp từ các sư huynh tỷ đệ luyện y thuật khác trong cốc! Gần đây những người khác đều đang bế quan luyện công, biết y thuật chỉ còn lại nhị sư tổ —— Tùng Trần lão nhân.

Chu Tài chợt cảm giác trên tay nhẹ đi, Lâu Ngọc trong lòng đã không thấy đâu, giương mắt lo lắng nhìn một bóng người biến mất phía xa khu rừng trúc, lập tức co chân chạy đuổi theo…

Chó trắng Tiểu Hồ ly và Thổ cẩu chạy theo sau Chu Tài…

Liễu Thư Sinh dậm chân, tiện tay lấy roi mây màu xanh ngọc bích, hai ba phát trói lại người đeo mặt nạ ném vào kết giới trong bụi hoa, liền chạy đuổi theo Chu Tài.



Sâu trong rừng trúc, có một tòa trúc lâu hai tầng.

Liễu Thư Sinh xách Chu Tài bay lên hành lang tầng hai của tòa trúc lâu, còn chưa kịp ổn định, Chu Tài đã giãy ra chạy tới mở cửa phòng.

Ở giữa phòng có đặt một chiếc giường trúc lớn, nằm trên giường chính là Lâu Ngọc mà Chu Tài tâm tâm niệm niệm, đứng trước đó là một lão nhân mặc thanh y tóc trắng như tuyết.

“Vợ!” Chu Tài đưa tay muốn chạm vào Lâu Ngọc.

“Cái đồ vướng víu này!” Chu Tài còn chưa chạm vào Lâu Ngọc, đã bị thanh y lão nhân nhìn không được vung tay ném ra ngoài.

“Có Nhị sư tổ ở đây, Ngọc sư huynh sẽ không có chuyện gì! Ngươi trước đừng vào, vạn nhất chọc cho Nhị sư tổ mất hứng, ông ấy ném ngươi ra ngoài cốc, đến lúc đó ngươi sẽ không được gặp Ngọc sư huynh đâu!” Liễu Thư Sinh kéo Chu Tài đang có ý định bò dậy tiếp tục đi vào.

Chu Tài ngừng giãy dụa, đứng trước cửa, vẻ mặt ngưng trọng, chân mày nhíu lại! Ngẩng cao đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tùng Trần lão nhân đang trị liệu cho Lâu Ngọc!

Liễu Thư Sinh buông lỏng tay ra nhìn viền đỏ lưu lại trên tay phải Chu Tài, lắc đầu thở dài, rời đi xử lý người đeo mặt nạ và đám hắc điểu người kia dùng để đối phó với Lâu Ngọc.

Chó trắng Tiểu Hồ ly và Thổ cẩu chỉ trong chốc lát khi Liễu Thư Sinh rời đi, cũng đồng thời chạy lên tòa trúc lâu.

Chó trắng Tiểu Hồ ly nhảy lên vai Chu Tài, giống như hắn mang sắc mặt ngưng trọng, lo lắng nhìn Lâu Ngọc bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.