Editor: Selene Lee
Vì không biết khi nào người kia sẽ đến nên Lạc Thủy thức dậy từ rất sớm, nhìn thấy hình ảnh học sinh cấp một của mình trong gương thì nhục chí, đành đi tim quần áo để giặc giũ sau đó đánh thức Tiết Diễm Yến.
Quần áo đều đã xuôi, đồ cũng đã phơi lên giá...Sao anh ấy vẫn chưa gọi cho cô? Không lẽ anh ấy không biết số điện thoại của cô?
Lạc Thủy bèn xách chổi đi quét dọn phòng ngủ, anh ấy vẫn chưa đến...Có khi nào anh bị lạc rồi không?
Cô lại trèo lên giường soi gương, không có gì để làm, lòng lại hồi hộp. Mà người bên trong gương mỉm cười với cô, tự bảo cô bình tĩnh! Cô chính là Thiên Sơn Đồng Lão ăn thịt người không nhả xương nha!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lòng vẫn không khỏi căng thẳng...Mà bản thân cô cũng không hiểu nổi chính mình.
Lạc Thủy bèn khều khều Tiết Diễm Yến: “ Diễm Yến, chúng ta nói chuyện một lát đi “
Tiết Diễm Yến: “ Ừm “
Lạc Thủy: “ Cảm giác thích một người là như thế nào? “
Tiết Diễm Yến nghe vậy thì lập tức thích thú: “ Thì cậu sẽ không kìm được mà nhớ nhung mong đợi người ta chứ sao...Thật ra thì vẫn còn một biểu hiện rất rõ ràng “
Lạc Thủy dùng ánh mắt nghi vấn.
Tiết Diễm Yến kỳ lạ nói: “ Vì người ta mới sáng sớm đã soi gương chải tóc, lại đây nói chị nghe, mẫu người của em là gì hả em gái? “
“ Mình cũng không biết nữa “ - Lạc Thủy ngập ngừng trong hai giây rồi hỏi tiếp: “ Cậu thấy Nam Cửu Khanh là mẫu người như thế nào? “
Tiết Diễm Yến cười hô hố: “ Tất nhiên là mẫu nam chính trong truyền thuyết rồi! “
Lạc Thủy bèn đập cô nàng một cái: “ Cậu có nghiêm túc một chút được không hả? “
“ Nói chung là mình không cần biết anh ta như thế nào, nhưng nhất định anh ta phải ủng hộ cậu, chiều chuộng và tôn trọng cậu vô điều kiện, hành động nhiều hơn nói xuông...Đó chính là mẫu người có thể giữ quan hệ lâu dài. “
Liễu Oanh không biết từ đâu chui ra chen miệng vào: “ Chậc chậc, lời nói đậm chất danh ngôn “
“ Không có gì, một chút thôi “ - Lúc đó thì Tiết Diễm Yến cảm giác được điện thoại rung, bèn bò lên giường móc di động ra, không có gì cả...
“ Điện thoại của ai rung đấy? “ - Cô hỏi
Lạc Thủy bèn vọt tới giường, là một điện thoại lạ...Cô bèn chạy vào nhà vệ sinh tránh ánh mắt tò mò của đám Oanh Oanh Yến Yến, tim đập thình thịch, thở hổn hển nhận điện thoại: “ A lô “
Một âm thanh vô cùng điềm nhiên vang lên: “ Phu nhân “
Phu nhân...
Sao lại có một giọng nói êm tai gọi cô là phu nhân vậy? Đầu óc Lạc Thủy bị ngừng trệ, nhất thời không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, chỉ quăng ra một câu: “ Sao lại gọi loạn như thế? “
“ Phu nhân, trí nhớ của nàng cũng thật kém, đêm động phòng hoa chúc vừa qua, sao bây giờ đã vội quên rồi? “
Hai tai Lạc Thủy bắt đầu nóng lên, đành vội vàng đổi chủ đề khác: “ Anh đang ở đâu? “
“ Cửa Đông “
“ Em đến đón anh “
Lạc Thủy cúp điện thoại, giả bộ cầm lấy tú đựng bình giữ ấm, lao ra khỏi phòng ngủ.
Lúc cô đi ngang qua tầng 1 thì nghe tiếng huýt gió vang lên khắp nơi, Lạc Thủy bèn giật mình nhìn lại phong cách của bản thân...Vốn là mặc đã không mấy tự nhiên, bây giờ lại bị trêu chọc quả thật là đáng lo lắng. Cô bèn cúi đầu kiểm tra lại mình: Quần áo, giày dép đều bình thường, vải vóc cũng còn nguyên mà?
Lạc Thủy cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó đi ra khỏi ký túc xá, lại không ngờ mới bước được vài bước đã nhìn thấy anh...Mà người kia tất nhiên cũng đã thấy cô, bèn mỉm cười bước lại gần.
Nắng chiều rực rỡ, Lam Khanh bình tĩnh nhìn người phía trước, sắc đen trong ánh mắt lại bất giác đậm hơn một chút...
Lạc Thủy vốn đã rất hồi hợp, bây giờ lại bị anh nhìn chăm chú như vậy thì bắt đầu cảm thấy lo lắng, mặt cũng nóng dần lên: “ Mũi em có dính lọ sao? “
Lúc này Lam Khanh mới sực giật mình, nhận ra bản thân đã thất lễ, bèn kiếm một cái cớ: “ Có hoa “
“ Sao? “
“ Lừa em thôi, ngốc quá! “ - Lam Khanh bật cười, nhưng trong lòng lại mềm mại...Đâu chỉ là hoa, còn là cả một đóa, mỹ nhân như hoa ...Nhưng anh không nói vì sợ sẽ dọa cô, chỉ có thể giữ trong lòng.
Lạc Thủy trách móc: “ Đồ xấu xa “
Sau khi nói xong, Lạc Thủy liền 囧 muốn tát mình nghìn lần...Mắng chửi người gì chứ? Càng nghe càng thấy giống như làm nũng...Mặc dù cô rất muốn đẩy người, nhưng mà cô thật sự không dám đâu...
Khóe môi mỉm cười của Lam Khanh ngày càng rõ ràng: “ Phu nhân, cách xưng hô này rất đặc biệt, ta rất thích “
Lạc Thủy nhìn nụ cười nửa có nửa không của Lam Khanh, bỏ đi ý muốn dùng vũ lực, quyết định tìm ra một đối sách hay - đánh trống lảng.
“ Anh có hẹn ạ? “
Lam Khanh thong dong nói: “ Có hẹn lúc 10 giờ, là về phòng tra cứu của khoa văn học “
Lạc Thủy móc điện thoại ra xem giờ, đã là 10 giờ kém 10 phút, bèn gỡi ý: “ Vậy em đưa anh đi qua đó nhé! “
Lam Khanh gật đầu đồng ý, hai người cùng nhau tản bộ trên con đường nhỏ rợp bóng cây xanh.
“ Phu nhân “ Lam Khanh dịu dàng gọi Lạc Thủy, ra vẻ tủi thân: “ Trông anh khó nhìn lắm sao? “
Bị anh ấy phát hiện rồi — —, vì sợ gây chú ý nên Lạc Thủy mới tìm một con đường vắng vẻ.
Là do anh quá dễ nhìn thì có.
Nhưng mà tất nhiên là cô không thể nói ra miệng rồi, quá bất lịch sự, bèn nhắm mắt giải thích: “ Em sợ mọi người sẽ hiểu lầm “
Lông mày của Lam Khanh khẽ nhíu: “ Hiểu lầm chuyện gì? “
“ Hiểu lầm giữa chúng ta có quan hệ đó “ - Lạc Thủy cố gắng giải thích, chỉ thiếu cử chỉ hoa tay múa chân nữa thôi.
“ Quan hệ đó? “
Không lẽ ý của cô còn chưa rõ ràng sao? Lạc Thủy khẽ nói: “ Người yêu “
Lam Khanh im lặng nhìn cô, đợi đến lúc cô ngày càng rối bời mới chậm rãi mở miệng: “ Thật sao? “
Anh vẫn không hiểu sao? Lạc Thủy cảm giác khó hiểu: “ Vâng “
Nói xong lại cảm thấy tự phẫn nộ, Lam khanh hỏi thật không, cô trả lời vâng...
Thế là Lạc Thủy vội vã đuổi theo anh để giải thích: “ Ý của em không phải như vậy...”
Nhưng Lam Khanh lại dừng bước, xoay người nhìn cô, ánh mắt cũng không hồi chuyển.
Mà đôi mắt lung linh chứa đựng sự hoảng hốt của Lạc Thủy tựa như một màn sương mù trong mưa xuân, lại hệt chú nai con tinh nghịch nhảy vào lòng anh, khiến tâm tính anh phải mềm mại như nước.
Sau đó Lam Khanh nghe được giọng nói của chính mình: “ Lạc Thủy, ý của anh chính là như vậy “
Lạc Thủy giật mình chớp mắt, đầu óc ngay lập tức đình trệ, không biết phải làm gì tiếp theo.
Đứng ngây người hồi lâu, sau cùng cô mới nhận ra mình hơi bất lịch sự, chỉ có thể lúng túng nói: “ Em... “
Sau đó cô lại nghe tiếng của anh vang lên bên tai: “ Em cứ suy nghĩ rồi trả lời, anh sẽ đợi em “
Lời nói sượt qua mang tai khiến Lạc Thủy sợ hãi, nhưng là nỗi sợ vui mừng, phải, vui mừng không sao kể xiết, cô dần cảm thấy bản thân đã không còn là chính mình nữa, cũng không đủ can đảm để hồi âm. Không phải là vì cô nghĩ đến gia thế của anh, mà chỉ đơn giản là sợ hãi không dám tiếp nhận.
Mà mãi đến sau này, cô mới có thể hiểu rõ...Cảm giác tại giây phút này đây chẳng qua chỉ là mượn cớ, bởi vì lòng tham vô hạn, lại muốn toàn tâm toàn ý hiểu rõ người trước mắt.
Lòng dũng cảm không đủ, vì thế lúc đến được khoa văn, Lạc Thủy bèn lên tiếng: “ Anh cứ đi làm việc, em về ký túc ạ “. Nói xong bèn muốn bỏ của chạy lấy người.
Lam Khanh đứng trước cửa khoa văn có chút dở khóc dở cười, sờ sờ mũi, đúng là anh muốn đến trường cô bàn công việc, nhưng thời gian cũng không phải hôm nay, đối tượng cũng không chính xác...
Chính anh cũng không biết vì sao bản thân lại mất kiềm chế, vốn muốn giải thích với cô, bây giờ thì hay rồi, quả thật làm bậy là không thể sống.
Vì thế anh chỉ còn một cách là thẳng thắng để được khoan hồng:
“ Lạc Thủy, hình như anh tính ngày sai mất rồi “
Lạc Thủy nghi ngờ hỏi: “ Sao cơ? “
“ Thời gian hẹn với bọn họ là 10 giờ sáng ngày mốt “
Thì ra đại thần cũng có thể tính sai sao?
Lam Khanh tiến đến gần cô, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của anh như gần trong gang tấc: “ Đưa anh đi tham quan trường của em được không? “
Lạc Thủy hoảng hốt lùi về sau một bước, lên tiếng đáp lời: “ Em sợ sẽ bị hoa lan đuổi theo chặn đường “
Vừa rồi còn có một đám nữ sinh đi ngang qua bọn họ, tất cả đều ngoảnh đầu lại nhìn, sau đó che miệng cười ngạc nhiên chạy đi...Cô thật sự không có đủ sức quyền rũ để chống lại đâu...
Lam Khanh nhíu mày: “ Hoa lan? “
Lạc Thủy cười cười: “ Là fan hâm mộ của anh “
Anh thuận tay cầm lấy bình giữ nhiệt trên tay cô, bật cười: “ Mùa thu không có hoa lan “
Cuối cùng Lạc Thủy vẫn phải đưa anh đi dạo một vòng trường. Quần thể đại học Y nằm ở khu đất vàng trong trung tâm thành phố, nhưng do mới quy hoạch lại nên so ra với khu cao đẳng và trường trung học thì đã thành đồ cổ, kiến trúc vẫn còn mang đậm hơi thở của những năm 50, phần lớn là nhà mái bằng, còn có thể gọi là di tích lịch sử. Mà toàn bộ ký túc xá đều là nhà ngói ba tầng, đông lạnh hè nóng... May là giảng được đã được tu bổ lại, nhưng cũng chỉ qua loa có lệ, kiến trúc cũ vẫn giữ nguyên, chung quy vẫn chỉ là nửa vời thôi.
Trong đại học chỉ có thư viện là công trình mới được xây dựng gần đây, thật sự nổi bật trong một đám kiến trúc u ám, lại có phần độc lập kín kẽ. Lúc Lạc Thủy học năm nhất chỉ dám âm thầm thở dài, nhưng sau đó mới nhận ra nhà mái bằng cũng có thần thái riêng, lại nhờ ở giữa trung tâm thành phố mà giao thông thuận lợi, tin tức lưu loát.
Lam Khanh cũng rất hào hứng, thỉnh thoảng lại kể cho Lạc Thủy nghe những chuyện hay về đại học X của anh.
Hai người đi đến căn tin.
Bỗng nhiên Lạc Thủy nhớ đến một chuyện, bèn hỏi: “ Căn tin trường anh có món nào đặc biệt không? “
Sau đó cô lại cảm thấy mặt anh có chút đen xì, nhưng nhìn kỹ lại thì không có gì cả. Anh chỉ mỉm cười:
“ Không có gì hết, phu nhân, em đừng nghe bọn họ nói bậy “
Hình như đâu có ai nói gì đâu — —
Lạc Thủy bèn quay trở lại chủ đề cũ: “ Trường em có nhiều món ngon lắm, anh xem, mấy đứa tụi em thích nhất là khoai tây nghiền chưng trứng và thịt kho tàu đấy “
“ Ngày nào cũng có?” - Anh nhìn hai mắt đầy thức ăn của cô, hỏi nhỏ.
Lạc Thủy gật gật đầu, sau đó kéo anh đi qua căn tin số 2 ăn cơm, còn lý do vì sao thì...Căn tin này cách khoa kiến trúc khá xa, xác suất gặp phải “ Hoa Lan “ vô cùng nhỏ, mà việc đụng phải người quen lại càng khó, thế nên mọi chuyện không phải hoàn hảo sao?
Hôm nay cô và anh cũng rất may mắn, đồ ăn trong căn tin còn khá nhiều.
Hai người bưng thức ăn đến ngồi cạnh cửa sổ.
Nắng thu ghé vào bệ cửa, không khí ấm áp tràn ngập khắp không gian.
Lam Khanh ung dung đưa muỗng và đũa cho Lạc Thủy, mắt đầy ý cười: “ Hoạt động đỏ lần này em thích đi đâu? “
Lạc Thủy nhận chén bát, hình dung ra rất nhiều địa điểm trong đầu...Đại Lý, Tây Tạng...cuối cùng lại quăng ra đằng sau. Du lịch đỏ năm nào cũng đi đến mấy nơi cũ như Cương Sơn, Duyên An, Gia Hưng, Nam Hồ...Nhưng cô vẫn tràn trề hy vọng mà nói: “ Thượng Hải “...Sau đó lại tự cảm thấy mình mơ mộng, bèn vội vàng sửa chữa: “ Thật ra em thấy Gia Hưng cũng được “
Lam Khanh nhìn khuôn mặt ủ rũ không cam lòng của cô, bèn bật cười sau đó an ủi: “ Thượng Hải cũng có thể xem là liên quan đến cách mạng, không phải là không có khả năng “
Lạc Thủy nghe anh nói thế thì cảm thấy vô cùng vui vẻ, hai mắt sáng lên: “ Em luôn ước có thể đi dạo bên bờ Hoàng Phổ, giống như Bến Thượng Hải...”
Thực ra người ở khoa kiến trúc ai cũng muốn đến Thượng Hải, vì nơi đây là giao thoa của kiến trúc dân quốc và Phương Tây, mỗi một công trình đều có linh hồn riêng.