Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Chương 1: Chương 1




Thiếu Lâm tự đệ bát đồng nhân - đồng nhân thứ tám chùa Thiếu Lâm. Truyền kỳ về một người nhà quê trở thành đồng nhân mạnh nhất trong lịch sử Thiếu Lâm.

Một thiếu niên nhà quê ôm mộng học võ hành hiệp giang hồ lên Thiếu Lâm. Nhưng Thiếu Lâm lúc đó đã đi xuống trầm trọng dưới ách đàn áp của Nguyên Mông và của phản đồ Bất Sát. Ở đó, y gặp người đồng tâm đồng chí, con trai đại hiệp Trương Huyền, kẻ luôn bị đồng môn coi khinh và bắt nạt. Từ đây truyền kỳ bắt đầu.....

*****************

Mưa trút xối xả vào màn đêm đen đặc. Lũ cuốn ào ào, dòng cát đá nhấn chìm nửa khu rừng, đá tảng dễ dàng nghiền nát những gốc cổ thụ. Tiếng đá ma sát vào nhau chói tai tựa vạn con hổ gầm rú, lại giống như do quái thú đen ngòm vô danh từ chốn hỗn độn phát ra. Mặt đất rít gào bi thương.

Bất chợt tia sét trắng xóa xé toang đám mây, mặt đất sáng lòa. Tia sét bổ thẳng xuống gốc cây.

Đột nhiên, bóng đen như chim ưng bay vụt, nhanh chóng lao vào một điểm xám trên mặt đất. Tiếng nổ ầm vang, cây cổ thụ gãy gục bốc lên khói xám cùng lưỡi lửa đỏ cháy rạng, phát ra tiếng tanh tách.

“Sư đệ, vì sao?” Một nhân vật dáng vẻ như hòa thượng lên tiếng hỏi, ngữ khí không hề oán hận. Cách hòa thượng mười thước, một cánh tay đầm đìa máu nằm dưới mặt đất cháy đen, tựa hồ vẫn đang giãy giãy.

Hình ảnh phản chiếu trong con ngươi hòa thượng là một tăng nhân vận cà sa khổ hạnh màu đen. Gò má hắc y tăng hõm sâu tựa thớ gỗ, ánh mắt kiên nghị không khác gì ma quỷ, tròng mắt cực kỳ vô hồn.

Hòa thượng áo xám thở dài, không đưa tay phong bế huyệt đạo trên cánh tay gãy, chỉ khẽ lấy lại tinh thần, kinh mạch liền ngầm hoán vị, vết thương lập tức ngưng chảy máu.

Phương pháp ngưng thần khống huyệt huyền diệu như thế, khắp thiên hạ chỉ có một môn võ công thực hiện được.

Tấm tăng y bị mưa thấm ướt, để lộ tấm thân gầy đét.

Hắc y tăng từ tốn tiến lên một bước, bước chân bình thản đặt lên mặt đất mềm nhũn, vô số giọt mưa trong phạm vi một trượng dừng lại trên không, bàn chân kia nhấc lên, nước mưa liền văng tứ tán. Nội lực đến cảnh giới này không còn thuộc phạm vi con người đạt tới.

Hắc y tăng phất ống tay áo, lộ ra năm ngón tay khoằm khoằm.

Mưa càng lớn hơn. Lại một tia sét giáng xuống.Ở cổng Nhũ gia thôn, một lão nhân kể chuyện ngồi giữa bảy, tám cái ghế.

Lão nhân nhân phe phẩy quạt, kể mấy câu chuyện lặp đi lặp lại trong suốt năm mươi năm nay, từ câu chuyện lịch sử như Tam Quốc cho đến chuyện giang hồ như về kì hiệp Cầu Nhiêm Khách đời Đường, từ thích khách liệt truyện đời Đông Chu xa xưa đến Dương gia tướng của tiền triều. Trẻ con trong thôn lúc nào cũng thấy thú vị, chăm chú nuốt từng lời như ngày hôm qua, hôm kia hoặc trước nữa.

Một con chó già gầy giơ xương vẫy đuôi nằm dưới chân lão nhân, liếm cái chân cụt của chủ.

Một thiếu niên chân trần chừng mười sáu tuổi vuốt cái cổ lưa thưa lông của con chó, nhân lúc lão nhân dừng lại uống nước, liền bổ sung những chỗ hấp dẫn được kể sơ sài, ví như Dương Ngũ Lang ngộ ra Phục Ma côn pháp trong Đồng nhân hạng của Thiếu Lâm tự như thế nào, Thanh long yển nguyệt đao của Quan Vũ lưu lạc về đâu, càng khiến câu chuyện của lão nhân thêm phần hấp dẫn.

Từ lúc năm tuổi, thiếu niên đã thích nghe lão nhân kể chuyện, nắm rõ từng tình tiết câu chuyện cùng tinh thần trung hiếu tiết nghĩa như lòng bàn tay, đồng thời là bằng hữu thân thiết của lão nhân. Thiếu niên có cái tên rất kì lạ: Thất Sách.

Lão nhân đỗ tú tài từ lúc mười lăm tuổi, là người duy nhất của Nhũ gia thôn trong vòng trăm năm nay được vào thành Lâm An học hành, kiến đa thức quảng, là bậc trưởng thượng được cả thôn kính trọng. Nhưng đọc nhiều sách cũng không mang lại tiền bạc hay quan chức cho lão nhân, hơn năm mươi năm trước, người Mông Cổ diệt triều Nam Tống, đổi tên triều đại thành Đại Nguyên, lão nhân ở nhà dạy học bị quân binh Mông Cổ chiếm thôn chặt chân cảnh cáo, từ đó chỉ kể chuyện ở đầu thôn, không dạy người khác đọc sách viết chữ nữa. Thời cục bất ổn, những kẻ ngu si vô tri ở hương thôn mới không tạo thành uy hiếp cho triều Nguyên.

“Chữ không cần viết nữa, sách có thể đốt thay củi nhưng tấm lòng trung hiếu tiết nghĩa, vì nước vì dân nhất định phải đời đời tương truyền. Khụ, có câu rằng thời thế tạo anh hùng, Thất Sách, con thấy đúng không?” Lão nhân nhìn đám trẻ, nở nụ cười méo mó.

Mỗi lần lão nhân hỏi Thất Sách câu này có nghĩa là câu chuyện đến hồi kết.

“Phi dã, anh hùng chân chính ở thời nào cũng có thể vượt lên hoàn cảnh để tỏa sáng, câu bách vô nhất dụng thị thư sinh chính là ý này.” Thất Sách vỗ lưng con chó, một đáp một xướng với lão nhân.

“Vì sao Thất Sách?” Lão nhân phe phẩy quạt, muốn rít hơi thuốc, tiếc rằng yên thảo đều bị gom hết vào kinh thành, không thể hút thoải mái. Đám trẻ con nhìn Thất Sách, đợi chờ gã lặp lại trả lời hôm nào cũng nói.

“Vì anh hùng không sợ gì cả, thời thế không thuận thì anh hùng cũng có thể nghịch lại ông trời.” Thất Sách khảng khái đáp, “dù bóng tối bao trùm, tất cả không còn hy vọng, mọi người đều khuất phục thì anh hùng vẫn có thể lãnh đạo những người chỉ biết nghe theo người khác, vươn vai chống lại lịch sử.”

“Nói đơn giản là xuôi chèo mát mái không thể hiện được sự mạnh mẽ của cánh buồm, mọi thành tựu rực rỡ đều do dũng khí mà ra, không liên quan gì đến xảo hợp.” Lão nhân nheo mắt mỉm cười, nhìn đôi chân cụt rồi nhìn Thất Sách.

Lão nhân kể chuyện xong, đám trẻ cũng giải tán, chỉ còn lại Thất Sách và con chó, cùng ánh tịch dương rực lên như than hồng.

“Lão sư phụ, sáng sớm mai con sẽ lên Thiếu Lâm tự.” Thất Sách nhìn con chó mù dở với vẻ luyến tiếc.

Con chó này có thể coi là thân nhân bầu bạn với lão nhân mười ba năm nay, cũng đã già lắm rồi.

“Thời cuộc này, ta thấy Thiếu Lâm tự cũng không phải chốn tử tế gì, Thất Sách, con còn cha mẹ phải phụng dưỡng cơ mà.” Lão nhân không tán đồng khao khát của Thất Sách: lên Thiếu Lâm tự học võ, luyện lấy một thân công phu hành hiệp trượng nghĩa.

“Lão sư phụ, lẽ nào những câu chuyện sư phụ kể đều là giả?” Thất Sách vung quyền múa cước dưới ánh chiều tà, chính là pho Phục Hổ quyền gã tưởng tượng ra. Thất Sách từ bé quen với việc đồng áng, tuy dáng vẻ gầy gò nhưng thân thể tráng kiện, múa may loạn xạ cũng phát ra tiếng gió vù vù.

“Anh hùng thật sự đấy, giả thế nào được?” Lão nhân thở dài. Thiếu niên này lớn lên theo câu chuyện lão kể, thường mè nheo lão kể cho nghe những truyền thuyết giang hồ hoang đường, tính cả thôn thì gã có duyên phận với lão hơn hết nên được lão lén dạy mấy chữ Hán, có điều không được để người khác biết, tránh gặp phải phiền hà không đáng. Hiện giờ gã quyết tâm lên Thiếu Lâm tự học nghệ, lão ngăn được ư?

“Cha mẹ có năm đệ đệ của con lo lắng, sau này con vượt qua được Thập bát Đồng nhân trận của Thiếu Lâm tự để hạ sơn, lúc cướp giàu giúp nghèo sẽ mang về cho thôn thêm chút bạc, làm rạng rỡ tổ tông một phen.” Thất Sách vung tay, cười hì hì.

Một cô bé giận giữ chạy tới đối diện Thất Sách đang trong tư thế trồng chuối, cất tiếng mắng mỏ: “Thất Sách! Ta nghe cha mi nói ngày mai mi sẽ lên Thiếu Lâm tự quỷ quái gì đó ở Hà Nam bái sư học nghệ, đúng không?” Cô bé giận run người.

“Đúng!” Thất Sách cảm giác những gì cô bé nói hết sức vô vị, việc này chẳng phải đã nói rồi ư, nhắc lại làm gì?

Cô bé tên Hồng Trung, là thanh mai trúc mã cùng tuổi với Thất Sách, cả hai từ bé đã chơi chung, cả ngày đánh đấm gây náo loạn, cãi nhau rồi lại làm hòa, giống như những đôi nam nữ trong thôn lớn lên sẽ thành hôn.

Tên Thất Sách cùng Hồng Trung bắt nguồn từ hứng thú của mẫu thân hai đứa. Mẫu thân Thất Sách và Hồng Trung mỗi khi nông nhàn lại cùng nhau đánh bài. Lúc mẫu thân Thất Sách mang thai đánh mạt chược, bụng thầm mong con Thất Sách, bèn thầm nhủ nếu bốc được sẽ lấy Thất Sách đặt cho tên con làm kỉ niệm, qua ba lượt nhẫn nại, sau cùng thật sự bốc được Thất Sách, thắng hết số trứng gà của bạn cùng bàn đánh bài. Còn về mẫu thân Hồng Trung cũng vậy, thiếu lá Hồng Trung là bài sẽ đại tứ hỉ, kết quả bốc trúng, cô con gái trong bụng liền được đặt tên này. Hai ván bài đó không chỉ diễn ra cùng một ngày, mà cùng một bàn chơi, số mệnh cả hai được cho là tốt đẹp từ trong bụng mẹ, hết sức hòa hợp, người trong thôn đều nhận định cả hai sẽ gắn bó với nhau.

“Vì sao nhất định phải đi, ở lại thôn chăm chỉ nuôi gà, làm ruộng, chăn trâu không được sao?” Hồng Trung tức giận.

“Nếu cả đời có thể nuôi gà chăn trâu yên lành thì ta cũng chấp nhận, nhưng bọn quan binh xấu xa đó ai biết lúc nào sẽ đến thôn khám xét. Nam nhi chí tại tứ phương, thiên hạ anh hùng xuất Thiếu Lâm, đương nhiên phải đến Thiếu Lâm một chuyến!” Thất Sách lộn mấy vòng, mặt cũng đỏ lên.

“Mi đưa ta đi!” Hồng Trung kêu lên.

“Mấy trăm năm nay Thiếu Lâm tự không thu nữ đệ tử, cũng sẽ không phá lệ cho mi đâu, Hồng Trung.” Thất Sách cảm thấy buồn cười.

“Khi nào mi quay về?” Gương mặt Hồng Trung bắt đầu xanh lét.

“Lúc nào qua được Thập bát Đồng nhân trận, Mộc nhân hạng là về, nếu may mắn vào được Đạt Ma viện tu luyện bảy mươi hai tuyệt kĩ sẽ về muộn hơn vài năm. Võ công không phải thứ đi đường tắt, đúng cách thì mười năm có thành tựu, trăm năm sẽ đại thành, mi tưởng đại hiệp muốn là làm được sao?” Thất Sách ngoài miện nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo. Có khi gã chính là kì tài tập võ trăm năm khó gặp, ngộ tính siêu phàm cũng nên, chỉ mấy tháng sẽ học sạch võ công của Thiếu Lâm!

Thất Sách không khỏi đắc ý, trong truyền thuyết giang hồ do lão nhân kể có vô số thiên tài như thế, ví dụ vào triều đại trước ở Quảng Đông, Cái vương Tề Thiên Quả vì muốn cứu Trương Thế Kiệt nên cùng với Độc Tý hiệp Trương Giảo lãnh đạo Cái Bang tử thủ Thanh Châu, chống chọi với làn mưa tên từ biển bắn vào.

“Thất Sách, con phải nghĩ cho kĩ.” Lão nhân cho tay vào túi áo, móc ra một cuộn yên thảo khô quắt.

“Phải, nghĩ, cho, thật, kĩ!” Hồng Trung giận run người.

“Đời người không phải là gõ bàn tính.” Thất Sách vỗ vỗ đầu Hồng Trung, hai năm trước cô cao hơn gã nửa cái đầu hiện đã thấp hơn nửa nắm tay, “làm đại hiệp đơn giản như vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa.”

Hồng Trung không thể phản bác nhưng vẫn nổi giận.

“Lão sư phụ, đợi khi con hạ sơn làm nên đại sự, sư phụ sẽ có chuyện mới để kể, hơn nữa nhân vật chính còn là đại anh hùng do sư phụ dạy dỗ nên.” Thất Sách nhìn vầng tịch dương, tỏ ra hào khí.

“Thất Sách à, giang hồ hiểm ác, con thích dùng thành ngữ loạn xạ như vậy lấy đâu ra còn mạng.” Lão nhân thở dài, con chó ngẩn ra nhìn Thất Sách.

“Muốn làm anh hùng phải tỏ ra như vậy mới được.” Thất Sách toét miệng cười hết sức thoải mái.

Tịch dương cùng lão nhân đều không hưởng ứng, gã vẫn còn là trẻ con.

Một đứa trẻ vô tri ôm mộng giang hồ hiệp nghĩa, lòng đầy những điều tốt đẹp.

oOo

“Thất Sách, đi đường cẩn thận, nhớ đừng lạc đường.” Mẫu thân nám chặt tay Thất Sách.

“Đã quyết tâm rèn luyện, dù gian khổ cũng phải cắn răng chịu đựng.” Phụ thân cầm cái cuốc lên.

“Thất Sách, đừng dùng thành ngữ loạn xạ.” Lão nhân kể chuyện dặn.

“Chá biết rồi, đó gọi là họa bắt nguồn từ miệng, trẻ con không biết giữ ý.” Thất Sách có phần hưng phấn.

Từ biệt lão nhân rồi, cha mẹ bắt hai con gà mái không đẻ trứng đưa cho Thất Sách, gã liền nằm trên cỗ xe trâu vận chuyển ngũ cốc vụn, tính cách đi nhờ xe đến dưới chân Tung Sơn ở Hà Nam.

Lúc đó là năm Chí Chính thứ ba triều Nguyên, thiết kị Mông Cổ chinh chiến tứ phương, không hề gặp địch thủ, diệt Nam Tống đã năm mươi năm. Giữa thời buổi tham quan hoành hành, muốn mang hai con gà đi làm lễ bái sư học võ thật sự không dễ, Thất Sách hiểu rõ tâm ý yêu thương của cha mẹ, cảm kích các đệ đệ, muội muội đảm nhiệm việc đồng áng khiến gã không lo lắng gì, để gã thực hiện mộng tưởng. Nói cho cùng gã thật sự tự tư, nhưng từ cổ đến giờ người thành đại sự không quan tâm đến tiểu tiết, Thất Sách không cấn cá nhiều, chỉ cần tập được võ công thượng thừa, chỉ cần trở thành tiểu hiệp là về nhà, khiến cha mẹ nở mày nở mặt.

Tung Sơn thuộc Ngũ Nhạc, do hai dãy núi tổ thành, dãy phía đông được gọi là Thái Thất, dãy phía tây là Thiếu Thất, gồm ba mươi sáu đỉnh núi, đỉnh nào cũng nổi danh. Thiếu Lâm tự tọa lạc dưới Ngũ Nhũ phong phía sau rừng trúc rậm rạp ở Thiếu Thất sơn, vì thế có tên là Thiếu Lâm. Thiếu Lâm tự thành lập vào năm Thái Hòa thứ mười sáu đời Hiếu Văn đế nhà Bắc Ngụy, còn khi võ kĩ của họ nổi danh là vào đời Tùy mạt. Lúc đó mười ba võ tăng Thiếu Lâm nhận lời Tần vương Lý Thế Dân tham gia dẹp loạn Vương Thế Sung, bằng vào tuyệt nghệ siêu phàm bắt sống cháu Vương Thế Sung là Vương Nhi Tái, bức lão hồ ly họ Vương đầu hàng. Luận công ban thưởng sau thắng lợi, Thiếu Lâm được rất nhiều ruộng đất, bạc trắng, lại được ban vinh dự “Lập tăng binh”, “Tửu nhục”. Từ đó võ công Thiếu Lâm dương uy thiên hạ, các lộ anh hùng đều kính ngưỡng.

Đi nhờ liền mấy chuyến xe trâu chở lương thực, sau cùng cũng đến chân Ngũ Nhũ phong, Thất Sách xách hai con gà nhảy xuống, đi chân trần tới nghìn bậc thang dẫn lên Thiếu Lâm. Nghe lão nhân kể chuyện nói rằng đường lên núi gồm một nghìn chín trăm bốn mươi chín bậc, nếu không thể đi liền một mạch đến chùa tức là thể chất quá kém, đừng vào chùa thì hơn, tránh làm ảnh hưởng đến chiêu bài Thiếu Lâm.

Thiếu niên nông thôn như Thất Sách không có gì nhưng tinh lực rất thịnh vượng, nhấc chân chạy thẳng lên, đồng thời quan sát dấu in trên nền đá. Lão nhân nói mỗi ngày hòa thượng Thiếu Lâm đều gánh nước lên chùa mười lần cho đến khi hai vai ổn định, hạ bàn vững chãi, nước trong thùng không sánh giọt nào ra ngoài mới đủ tư cách khiêu chiến Thập bát Đồng nhân trận để hạ sơn. Vì vậy trên bậc đá có dấu chân của chúng tăng để lại qua nhiều năm tháng.

“Kì quái, sau chỉ có mình mình đi, không thấy tăng nhân nào gánh nước nhỉ?” Thất Sách hồ nghi, nhìn trước nhìn sau, chỉ thấy dãy bậc đá vươn lên cùng rừng tùng xanh biếc ôm gọn hai bên.

Đang lúc Thất Sách hoài nghi phương thức huấn luyện võ tăng của Thiếu Lâm được lão sư phụ nhắc tới là thật hay giả thì thấy trước quán xem bói chứ ở giữa đường có một cột trúc treo tấm bảng rách đề bốn chữ “tự tự chân kim” (lời lời đáng giá như vàng). Lá cờ rũ xuống phất phơ theo gió, gian quán này đơn giản đến mức không có nửa chiếc bàn ghế.

Thất Sách biết chữ nên dừng bước.

Một vị trung niên đại thúc ngồi xổm dưới gốc cây cạnh đó ăn bánh nướng, thấy Thất Sách liền cười ha hả, vẫy tay gọi: “Tiểu huynh đệ, lên Thiếu Lâm học võ công hả?” Đại thúc này dáng vẻ như tú tài thi hỏng nhưng ánh mắt hiển hiện nét thông minh.

“Đúng vậy.” Thất Sách quan sát đại thúc.

“Nhìn tiểu huynh đệ này, mang theo mỗi hai con gà, thật lòng khuyên một câu là tiểu huynh đệ chớ nên đâm đầu học võ công gì đó, để gà lại cúng tế cho ngũ tạng của mình còn hơn.” Đại thúc không đứng dậy, mặt dính dầy hạt vừng rắc trên bánh nướng.

“Đại thúc nói sao? Hai con gà không đủ học phí ư?” Thất Sách hiếu kì. Nghe nói học phỉ chỉ mang tình tượng trưng, dù sao hòa thượng cũng không ăn thịt gà, gà mang đến chùa sẽ được tặng lại cho nông gia nghèo khổ dưới chân núi.

“Chỉ hai con gà nhỏ nhoi, mấy tên xú hòa thượng đó có bao giờ thèm để ý? Cứ đem trả tiền xem tướng cho đại thúc thì vừa đủ.” Đại thúc cắn một miếng bánh, cười ha hả.

Cùng lúc, từ phía bậc thang vang lên tiếng thở hồng hộc, từ xa xuất hiện một toán hán tử khiêng một chiếc kiệu lớn, màn kiệu vén lên hé lộ hình ảnh một gã mập phe phẩy quạt, gương mặt đỏ lựng méo xệch vì nóng.

Đại thúc vột đặt nửa cái bánh nướng chưa ăn xong xuống gốc cây, đứng dậy phủi sạch bụi đất trên người.

“Khách đến rồi!” Đại thúc cười hì hì nghênh đón chiếc kiệu.

Thất Sách chưa từng đi đâu xa nhà hơn mười dặm, lần này chỉ dựa vào dũng khí của người nhà quê, một mình lên Tung Sơn Thiếu Lâm tự, nhưng gã biết rằng còn nhiều điều nhỏ nhặt thú vị không thể tìm hiểu được chỉ qua việc nghe lão nhân kể chuyện, vì thế gã xách hai con gà đứng sang một bên hiếu kì quan sát đại thúc bắt chuyện với gã mập.

“Công tử gia, ngài lên Thiếu Lâm học võ công?” Đại thúc cười tươi rói, cúi người chặn kiệu lại.

“Thì sao? Cút ngay cho ta.” Gã mập tỏ vẻ bực mình.

“Công tử gia thể phách tráng kiện, lên Thiếu Lâm học không đầy ba tháng tất sẽ luyện thành bảy mươi hai tuyệt kĩ chân truyền, dương danh giang hồ nên tiểu nhân lớn mật, nhân lúc này hỏi công tử gia có muốn đặt trước biệt hiệu may mắn vang động giang hồ chăng?” Đại thúc vái dài.

“Biệt hiệu may mắn, vang động giang hồ?” Gã mập tỏ ra nóng lòng.

“Đúng vậy, nếu công tử gia dựng nên sự nghiệp trên giang hồ nhưng không có danh hiệu như sấm động bên tai cho các giang hồ hào khách truyền tụng, chẳng phải đáng tiếc lắm ư?” Đại thúc cười tươi rói, dáng vẻ đúng với tiêu chuẩn của giang hồ thuật sĩ. Gã mập phe phẩy quạt, ném một nén bạc xuống. Nén bạc lăn tròn dưới chân đại thúc khiến Thất Sách trợn tròn mắt.

“Nói đúng lắm, thưởng cho ngươi một nén bạc, nói danh hiệu đi.” Gã mập cầm đĩa nho lên ăn. Thất Sách chạy một lúc nên cổ họng khô rang, nhìn thấy bồ đào Tây Vực chưa một lần được thưởng thức, bất giác nuốt nước bọt.

“Xin hỏi tên của công tử gia. Tiểu nhân muốn biết tên chữ và sinh thần của công tử gia để đặt một biệt hiệu tao nhã xứng với ngài.” Đại thúc khom lưng nhặt bạc nhét vào ngực, cười híp mắt đứng cạnh lá cờ “chữ chữ xứng với vàng mười.”

“Tai ngươi xứng đáng nghe tên của đại gia hả? Lẽ nào mặt mũi ta không ra gì?” Gã mập nổi giận, ném một chùm bồ đào vào mặt đại thúc đoán chữ.

Đại thúc không nổi giận, nhìn ngắm gương mặt gã mập thật kỹ. Gã mập thong thả ăn bồ đào, nhân cơ hội này, bốn hán tử khiêng kiệu được nghỉ ngơi. “Công tử gia, thân hình tráng kiện của ngài có uy thế hàng long phục hổ, ngồi kiệu bốn người khiêng tạo thành phong thái phú quý, hào khí vung tay càng bất phàm…” Công phu tâng bốc của đại thúc đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, nói tiếp, “vậy gọi là Kim Kiệu Thần Quyền Tiền La Hán, khí thế thật hết sức vang lừng, công tử gia thấy thế nào?”

Gã mập hài lòng gật đầu, ném tiếp một chùm bồ đào xuống đất: “Không ngờ tên thầy bói kiết xác như ngươi lại nghĩ được danh hiệu đáng giá như thế. Đi nào.” Gã mập vỗ tay, bốn hán tử nhấc kiệu lên, tiền hô hậu ủng tiến về Thiếu Lâm tự. Bốn hán tử cước lực rất khá, Thất Sách ngầm bội phục.

Đại thúc xem bói nhặt bồ đào dưới đất, cười hì hì ngắt mấy quả đưa cho Thất Sách: “Ăn đi, tiểu huynh đệ có vẻ khát nhỉ.” Thất Sách không khách khí, gần như nuốt chửng, thầm nhủ bồ đào đúng là ngon quá, tương lai trở thành đại hiệp vân du tứ hải, phải đến đất trồng bồ đào là Tây Vực một phen.

Gã ăn bồ đào xong định đi luôn, đại thúc nằm dưới gốc cây hóng mát, xem ra chuẩn bị ngủ một giấc. “Đại thúc, để râu rậm thêm chút nữa trông sẽ cao thâm hơn, rồi che cái quạt này lên mặt, lông quạt sẽ che mờ gương mặt.” Thất Sách nhìn đại thúc một lúc, rồi quay người bước tiếp.

“Nói đúng lắm.” Đại thúc nhìn con gà trong tay Thất Sách, tỏ vẻ hảo tâm, “tiểu huynh đệ kiến nghị miễn phí, đại thúc không ngại tặng cho tiểu huynh đệ một danh hiệu, nên gọi là…”

“Không cần, danh hiệu vừa nãy đại thúc đưa ra rất khó nghe, cháu không thích.” Thất Sách cười ha hả.

“Không thu ngân lượng cũng không nghe sao?” Đại thúc vặn người, chụp nón rộng vành lên che đầu.

“Đa tạ, không cần đầu. Đại hiệp chân chính không cần danh hiệu vớ vẩn làm gì.” Thất Sách tỏ vẻ nghiêm túc, nhấc hai con gà lên, tiếp tục tiến bước.

Đại thúc ngẩn người, nhìn qua vành nón thân ảnh thiếu niên đi mỗi lúc một xa, bất giác thở dài, định nói ra tình cảnh sa sút của Thiếu Lâm để ngăn gã không lãng phí hai con gà, đồng thời muốn xem thiếu niên chất phác này có giữ được mình trong sạch giữa thời loạn lạc hay lại bị loạn thế nuốt chửng.

“Tiểu tử, quên không hỏi tên cậu?” Đại thúc đứng dưới gốc cây gọi to.

“Cháu họ Nhũ, Nhũ trong nhũ đầu (núm vú), tên Thất Sách, Thất Sách trong bài mạt chược. Còn đại thúc tên gì?” Thất Sách không ngoái đầu lại, lai con gà rung lắc dữ dội theo tay gã.

“Lưu! Lưu Cơ!” Đại thúc ve cằm, thầm cân nhắc đề nghị để râu của Thất Sách.

Đại thúc nhìn theo bóng Thất Sách, bấm ngón tay tính toán, từ bỏ quan chức rời khỏi quê hương Thanh Điền đi vân du đã ba năm bảy tháng, đến giờ mới nghe được những lời không dự liệu được. Dù thế nào ông ta cũng không tính được khi hai người gặp lại nhau nhiều năm sau, cùng đứng trong thời đại lịch sử loạn lạc.

“Con trai của đại hiệp Trương Huyền. Học sinh mới đến rồi. Còn không mau đưa y phục cùng giày sạch đến.”

Kiệu dừng trước cửa Thiếu Lâm tự, bốn kiệu phu thở hồng hộc gục xuống, một người bị chuột tút dọc đường, may nhờ Thất Sách tốt bụng giúp đỡ mới lên được đến chùa.

Trong lòng Thất Sách hưng phấn dị thường, Thiếu Lâm tự - mảnh đất anh hùng – đang ở ngay trước mặt, chỉ cần lộn năm vòng là vào đến chùa. Gã lau sạch mồ hôi mặn chát đầy kiêu ngạo.

Bất quá, gã cảm thấy kinh ngạc vì cửa chùa không hề bằng gỗ hoen rêu như lời lão nhân kể chuyện mà là cửa đồng mạ vàng lấp lánh, hai con thiềm thừ mạ vàng ngậm đồng tiền đứng trước cửa chứ không phải sư tử đá không giận mà oai như trong tưởng tượng. Thất Sách cảm giác có gì đó không ổn nhưng không hiểu nguyên nhân vì sao.

Gã mập thong thả xuống kiệu, mấy tăng nhân cười tươi rói xếp hai hàng, một tiểu hòa thượng ôm y phục võ tăng sạch sẽ vội vàng chạy ra, cung cung kính kính đưa cho gã mập.

“Y phục này quá đơn giản, đâu xứng với Kim Kiệu Thần Quyền Tiền La Hán mỗ?” Gã mập nhíu mày, ném y phục vải thô vào tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng bình thản gấp y phục gọn gàng, lui sang một bên.

Gã mập cười lạnh, lấy một phong thư trong áo đưa cho một tăng nhân.

Tăng nhân thấy chữ ký trên thư, lập tức kinh ngạc, chạy ngay vào trong chùa.

Thất Sách ngẩn ngơ xách hai con gà mái đứng cạnh đó, không hiểu phải lên tiếng thế nào, chợt một vị lão tăng mặt mũi hồng hào cầm lá thư và y phục quý phái từ trong nội viện bước nhanh đến trước mặt gã mập.

“Hóa ra là quý khách do Nhữ Dương vương đích thân tiến cử, thất kính thất kính, lão nạp là trụ trì hiện thời của Thiếu Lâm, pháp hiệu Bất Sân, cứ gọi lão nạp là phương trượng cũng được, hy vọng quý khách sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ thể nghiệm võ học tại tiểu tự.” Phương trượng cười hiền hậu, đưa bộ y phục hoa lệ tới.

Gã mập vuốt bộ y phục, cảm giác đúng chất liệu tơ lụa thường mặc, mới hài lòng gật đầu, vỗ vỗ tay. Bốn kiệu phu nhấc kiệu theo lối cũ xuống núi.

“Quý khách, mời vào trong.” Phương trượng mỉm cười đưa tay nhường đường. Thất Sách thầm khen, thái độ của đại sư Thiếu Lâm khiêm cung như vậy, quả nhiên võ thuật có hai công dụng, tu thân lại tu tâm.

Gã mập được chúng tăng vây quanh vào trong chùa, hai tăng nhân cao lớn định đóng cửa, Thất Sách mới nhận ra mình bị coi là một phu kiệu của gã mập, gã vội lên tiếng gọi, “Bất Sân phương trượng! Tiểu tử cũng là học sinh mới của Thiếu Lâm tự.” Gã ném hai con gà mái xuống, đưa tay chặn tăng nhân đang đóng cửa. Tăng nhân hơi biến sắc, Thất Sách chợt cảm thấy cổ tay đau buốt, hóa ra tăng nhân lật tay nắm lấy trái tay gã, vặn mạnh khiến gã trật cổ tay. Thất Sách đau chảy nước mắt, lăn khỏi cửa chùa.

“Tiểu quỷ, nhìn ngươi nghèo mạt thế này là biết không tiền lại không có thư tiến cử, thế mà dám gọi thẳng tên phương trượng.” Một tăng nhân canh cửa lãnh đạm nói. “Đắc tội với phương trượng còn dám lăn ra đấy hả, đợi chút nữa mang ngươi vào là bia sống cho mọi người luyện võ. Còn không cút mau.” Một tăng nhân canh cửa khác buông lời ác độc.

Thất Sách nén đau, nhìn phương trượng từ từ quay đi, quỳ xuống nói: “Phương trượng, đệ tử Thất Sách muốn vào Thiếu Lâm tự luyện công tập võ, khẩn cầu phương trượng chấp thuận.” Thất Sách quỳ lạy, tay trái đau đớn khiến toàn thân run lên, mồ hôi không ngừng tuôn chảy.

“Chỉ bằng hai con gà?” Giọng phương trượng lạnh tanh, lão tăng hiền từ ban nãy như thể chỉ là ảo giác, hiện tại chỉ còn một lão nhân trọc đầu mục quang sắc bén đang đánh giá Thất Sách.

“Vâng,” Thất Sách cực kỳ bất an.

“Vào Thiếu Lâm làm gì?” Phương trượng vuốt chòm râu muối tiêu.

Chúng tăng dừng chân, gã mập cũng chống nạnh, tỏ vẻ bực mình.

“Tập lấy một thân võ nghệ, ra giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, vì nước vì dân.” Thất Sách cúi sát trán xuống nền đá, lớn tiếng nói ra mộng tưởng.

Chúng tăng đột nhiên cười vang, cả phương trượng cũng gập người cười rũ rượi.

Thất Sách ngơ ngẩn ngẩng lên, mũi và trán dính đầy đất, không hiểu mình nói gì buồn cười mà tất cả đều ôm bụng lăn lộn.

“Hiện tại Đại Nguyên chúng ta quốc thái dân an, cần gì cái hiệp nghĩa rắm chó của ngươi. Tự nhiên sinh sự, không sợ làm nhục danh hiệu vang khắp thiên hạ của Thiếu Lâm hả!” Một võ tăng cao lớn, mắt sắc như chim ưng lớn tiếng mắng, gã mập gật đầu liên hồi.

Thất Sách sững người, võ tăng vừa nói cái gì nhỉ? Người Mông Cổ chiếm Trung Nguyên rồi liền áp đặt chế độ thống trị khiến bách tính oán hận. Chế độ phân chia giai cấp giữa người Mông Cổ, người Sắc Mục, người Hán, người Nam, rồi lấy ruộng nuôi gia súc, không tu sửa mương máng, động một chút là diệt cả gia tộc, ép dân đinh vào quân đội, trưng dụng đủ thứ, ngay cả Nhũ gia thôn cũng bị cưỡng bách cung cấp năm trăm con bò, dê cho quân binh. Lão Vương ở cạnh nhà gã vì không đóng được sưu thuế nặng nề, bị quan binh trói vào miệng giếng đánh nhừ tử. Lối hành xử đó còn lâu mới là quốc thái dân an.

“Dù thế nào cũng muốn vào chùa?” Phương trượng móc tai, tựa hồ cười phát mệt.

“Bất kể thế nào.” Thất Sách kiên định đáp. Cổ tay vừa bị vặn, lại thêm trận cười nhạo vừa rồi, cả những lời đượm chất chính trị ấy nữa, nhất định là thử thách, thử xem quyết tâm cầu võ của gã có kiên định không, muốn lừa ta hả, còn sớm lắm. Thất Sách thầm nhủ.

“Dù phải làm bia sống cho mọi người luyện quyền cũng vào?” Phương trượng búng ráy tai vừa móc ra, Thất Sách cảm giác mặt nhói lên.

“Không hề ân hận.” Thất Sách thầm hưng phấn, võ công phương trượng vừa thi triển búng ráy tai nhất định là Niêm Hoa chỉ trong bảy mươi hai tuyệt kĩ, cảnh giới còn cao hơn Nhất Chỉ thiền. Phương trượng nhất định miệng cay nghiệt lòng nhân từ, chỉ định nhắc nhở gã mà thôi.

Phương trượng liếc nhìn tiểu hòa thượng vừa cầm y phục ra. Tiểu hòa thượng ngang tuổi Thất Sách, gương mặt tuấn tú nhưng cúi đầu thấp cực độ, tựa hồ không muốn ai phát giác ra sự tồn tại của mình.

“Con trai bảo bối của đại hiệp Trương Huyền, còn không mau dẫn đồng bạn cùng hai con gà mái vào, thuận tiện giới thiệu xem y phải làm gì, dừng dọa người ta chạy mất.” Phương trượng quay đi.

Thất Sách vừa kinh ngạc vừa mừng vui.

Chúng tăng đi rồi, tiểu hòa thượng lạnh lùng kéo Thất Sách dậy, nối xương tay cho gã, xách hai con gà bước đi.

“Chào sư huynh, đệ tên Thất Sách, Thất Sách trong bài mạt chược. Ban nãy nghe mọi người gọi huynh là con trai bảo bối của đại hiệp Trương Huyền, không hiểu sư huynh xưng hô thế nào?” Thất Sách kinh ngạc trước thủ pháp nối xương của tiểu hòa thượng, liền đi theo. Tiểu hòa thượng không đáp, dẫn Thất Sách vòng tránh viện tự Thiếu Lâm.

Thất Sách đứng xa nhìn mấy trăm võ tăng diễn luyện quyền pháp dưới ánh nắng, chiêu nào cũng gió rít vù vù, tiếng hò hét vang động, trong lòng gã vô cùng mừng vui.

Hai người xuyên qua con đường ngách u ám, đến kho củi tối tăm treo rìu và dao chặt rỉ sét, mặt đất ngổn ngang gỗ khối cùng đống cỏ ẩm mốc.

“Thất Sách, sau này đây là chỗ đệ ở, cũng là chỗ ta ở.” Tiểu hòa thượng lúc đó mới thở phào, gương mặt thoáng thay đổi.

“Đệ hiểu, mới đến tất nhiên phải chịu khổ.” Thất Sách đổi sang tấm áo vải thô tiểu hòa thượng mang theo, vén tay áo lên, hoan hỉ vô cùng.

Tiểu hòa thượng nhìn gã, hình như suy tư gì đó.

“Sư huynh, có gì xin cứ nói.” Thất Sách nhận ra tiểu hòa thượng có điều khó nói.

“Nếu đệ muốn trốn, ta sẽ không nói ra, cũng sẽ giúp đệ, Thiếu Lâm có nhiều sơ hở, trốn xuống núi không phải việc khó khăn gì.” Tiểu hòa thượng cởi y phục, lộ ra vô số vết máu bầm, toàn thân còn nhiều điểm đỏ sậm nhỏ xíu, cùng những vết gồ do xương sườn hiển nhiên gãy rồi lành, lành rồi gãy.

“Là gì vậy? Có phải khảo nghiệm trải qua lúc luyện võ? Hay thụ thương vì xông vào trận pháp hạ sơn?” Thất Sách kinh ngạc, dấy lên đấu chí cao hơn.

“Bị đánh.” Tiểu hòa thượng mặc lại y phục, thản nhiên đáp, “nếu đệ còn ở lại đây, chỉ e sẽ bị đánh chết.”

“Vì sao sư huynh chịu được còn đệ lại không? Vô lý quá.” Thất Sách không phục, nhưng biết vị tiểu sư huynh có lòng tốt chỉ bảo.

“Nhiều kẻ không may, chưa kịp đào tẩu đã chết rồi, nguyên nhân đưa ra chỉ là bị điểm nhầm huyệt, hoặc phải chịu lực đạo quá lớn, đời sống tươi đẹp vì thế mà ô hô ai tai, có đáng không?” Tiểu hòa thượng nằm trên đống cỏ, nhắm mắt lại.

Thất Sách sờ đầu, vỗ vỗ lưng tiểu hòa thượng. “Có dao cạo không? Giúp đệ xuống tóc.” Gã tựa hồ không bị ảnh hưởng gì.

“Tiểu tử ngươi có vẻ quật cường lắm, hay là vô tri đây? Có phải nghe nhiều lời đồn Thiếu Lâm tự uy phong rỡ ràng rồi trở nên ngu xuẩn không?” Tiểu hòa thượng cầm dao cạo, bắt đầu xuống tóc cho Thất Sách.

Thất Sách im lặng, vẫn chìm trong hưng phấn thiên hạ anh hùng xuất Thiếu Lâm.

Tiểu hòa thượng vừa cạo tóc vừa cảm nhận da đầu Thất Sách nóng lên, tai cũng đỏ lựng, rõ ràng đang hưng phấn, dù khuyên thế nào cũng vô dụng.

“Nơi này rồi sẽ khiến đệ đau lòng.” Tiểu hòa thượng thấy bất nhẫn, thật muốn điểm huyện Thất Sách ngất đi rồi lén mang khỏi chùa, nhưng loại người ngoan cố này sẽ mò vào trở lại, trừ phi để gã tự thể nghiệm cái tàn khốc của Thiếu Lâm.

“Ở Nhũ gia thôn của đệ có một lão nhân kể chuyện, thường thường dẫn lời Mạnh Tử. Trời trao cho người ta trách nhiệm nặng nề, trước đó phải dốc tâm dốc trí, chịu khổ nhục thể… có thế mới thu được lợi ích… không dám dốc mạng ở Thiếu Lâm tự nhỏ xíu này thì tính gì đến giang hồ, đến thiên hạ nữa.” Thất Sách nhìn từng lọn tóc rơi xuống.

“Dốc hết tính mạng?” Tiểu hòa thượng nhói lòng.

“Bậc đại hiệp khi liều mạng cũng là lúc người đó tỏa sáng hơn hết,” Thất Sách lặp lại lời lão nhân kể chuyện.

“Tiểu tử này hình như không giống với mấy tên ngu xuẩn nhà quê.” Tiểu hòa thượng hít sâu một hơi, điều chỉnh nỗi đau trong lòng. Y nhớ đến phụ thân.

“Sao huynh nói vậy?”

“Tựa hồ còn ngu xuẩn hơn mấy trăm lần.” Tiểu hòa thượng vỗ vỗ cái đầu nhẵn thín của Thất Sách, ném dao cạo xuống đất.

Tiểu hòa thượng cầm dao chẻ củi trên tường đưa cho Thất Sách, gã hiểu ý, học sinh mới như gã, từ học công phu còn phải làm thêm việc vặt. Lẽ nào Thiếu Lâm tự lại nuôi không người ta?

Cầm dao lên, gã ngoan ngoãn chẻ củi, cũng giống công việc gã thường làm ở Nhũ gia thôn.

Tiểu hòa thượng không vì có kẻ mới đến mà giao hết công việc, y ngồi xổm xuống, nhặt một khối gỗ lên, thản nhiên vung tay chẻ mạnh.

Khối gỗ nứt toác, tiểu hòa thượng chẻ tiếp khối khác, thoáng sau chẻ xong ba khối.

Hóa ra là vậy. Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, bởi ở Thiếu Lâm cái gì cũng là công phu. Thất Sách tự nhủ, lập tức ném dao chẻ củi đi, thổi phù phù vào tay, học theo tiểu hòa thượng, dùng tay chẻ củi.

Bốp một tiếng, gã cảm giác tay đau buốt, khối gỗ vẫn trơ trơ.

Tiểu hòa thượng lặng lẽ làm tiếp, chẻ thẳng xuống rồi chặt ngang, lúc dùng chưởng ;úc dùng quyền, thỉnh thoảng dùng khuỷu tay hoặc trán đập mạnh, tuy không phải lần nào cũng thành công nhưng so với Thất Sách chặt chém đến mức hai tay đỏ lừ vẫn thất bại, thì y chính là đại sư đạt đến cảnh giới dùng thân thể chẻ củi.

“Dạy đệ đi.” Thất Sách sau cùng cũng lên tiếng cầu cứu, thầm nhủ nhất định như thế có liên quan đến võ công tâm pháp của Thiếu Lâm, chứ không đơn thuần là dùng nhục thể. Bằng không thì ai cũng thành được cao thủ võ lâm.

“Dụng lực, không sợ đau đớn.” Tiểu hòa thượng buông ra một câu, lau sạch vết máu trên trán.

“Thế thôi ư?” Thất Sách không tin.

“Thế thôi.” Tiểu hòa thượng bình đạm đáp, “như mấy tên vặt vãnh chúng ta không có tiền không có thế, chỉ biết dựa vào phương thức của mình mà luyện, không tin cứ dùng dao đi. Dù gì ta cũng không biết mình làm thế đúng hay sai, chỉ biết rằng trước sau cùng phải chẻ xong số củi này, chi bằng luyện lấy chút lực tay.”

Thất Sách tuy vẫn không tin hưng không muốn thua kém tiểu hòa thượng về khí thế, liền nghiến răng dùng dao chẻ củi, cánh tay tê cứng vì phản lực.

Tiểu hòa thượng đưa tay phải cầm một khối gỗ lên, tay trái chém mạnh, thanh gỗ gãy lìa. Thất Sách học theo, chuyển từ bổ thẳng thành chém ngang, nhưng gỗ không gãy mà tay đổ máu.

Tiểu hòa thượng nhìn gã, tên ngốc này khác hẳn những kẻ vào đây từ trước, tựa hồ ngốc đến cực điểm. Tựa hồ, ngốc đến mức giống hệt y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.