Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Chương 4: Chương 4




Tịch dương ở Nhũ gia thôn vẫn đẹp đẽ như xưa. Ba năm rồi.

Sau khi Thất Sách đi, Nhũ gia thôn không thay đổi nhiều, đấy là điểm đặc sắc của mọi người trong thời đại này.

Chỉ là lão nhân kể truyện thường kể sót, được một nửa là lại quên đã kể đến đâu. Lúc quên, lão nhân lại theo thói quen nhìn vị trí cạnh con chó già, nơi Thất Sách vẫn ngồi xổm, xoa xoa cái chân cụt ra vẻ nghĩ ngợi.

Dân làng vẫn bảo Hồng Trung là hàng bán kèm, chưa gả cho Thất Sách mà cả ngày đến nhà gã đỡ đần công việc như con dâu nhà người ta. Hồng Trung không để tâm người ta bàn tán gì, chỉ thấy tịch mịch.

Thiếu Thất Sách, Nhũ gia thôn có đến mười tịch dương cũng không đầy đủ.

“Lão sư phụ, lúc nào Thất Sách sẽ về?” Hồng Trung hay hỏi thế.

“Khó tỉnh nhất là giấc mộng anh hùng.” Lão nhân thường đáp.

Qua vụ thu, hôm nay trong thôn có mặt không ít quan lại, cả mấy cỗ xe trâu lớn chuẩn bị thu tô.

Ai nấy đều nhăn nhó, không phải vì thu hoạch kém mà tô năm nay lại tăng thêm một phần, những hộ vụ trước chưa nộp hết, hiện tại lãi chồng thêm lãi, không hiểu còn được mấy chén cơm.

Hiếm khi trong thôn có khách đến. Một vị khách đội nón cưỡi ngựa từ từ vào thôn. Ngựa rất cao, cổ vươn lên hùng dũng, bộ lông trắng muốn càng đẹp đẽ, lập tức khiến cả thôn chú ý, ngay cả quan sai đang thu tô cũng buộc phải dừng tay.

Người Mông Cổ lớn lên trên lưng ngựa, yêu mến ngựa hơn hết, quan sai đều lộ vẻ hâm mộ.

“Tiểu muội muội, thôn này có khách sạn không?” Ngựa trắng dừng bước, vị khách đội nón hỏi Hồng Trung. Là giọng nữ nhân, âm điệu khá cổ quái.

“Thôn nhỏ thế này lấy đâu ra khách sạn, đi thêm hai mươi dặm nữa sẽ gặp trấn lớn, ở đó mới có.” Hồng Trung đáp, chú ý thấy bên yên ngựa có treo một thanh kiếm, vỏ kiếm rực rỡ.

Gương mặt vị khách che kín hơn nửa dưới vành nón, nhưng Hồng Trung cảm giác được đối phương đang tâm phiền ý loạn, đi hai mươi dặm nữa hả, chẳng phải trời tối rồi ư? Người khách không mảy may thích đi đường vào ban đêm.

“Có tiểu điếm, tiểu miếu nào ở được không?” Người khách lại hỏi.

“Đi thẳng, có một gian tiểu miếu” Hồng Trung chỉ ra đầu kia thôn, nơi có một ngôi miếu thổ địa.

Vị khách gật gật đầu, coi như đa tạ.

Hồng Trung nhìn theo vị khách giục ngựa đi về phía miếu thổ địa, nhưng bị mấy quan sai lớn tiếng quát: “Này! Quân chinh Tây đang đánh trận, triều đình trưng dựng thớt ngựa này.” Sai gia đầu lĩnh quen thói ngang ngược, nhất là khi trông thấy thớt ngựa giá ít nhất cũng ba trăm lạng này.

Vị khách lờ đi, tiếp tục giục ngựa cất bước.

“Này, ngươi điếc hay thích chết hả?” Sai gia to tiếng.

Vị khách đội nón vẫn không thèm nghe, tiếp tục giục ngựa.

Sai gia cũng không phải loại ngu xuẩn, không lệnh cho chúng quan sai xông lên cướp ngựa. Qua ngạo khí của vị khách, hắn biết đối phương có khi lại là con cháu nhà quan đi du ngoạn hoặc lãng khách võ nghệ cao cường, căn bản coi thường vương pháp, không ngại dùng đao kiếm giảng đạo lý. Dù là ai thì không nên dính vào vẫn hơn.

Đám quan sai chỉ đứng xa quan sát động tĩnh tiếp theo của vị khách, gọi hết binh lính trong thôn lại rồi mới tính.

Hồng Trung không liên quan gì đến vị khách, nhưng vì lòng thiện lương đâm ra lo lắng cho nàng ta, nếu bị đám ác quan này phát hiện là nữ tử thì bị cướp ngựa đã đành, e rằng còn phát sinh những chuyện khó tưởng tượng ra. Hồng Trung đương nhiên không hiểu gì về ngựa, nhưng thấy bạch mã thần tuấn phi phàm, đoán rằng chạy rất nhanh, bèn đi tắt đến miếu thổ địa, định lên tiếng báo cho vị khách mau rời thôn.

Hồng Trung vất vả lắm mới đến miếu trước vị khách đội nón, thở hồng hộc trong bụi cây, nháy mắt ra hiệu. Nhưng vị khách tựa hồ rất khinh thường toán quan sai, thấy cô cảnh cáo mình như vậy thì lại gỡ nón xuống đầy khiêu khích, để chúng quan sai nhìn rõ mình là nữ nhân.

Hồng Trung ngẩn ra, vị khách không chỉ là nữ nhân mà là người Sắc Mục khá xinh đẹp, chả trách giọng nói khác hẳn giọng Nam điệu Bắc mà cô vẫn tưởng tượng.

Mái tóc nữ tử Sắc Mục vàng óng, mắt xanh biếc, cần cổ trắng như tuyết khiến chúng quan sai há hốc mồm nhìn nhau mê mẩn.

“Này, đại gia bảo ngươi dừng lại cơ mà.” Sai gia quát to, phất tay ra lệnh, sau lưng tụ tập hơn hai mươi sai binh, thấy tình hình tất thắng, ai nấy giục ngựa xông lên, thoáng sau đã vây chặt nữ tử Sắc Mục.

Hồng Trung trốn trong bụi cây chợt nổi giận, thầm nhủ kết quả này là tự ngươi chuốc lấy.

Nữ tử Sắc Mục cười lạnh, nhảy xuống ngựa, thuận tay cầm thanh kiếm lên.

“Muốn ngựa, đến mà lấy.” Nữ tử Sắc Mục thong thả tuốt kiếm, dưới ánh tà dương, cây kiếm không giảm phong mang, quả thật sắc bén. Sai binh đều không phải toàn bộ là hạng giá áo túi cơm, phần lớn từng tây chinh huyết chiến rồi mới về nha môn.

Họ nhận thấy nữ tử Sắc Mục cao ráo, cây kiếm bén trong tay còn dài hơn kiếm thường mấy tấc, chưa biết chừng có đôi chút bản lĩnh, lập tức lùi lại vài bước.

“Nếu ngươi tự cho rằng mình võ nghệ cao cường thì đại gia có lòng tốt khuyên ngươi mau tỉnh ngộ. Hiện tại chỉ cần ngựa của ngươi, còn vênh vang nữa thì đại gia không khách khí đâu, bắt cả ngươi luôn.” Sai gia đầu lĩnh cười khẩy, vỗ vỗ tay, sai binh vây quanh nữ tử Sắc Mục từ từ di động, đao trong tay liên tục khoa lên, định mượn ánh phản quang khiến nàng ta chói mắt.

“Ta định lấy các ngươi ra thử kiếm.” Nữ tử Sắc Mục bật cười nhưng Hồng Trung nhận ra nét khẩn trương trong mắt nàng ta. Sai binh xông lên, đao quang sáng rực, thân hình nữ tử Sắc Mục bất động, chỉ dựa vào trường kiếm múa tít cũng bức lùi được loạt tấn công đầu tiên, song phương chưa kề va đao chạm kiếm.

Nữ tử Sắc Mục cười lạnh, trường kiếm tách làm đôi, mỗi tay cầm một thanh. Hóa ra kiếm của nàng ta không phải trường đoản tử mẫu kiếm do cơ quan gắn kết lại mà là từ kiếm hiếm thấy. Một thanh tách làm đôi, thân kiếm càng mỏng hơn, nữ tử khẽ khua song kiếm, trong không khí thoáng có tiếng rít.

Sai gia cũng là người hiểu biết, đoán rằng kiếm của nàng là quốc bảo Huyền Từ song kiếm của nước Hoa Lạt Tử Mô từ hơn trăm năm trước. Song kiếm này đúc từ huyền từ, thứ kim thuộc trân quý bởi tuy có từ tính nhưng không giòn như từ thiết mà chắc như kim cương, đồng thời lại dẻo tựa nhuyễn tiên. Huyền từ không chỉ có thể hút sắt thép mà hai thanh huyền từ đặt cạnh nhau thì lực hút tăng mấy lần, người giỏi dùng Huyền Từ song kiếm thậm chí có thể ném kiếm giết địch từ ngoài mấy trượng.

Mông Cổ diệt Hoa Lạt Tử Mô là việc từ một trăm hai mươi năm trước, khi Hoa quốc bị phá thành, hoàng cung bị lục tung nhưng không phát hiện Huyền Từ song kiếm, một dạo người ta còn nhận định rằng huyền từ chỉ là truyền thuyết, sau trăm năm càng là thứ hư vô phiêu diêu. Sai gia cho răng chỉ cần dâng song kiếm này lên, ngày sau tất sẽ thăng tiến.

“Nữ nhân, ngươi là hoàng thân quốc thích Hoa Lạt Tử Mô?” Sai gia lớn tiếng hỏi.

Nữ tử Sắc Mục không đáp, mắt rực hung quang, nàng ta vốn coi hai thanh kiếm là kỷ niệm của cố quốc chưa một lần thấy qua.

“Đợi gì nữa, chặt hai tay ả.” Sai gia quát to, toán lính lại xông lên.

Nữ tử Sắc Mục múa tít song kiếm như cánh bướm vờn hoa, càng múa càng nhanh, thân hình bay nhảy như thiên nữ hạ phàm xuyên qua màn đao quang. Thoáng sau máu văng tung tóe, năm sai binh gục ngã, Hồng Trung sợ đến thất thần.

Sai binh lúc công thành trảm địch đều kiêu dũng thiện chiến, nhưng không phải võ nghệ cao cường gì, họ lập tức cùng yểm trợ cho nhau, lợi dụng ưu thế nhân số vây khốn nữ tử Sắc Mục, định hao tổn hết thể lực của nàng ta.

Nữ tử Sắc Mục đích xác là người Hoa quốc đã diệt vong nhưng kiếm pháp không phải là tuyệt nghệ trấn quốc Kì Lân thiên kiếm mà tự lần mò sáng tạo, thật ra cũng bắt nguồn từ võ đạo Hoa quốc. Đã là võ đạo khó tránh khỏi có những biến hóa thừa thãi, kiếm quang rực rỡ tuy quấy nhiễu được địch nhân nhưng lại thêm chiêu thức vô vị, chỉ cần địch nhân lãnh tĩnh thì bản thân sẽ sa vào bất lợi nếu đấu lâu. Nữ tử Sắc Mục thấy sai binh không dám xông lên, đành tự lao tới. Sai binh không mắc hỡm, đồng loạt lùi lại.

“Trúng.” Nữ tử Sắc Mục toát mồ hôi trán, kiếm trong tay càng nhanh nhưng không đâm trúng ai.

Kinh nghiệm thực chiến của nàng ta không nhiều, chủ yếu trải qua quần chiến, dựa vào thiên tư thông dĩnh cùng niềm tin trả thù mà tự sáng tạo ra kiếm vũ, dọc đường giết địch chạy đến được Nhũ gia thôn. Hiện thời không ngờ gặp phải sai bình từng có kinh nghiệm thực chiến, xem ra bản thân đã quá sai lầm, bèn nhìn tuấn mã, tính toán thời cơ nhảy lên lưng ngựa đào tẩu.

“Đừng để ả chạy.” Sai gia nhận ra tính toán của nữ tử Sắc Mục.

“Ai định chạy!” Nữ tử Sắc Mục nổi giận,

Đột nhiên, một thùng nước từ trên trời rơi xuống, nước văng tứ tán khiến sai binh hoảng loạn.

Ban đầu sai binh không hề loạn trận cước, nhưng từng thùng nước liên tục ném xuống thì vài người buộc phải nhìn quanh, sợ có địch nhân mai phục gần đó.

“Ngã xuống.” Nữ tử Sắc Mục thấy có biến cố, lập tức lao vào toán sai binh, khiến chúng ô hô ai tai, tay gãy chân cụt. Kiếm pháp của nàng ta vốn quỷ dị, cộng thêm sai binh không biết nàng ta có viện thủ hay không, nào còn lòng dạ đối địch, chỉ mong chạy thoát cho mau.

Trận thế nghiêm ngặt bị phá, thắng bại rõ ràng ngay. Sai gia hoảng sợ định bỏ chạy thì bị một bàn tay lông lá giữ lại.

“Một nữ tử thì có gì đáng sợ?”

Sai gia định thần nhìn lên, hóa ra là Tàn Niệm đầu đà mới đến huyện nha tối qua, hắn liền hớn hở.

Tàn Niệm đầu đà đứng thứ chín trong mười ba đệ tử của quốc sư đương triều “Bất Sát đạo nhân”, cao lớn uy mãnh. Bất Sát truyền cho hắn Kim Cương Phục Ma công kinh động bát phương trong thất thập nhị tuyệt kĩ của Thiếu Lâm, tay hắn cầm Kim cương xử nặng năm mươi bảy cân, múa lên đậm khí thế bão lốc, núi sông sụp đổ.

Hôm qua huyện nha định chém một hộ nợ thuế, Tàn Niệm liền lấy xích sắt trói ba tù phạm vào một chỗ, vận khí toàn thân, Kim cương xử đập mạnh, tù phạm đầu tiên vỡ ngực, hai người khác bị quái lực chấn động đến thổ huyết vong mạng. “Tránh ra tránh ra, đúng là mất mặt, trò vặt thế này mà không xong thì sao mang được đại cô nương về ngủ cùng.” Tàn Niệm đầu đà xách Kim cương xử rảo bước tới chỗ nữ tử Sắc Mục, sai binh đồng loạt lui ra, lòng thấp thỏm.

“Bất quá là kẻ thô thiển, động tác chậm chạp, chỉ một kiếm là ta xuyên thủng cổ hắn ngay.” Nữ tử Sắc Mục không hề sợ hãi, điều tiết hô hấp.

Tàn Niệm thuận tay múa Kim cương xử, tiếng ong ong trầm trọng khiến sai binh đứng ngoài cũng ngạt thở, không hổ là mãnh tướng do chính tay Bất Sát đào tạo. Nữ tử Sắc Mục lạnh buốt cõi lòng, quái lực của đầu đà ngực trần lông lá này liên miên bất tuyệt, Kim cương xử hóa thành đồ chơi trong tay hắn, liệu đập xuống thì mình có chịu được không?

“Sãi gia là Tàn Niệm, cô nương nhớ cho kỹ, chốc nữa trên giường mà gọi sai tên thì ngọn Kim cương xử khác của sãi gia sẽ khiến hai chân cô nương không khép lại được đâu.” Tàn Niệm ngoác miệng cười, giơ ngang tay phải, Kim cương xử chỉ vào nữ tử Sắc Mục bất động, tý lực quả thật kinh người.

Nữ tử Sắc Mục múa tít cây kiếm, ánh mắt hiện rõ nét sợ hãi.

“Đánh cong kiếm của cô nương, đâm hỏng huyệt của cô nương.” Tàn Niệm cười vang vung Kim cương xử.

Nữ tử Sắc Mục đương nhiên không dám ngạnh tiếp, định dựa vào tốc độ giết hắn, nhưng lại bị động tác có vẻ chậm chạp của Tàn Niệm khống chế. Kỳ thật hắn sử dụng Na Di bộ pháp, mỗi khi nữ tử áp sát là Kim cương xử dấy lên cuồng phong, thổi tung cả mái tóc vàng.

Chạy thôi, càng nhanh càng tốt. Nữ tử Sắc Mục quyết định như thế, lòng không còn sợ hãi nữa, dù sao song phương chênh lệch quá xa.

Nàng ta nhảy lùi liên tục mấy bước, huýt gió gọi ngựa. Bạch mã mang huyết thống Đại Uyển thần câu, linh tính rất cao, thấy chủ nhân gọi liền lập tức phóng tớ.

“Muốn chạy?” Tàn Niệm đập cây chày xuống, chấn động mặt đất, bạch mã kinh hãi nhảy vọt lên, nữ tử Sắc Mục càng hoảng, Tàn Niệm đã đứng ngăn cản giữa nàng ta và con ngựa.

Tàn Niệm chưa hết lực, giơ chày lên định giết bạch mã. “Tuyết nhi chạy mau!” Nữ tử Sắc Mục cuống lên, song kiếm không hề do dự đâm thẳng vào Tàn Niệm.

Tàn Niệm cười khẩy, khẽ đẩy cây chày gạt song kiếm, nữ tử Sắc Mục mềm nhũn hai chân, song kiếm rơi xuống.

Tàn Niệm quay lại, một tay giữ đầu ngựa, tay kia giơ Kim cương xử. Bạch mã giãy giụa nhưng không thoát được đại lực của hắn.

Hồng Trung bịt hai tay lên mặt không dám nhìn tiếp.

Lúc đó một thùng nước từ trên cao giáng xuống, cai thùng xoay vòng trên không, nước hắt vào Tàn Niệm.

“Ai, ra đây.” Tàn Niệm đấm vỡ cái thùng, nhưng không khỏi ướt người.

Một thiếu niên trọc đầu xách thùng nước từ phía sau miếu thổ địa thong thả bước ra. Áo vải, chân trần, gương mặt thiếu niên đượm sương gió, đôi mắt thông tuệ sáng rực.

“Xem y phục của tiểu huynh đệ thì mới từ Thiếu Lâm xuống hả?” Tàn Niệm không giận, vỗ vỗ ngực: “Đều được Thiếu Lâm truyền thừa, sư phụ mỗ là Bất Sát, coi như mỗ tốt nghiệp kỳ thứ một trăm linh sáu, tiểu huynh đệ kỳ bao nhiêu? Sang kia đứng xem, chốc nữa có phần hưởng thụ.”

“Chưa tốt nghiệp.” Thiếu niên thản nhiên.

“Chưa tốt nghiệp? Bị đuổi hả? Được lắm, chốc nữa sư huynh sẽ phá giới mặn cho đệ rồi lên núi không muộn.” Tàn Niệm cười ha hả.

“Thanh tỉnh, thanh tỉnh.” Thiếu niên giơ thùng nước hắt vào Tàn Niệm, nước hữu chất vô hình, võ công cao đến đâu cũng không chống lại được, Tàn Niệm không kịp tránh, toàn thân ướt sũng.

“Ngươi muốn chết?” Tàn Niệm nổi giận, tung quyền đấm bạch mã gục xuống, giơ Kim cương xử đập thiếu niên.

Nữ tử Sắc Mục mình đầy mồ hôi lạnh thử nhặt song kiếm lên trợ giúp nhưng cổ tay đau nhói, đành trơ mắt nhìn thiếu niên bị Tàn Niệm đập nát.

Thiếu niên hít sâu, tiên thiên chân khí từ Đan điền tản đi bách mạch toàn thân, không đợi Tàn Niệm tới gần đã bắt đầu chuyển động toàn thân, song chưởng ngưng trọng như ngọn bút thu lại, chân từ từ bước theo tư thế hổ khom mình.

Tất cả, phảng phất như dưới ánh trăng bạc.

“Còn múa may!” Tàn Niệm khinh thường, song không biết là quyền pháp gì. Kim cương xử quật ngang, Tàn Niệm định đánh gãy eo thiếu niên.

Thân ảnh thiếu niên khẽ động, khẽ chạm tay vào cây chạy kéo lệch đi, Tàn Niệm chỉ thấy thân hình không tự chủ dạt theo, cái chày đập xuống đất, cát bụi mịt mù. Thiếu niên không hề thụ thương, vẫn đứng im nhìn hai bàn tay.

Tàn Niệm lấy làm lạ, dù cái chày không đánh trúng nhưng ngạnh khí công của hắn được dồn lên, thiếu niên chỉ hơi bị quét trúng mà không thổ máu tan xác mới lạ.

Dù thế nhưng hắn không sợ thiếu niên, cây chày càng hung mãnh hơn, liên tục công kích thiếu niên. Thiếu niên không kiên trì phòng thủ nữa, di động theo đà chuyển của cây chày.

Dù Tàn Niệm hung hăng thế nào, thiếu niên đều thoát được trong gang tấc, có lúc dùng một tay đẩy đi, có lúc đẩy cả song chưởng, mọi đòn tấn công của Tàn Niệm đều hụt.

“Chạm, dính, đeo sát, bám theo, gặp mạnh thì cong, quấn chặt không rời.” Thiếu niên như thể đang suy tư, tiếp tục dẫn đạo đòn công kích cuồng mãnh của Tàn Niệm. Tàn Niệm đánh mãi vẫn vô hiệu, lòng thầm nổi giận, mặt đất bị cây chày của hắn đập thủng lỗ chỗ, có lúc hắn định thu đòn ngang chừng nhưng bất lực, trừ phi cạn hết lực của một đòn mới tấn công tiếp được, nên đành tiếp tục ra đòn ngắt quãng, lấy đâu ra uy thế Kim cương phục ma.

Một tuần trà sau, Tàn Niệm dù trời sinh thần lực cũng đầm đìa mồ hôi, so với lúc tây chinh công thành, máu thịt bay tơi bời thì mùi vị đánh hụt liên tục này càng khiến hắn bất lực, lòng dấy lên sợ hãi.

“Luồn theo lưng để lực trượt qua, không đỡ không chặn, buông lỏng toàn thân, tự do uốn mình…” Thiếu niên vẫn đọc khẩu quyết mà Tàn Niệm không hiểu, gương mặt bình thản nhưng không hề đắc ý.

Chày của Tàn Niệm không đập trúng thiếu niên, càng dùng lực thì kình đạo cương mãnh càng bị dẫn xuống đất, thân thể hắn không giữ được thăng bằng, mấy lần bị quái lực của chính mình kéo theo, bất giác mắt hoa đầu nặng, cước bộ hẫng hẳn.

“Không phải chứ, trên đời lấy đâu ra loại võ công tà môn thế này? Có phải thiếu niên này niệm chú hại người?” Tàn Niệm vừa dấy lên ý nghĩ này, càng sa vào cảnh vạn kiếp bất phục, đầu óc không tỉnh nữa, hắn chỉ muốn thoát đi cho nhanh, nhưng hữu tâm vô lực bởi “lời chú” của thiếu niên.

Thân ảnh thiếu niên một biến thành hai, hai hóa bốn, Tàn Niệm sau cùng loạn hết chương pháp, hơi thở đứt quãng, khí lực toàn thân dốc hết ra.

Tàn Niệm muốn vứt cái chày đi, dùng song quyền tấn công song cái chày như bị kình khí vô hình dính chặt, không có kẽ hở vứt đi được.

“Địch muốn biến nhưng không thể, muốn tấn công cũng không được.” Thiếu niên đọc, “địch muốn chạy cũng không xong.” Y thầm kinh ngạc, trong lúc vô tình, bản thân đã khống chế động tác của Tàn Niệm, điều y không tưởng tượng được khi luyện tập với bằng hữu chí thân.

Nữ tử Sắc Mục và Hồng Trung đứng ngoài quan sát đương nhiên không hiểu gì, há hốc miệng nhìn khung cảnh quái dị cực độ: thiếu niên một tay đỡ Kim cương xử, một tay kề vào vai Tàn Niệm mà xoay vòng. Vòng xoay lúc to lúc nhỏ, lúc thẳng lúc nghiêng, thiếu niên vừa đi vòng vừa kéo Tàn Niệm xoay theo, cơ hồ đang thi triển võ đạo yêu dị nào đó.

“Buông tay?” Thiếu niên buột ra hai chữ đó, bản thân y cũng đâm ra hoài nghi.

Thiếu niên khẽ gạt Kim cương xử trong tay Tàn Niệm, cái chày bắn xéo ra ngoài theo đà vòng tròn, đập xuống cạnh sai gia khiến hắn hoảng sợ vãi cả nước tiểu.

Thiếu niên cảm giác lực đạo chưa từng có xoay tít giữa mình và Tàn Niệm, luồng lực này không thuộc bề y vì y hiểu rõ mình không thể xuất ra được kình lực hồn hậu như thế, kình lực ngày càng mạnh, xoay nhanh dần theo, lúc nào cũng có thể xé toang vòng tròn cả hai đang khiêu vũ.

Thiếu niên phát giác dưới đât đều là nước, Tàn Niệm lưỡng nhãn vô thần đã hư thoát đến cực độ, toàn thân hắn nóng bừng, dưới đất chính là mồ hôi hắn nhỏ xuống. Làn cương kình hùng hồn đó xuất phát từ Tàn Niệm đang dần khô kiệt, bản thân thiếu niên chỉ liên tục dẫn đạo nó.

“Chậc chậc, công phu này hữu dụng hay là đầu đà này phế vật quá nhỉ?” Thiếu niên thầm kinh ngạc, thấy Tàn Niệm vô lực tái chiến, bèn mượn luồng quái lực súc tích đã lâu, sắp xé toang vòng tròn đấy ra, tất nhiên Tàn Niệm cũng không tự chủ bị đẩy theo. Thân thể bảy thước của hắn văng đi cả trượng mới rơi sấp xuống.

Tàn Niệm văng đi không biết sống chết thế nào, thiếu niên cảm giác còn một phần kình lực trên tay, lập tức hít sâu, dẫn tiên thiên chân khí đó vào thể nội, biến thành một phần chân khí của bản thân.

Thiếu niên hít sâu nhìn quanh, sai binh ôm đồng bạn thụ thương chạy mất từ lâu, sai gia không hiểu đã trốn đi đâu, không ai để ý xem Tàn Niệm có ngã gãy cổ hay không.

Thiếu niên đến cạnh Tàn Niệm, vỗ vỗ gương mặt trắng nhợt của hắn, hỏi ngây thơ: “Này, ban nãy ngươi có cảm giác gì? Muốn nôn ra? Choáng váng? Này, dậy đánh thêm lần nữa.” Tàn Niệm đương nhiên không đáp, kinh mạch toàn thân hắn gần như tan ra, xương cổ cũng trọng thương.

“A! Cô nương không sao chứ?” Thiếu niên thấy Tàn Niệm hôn mê rồi, mới định thần quay lại hỏi nữ tử Sắc Mục.

“Một mình ta tự ứng phó được, cần ngươi giúp làm gì!” Nữ tử Sắc Mục mắng, quả thật ngang ngược.

“Là tại hạ không đúng, hóa ra ban nãy cô nương chưa dốc toàn lực.” Thiếu niên tỏ vẻ ăn năn, hiển nhiên không hiểu thế sự.

Thiếu niên vốn không ý thức được rằng vừa nãy chính y đã mở ra một trang sâu sắc nhất của võ thuật Trung Quốc.

Nữ tử Sắc Mục không ngờ thiếu niên cứu mình, bị mắng loạn xạ một hồi mà lại xin lỗi, nhất thời không biết ứng xử thế nào, đứng dậy đến cạnh bạch mã đang dần mở mắt, vuốt ve bộ lông trắng đầy thương cảm.

“Xin hỏi đây có phải Nhũ gia thôn?” Thiếu niên nhìn quanh.

“Ngươi phải hỏi tên ta đã, lấy đây ra người ăn nói như ngươi!” Nữ tử Sắc Mục bực mình, thiếu niên này quả thật không coi nàng ta vào đâu.

Hồng Trung từ trong bụi cây chui ra, đáp lời thiếu niên: “Đây đúng là Nhũ gia thôn.” Ban nãy cô nghe thiếu niên thừa nhận từ Thiếu Lâm xuống, dù y không hỏi thì cô cũng phải kéo lại hỏi tin tức của Thất Sách.

“Có vị cô nương nào là Hồng Trung?” Thiếu niên vui mừng.

“Tôi đây.” Hồng Trung gật đầu, tim đập nhanh hẳn.

Nữ tử Sắc Mục thấy hai má Hồng Trung ửng lên thì nổi giận: “Này, ta tên Linh Tuyết, ngươi tên gì?” Nàng ta trừng mắt nhìn thiếu niên.

“Xin thứ lỗi, tại hạ có việc gấp tìm Hồng Trung.” Thiếu niên tỏ vẻ bối rối, vẫn không để ý đến Linh Tuyết, kéo tay áo Hồng Trung đi sang một bên khiến Linh Tuyết giận run người.

Hai người ra sau miếu thổ địa, thiếu niên rụt rè móc một lá thư trong ngực áo ra đưa cho Hồng Trung.

“Thất Sách viết hả?” Hồng Trung khóc nấc lên, không còn dáng vẻ hiếu cường thường ngày nữa.

“Chính thị Thất Sách.” Thiếu niên thở dài, nắm chặt quyền đầu ngoảnh đi.

Y đã đọc bức thư này, Hồng Trung không biết chữ nên thư dài tới năm trang, toàn những hình vẽ kì quái, y tìm hiểu cả nửa ngày vẫn không biết hảo huynh đệ định diễn đạt gì. Nhưng ý hiểu được tám phần hàm ý, nên mới không nhẫn tâm nhìn vẻ mặt Hồng Trung.

Hồng Trung run rẩy mở thư ra, lặng lẽ ngồi xuống đọc. Cô ngẩn người rồi bật khóc, tiếng khóc chí tình chí tính, ngay cả Linh Tuyết định tiếp tục mắng thiếu niên cũng không tìm được cớ xen vào, thiếu niên càng cúi đầu ủ rũ, cúi thật thấp.

Hồng Trung khóc đến lúc trời tối hẳn mới miễn cưỡng lau nước mắt, sụt sụt sịt sịt.

“Tôi muốn lên Thiếu Lâm.” Hồng Trung nói, mắt lại rướm lệ.

“Vì sao?” Thiếu niên ngạc nhiên.

“Cứu Thất Sách.” Hồng Trung lau nước mắt ưỡn ngực.Thất Sách đến Thiếu Lâm sắp được ba năm rồi.

Với một lão nhân xế chiều, ba năm chỉ đủ khiến nếp hằn nơi khóe mắt sâu thêm một chút, nhưng với một cậu bé sắp tròn mười bảy thì ba năm đủ để thay đổi một con người.

Đối diện với những thay đổi đó, Thất Sách đều dễ dàng tiếp nhận, hoàn cảnh có thể thay đổi một người nhưng anh hùng có thể thay đổi hoàn cảnh. Muốn thành anh hùng, cần giác ngộ hơn người thường, con cháu quan lại những lúc nhàn rồi thường lấy danh nghĩa thử chiêu đến đấm đá gã, gã cũng học theo Quân Bảo, thản nhiên chấp nhận, coi đó là phương pháp học “tá lực” đơn giản nhất.

Trước đó, gã tham gia các lớp học cấp tốc về đứng trên cột, Thiết Sa chưởng, “ngực chịu lực đập vỡ đá”, hai tay bị nước thuốc ngâm đến tím bầm, hai chân cũng tê cứng vì ngồi xổm, ngực đến giờ vẫn còn đau.

“Tử An sư huynh, hôm qua kể đến chỗ Võ Tòng đụng độ Tưởng Môn Thần, đã nghĩ ra kết quả chưa, đệ nóng ruột lắm rồi!” Thất Sách treo người trên cành cây ăn màn thầu, khiến Tử An hòa thượng ngồi khắc tấm gỗ dưới đất giật mình.

“Này này, sắp tỷ thí qua ải rồi, còn thời gian nghe chuyện hả?” Tử An nói thế nhưng trong lòng hớn hở, một người thích kể chuyện thì bằng hữu tốt nhất chính là người thích nghe kể, nếu người nghe không bị câm, biết cho cả ý kiến, thêm mắm dặm muối vào câu chuyện thì càng hiếm có. Từ khi Thất Sách lên Thiếu Lâm, tốc độ viết truyện của Tử An nhanh gấp mấy lần, có một người thúc giục tất nhiên tăng thêm động lực.

“Được rồi được rồi, vào Thập bát Đồng nhân trận cần mười tám loại quyền pháp, đệ học hết rồi, dù không hối lộ cũng không thành vấn đề.” Thất Sách ăn nốt cái màn thầu, hai châp quắp chặt lấy thân cây, bắt đầu thẳng người lên luyện tập.

Thập bát Đồng nhân trận đương nhiên có mười tám sư huynh giữ ải, mỗi vị sư huynh thiện nghệ một loại quyền pháp hoặc binh khí, trong mười tám loại này thì hình ý quyền chiếm một nửa, theo thứ tự là Thăng Long phách, Hổ Giảo quyền, Huyền Hạc thích, Địa Thảng quyền, Ưng Trảo công, Xà thủ, Biên Bức triêm, Hầu quyền, Sư Tử hống, binh khí gồm đao, thương, kiếm, côn, tiên, thuẫn, tam tiết côn, ám khí. Ải sau chót là Thiên Đỉnh chùy, dùng đầu đập vỡ năm viên gạch mới qua được để vào Mộc nhân hạng.

Thất Sách không phải biết hết mỗi môn võ công nhưng nắm chắc sẽ hạ sơn sớm hơn bọn Hàn Lâm Nhi bởi thủ kình của gã ngày càng mạnh, hôm qua lúc luyện Xà thủ thậm chí suýt nữa bẻ gãy tay Hàn Lâm Nhi khiến hắn kêu oai oái. Sự thật, hai năm nay Thất Sách chưa từng bị bọn Hàn Lâm Nhi đánh ngã, y không nương tay tất đã đả thương chúng. Sách cùng Quân Bảo phát hiện thể nội đang sinh sản một luồng chân khí thuần túy phi thường, chưa biết chừng chính là “nội lực” mà người ta nhắc đến.

Về binh khí thì vì đao kiếm không có mắt, sợ thương tổn đến các công tử, sư huynh giữ cửa đều qua quýt, bịt đầu bịt lưỡi vũ khí, vốn không dùng đến công phu thật sự, không đáng ngại.

Trừ công phu tăng tiến rõ rệt, Thất Sách cũng tiến bộ hẳn về chịu đòn. Mạn quyền được gã và Quân Bảo cải tiến suốt ba năm, đã hình thành pháp tắc phòng ngự trong tình huống địch mạnh ta yếu, thường thường Hàn Lâm Nhi toàn lực đánh một quyền lên mình gã thì cơ bắp sẽ tự mềm đi, cộng thêm thần hình khẽ nghiêng, gần như không đau đớn gì. Một người khó thụ thương thì không thể thua, Thất Sách tự tin sẽ qua được trận pháp.

Tử An ho khẽ mấy tiếng: “Nói thì chậm còn lúc đó diễn ra rất nhanh, Võ Tòng tống hai quyền vào mặt Tưởng Môn Thần, rồi quay mình chạy đi. Tưởng Môn Thần nổi giận lao theo, bị Võ Tòng đá trúng tiểu phúc, hai tay bèn ấn mạnh, thụp xuống ngay. Võ Tòng đá trúng, tung tiếp cước vào trán Tưởng Môn Thần khiến hắn ngã nhào. Võ Tòng đuổi theo, đạp lên ngực Tưởng Môn Thần, nhấc nắm tay lớn bằng miệng bát đấm vào đầu đối phương.” Tử An kể đến đâu, giơ quyền giơ cước lên minh họa, Thất Sách gật đầu liên tục.

“Sau đó thế nào? Đánh tiếp hả?” Thất Sách hỏi, nhất định thế rồi.

“Vốn Tưởng Môn Thần định xoay tay phản công, Võ Tòng liền tung quyền trước rồi quay người đi, đồng thời xuất cước trái rồi tung cước phải, ngọn cước này có tên, là Ngọc hoàn mã, Uyên ương cước, chân tài thực học của Võ Tòng, không hề tầm thường. Tưởng Môn Thần lăn lộn dưới đất cầu xin.” Tử An chú giải tên mấy pho võ công, quên mất chiêu thức đó là Trạc cước học được từ Thất Sách.

Thất Sách đang nghe say sưa thì tiếng chuông triệu tập tăng chúng toàn chùa đột nhiên vang lên.

“Có việc gì nhỉ?” Thất Sách nhảy xuống.

“Vị quan to nào đến Thiếu Lâm tuần sát đó thôi.” Tử An thở dài, hết thời gian kể chuyện rồi.

Lúc cả hai đến Đại Hùng bảo điện, năm trăm tăng nhân gần như tập hợp đủ, hoặc ngồi hoặc đứng, hoàn toàn không giữ dáng vẻ trang nghiêm. Quân Bảo đứng sau nhóm Hàn Lâm Nhi.

“Việc gì thế? Không thấy kiệu của đại quan nhỉ.” Thất Sách thì thầm, Quân Bảo lắc đầu.

“Hàn Tín điểm binh, xem ai xui xẻo.” Hàn Lâm Nhi quay lại nhìn Thất Sách.

Đại sư huynh đứng trên đài cao trước điện nhìn xuống chúng nhân, mấy võ tăng Đạt Ma viện cầm côn đứng sau, phương trượng vuốt râu mỉm cười, tất cả đều bình thường, điều khác duy nhất là Viên Cương sư huynh vẫn trấn thủ cửa “Hầu quyền” trong Đồng nhân trận lại đeo bao màu lam, ăn vận theo lối tục gia đệ tử đứng cạnh đại sư huynh.

“Các vị sư đệ, hôm nay là ngày Viên Cương trấn thủ Thập bát Đồng nhân trận tròn mười tám năm, vất vả cho đệ ấy quá. Viên Cương công đức viên mãn, về quê làm ruộng nhưng vẫn là huynh đệ tốt của Thiếu Lâm chúng ta.” Đại sư huynh cất giọng như chuông đồng, mỗi chữ đều rõ rệt. Viên Cương cúi đầu sát đất, mặt mũi hớn hở, cởi cái bao màu lam xuống, lộ ra tấm thân béo ú đang run rẩy. Cái bao rất nặng, xem ra lúc trấn thủ nhận không ít bạc, lần này hạ sơn tất sẽ mua ruộng cưới vợ, trở thành địa chủ.

“Cung thỉnh phương trượng giải huyệt cho tiểu tăng.” Viên Cương quỳ trên đài, dập đầu sát đất.

Phương trượng gật đầu, hơi cúi người, co tay thành hình niêm hoa, từ từ đi quanh Viên Cương, bắn ta từng đạo vô hình khí kình, giải khai thất cân bát mạch bị phong bế của Viên Cương.

Viên Cương thổ ra một ngụm máu đen, như trút được gánh nặng, cảm kích đến run rẩy toàn thân.

Thất Sách nhìn Viên Cương mặt đầy hưng phấn, thầm thở dài, ba mươi tám tuổi đến nơi rồi, hạ sơn còn làm được gì nữa? Những ngày tháng rực rỡ nhất trong đời đã qua trong cảnh trấn thủ vô liêu cực độ đó, lẽ nào bạc trắng bù lại được ư?

“Nên hôm nay Thiếu Lâm chúng ta cần chọn ra hảo hán trấn thủ mới, việc này quan hệ trọng đại, cần giữ suốt mười tám năm, vị huynh đệ này tất giỏi Hầu quyền, quyền như lưu tinh, chân như thiểm điện.” Đại sư huynh nhìn toàn trường, tăng nhân lao dịch đi theo các công tử không dám nhìn vào mắt y, sợ bị điểm danh, dù được nhận tiền đút nhưng mười tám năm đâu phải chuyện đùa.

“Giữ ải là nhiệm vụ quang vinh, nháy mắt đã là mười tám năm, hơn nữa Thiếu Lâm chúng ta gì mà không có? Cần bạc? Có. Cần nữ nhân? Cũng có. Cần võ công? Nhiều đến không học xuể. Muốn niệm kinh tu thân dưỡng tính? Tàng kinh các thiếu gì. Xem Viên Cương này, mười tám năm nay, thân thể không chỉ tráng kiện hơn mà đầu óc cũng tỉnh táo, chứng minh công phu Thiếu Lâm xuất chúng.” Đại sư huynh vừa đi vừa nói.

“Có ai tự nguyện?” Phương trượng từ tốn hỏi, giọng ông ta không vang như địa sư huynh song vẫn vang vang, chứng tỏ nội công thâm hậu.

Thất Sách cúi đầu nhìn mũi giày, giày trái đã thủng một lỗ lớn, lộ ra ba ngón chân, nếu không vì mua một đôi ở Thiếu Lâm tốn ba lạng bạc thì gã đã đổi giày rồi.

“Thất Sách? Tốt, tốt lắm, còn ai tự nguyện nữa?” Phương trượng hòa ái cất tiếng. Thất Sách cả kinh ngẩng lên. Quân Bảo và Tử An cũng kinh hãi, cả hai đều biết tính khắc bạc của phương trượng nhưng không ngờ lại đến mức ấy, hôm nay Thất Sách quả xui xẻo.

“Phương trượng, con…” Thất Sách ấp úng.

“Thất Sách, còn không bước lên.” Phương trượng đứng xa trừng mắt nhìn gã, thần sắc cau lại. Thất Sách thầm nhủ phương trượng đại khái nhìn lầm, liền ngượng ngùng bước lên, định nói cho rõ.

Bọn Hàn Lâm Nhi cười thầm, Thất Sách đắc tội ai không đắc lại vừa vào chùa đã đắc tội phương trượng nên mới có kết quả hôm nay, lần này thần phật cũng không cứu được.

“Phương trượng, kỳ thật đệ tử không muốn, đệ tử không lập chí giữ ải…” Thất Sách luống cuống, toàn thân đầm đìa mồ hôi.

“Viên Cương, Thất Sách muốn tự nguyện trấn thủ, con xem hài tử này có được không, Hầu quyền luyện đến mức tinh túy chưa?” Phương trượng mỉm cười, tựa hồ không nghe lời biện bác của Thất Sách.

“Phương trượng anh minh. Thất Sách ngốc nghếch này được ân đức của phương trượng cảm hóa đã tiến bộ nhiều, Hầu quyền có thể tính là đứng đầu trong số tăng nhân lao dịch.” Viên Cương cúi người.

“Viên Cương cũng tiến cử thì lão nạp đành chiều theo vậy. Thất Sách, sau này nhớ dụng tâm, biết chưa?” Phương trượng cười tít mắt.

Thất Sách cảm giác bị ngũ lôi oanh đỉnh, nhưng trong lúc này không thể ngẩn ra, lập tức nghĩ cách biện bác.

“Ngươi làm gì có tư cách nói.” Không ngờ đại sư huynh bước ra, đánh vào miệng gã. Đại sư huynh xuất thủ cực xảo diệu, nhanh như chớp.

Nhất thời, mọi tăng nhân ở dưới đều ngẩn ra, tay đại sư huynh còn chưa giáng xuống đã bị Thất Sách gạt đi, việc này chưa từng xảy ra.

“Không ổn.” Quân Bảo kêu thầm.

Thất Sách kinh khủng nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên của đại sư huynh. Gã còn chưa nhận ra thủ pháp sư huynh sử dụng đánh mình là chiêu thức nào, chỉ cảm giác “vòng tròn” của mình bị xâm phạm liền theo trực giác dùng tay trái gạt đi. Ánh mắt đại sư huynh trở nên đáng sợ như con sư tử phẫn nộ.

“Lớn nhỏ không phân.” Đại sư huynh tức giận, sử dụng Kim Cương La Hán quyền đấm vào ngực Thất Sách, ban nãy hắn ra tay chỉ muốn giáo huấn Thất Sách nên không có nội kình, uy lực chẳng đến đâu, nhưng một quyền này như lưu tinh chùy, trúng ngực Thất Sách thì ít nhất gã cũng gãy hai cái xương.

“Quân Bảo!” Tử An cũng thấy không ổn. Đích xác, không ai hiểu rõ phản ứng tiếp theo của Thất Sách như Quân Bảo nên y lao lên đài.

Thất Sách theo trực giác lùi lại một bước, ngực hóp xuống, tránh khỏi một quyền đáng sợ của đại sư huynh. “Ngỗ nghịch!” Đại sư huynh không đánh được gã, càng nổi giận hơn, dùng khởi thủ thức đại khai đại hợp, định sử dụng Bàn Cổ Khai Thiên quyền sáng tạo ra.

Thất Sách biến sắc, biết ban nãy không nên tránh quyền của đại sư huynh, đã phạm sai lầm lớn nhưng không thể đứng im chịu đòn, lẽ nào phải tiếp tục kháng cự?

Quân Bảo lướt lên đài, quỳ xuống: “Phương trượng, xin để đệ tử đảm nhiệm giữ ải Hầu quyền.” Y cúi đầu, lớn mật quỳ giữa Thất Sách và đại sư huynh.

Nếu giao đấu thật sự, đại sư huynh hạ thủ không lưu tình, Thất Sách nhất định thảm tử.

Phương trượng lạnh lùng nhìn Quân Bảo. Một giọt nước rơi lên trán Hàn Lâm Nhi, hắn ngẩng nhìn, lại thêm mấy giọt nữa rơi xuống.

Thinh không dày đặc mây đen, ngoài xa ì ùng tiếng sấm, mưa sắp trút xuống.

“Con trai đại hiệp Trương Huyền, ngươi học Hầu quyền ngày nào chưa?” Đại sư huynh thu khởi thế lại, nghênh ngang nhìn Quân Bảo.

“… Chưa.” Quân Bảo toát mồ hôi lạnh, căn bản không dám ngẩng lên, nếu để lộ Thất Sách dạy y Hầu quyền, không hiểu sẽ phạm phải tự quy nào, hậu quả khó lường.

“Vậy lui xuống đi.” Đại sư huynh tung cước, chợt cảm giác bàn chân như giẫm lên cát, kình đạo phân tán vô ảnh vô tung. Đại sư huynh biến hẳn sắc mặt.

Quân Bảo không phải người chết, đương nhiên cảm giác được đại sư huynh đá mình, song y vẫn ngẩn ra.

Thất Sách chấn kinh, Quân Bảo cũng như gã, vô tình để lộ công phu cổ quái, nếu khiến đại sư huynh mất mặt trước đám đông, e rằng cả hai sẽ bị trục xuất khỏi chùa, thậm chí bị đánh chết.

“Quân Bảo! Xen vào làm gì, có thể kế thừa y bát Viên Cương sư huynh, đệ vui mừng còn không kịp nữa là, huynh sao dám hớt tay trên. Xuống đi.” Thất Sách thoáng giận, đá vào mặt Quân Bảo, y liền ngửa người, nhếch nhác cực độ, phối hợp như thiên y vô phùng.

Thất Sách cười lớn, quỳ ngay xuống, xin phương trượng cho trở thành người giữ ải Thập bát Đồng nhân trận cùng ban xiềng xích đáng sợ. Gã cười nhưng không ngăn được lệ, đành nhắm hai mắt lại.

“Thất Sách, ngươi cũng hiểu hậu quả điểm tử huyệt. Mỗi tháng cần giải huyệt để trì hoãn phát tác một lần, bằng không kinh mạch nghịch lưu, banh xác mà chết, thất khổng đổ máu… mọi khả năng đều có thể xảy ra, nếu ngươi dám lơ là trọng trách giữ ải thì ngươi đừng trách ai.” Phương trượng mỉm cười thò tay, “Thất Sách, nói lớn lại một lần, có tự nguyện đảm nhiệm vị trí thứ tám trong Thập bát Đồng nhân trận trong mười tám năm không?”

“Đệ tử tự nguyện, đấy gọi là Mời ngài vào chum, Mao toại tự tiến cử, Lão Vương bán dưa. Không dám từ nan.” Thất Sách kêu lên, tiếng kêu vang vọng khiến Quân Bảo lăn lộn dưới đất cũng trào nước mắt.

Bạn tốt của y, bạn tốt duy nhất từng lập chí hạ sơn sẽ trừ gian diệt bạo, lập nên sự nghiệp kinh thiên, giờ phải khuất nhục quỳ trước Đại Hùng bảo điện, mặc cho người ta lăng nhục, lấy đi thứ quý nhất trên mình.

Sấm nổ vang rền, mưa trút ào ào.

“Cung thỉnh phương trượng tứ huyệt.” Thất Sách kêu to, toàn thân run rẩy. Phương trượng gật đầu, mãn ý đặt tay trái lên tử huyệt trên lưng gã, chân khí cương mãnh tuyệt luân đồn vào thất kinh bát mạch của gã. Chân khí này bá đạo vô cùng, vốn không thèm để ý đến chống cự từ chân khí tự thân của gã tự nhiên vận hành, như trăm vạn giáp binh phá thành trì.

Thất Sách há miệng trợn mắt, nước mắt tuôn chảy, đau đớn đến độ không thốt thành tiếng, cả Hàn Lâm Nhi vốn ganh ghét với gã cũng không bất nhẫn nhìn.

Quân Bảo nắm chặt tay, hận đến cùng cực, nếu y có võ công kinh thế, dù phải đối địch với cả Thiếu Lâm tự cũng quyết cứu Thất Sách, nhìn bạn tốt bị hành hạ, còn đau đớn gấp trăm bản thân bị lăng trì.

Phương trượng tựa hồ muốn gã chịu khổ nhiều hơn, quá trình điểm huyệt vốn chỉ cần một tuần trà lại kéo dài cả nén hương khiến gã đau đớn sùi bọt mép, cơ bắp co rút, ngũ quan méo mó, như biến thành kẻ si ngốc.

Phương trượng mỉm cười buông tay, cà sa đẫm nước mưa.

Quân Bảo không dám xông lên ngay, đợi khi phương trượng lau mồ hôi tuyên bố kết thúc, y mới cùng Tử An chạy lên, đỡ Thất Sách hôn mê bất tỉnh về kho củi.

Thất Sách bị điểm tử huyệt, thủ pháp cực nặng khiến gã hôn mê bảy ngày đê.

Thân thể gã lúc nóng lúc lạnh, khiến Quân Bảo và Tử An mất ăn mất ngủ. Tử An hiểu sơ về y thuật, nấu mấy thang giải nhiệt tiêu hàn cho Thất Sách uống, coi như cũng khiến gã mở mắt được.

Tử huyệt bị phương trượng điểm, nếu một tháng không được giải một lần sẽ khiến người trúng chỉ mất mạng, công phu này là Trấn Ma chỉ, đứng thứ tư trong thất thập nhị tuyệt kĩ của Thiếu Lâm, ảo diệu vô cùng chứ không phải tuyệt kĩ ám toán, muốn điểm huyệt thành công cần cả tuần trà, có tên ngốc nào cho đối thủ nhiều thời gian thế khi giao đấu?

Trấn Ma chỉ là thủ đoạn trừng phạt kẻ gây ác của Thiếu Lâm, cao tăng yêu cầu kẻ ác phải cải tà quy chính, mỗi tháng giải huyệt một lần để giảm đau đớn, đến khi kẻ ác sửa chữa lỗi lầm xong thì mới được giải hẳn.

Thời gian giải huyệt mỗi lần không nhất định, hoàn toàn do ý nguyện của người điểm, nhưng phương trượng Bất Sân dùng Trấn Ma chỉ uy hiếp người giữ trận phải tận chức, kỳ thật đã vi phạm tự quy của Thiếu Lâm, có điều phương trượng dùng cách này quản lý Thập bát đồng nhân đã lâu nên ai cũng thấy bình thường.

“Thế nào rồi? Hình như không sốt nữa.” Quân Bảo thở phào, sờ trán Thất Sách. Gã im lặng, đầu óc trống rỗng.

“Có biết lúc hôn mê đệ gọi gì không?” Quân Bảo thử trêu, Thất Sách khẽ lắc đầu nhắm mắt, nếu ngủ liền mười tám năm mới tỉnh lại thì tốt quá.

“Đệ gọi: Hồng Trung! Hồng Trung! Đừng đợi huynh mười tám năm, may lấy người khác đi.” Quân Bảo trêu gã, thực ra y lại rơi lệ.

Thất Sách mở bừng mắt thở dài.

Đúng, gã bị khốn ở Thiếu Lâm tự mười tám năm là đủ lắm rồi, sao có thể liên lụy Hồng Trung chờ đợi ngần ấy năm? Nếu lúc trước nghe lời cô, ở lại thôn thành thân, cả đời vùi mặt xuống đồng áng đã đành, ngây ngây ngô ngô như thế thì cũng lắm chỉ cảm thán giấc mộng Thiếu Lâm chưa thành chứ không thật sự bị trói buộc vào giấc mộng xiềng xích mười tám năm này.

“Thất Sách, đệ có bạn thanh mai trúc mã chờ đợi, hay thật. Có người chờ đợi, mười tám năm chỉ như nháy mắt.” Quân Bảo an ủi, không ngờ lại có tác dụng ngược.

“Nhanh gì hả?” Thất Sách phẫn hận.

“Dù gì cũng có huynh ở cùng, đệ sợ gì? Đợi huynh vào được Đạt Ma viện tu luyện thất thập nhị tuyệt kĩ, Tàng kinh các kinh sách vô vàn, thế nào chẳng giải được.” Quân Bảo giả bộ không để tâm.

Thất Sách lắc đầu quầy quậy, từ từ xuống giường, bảy ngày không mở mắt, thân thể đờ đẫn ra rồi, mới đi một bước mà đã choáng váng đầu óc. “Quân Bảo.” Vất vả lắm gã mới ra khỏi kho củi, lúc đó vầng trăng tàn cong như lưỡi câu bạc, đúng ngày hai gã quen nhau lần đầu.

“Hả?” Quân Bảo ngồi xổm xuống.

“Lén vượt tường khỏi Thiếu Lâm, mang thư của đệ đến Nhũ gia thôn cho Hồng Trung, bảo đừng đợi đệ nữa.” Bóng Thất Sách liêu xiêu, hơi run run dưới ánh trăng.

“Được.” Quân Bảo lập tức đáp, tuy từ năm mười bốn tuổi, y chưa xuống núi Thiếu Thất đến chỗ đông người nhưng nếu chút việc vặt này không làm được thì y còn mặt mũi nào chịu tội mười tám năm cùng Thất Sách? Hơn nữa, y chỉ là tăng nhân thấp kém ở Thiếu Lâm tự, đi cả tháng cũng không ai phát hiện, đi sớm về sớm là được.

Thất Sách hít sâu, hai chân từ từ choãi ra, tay khẽ đẩy, động tác bao hàm đủ lỏng, nhu, tĩnh, không, dù toàn thân thiếu lực vẫn thực hiện đúng.

“Quân Bảo, trước giờ đệ vẫn ôm mộng đại hiệp.” Dưới ánh trăng, Thất Sách miễn cưỡng múa Mạn quyền được cả hai cùng tập, Quân Bảo càng thấy đau lòng.

“Huynh hiểu, nghe mãi tai điếc đặc rồi.” Y ngồi xổm xuống móc tai.

“Xuống núi rồi, huynh đừng về nữa.” Ngữ khí Thất Sách bình thản, không có vẻ gì đùa cợt.

Quân Bảo chấn kinh, không biết nên nói gì.

“Huynh mang pho quyền huynh đệ chúng ta mò ra này khiến cả võ lâm chấn động…” Thất Sách nhìn hai tay rồi nhìn vầng trăng tàn trên trời, đoạn ngoái nhìn chí hữu Quân Bảo đang rơi lệ, ánh mắt gã như đêm đầu tiên đến Thiếu Lâm, cũng ngây thơ như thế, hào tình vạn trượng như thế.

Quân Bảo cố nén không bật khóc, thò nắm tay ra, đó là ước định của nam nhân.

Thất Sách mỉm cười, khẽ đấm vào tay y.

“Cho toàn thiên hạ thấy thế nào là anh hùng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.