Editor: Selene Lee
Lại là một mảnh đen tối .
Lạc Thủy đi phía sau Nam Cửu Khanh, men theo bức tường mà từ từ tiến lên trước , bởi vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nên cô không dám tùy tiện chạy loạn.
Hai người cứ như vậy mà tiến vào một lối đi dài, địa thế vẫn hướng xuống dưới, hơn nữa càng đi lại càng hẹp, phải dựa sát vào vách tường mới miễn cưỡng bước qua được, bên tai nghe có tiếng nước chảy tí tách, ẩm thấp trơn trượt, thật sự là trong khe hở cầu mong sự sống. Một lát sau, Lạc Thủy thật sự nghi ngờ rằng bọn cô có phải đã đi nhầm đường hay không, bởi vì hiện tại cô không đi nổi nữa .
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Hình như ta không đi nổi nữa rồi “
Nam Cửu Khanh suy nghĩ một chút, nói : “ Tháo trang bị xuống đi “
Mặc dù nơi này đưa tay lên không thấy được năm ngón, nhưng Lạc Thủy vẫn không thể không xấu hổ mà cởi quần áo xuống, đành phải cởi thử hồ lô ra trước, may mà đi tốt hơn nhiều.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lạc Thủy cảm thấy có thể tự do chạy nhảy dưới ánh mặt trời là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Cuối cùng cũng đến cuối đường, vừa bước ra khỏi khe hở nên ánh mặt trời trong trẻo khiến Lạc Thủy chưa kịp thích ứng, che mắt hồi lâu mới dám giương mắt lên nhìn cảnh tượng kỳ diệu trước mặt.
Kỳ trân , bảo vật quý giá được đúc bằng vàng ròng ở khắp mọi nơi , phát ra ánh hào quang lấp lánh đến đau cả mắt, đèn đuốc sáng choang, ánh nến lẳng lặng chập chờn chiếu lên những tấm phù điêu cổ, càng làm cho tòa cung điện trở nên hào nhoáng và hoa lệ hơn bao giờ hết.
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Có khi nào Ngọc Giác đang ở đây hay không ? “
Nam Cửu Khanh lắc đầu : “ Hẳn là không, mộ huyệt Ngọc Giác thường dùng để chấn quan “
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Ý huynh là nó ở trong quan tài ? “
Nam Cửu Khanh : “ Ừm, gần như là vậy “
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Vậy chúng ta có phải ở lại đây tìm không ? “
Nam Cửu Khanh : “ Chỉ sợ lại chạm trúng những nguy hiểm không cần thiết “
Lạc Thủy vừa nghe xong thì hơi run rẩy, lòng còn sợ hãi không ít...Cô nhìn đống vàng đang chớp lóe ở trước mắt, đành phải tự an ủi mình đây chỉ là một đống dữ liệu, một đống dữ liệu mà thôi. Nhờ thế nên tâm Lạc Thủy bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể đi vòng qua được.
Đuôi lông mày vừa chau lại, liền thấy một cái gì đó màu tím xuất hiện, bổ xuống từ trên đỉnh đầu. Ngay lúc nguy cấp, Lạc Thủy nhanh chân nhảy sang một bên, sau đó liền nghe được một giọng nói đầy giận giữ và quỷ mỵ : “ Hỡi đám cuồng nhân ngu ngốc kia, chớ có vọng tưởng mà chiếm đoạt tài bảo, hôm nay ta sẽ khiến cho các ngươi chết không có đất chôn thân. “
Hai tai Lạc Thủy nghe được một tiếng “ ầm” thật lớn , sau tiếng nổ khủng khiếp đó, kỳ trân dị bảo ở khắp nơi bỗng nhiên bay tứ tán, một cỗ uy lực xuất hiện trong không khí, đánh thẳng về phía trước.
Trong lòng còn đang suy nghĩ rằng cái kịch bản này cũng quá đáng sợ đi, chết cũng phải chết ngay trong mộ huyệt.
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Đó là NPC hay quái vật ? “
Nam Cửu Khanh chuyển sang trạng thái chiến đấu, phóng ra một chiêu Nộ Hỏa rồi tiến lên phía trước Lạc Thủy , hét to : “ Nghênh chiến “
Một con quái hình người mãn cấp xông thẳng đến, tên là “ Hắc kỵ sĩ “ , tương đối mạnh mẽ, vũ khí là một cây búa khổng lồ, nhưng phạm vi công kích lại là cả cung điện . Hai người Lạc Thủy căn bản không thể né tránh được , cứ liên tiếp bị bổ xuống rồi ngã lăn ra đất.
Trong khoảng thời gian được hệ thống bảo vệ, Nam Cửu Khanh liền thừa cơ suy nghĩ một chút...Đối với loại quái thú có khả năng công kích cao như thế này , chỉ có thể đẩy nó ngã xuống không cho nó tiếp tục ra chiêu . Nhưng thời gian tổ hợp kỹ năng liên tiếp của phái Minh Giáo và Thiên Sơn đều rất ngắn, sợ là không thể chống đỡ được.
Nam Cửu Khanh : “ Mỹ nhân, kỹ năng liên tiếp cuối cùng của ta là Càn Khôn Đại Na Di , muội phải tiếp tục đánh “
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Hiểu rồi “
Nam Cửu Khanh : “ Mỹ nhân thật hiểu ý ta “
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Ta càng giỏi hiểu ý thú hơn “
Nam Cửu Khanh nghe thế liền chỉ chỉ Hắc kỵ sĩ : “ Thật sao? Thế con quái kia muốn làm gì ? “
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Muốn chà đạp huynh “
Nam Cửu Khanh : “ Wow, mỹ nhân cũng muốn làm vậy sao ? “
Đại thần rõ ràng đang lừa người, cô không nghĩ như vậy nha...
Lạc Thủy cạn lời , ngồi một bên xem đại thần vừa chà đạp “ Hắc kỵ sĩ “ vừa tán gẫu với cô , chỉ biết nhìn trời xanh mà than oán..Trên đời này đúng là còn quá nhiều điều ngạc nhiên khiến người ta phải kinh sợ mà !
Hai người phối hợp ăn ý, lúc quái vật vừa ngã xuống thì thở phào nhẹ nhõm
Bỗng chợt “ ầm “ một tiếng , kỳ trân dị bảo trên mặt đất tự động xoay tròn khiến Nam Cửu Khanh hoảng sợ, anh liền vội vã quay mặt lại nhìn , chỉ thấy một vòng xoáy sâu hun hút hiện ra trên mặt đất, kéo theo bóng người đang đeo hồ lô trên lưng mà mất dạng.
Tất cả châu báu trên đại điện trong phút chốc đã trở thành thú dữ hại người, nhai nuốt hết mọi thứ xung quanh nó.
Nam Cửu Khanh không kịp phản ứng, cũng bị vòng xoáy kia cuốn vào trong..
Đứng giữa một đống kim quang lấp lánh, Nam Cửu Khanh ngẩng đầu lên liền thấy Lạc Thủy ở cách đó không xa ... Tạ ơn trời, cả hai đều bình an vô sự.
Nam Cửu Khanh vẫy vẫy Lạc Thủy : “ Đến đây “
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Huynh mau nhìn kìa “
Nam Cửu Khanh hướng mắt về phía Lạc Thủy chỉ, liền nhìn thấy những bậc thang bằng bạch ngọc hiện ra sừng sững không thấy đích, hai bên là cột đá uy vũ cao vút chạm tới chân mây, mỗi cột ít nhất phải năm sáu người ôm mới xuể. Dưới chân những cây cột kia là một con quái thú đầu rắn thân người, thè ra một cái lưỡi đỏ dài vừa nhọn vừa nhỏ để đính chân nến màu đen được đúc từ đá quý. Ngọn nến trắng phía trên lặng lẽ soi bóng, tạo ra một bầu không khí trang nghiêm và thanh tịnh tràn ngập lối đi.
Hai người tiến lên từng bước một, nếu như đoán không sai, phía trên hẳn là nơi đặt quan tài .
Lạc Thủy đắc chí reo lên : “ Ta đến đạo mộ đây “
Nam Cửu Khanh cười : “ Đạo mộ là phạm pháp “
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Xí, cùng lắm thì ta chỉ là tòng phạm thôi :
Nam Cửu Khanh : “ Ta mới là tòng phạm “
Nhược Thủy Tam Thiên phản kháng : “ Đao của huynh đâu ? “
( Sel : Đao ở đây là đao của Đông Phương giáo chủ í )
Nam Cửu Khanh : “ Muội cứ thử xem “
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Chừng nào huynh trần truồng, lúc đó hẵn đến báo cho ta biết” Bằng không cô làm sao đấu lại anh đây ?
Nam Cửu Khanh : “ Không ngờ mỹ nhân còn có loại sở thích đó “
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Sở thích thì ta có nhiều lắm, đếm không xuể, đặt biệt là mỹ nam “
Lạc Thủy không hề biết rằng, một lời này của mình sẽ gây ra bao nhiêu sóng to gió lớn ...
Nghe nói mấy người bạn cùng phòng của Nam Cửu Khanh đều bị anh dọa cho choáng váng đầu óc. Bởi vì vị bạn học Nam nào đó đã xoay người lại, dùng ngôn từ khẩn thiết và cử chỉ dị thường nghiêm túc hỏi A Tây rằng anh có được xem là mỹ nam hay không. Bạn học A Tây đáng thương đang ghé vào cửa sổ phòng ngủ phơi quần lót, vừa nghe xong câu hỏi đó liền trực tiếp thả luôn quần lót từ tầng ba xuống dưới đất, mang theo tiếng la hét thê lương của đám nữ sinh viên đang ngồi dưới khu ký túc xá nam. A Tây run run, co giật từng cơn mà giơ một ngón tay cái lên đáp lời : “ Đẹp, đẹp lắm, so với quần lót còn đẹp hơn “
Bạn học Nam của chúng ta lúc này mới cảm thấy hài lòng, bụng đầy thỏa mãn quay trở lại cuộc trò chuyện...Anh cũng được xem như là một mỹ nam nha...
Nam Cửu Khanh : “ Còn gì nữa không ? “
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Nghe nói mỗi ngày ngắm mỹ nữ 5 phút có thể kéo dài tuổi thọ, ta yêu mỹ nhân “
Nam Cửu Khanh : “ Nói tiếp đi “
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Thích ăn rau dưa, rau chân vịt, rau dền, rau xanh, nấm hương , nấm rơm , nói chung là các loại nấm . Thích ăn mì : Mì thái sợi thật khiến người ta thèm muốn, ngoài ra còn có cá diếc, cá chép, bạch tuột , mực , cá nướng đỏ, cá sốt Tứ Xuyên, cá giấm chua Tây Hồ “
Nam Cửu Khanh đã muốn hôn mê : “ Còn nữa không ? “
Lạc Thủy cảm thấy không nên để đại thần nghĩ cô tham ăn, bây giờ phải nói cái gì có chiều sâu hơn một chút.
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Thích xem phim điện ảnh trinh thám có tính logic cao, bài xích phim Hàn “
Hình như nãy giờ toàn là một mình cô tự kỷ ? Quyết định hỏi đại thần lại một câu : “ Huynh cũng vậy chứ ? “
Nam Cửu Khanh : “ Ta cũng thích mỹ nhân “
Lạc Thủy đọc được từ “ cũng “ đầy hàm xúc, lòng liền vui như hỏa nở. Cô và đại thần có một điểm chung ! *^__^*.
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Sau đó “
Nam Cửu Khanh cười đầy ý vị : “ Thích thứ mà mỹ nhân thích “ .
Lạc Thủy tặc lưỡi than thở, quả nhiên là đại thần ngôn ngữ cao thâm, chỉ cần vài ba lời liền khái quát xong toàn bộ sở thích.
Nhược Thủy Tam Thiên : “ Tốt quá “
Nam Cửu Khanh : “ Chúng ta đến nơi rồi “ .