Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Bạch Vương Tiêu Sùng, là hoàng tử thứ hai của Minh Đức Đế, do đại hoàng tử mất sớm nên thực tế là hoàng tử lớn tuổi nhất. Tính cách hắn ôn hòa, từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm lại rất hiếu học, được Minh Đức Đế rất ưa thích. Cho tới thời thiếu niên hắn đột nhiên lâm bệnh nặng, hai mắt bị mù, nằm liệt giường uể oải suy sụp một thời gian. Mãi cho tới một ngày, rốt cuộc hắn cũng mở cánh cửa phòng của mình, bước ra ánh mặt trời chói chang.
Từ đó trở đi, trước mắt hắn luôn buộc một tấm vải trắng, đi lại giữa hoàng cung. Tuy mắt đã mù nhưng hắn vẫn vượt qua đại đa số hoàng tử, cũng là là hoàng tử đầu tiên được phong vương.
Một bộ áo trắng, giữa triều đình không nhiễm bụi trần.
Một tấm vải che mắt, mắt không thấy nhưng nghe hết chuyện trong thiên hạ.
Đây là lời từ Minh Đức Đế ban cho Tiêu Sùng, từ đó trở đi nhị hoàng tử Tiêu Sùng trở thành Bạch Vương.
“Nghe nói con bị bệnh, trẫm tới thăm con một chút.” Minh Đức Đế nhẹ giọng nói, chậm rãi đi tới.
Nghe âm thanh này, Tiêu Sùng kinh ngạc, vội vàng định quỳ lạy.
“Miễn đi.” Minh Đức Đế ra hiệu cho thị đồng Huyền Đồng đứng bên cạnh đỡ Tiêu Sùng dậy. Huyền Đồng hiểu ý, lập tức đỡ Tiêu Sùng sắp quỳ xuống dậy.
“Sùng Nhi, con mắc bệnh gì vậy? Trẫm vừa về Thiên Khải, nghe nói con bị bệnh hiểm nghèo nên tới thăm con đầu tiên.” Giọng nói của Minh Đức Đế rất bình tĩnh, không nghe ra tâm trạng cụ thể.
“Khởi bẩm phụ hoàng, chỉ bị phong hàn thôi, có điều lúc trước bị hơi nặng, vẫn còn mầm bệnh. Giờ nhi thần vẫn đang nghỉ ngơi.” Tiêu Sùng cúi đầu đáp: “Phụ hoàng đã khổ tâm rồi.”
Minh Đức Đế gật đầu một cái, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tiêu Sùng: “Sùng Nhi, thân thể con không được tốt, không cần cưỡng ép bản thân, nghỉ ngơi thêm một thời gian đi. Lần này trẫm tới Tây Vực, mang một món quà về cho con, đem lên.”
Lê Trường Thanh đáp lại theo lệnh, lấy từ trong lòng ra một cây sáo ngọc đưa tới. Minh Đức Đế nhận lấy cây sáo ngọc, vuốt nhẹ lên sáo cười nói: “Thùy gia ngọc địch ám phi thanh, tán nhập xuân phong mãn lạc thành. Đây là sáo Lạc Bình của Thành Bình Quân Tạ Mục năm xưa đi sứ Tây Vực. Trẫm biết con từ nhỏ đã rất tôn sùng Thành Bình Quân cho nên lần này ra ngoài Tây Vực, trẫm cố ý tìm cây sáo thất lạc này.”
“Tạ ơn phụ hoàng.” Tiêu Sùng nhận lấy cây sáo ngọc, gương mặt lộ vẻ vui mừng.
“Sùng Nhi nghỉ ngơi cho khỏe, trẫm về cung trước đây.” Minh Đức Đế xoay người đi khỏi, Lê Trường Thanh theo sát phía sau, chỉ có Lan Nguyệt Hầu không lập tức lên đường, hai tay khoanh lại trong áo, lười biếng nhìn Tiêu Sùng đang quỳ lạy đưới ánh mặt trời rải rác.
“Nhi thần cung tiễn phụ hoàng.”
“Đúng là một hoàng tử thú vị.” Lan Nguyệt Hầu để lại một lời mập mờ khó hiểu rồi chậm rãi bỏ đi.
Sau khi ra khỏi phủ Bạch Vương, Lan Nguyệt Hầu đột nhiên hỏi: “Hoàng huynh, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Phủ Xích Vương.” Minh Đức Đế chậm rãi nói.
“Được.” Lan Nguyệt Hầu gật đầu, tung người lên ngựa.
Khác với toàn bộ triều đình ai ai cũng cóthanh danh tốt đẹp, người thứ hai được phong vương - Xích Vương Tiêu Vũ có thể coi là đầy những vết nhơ. Từ sáu tuổi tới mười ba tuổi đã đuổi mất không dưới mười thầy giáo, trước nay luôn chưa bao giờ chịu bỏ công bỏ sứchọc tập. Nhưng năm mười ba tuổi hắn viết “Bách Hoa lục” kinh động toàn bộ Tắc Hạ học cung, các vương tử rối rít tới xin được đọc. Lúc đó lão phu tử Lý Nguyên Đường phụ trách Tắc Hạ học cung cũng vì vậy mà kinh ngạc, lấy một quyển từ tay học sinh đọc thử, nhưng thiếu chút nữa tức tới rơi mất nửa cái mạng già.
Đặt tên là “Bách Hoa lục’ nhưng thực tế đây là quyển sách bình phẩm dung mạo nữ tử thế gia tại Thiên Khải, còn làm thơ xếp hạng các cô gái này. Câu thơ trong đó đại khái theo kiểu: làn mi như nước mùa thu, dáng ngọc tựa gió nhẹ. Lão phu tử cầm quyển sách này, cởi áo, vác một bụi gai vừa quỳ vừa đi tới điện Thanh bình. Khi quỳ tới điện Thanh Bình, trên người lão phu tử đã loang lổ vết máu. Lần chịu đòn nhận tội này đã khiến Minh Đức Đế cả kinh chạy từ trong đại điện ra, tự tay đỡ dậy. Mặc dù Lý Nguyên Đường không phải trọng thần trong triều nhưng cũng là bậc đại nho thế hệ này. Sau khi Minh Đức Đế biết nguyên nhân đã giận tím mặt, cấm túc Tiêu Vũ suốt chín tháng ròng. Nhưng cuối cùng Lý Nguyên Đường vẫn từ chức tế tửu, rời hỏi Tắc Hạ học cung, một thư sinh trẻ tuổi thay hắn làm tế tửu nửa năm.
Chín tháng sau, Tiêu Vũ không bị cấm túc nữa, vừa đi ra câu đầu tiên hắn nói là: “Uống rượu đi.”
Tế tửu mới của Tắc Hạ học cung, thư sinh trẻ tuổi cõng rương sách đứng ngoài cửa cung điện, mỉm cười nhìn hắn.
“Vị tiểu phu tử này cũng tới nói đạo lý với ta à?” Tiêu Vũ hỏi.
“Đúng vậy.” Thư sinh trẻ tuổi lấy từ trong rương sách ra một thanh kiếm, thi triển một chiêu kiếm đã đánh Tiêu Vũ ngã lăn trên mặt đất: “Giảng đạo lý!”
Cho dù là thất vương tử bất học vô thuật, nhưng lại trở thành hoàng tử thứ hai được phong vương, danh hiệu Xích Vương. Toàn bộ triều đình chỉ có một nhận định về chuyện này, đó chính là mẫu thân của Tiêu Vũ - Tuyên Phi. Khác với những phi tần xuất thân danh môn khác, Tuyên Phi tới từ giang hồ, xuất thân thấp kém. Minh Đức Đế muốn phong bà làm hoàng hậu nhưng mãi vẫn không thành, cho nên hắn áy náy với Tuyên Phi, thi ân tới người Tiêu Vũ.
“Hoàng huynh, huynh đoán xem tiểu tử Tiêu Vũ kia đang làm gì?” Lan Nguyệt Hầu ngồi trên ngựa, đi đường không nhanh không chậm, thản nhiên hỏi.
“Chẳng phải bị bệnh à?” Trong xe vang lên tiếng đáp lời rất bình tĩnh.
“Trong số các hoàng tử chỉ có hắn là lắm bệnh nhất. Khi còn bé đi học sinh bệnh, giờ lên triều cũng sinh bệnh.” Lan Nguyệt Hầu kéo cương ngựa, nhìn tấm biển phía trước.
Xích Vương phủ.
“Đi.” Minh Đức Đế bước ra khỏi xe, đi vào trong vương phủ.
Lan Nguyệt Hầu xoay người xuống ngựa, cùng Lê Trường Thanh vào theo.
Chỉ thấy tổng quản vương phủ sợ tới mức xoay người bỏ chạy, kém lễ phép hơn cả vạn lần so với tổng quản phủ Bạch Vương vừa gặp mặt đã quỳ xuống. Tổng quản kia vừa chạy vừa kêu: “Vương gia, vương gia! Thánh thượng tới.”
“Ngăn hắn lại.” Minh Đức Đế chậm rãi nói.
Lê Trường Thanh bước ra một bước, tung người nhảy một cái, đã tới trước mặt tên tổng quản kia, trường kiếm trong tay vung lên, ngăn trước mặt hắn. “Vội vàng báo tin cho vương gia nhà ngươi à? Gặp mặt thánh thượng mà không quỳ, có biết là tội chết không?”
“Tiểu... Tiểu nhân không dám.” Tổng quản quỳ sụp xuống đất run rẩy.
“Đi thôi, xem Vũ Nhi đang làm gì.” Minh Đức Đế đi qua bên cạnh tổng quản, vào thẳng trong sân.
Lan Nguyệt Hầu tiếc nuối vỗ vỗ vai tổng quản: “Đi theo một chủ nhân như vậy đúng là làm khó ngươi.”
Minh Đức Đế đi tới trong sân, chỉ nghe một tiếng viu vang lên, một mũi tên xé gió bắn tới, phóng thẳng tới trước mặt Minh Đức Đế.
“Ngừng.” Lan Nguyệt Hầu quát khẽ một tiếng, trường đao rời vỏ, ánh bạc lóe lên, chớp mắt đã trở về vỏ.
Mũi tên bị chém thành hai nửa, rơi trên mặt đất.
“Sao bảo bị bệnh cơ mà? Xem ra sức khỏe rất tốt đấy.” Minh Đức Đế ngẩng đầu lên, quát khẽ.
Giữa sân là một loạt bia bắn tên xếp ngay ngắn, rõ ràng là một đám người đang tỷ thí bắn cung. Nhưng những người khác đã sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, chỉ có Xích Vương Tiêu Vũ một mình cầm cung, nhìn Minh Đức Đế với vẻ lúng túng.
“Chào... chào phụ hoàng!”