Thiếu Niên Ca Hành

Chương 217: Chương 217: Một chiếc thuyền con




Dịch: Lãng Nhân Môn

Thành cá Thu Thủy.

Đây là ngày thứ tư sau khi đám người Lạc Minh Hiên tới thành này, cũng là ngày thứ ba bọn họ lên đường xuất phát, lại là ngày bọn họ ước định cùng Mộc Xuân Phong của Mộc gia. Sáng sớm đám người Lôi Vô Kiệt đã thu dọn xong hành lý. Mấy hôm nay hắn đã rời khỏi quán trọ, được Trân Châu mời tới nhà mình. Thật ra ban đầu Lôi Vô Kiệt cũng khá ngại ngùng, nhưng Tiêu Sắt nói trước nay Ngũ Đại Tổng Quản làm việc không để ý tới mọi chuyện sau này, ở lại đây cũng là để bảo đảm an toàn cho Trân Châu cô nương.

“Trân Châu cô nương, nhờ cô chăm sóc giúp hai con ngựa Dạ Hắc này.” Lôi Vô Kiệt vuốt ve đầu con ngựa cười nói. Hai con ngựa này đi theo Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt từ Tuyết Lạc sơn trang, một năm nay có thể coi là chạy cả ngàn dặm không dừng vó, khiến Lôi Vô Kiệt nảy sinh cảm tình.

“Yên tâm đi, cứ giao cho ta.” Trân Châu cười nói.

Lôi Vô Kiệt vỗ cổ ngựa, đột nhiên nói: “Nếu ta không về được cũng đừng bán nó. Một thời gian nữa sẽ có một số người tới đây, nếu hắn tự xưng là người từ Tuyết Nguyệt thành tới thì giao hai con ngựa này cho hắn.”

“Không về được?” Trân Châu kinh ngạc.

“Không về được cái quái gì, cái tên mỏ quạ đen nhà ngươi.” Đường Liên giơ tay gõ một phát lên đầu Lôi Vô Kiệt: “Đừng nói linh tinh.”

Lôi Vô Kiệt cười một tiếng: “Cũng đúng, giờ thậm chí đi hay không cũng chưa biết, còn nói chuyện về hay không làm gì.”

Tiêu Sắt đi tới bên cạnh Lôi Vô Kiệt, lười biếng ngáp một cái: “Chắc là ngươi ngứa da rồi hả.”

Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Yên tâm đi, ta biết ngươi muốn tới đảo Bồng Lai trị thương. Tổng quản chưởng kiếm cũng được, tiên nhân cưỡi gió cũng thế, giao cả cho ta.”

Trân Châu nghe bọn họ nói chuyện, do dự một hồi lâu nhưng vẫn hỏi: “Tuy hỏi vậy có hơi lỗ mãng, nhưng cho dù ta là người chưa trải chuyện đời nhưng cũng biết ngươi không phải đệ tử thế gia bình thường ra ngoài du ngoạn. Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta tên là Lôi Vô Kiệt.” Lôi Vô Kiệt cười nói: “Đây là tên thật, trên giang hồ ta không nổi tiếng mấy. Sư huynh ta tên là Đường Liên, có thể coi là người trẻ tuổi kiệt xuất tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Vị sư đệ này của ta. Này, trừng mắt cái gì, ngươi nhập môn muộn hơn ta một lúc đấy nhé. Sư đệ tên là Tiêu Sắt, tên trước kia của hắn còn kinh khủng hơn, nhưng đó là chuyện đã qua. Hôm nay ba người chúng ta rời khỏi sư môn, xông xáo giang hồ, trên giang hồ mọi người gọi chúng ta là...”

Trân Châu hai mắt trợn tròn đầy ngưỡng mộ nhìn Lôi Vô Kiệt, chờ mong hắn nói tiếp.

Đường Liên và Tiêu Sắt cũng nhìn hắn, trong lòng thầm suy nghĩ, tên này lại bịa chuyện linh tinh gì đây.

“Tuyết Nguyệt tam thiếu.” Lôi Vô Kiệt chậm rãi thốt lên bốn chữ này.

Đường Liên chỉ thấy mặt mũi đỏ bừng, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ vô hình. Tiêu Sắt trực tiếp lườm một cái khinh bỉ, trong lòng thầm thở dài. Lúc mới gặp Lôi Vô Kiệt, hắn là tên ngốc, không ngờ một năm qua đi lại biến thành một tên đại ngốc.

Ánh mắt Trân Châu vẫn sáng bừng lên: “Tuyết Nguyệt thành, ta nhớ ra rồi. Đó là giang hồ đệ nhất thành mà mọingười vẫn đồn đại.”

“Đúng vậy. Ta tới từ nơi đó.” Lôi Vô Kiệt nhấc bọc hành lý lên: “Trân Châu cô nương, sau này chúng ta sẽ gặp lại.” Tiếp đó sải bước đi thẳng, tiêu sái khó tả.

Đường Liên và Tiêu Sắt lại cung kính chắp tay tạm biệt Trân Châu, cám ơn mấy ngày qua đã chiêu đãi. Nhưng ánh mắt Trân Châu vẫn dõi theo bóng người không biết lễ phép, sải bước đi thẳng, Lôi Vô Kiệt.

“Ài, tâm tư người trẻ tuổi, ta cũng chẳng hiểu nổi.” Đường Liên thở dài.

Ba người tạm biệt Trân Châu xong bèn đi tới trước cảng cá. Tới cầu cảng, thấy con thuyền dài Tuyết Tùng đã giương cánh buồm lớn, phượng hoàng trên đó đã giang rộng hai cánh phất phới trong làn gió, như muốn tắm lửa bay lên trời. Mộc Xuân Phong đứng trên đầu thuyền, trường bào màu trắng tung bay theo làn gió. Hắn đứng đón gió nhìn về phía xa, phía sau là võ sĩ mặc áo giáp cầm trường thương, đều lặng lẽ nhìn về phương xa, không nói gì.

“Mộc Xuân Phong này đúng là rất có ý thơ. Hắn bảo thân thể không được tốt cơ mà, sao còn ra đây hóng gió.” Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm.

Như nghe được lời của Lôi Vô Kiệt, Mộc Xuân Phong quay người sang nhìn ba người dưới thuyền, cúi đầu ra hiệu.

“Hóa ra là tới đón tiếp chúng ta.” Lôi Vô Kiệt hiểu ra.

“Đi thôi.” Tiêu Sắt đột nhiên điểm mũi chân tung người nhảy một cái, vận dụng khinh công tuyệt thế. Chỉ tung người vài lần hắn đã tới cầu thang, chốc lát sau đã đi tới bên cạnh Mộc Xuân Phong.

Thần sắc Mộc Xuân Phong đổi hẳn: “Đạp Vân Thừa Phong bộ!”

Tiêu sắt gật đầu một cái, không nói gì. Đường Liên và Lôi Vô Kiệt theo ngay phía sau, Mộc Xuân Phong gật đầu chào: “Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường mạc Hà.”

Cái tên cuối cùng khiến cả ba ngớ người ra, Đường Liên đã gần quên bẵng cái tên mà mình thuận miệng bịa ra, mãi lâu sau mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu: “Chào Mộc huynh đệ!”

“Khách quý đã tới đông đủ, chúng ta khởi hành thôi.” Mộc Xuân Phong cao giọng nói.

Võ sĩ trường thương giơ cao thanh thương, vung vẩy. Thủy thủ ở mũi thuyền thấy tín hiệu lập tức thổi kèn lệnh. Đám thủy thủ khác nghe tiếng kèn lệnh rối rít chuẩn bị.

“Tìm được đủ người bắt rắn tốt chưa?” Đường Liên hỏi.

Mộc Xuân Phong gật đầu: “gần đủ rồi, chỉ sợ ba vị không tới thôi, nếu thế cho dù có tuyển nhiều cao thủ bắt rắn hơn nữa cũng chỉ uổng công.”

“Yên tâm, chỉ cần tuân thủ ước định với chúng ta, đương nhiên chúng ta sẽ giúp ngươi.” Tiêu Sắt ngáp một cái, ánh mắt nhìn về phía chim biển đang bay lên hạ xuống.

Lúc này thuyền dài Tuyết Tùng đã quay mũi, Lôi Vô Kiệt nhìn biển rộng vô tận, cảm giác dâng trào: “Ra biển rồi à! Thật sự ra biển rồi à!”

“Lôi huynh đệ ra biển lần đầu à?” Mộc Xuân Phong cười hỏi.

“Ta sống từ nhỏ ở Giang Nam, chưa từng thấy biển khơi.” Lôi Vô Kiệt đáp thật lòng.

“Kích động lắm ư?” Mộc Xuân Phong lại hỏi.

“Có một chút, cảm thấy không đợi nổi.” Lôi Vô Kiệt đáp.

Mộc Xuân Phong thở dài một tiếng: “Thật ra ta cũng vậy.”

“Hả?” Ba người cùng ngạc nhiên.

“Ta cũng chưa từng thấy biển.” Mộc Xuân Phong cảm thán: “Ta cũng rất kích động.”

Người phụ trách chuyến đi này tương đương với thuyền trưởng không ngờ lại là một người chưa bao giờ ra biển. Tiêu Sắt và Đường Liên không khỏi lo lắng.

Lúc này đột nhiên lại nghe thấy tiếng sáo truyền lại, mọi người vội vàng nhìn theo tiếng động. Chỉ thấy từ phía xa có một chiếc thuyền con đi tới, người thổi sáo đứng trên mũi thuyền, hông dắt một thanh trường kiếm. Người này mặc áo quan màu tím, không hề có ý che giấu thân phận.

Mộc Xuân Phong nhíu mặt chân mày: “Áo quan màu tím, đây là trang phục của hoạn quan nơi đại nội, người này là ai?”

“Quả nhiên cái gì phải tới thì rồi cũng sẽ tới.” Đường Liên thở dài: “Còn tưởng trốn được cơ.”

“Nếu đã không tránh khỏi, vậy đánh thôi.” Lôi Vô Kiệt nắm chặt kiếm trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.