Đây là một đáp án mà Thư Kế Nghiệp hoàn toàn không ngờ tới. Có lẽ vì ấn tượng lần đầu tiên anh nhìn thấy Tần Việt quá mạnh mẽ, lúc ấy chỉ nghĩ đó là một đứa trẻ vừa vượt qua cơn bệnh nặng. Sau đó tiếp xúc với cậu nhiều, lại cảm thấy cậu bé này có khi khờ dại ngây ngô, có khi nội hướng ngượng ngùng, có khi sáng sủa hoạt bát, nhưng dù thế nào cũng chẳng thể liên tưởng tới hai chữ tự sát.
Tự sát, cần đến bao nhiêu nhân tố mới có thể khiến một người thậm chí không nguyện ý giữ gìn mạng sống của mình nữa chứ?
Thư Kế Nghiệp cho rằng đây là vấn đề khó hiểu được nhất, mà hơn ba mươi năm anh sống trên đời, chưa bao giờ từng có, dù chỉ là một giây, cái ý niệm tự sát ấy, anh đã sống rất khỏe mạnh.
Thư Kế Nghiệp đứng tựa vào khung cửa phòng tắm, khoanh tay ngẩn người nhìn Tần Việt đang bận rộn trước máy tính, tựa như muốn nhìn thấu cậu, nhìn thật sâu vào đáy lòng cậu, để hiểu được con người thật sự của cậu năm mười bảy tuổi.
Đây rõ ràng là một đứa nhóc chẳng có bao nhiêu kiên cường, dũng khí tự sát ấy rốt cuộc tới từ đâu?
Hoặc có lẽ khi một người đã yếu ớt đến mức tận cùng, phẫn nộ đến mức tận cùng, tuyệt vọng đến mức tận cùng, sẽ ngưng tụ thành cái ‘dũng khí’ đó.
Chưa từng tự mình thể nghiệm cái tuyệt cảnh ấy, cho dù là đại Boss Thư Kế Nghiệp chăng nữa cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng ‘không thể hiểu được’.
Lòng hiếu kỳ của anh dừng lại ở đây, anh khôngmuốn hỏi Tần Việt đã gặp phải chuyện gì mà lại muốn tự sát. Bởi, mặc cho đáp án của cậu như thế nào, người ngoài nghe tới, quan trọng nhất là anh nghe tới, kết quả sẽ chỉ là nhịn không được mà nói một cậu ‘Như vậy thật vô dụng.’
Thư Kế Nghiệp trầm mặc đi vào phòng tắm, Tần Việt ngồi trước máy tính như có như không mà thở phào, hai mắt thủy chung không nhích khỏi màn hình. Bình an vô sự trải qua một đêm, đội trưởng tuyên bố hôm sau nghỉ ngơi một ngày, đi thăm khu thắng cảnh nổi tiếng của thành phố J.
Kết quả thi đại học được công bố, mấy nhà vui mấy nhà buồn, như Tần Việt phát huy vượt hẳn bình thường, cả khuôn mặt vui mừng, tự nhiên cảm thấy vô cùng phấn khởi. Nhưng cũng có những người thi không tốt, buồn bực, không vui, rồi giận dỗi.
Đội trưởng đứng chờ ở cửa khách sạn nửa ngày, đội ngũ vẫn chưa tập trung đủ, không khỏi thở dài: “Mấy người kia rốt cuộc có đi hay không đây?”
Có người đứng bên cạnh nói: “Kết quả của mấy cậu ấy không tốt, kêu không có tâm tình ra ngoài chơi.”
“Kiều Phi Tuyết với Tôn Na vẫn đang khóc trong phòng, đều thi không tốt.” Có cô bé nói, còn đặc biệt đưa mắt nhìn Thư Kế Nghiệp. Mỗi tội Thư Kế Nghiệp vẫn cứ ngồi ở ghế sô pha trong đại sảnh đọc báo, cũng không biết có nghe thấy hay không.
“Ai đi khuyên nhủ bọn họ đi vậy?”
“Biết khuyên làm sao chứ, chuyện này cũng thiệt xui, mấy người họ chỉ thiếu chút nữa là qua được tuyến một rồi, chênh vài điểm liền bị đánh hạ vào tuyến hai. Bình thường Kiều Phi Tuyết thi toàn được trên 400, lần này lại chỉ được 398, thật đáng tiếc.”
“Đúng đó, đêm qua cậu ấy khóc xong thật ra đã đỡ nhiều rồi, nhưng sáng hôm nay bố mẹ biết điểm, lại gọi điện thoại mắng tiếp, mắng đến cậu ấy lại phát khóc.”
Tần Việt cả người thoáng mát, đội mũ lưỡi trai, sau lưng đeo ba lô nhỏ, ôm hai chai nước từ cửa chạy vào, lớn tiếng hỏi: “Các cậu có ai cần đồ uống nữa không? Mấy giờ xuất phát thế?” Tâm tình của cậu tốt, thực chờ mong chuyến du ngoạn sắp tới. Đặc biệt vừa rồi bác cậu gọi điện tới, nói ông ngoại cậu cao hứng lắm, khiến Tần Việt càng thêm thỏa mãn, có thể làm cho ông ngoại luôn nghiêm túc của cậu cảm thấy cao hứng, là chuyện khó khăn nhất. Trước kia mỗi lần gặp ông ngoại, Tần Việt luôn chột dạ, đó là sự chột dạ khi khiến cho trưởng bối thất vọng, khiến cho trưởng bối mất mặt. Chỉ cần ông ngoại cậu thở dài một hơi thôi, cũng có thể tác động đến thần kinh yếu ớt của cậu rồi.
Sự xuất hiện của Tần Việt đánh vỡ không khí u ám, cả đám người lâm vào trầm mặc ngắn ngủi. Cậu giơ đồ uống nhìn quanh, lúc này Thư Kế Nghiệp lên tiếng: “Cho tôi một chai.”
Tần Việt tức thì chạy tới, vung tay ném đồ uống cho anh.
Thư Kế Nghiệp uống vài ngụm, rồi tiếp tục cúi đầu đọc báo. Tần Việt vừa ngâm nga một ca khúc vừa nghịch di động, cậu viết status trên điện thoại, ngày nào cũng có người thân bạn bè đáp lại đôi câu. Mà hôm nay tất cả đều là những lời chúc mừng cho cậu, khiến Tần Việt cười đến méo miệng.
Không biết dùng dằng hết bao lâu, rốt cuộc có một cô bé đi đến trước mặt Thư Kế Nghiệp, nói: “Thư Boss, có thể phiền anh đi khuyên Kiều Phi Tuyết được không? Khuyên cậu ấy ra ngoài giải sầu chút là được rồi, cám ơn anh nha.”
Thư Kế Nghiệp ngẩng đầu lên từ tờ báo: “Cô ta không chịu ra ngoài chơi?”
Cô bé kia rầu rĩ gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy thi không tốt, tâm tình rất bất ổn, trốn trong phòng khóc, nói thế nào cũng không chịu ra ngoài.”
Thư Kế Nghiệp buông tờ báo, đứng dậy: “Thế còn chờ gì nữa, mấy người chúng ta đi thôi, còn dông dài nữa thì lại hết ngày.”
“…” Người xung quanh sửng sốt, không nghĩ tới Thư Kế Nghiệp sẽ nói như thế.
Nhưng Tề Vân sớm đã tính như vậy, vội vàng phụ họa: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi. Mọi người nhớ phải mang theo máy ảnh với bảng vẽ đó.”
Gọi xe đi tới khu thắng cảnh, nó nổi tiếng nhờ vào cảnh sắc tuyệt đẹp của mình, nơi này không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất cho những người yêu thích chụp ảnh và họa sĩ.
Sau khi vào, cả đoàn liền túm năm tụm ba tản ra, có người chụp ảnh, có người vẽ tranh.
Tần Việt ôm bảng vẽ ngó nghiêng khắp nơi, phát hiện góc độ nào cảm thấy yêu thích liền phác một tấm, còn Thư Kế Nghiệp vẫn luôn cách cậu một khoảng không xa chẳng gần mà chụp ảnh. Thư Kế Nghiệp nói sao cũng đã từng học mỹ thuật, lại là người rất mê chụp ảnh, Tần Việt rất thích những bức ảnh anh chụp. Có đôi khi cảm thấy góc nhìn anh chọn thật độc đáo, sẽ nhịn không được mà ngồi bên chân anh, tốc ký một bức tranh phong cảnh từ cùng một góc độ ấy.
Một đoạn đường đi này, mang theo sự yên lặng tốt đẹp, ai cũng không làm phiền ai, nhưng cũng chẳng lạc mất nhau. Mỗi lần tỉnh lại từ tác phẩm của mình, ngẩng đầu lên nhất định sẽ ở đâu đó trong khoảng trăm mét ấy tìm thấy thân ảnh của người kia.
Đến giờ cơm trưa, Tần Việt vẫn đang ngồi bên một cây cầu nhỏ miêu tả đóa hoa lưng chừng trên những tảng đá ở thác nước.
Thư Kế Nghiệp đứng xa xa quay đầu lại, thấy Tần Việt thật sự chăm chú liền không gọi cậu, yên lặng nhìn vài giây, nhịn không được cầm máy ảnh, chụp một tấm Tần Việt đang chuyên chú vẽ tranh.
Tần Việt miêu tả thác nước trước mặt, dùng bút than, phong cách phóng khoáng tùy ý, nhưng mỗi một điểm mấu chốt đều khắc họa vô cùng tinh tế. Thư Kế Nghiệp đứng bên cạnh, nhìn từ trên cao xuống, thưởng thức từng nét vẽ của cậu, thật tiếc rẻ Tần Việt không mang theo màu, anh càng thích cậu lên màu cho tranh hơn, mang theo phong cách khiến cho lòng ngươi yên bình, chẳng giống bút tích của một người mới chỉ là thiếu niên chút nào. Có lẽ đó chính là thứ gọi là linh tính, ngộ tính, hay còn được xưng thiên phú.
Vẽ xong một bức, Tần Việt thỏa mãn cất bút, Thư Kế Nghiệp mỉm cười: “Nên đi ăn cơm thôi.”
Tần Việt cười hì hì đeo ba lô với bảng vẽ lên, nhìn quanh đồi núi: “Đi đâu ăn bây giờ? Phải quay ngược lại sao?”
“Leo lên trên đi, bên kia núi có một quán cơm nông gia. Trên mạng nói có một loại bánh ăn rất ngon, nhưng tôi quên mất tên rồi.”
Lúc này là giữa trưa, dù cho cây cốisum xuê khiến nhiệt độ nơi này mát mẻhơn, nhưng vẫn khiến Tần Việt leo đến mướt mát mồ hôi. Thư Kế Nghiệp một bộ quần áo, một chiếc máy ảnh nhẹ nhàng ra trận, anh vươn tay xách lấy ba lô của Tần Việt, cả người cậu nhẹ hẳn đi: “Cám ơn nha! Thoải mái hơn nhiều rồi.”
“Ba lô vướng lắm, lần sau nhớ mang ít ít đồ thôi.” Ba lô Tần Việt rất nặng, sờ qua đã biết bên trong toàn đồ ăn vặt, khiến Thư Kế Nghiệp quả thực dở khóc dở cười.
“Ha ha, tôi sợ trên núi không bán đồ ăn ngon.” Dứt lời còn không nhịn được mà thò tay vào trong ba lô căng phồng sau lưng anh, móc ra một gói cổ vịt, vừa đi vừa gặm, hương thơm cay cay chọc người ta thèm nhỏ nước miếng, Thư Kế Nghiệp nghe tiếng cậu ăn chóp chép, rốt cuộc không chống lại được hấp dẫn, cũng thuận tay lôi một gói ra gặm.
Tần Việt lập tức cười nói: “Không có bảo bối tôi mang đến, giờ anh chỉ có thể chịu đói thôi đó.”
Thư Kế Nghiệp im lặng không đáp, xem như đồng ý với cậu.
Trước cửa quán ăn nông gia bên kia núi, tụ tập không ít bạn học của Tần Việt. Cả đám ngồi hóng mát ở cửa, từ xa nhìn thấy hai người Thư Kế Nghiệp đang nhà nhã bước tới trong đoàn du khách, liền có người gào to: “Tần Việt với Thư Boss kìa, tốt, lại thêm hai người nữa rồi.”
Tần Việt đeo bảng vẽ chạy chầm chậm về phía trước, một bộ vội vã muốn ăn không chờ nổi nữa rồi. Thư Kế Nghiệp đeo máy ảnh, chậm rì rì đi dạo sau lưng cậu, dù chỉ mặc một bộ đồ thể thao, nhưng khí chất tinh anh vẫn khiến du khách xung quanh phải chú mục. May mà anh đeo kính râm, bằng không bị người ta nhận ra cũng không ngạc nhiên.
Chạy tới gần, Tần Việt cũng nhìn thấy người quen ở cửa, lập tức cười vẫy bọn họ. Vừa giơ tay lên, một cơn gió bất chợt thổi qua, cuốn đi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cậu, bay về phía sau.
Tần Việt xoay người, vừa lúc nhìn thấy Thư Kế Nghiệp giúp cậu nhặt mũ, thở phào một hơi rồi cũng chẳng thèm để ý nữa, không quay lại lấy mũ mà chạy thẳng đến tiệm cơm.
Tới quán ăn rồi, có một nam sinh cười hì hì hỏi cậu: “Tần Việt, có phải cậu với Thư Boss muốn cảo cơ không đó?”
Tần Việt ngốc nghếch hỏi: “Gì? Muốn cảo cơ là cái gì?”
“Ha ha, không phải cậu không hiểu đó chứ, muốn cảo cơ mà cũng không biết á, vậy cậu đã từng nghe một câu châm ngôn thế này chưa.”
Tần Việt mờ mịt lắc đầu.
Vài nam nữ sinh nhất thời bật cười to, nam sinh vừa lên tiếng vô cùng thân thiết khoác vai bạn học nam bên cạnh mình, khoa trương hết cỡ nói:
“Người anh em tốt nhất chính là, khi nó cần gái thì cậu làm gái của nó!”
Có người khác chêm vào: “Mỗi người đều có thằng bạn gay tốt.”
Cả đám vui đùa, vừa nói xong, một nam sinh liền không hề ngần ngại gì hôn chụt thằng bạn bên cạnhmột cái, vỗ vai nói: “Tần Việt, cậu quá quê đó, này mà cũng không biết.”
Mọi người cười đùa, nhưng không nhìn thấy sắc mặt Tần Việt đã trắng bệch.