Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Chương 17: Chương 17




Bạch Lộc trang bị ba vạn đại quân do Vương Bảo Bảo chỉ huy thiêu thành bình địa. Hai nghìn Hồng cân quân chỉ có hơn hai mươi người theo Lưu Phúc Thông, Hàn Lâm Nhi, Trọng Bát thoát được trùng vây, Phong địch thủ cơ hồ tử thương hết. Vốn hai mươi mấy người này không ai có thể sống sót được.

Trong thời khắc tối nguy cấp, mấy trăm tăng nhân do bảy mươi hai võ tăng Thiếu Lâm võ nghệ cao cường lãnh đạo kết thành Đại Phục Ma côn pháp, thanh thế như chẻ tre tiến vào trận thế của quân Nguyên, mở được đường máu cho chúng nhân thoát thân.

Sau này Trọng Bát nghe ngóng được nguyên nhân Bạch Lộc trang gặp đại kiếp.

Hóa ra một Phong địch thủ phụng mệnh bảo vệ Hàn Sơn Đồng lại là nội gián do Từ Thọ Huy cài vào Bắc Hồng cân quân, nên họ Từ nắm vững động tĩnh của Hàn Sơn Đồng như lòng bàn tay. Từ Thọ Huy không yên lòng trước việc Cái Bang và Bắc Bạch Liên giáo kết minh, nên sai người báo tin cho Vương Bảo Bảo, để hắn dẫn đại quân thôn tính căn cứ địa Bắc Bạch Liên. Nhưng trong hàng ngũ tướng lĩnh mới gia nhập của Vương Bảo Bảo cũng có nội gián Thiếu Lâm, người này khi còn trên chùa cố ý giao hảo với con cháu đạt quan quý tộc, hạ sơn liền cạy cục quan hệ lọt được vào hàng ngũ của Vương Bảo Bảo quân uy cao vời. Có được tin tức quan trọng như vậy, y liền báo về Thiếu Lâm. Nội gián như vậy còn không ít trong hàng ngũ quân Nguyên, về sau là lực lượng quyết định đến chiến tranh.

Việc lớn trên đời đều do vô số xảo hợp mà thành. Trong cõi u minh có sẵn thiên ý. Kỳ thật, hàm chứa vô vàn dối trá, tàn nhẫn, minh tranh ám đấu.

Lịch sử xưa nay vẫn thế, bị sóng ngầm xô đẩy.

oOo

Trọng Bát thắp nén hương cuối cùng trước mộ Triệu Đại Minh.

Lòng người thay đổi khó lường, đáng sợ hơn tất thảy. Điều đó bén rễ trong lòng y, thay đổi tính cách, cách nhìn của gã về loài động vật con người.

Nhưng Triệu Đại Minh trước khi chết còn đẩy y ra, đương nhiên đấy là hành động nghĩa khí hào hùng.

Đường đường một vị tiền bang chủ, tại sao lại giảng nghĩa khí với tiểu nhân vật như y?

Trọng Bát suy tư nhìn ba chữ Triệu Đại Minh trên mộ.

“Trọng Bát, đừng nghĩ quá nhiều, thời loạn mới bắt đầu thôi.” Thất Sách mỉm cười vỗ vai y.

Đúng, thời loạn mới bắt đầu.

“Thất Sách, huynh dựng một căn lều trúc ở Võ Đang sơn, làm hàng xóm sư đồ Tử An. Họ viết truyện, huynh cùng Linh Tuyết luyện quyền luyện kiếm, đệ rảnh rỗi cứ dẫn Hồng Trung đến uống chút rượu, Tử An lúc nào cũng nhớ đệ.” Quân Bảo cười tươi.

“Tử An thu đồ đệ rồi? Phải tận mắt thấy mới được.” Thất Sách cười lớn, nắm tay Hồng Trung.

Tối đó phương trượng Thiếu Lâm nói rằng người có thể khiến Quân Bảo lành lại chỉ có Bất Khổ đại sư.

Kinh mạch của y được tiên thiên chân khí Bất Khổ đại sư tích lũy cả đời xung kích đánh tan rồi chỉnh lại, sau cùng cũng lành lặn như trước.

Phương thức quái dị đó không chỉ dựa vào tiên thiên chân khí quý giá của Bất Khổ đại sư, người được chữa cũng phải vượt qua được chướng ngại của Dịch Cân kinh, thể nội hàm chứa tiên thiên chân khí tương ứng mới có thể thực hiện được.

Bất Khổ hao kiệt chân khí cả đời nhưng không bó tay chịu chết, sao cũng nhờ phép châm cứu thần kỳ của Chung Tu Bạch cùng nhân sâm giá trị liên thành mà sống sót. Vì Bất Khổ có lý do để sống.

“Trước khi sư đệ chết có nói gì không?” Bất Khổ ngồi trước mộ Bất Sát, ngẩn ngơ nhìn mộ cát. Dưới mộ không có người, mà chỉ là tâm ý của ông. Ông vẫn muốn gặp mặt sư đệ một lần.

“Hóa ra, đó, lại là, sợ hãi.” Thất Sách chuyển thuật lại từng chữ Bất Sát nói trước khi táng thân trong biển lửa.

“Lúc nhỏ, trong chùa, gạo, đều dành cho, quân, Nam Tống. Sư huynh, thấy ta, nửa đêm, đói quá, không ngủ được, liền dẫn ta, đến nhà bếp, ăn trộm, màn thầu, thoát được, tai mắt, rất nhiều, đầu bếp, hòa thượng, dù sư huynh, dẫn đi, nhưng ta, ta, vẫn, sợ, lắm. Lúc đó, cảm giác, trong lòng ta, cũng như, bây giờ.” Vẻ mặt Bất Sát lúc đó không phải sợ hãi mà vô cùng phức tạp. Bất Khổ rơi lệ, bàn tay duy nhất sẽ vuốt ve ngôi mộ cát. Xưa nay ông chưa bao giờ trách sư đệ. Vì đêm mưa đó sư đệ đánh lén, hiểu được rồi thì không nói nửa câu. E rằng lòng Bất Sát cũng thống khổ lắm. Thống khổ hơn ai hết.

“Huynh nghĩ Bất Sát không nói đến sợ hãi mà là hối hận.” Quân Bảo thở dài, “trước khi chết, lão vẫn ôm niềm ân hận với đại sư.”

oOo

Qua lần đại kiếp, chúng nhân đều có tâm tư riêng phức tạp. Thiên hạ bắt đầu biến hóa.

Các nơi thi nhau xuất hiện những kẻ cuồng vọng tự xưng là người quật mộ triều Nguyên.

Không lâu sau, Hàn Lâm Nhi được Lưu Phúc Thông ủng hộ kế thừa Bắc Bạch Liên, chính thức phát động chiến tranh thảo phạt Nguyên tại Từ Châu, trong vòng mấy ngày tấn công khắp các châu huyện phụ cận.

Bắc quân khởi sự, Từ Thọ Huy liền xua quân chiếm lĩnh Hồ Bắc, vào tháng Mười liền xưng đế kiến quốc, quốc hiệu “Thiên Hoàn”, thu hút mười mấy vạn nông dân hưởng ứng, thanh thế đại chấn. Từ Thọ Huy bị dã tâm che mờ đôi mắt, quên mất bên mình có con hùng sư Trần Hữu Lượng. Đó là chuyện về sau.

Đầu mục buôn muối Trương Sĩ Thành không thuộc Hồng cân quân nhưng dẫn nghĩa quân với thế như gió lốc chiêm lĩnh đông phương chư châu, bất ngờ đại bại trăm vạn đại quân của tể tướng Thoát Thoát, tự xưng thành vương, quốc hiệu Đại Chu.

Phương Quốc Trân tạo phản ở đường thủy, một mặt giả ý tiếp thụ triều đình chiêu hàng, một mặt nuốt trọn các huyện duyên hải triều Nguyên, ra vẻ không có chí lớn nhưng thực ra thâm sâu vô cùng.

Quần hùng chia rẽ Trung Nguyên, các thế lực rải rác thi nhau lựa chọn chủ, hoặc bị cường lực hấp thu.

Nguyên triều khí tận, triều đình tồn tại cơ hồ là gánh nặng, chỉ mình Vương Bảo Bảo gánh gồng cả triều Bắc Nguyên. Uy danh Vương Bảo Bảo tận mười mấy năm sau còn khiến tướng sĩ Hán tộc lạnh gáy.

Quân Bảo định quy ẩn sơn lâm, dốc sức nghiên cứu Thái Cực quyền, truyền thừa quyền pháp cho hậu thế. Y thu bảy đệ tử, nhưng không thành thân với Linh Tuyết.

Linh Tuyết cũng không vừa, nộ khí bột phát, dựng một gian tiểu đạo quan đối diện với lều trúc của Quân Bảo, lấy tên là Nga My, chuyên thu nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp, khiến bảy đồ đệ của y động lòng phàm, ai cũng thành thân sinh con với nữ đệ tử Nga My, vui vẻ đề huề.

Thất Sách vẫn quyết định tuân theo ước định, lấy thân phận bang chủ Cái Bang hợp tác cùng Trọng Bát, lãnh đạo giang hồ hào kiệt đưa thiên hạ loạn lạc vào nẻo chính.

Trước đó, gã và Hồng Trung bí mật về Nhũ gia thôn, thành thân trước sự chứng kiến của lão nhân kể chuyện.

oOo

Con chó vàng trung thành đó đã chết, khiến lão nhân kể truyện càng già nhanh. Nhưng lão nhân từ đó có thêm một chi tiết liên quan đến câu chuyện để kể, liên quan đến tiểu nhân vật trong dòng lịch sử, thể hiện khí phách anh hùng vô địch, mỗi khi lão nhân kể lại hớn hở cả ngày.

Thất Sách về thăm cha mẹ, biết hai đệ đệ đều tòng quân, một vào Bắc Hồng cân, một bị triều đình cưỡng trưng làm bộ binh trong tiền phong cảm tử doanh. Việc đời khó liệu, muốn hai đệ đệ đệ nhanh chóng trở về bình an, còn phải nhờ vào gã ra tay.

Gã thành thân xong liền rời Nhũ gia thôn, gặp gỡ vị tiên sinh đoán chữ thích đặt hiệp danh cho người ta. Phần Trọng Bát về Bắc Hồng cân quân đảm nhiệm chức phó tướng cho Quách Tử Hưng, nhất thời hiếu kì nên gã hỏi thêm mấy câu, vị tiên sinh đoán chữ tặng cho Trọng Bát một cái tên mới. Xem ra cái tên đó không tệ tí nào.

Mấy năm sau, câu chuyện Tử An dồn hết tâm tư sáng tác đã hoàn thành.

“Thủy Hử truyện”, tác phẩm nổi danh lịch sử Trung Quốc, người giang hồ ai cũng có một bản, vì thế đạo tặc thi nhau kết bái khởi nghĩa, cục thế càng thêm loạn, thành ra truyện bị cấm, khiến cho Tử An dở khóc dở cười.

Mấy năm sau đồ đệ của y cũng sáng tác được một tiểu thuyết chấn cổ thước kim, người nghèo cũng thích nghe, quan chức quyền quý thích đọc, tiêu thụ rất tốt, trở thành pháo bảo gối đầu giường của những người kể chuyện dưới chân Thiên kiều.

“Đó gọi là núi cao còn có núi cao hơn, đỉnh đỉnh nối nhau đến chân trời.”

Thất Sách tóc bạc, mỉm cười nắm tay Hồng Trung. Gã vẫn dùng sai thành ngữ.

Gã thích bế đứa cháu đang học nói, ngồi dưới ánh trăng từ từ kể lại truyền kỳ về một người nhà quê.

Câu chuyện liên quan đến Đệ bát đồng nhân của Thiếu Lâm tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.