Câu nói ngắn ngủn mà Thư Kế Nghiệp vứt lại kia, không thể nghi ngờ như sấm sét dậy đất bằng,đánh cháy khét lòng một đám người đứng xung quanh. Anh tiêu sái đi mất, nhưng những người ở lại thì chẳng thể bình tĩnh nổi.
Tần Việt đơ như khúc gỗ hết nửa ngày vẫn không động đậy, chỉ có đôi mắt vẫn cứ gắt gao bám lấy chiếc xe đã đi thật xa, một nỗi xúc động không nói nên lời bỗng chốc trào dâng trong lòng, khiến cậu lập tức chạy theo, ra sức truy đuổi ở phía sau, rồi chẳng để ý đến hình tượng của bản thân mà gào ầm lên: “Thư Kế Nghiệp! Thư Kế Nghiệp! Thư Kế Nghiệp! Họ Thư kia! Thư Boss! Thư tổng!”
Mặc cho cậu cố sức đuổi theo đến bao nhiêu, mặc cho giọng nói của cậu vang mãi không dứt.
Từng tiếng gọi ấy vẫn chẳng thể làm cho bánh xe xa xa kia ngừng lăn.
Tần Việt thậm chí không rõ lắm giờ phút này lòng mình đang cảm thấy như thế nào,cậu chỉ biết cậu phải giữ Thư Kế Nghiệp lại, phải túm anh trở về, phải bắt anh nói chuyện thật rõ ràng!
Đưa em đi kết hôn, chuyện đùa kiểu này, Tần Việt không nhận nổi.
Cậu chắc chắn sẽ không ngừng nghĩ vẩn vơ, rồi vì không thể hiểu được, mà mất ngủ nguyên đêm.
Cuối cùng Tần Việt mềm nhũn cả người dừng ở giữa đường, khom người thở dốc.
Cậu bắt đầu cảm thấy nhụt chí, bắt đầu thỏa hiệp, xe khẳng định là không thể đuổi kịp nữa rồi, cũng sẽ không chờ được chính mồm Thư Kế Nghiệp giải thích cho cậu nghe. Nghĩ rồi nghĩ, lòng Tần Việt lại bắt đầu dấy lên lửa giận.
Cậu căm tức lôi di động ra, thật nhanh nhắn một tin: Mẹ nó lập tức lái xe quay về đây, tôi sẽ đồng ý kết hôn với anh!
Sau khi gửi đi rồi cậu lại hối hận mà ngây người mất vài giây, bối rối nhét di động trở lại túi quần. Nâng người dậy, đứng thẳng lưng, im lặng nhìn con đường núi duy nhất, nhìn cánh cửa vào duy nhất.
Xe đến xe đi, dòng người ngược xuôi, vẫn chẳng thể thấy được chiếc Land Rover đã đi rồi.
Tần Việt rũ mi mắt, lòng cậu như đang nhẹ nhàng thở phào, rồi như càng trở nên trống rỗng.
Tề Vân đuổi tới, tưởng rằng cậu thở dài vì thất vọng, nhịn không được an ủi: “Đừng đợi nữa, có lẽ anh ấy không nghe thấy tiếng gọi của anh thôi.” Tuy cậu không biết Tần Việt đã nhắn tin, nhưng mấy tiếng gọi ban nãy vẫn truyền vào tai.
Mặc cho ai nhìn thấy, cũng đều sẽ tưởng rằng Tần Việt không nỡ để Thư Kế Nghiệp rời đi, nên mới chạy đuổi theo.
Đừng đợi nữa…
Tần Việt như bừng tỉnh từ cơn mơ, cậu rõ ràng chẳng tin lời anh nói, nên căn bản không có sự chờ đợi.
Thế nhưng, cậu lại thật sự vẫn đang đứng ở đây.
“Ơ, Land Rover về rồi kìa.” Tề Vân cười nhắc nhở.
Tần Việt vốn đang chuẩn bị đi, chợt xoay người lại, chiếc Land Rover quen thuộc đã dừng lại bên chân cậu.
Cửa xe mở ra, Thư Kế Nghiệp nở nụ cười sáng lạn bước xuống, giơ di động lên nói với cậu: “Đây chính là bằng chứng nhé.”
Tần Việt hối hận đến ruột đều xanh, chỉ có thể hung dữ trừng người kia, rồi trừng cả cái xe.
Cậu cũng không biết giờ khắc này mình nên nói gì mới có thể diễn tả tâm tình phức tạp hiện tại.
Thế nên cậu rất đơn giản bước qua, nhấc chân đạp cho Land Rover mấy cái.
“Sớm muộn gì cũng có ngày cho xe anh nổ luôn!”
“Ha ha ha ha…” Thư Kế Nghiệp tựa người vào cửa xe, thoải mái cười to dưới ánh mặt trời chói chang.
Dường như, mình đã nhặt được một báu vật rồi.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó…
Anh ta đi mất rồi, một mình tôi nghỉ hè ở Lư Sơn cùng đám bạn học, ngày nào tôi cũng ra ngoài vẽ tranh, từ lúc mặt trời mọc cho tới khi nó lặn về tây. Khoảng thời gian ấy tôi vẫn luôn có cảm giác chỉ cần quay đầu lại thôi, là có thể nhìn thấy anh đang đứng chụp ảnh ở một nơi không xa lắm. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi lại không nhịn được nhớ tới nụ cười của anh ngày đó. Tôi và anh đồng hành với nhau hơn một tháng, sớm chiều cùng chung, vậy mà lần đầu tiên được nhìn thấy anh cười như thế, chiếc răng nanh trắng thật đấy.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó…
Tôi hỏi anh họ, anh ta là người như thế nào.
Anh họ nói: Một tên tự kỷ.
Tôi nghe xong cười to, lại chẳng hỏi được gì nhiều hơn thế.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm đó…
Tôi hỏi Tô Nham, anh ta là người như thế nào.
Tô Nham trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói cho tôi từng điều từng điều mà cậu ấy biết.
Đó là một cuộc điện thoại rất dài, từ ban ngày mãi cho đến bầu trời nhá nhem.
Sau đó khi Tô Nham phải đi ăn tối, tôi mới mờ mịt nói với Tô Nham: Nghe cậu nói nhiều như thế, tớ lại càng thấy lơ mơ hơn.
Tôi nghe thấy tiếng anh họ đang gàoto: Mau ra ăn cơm, Tô Nham em còn lề mề cái gì vậy! Nói chuyện điện thoại với ai mà nấu cháo lắm thế, không biết tiền điện thoại đắt lắm hả?
Trong giọng nói nồng nặc vị chua, tôi dường như còn ngửi được mùi cơm nóng thơm ngào ngạt.
Anh họ và Tô Nham thật hạnh phúc, tôi thật hâm mộ họ.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó…
Sáng sớm Tô Nham gọi điện cho tôi, cậu ấy nói sở thích lớn nhất của lão Thư là nuôi pet, biệt thự nhà ổng nuôi trên trăm con mèo và chó hoang, từ lúc ổng nhặt về, chưa từng vứt bỏ đứa nào hết. Nhiều năm như thế, chưa từng thấy ổng có bạn bè, cả ngày chỉ lăn lộn với đám cún con mèo con, lúc rảnh rỗi sẽ đi du lịch, đi câu cá. Không thân thiết với cha mẹ, không gần gũi với anh chị em, chưa từng thích một ai. Nhưng con người mà, khi sống đến ba mươi tuổi, sẽ cảm thấy cô quạnh.
Nếu như lão Thư thích một người, nhất định sẽ dẫn người đó đi get married.
Tôi cười nói, thì ra ổng là lão già nhàm chán.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, tác phẩm tôi treo trên mạng được yêu thích, biên tập của một tạp chí liên hệ với tôi, muốn tôi vẽ cho tạp chí bọn họ một bức tranh màu, tốt nhất là một bức tranh phong cảnh vẽ tay, hi vọng nó cũng sẽ mang cùng một phong cách sắc thái khến người tađược đắm mình dướiánh mặt trời ấm áp, như những tác phẩm của tôi trước kia.
Tôi gần như không chút do dự lập tức chụp bức 《Hoa》gửi cho anh ta xem, anh ta nói rất thích, có thể trực tiếp chọn dùng luôn, sẽ in trên bìa tạp chí tháng chín này, tiền nhuận bút sẽ được chuyển cho tôi khi tạp chí xuất bản. Tôi để lại thông tin cá nhân thật cho anh ta, hôm đó mãi đến nửa đêm mới ngủ được.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, sáng sớm hôm ấy tôi không nhịn được mà nói cho anh chuyện tạp chí, anh cười bảo tôi rằng, đó là một tạp chí rất có tính nghệ thuật ở trong nước lẫn ngoài nước, họ đã từng chọn dùng không ít ảnh anh chụp. Tôi chợt nhớ tới anh cũng từng học mỹ thuật, liền hỏi anh vì sao không vẽ nữa. Anh nói nhìn cuộc đời vẽ tranh của một người khác lại càng đáng giá chờ mong hơn.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, mẹ tôi vui sướng nói cho tôi, thư thông báo trúng tuyển của tôi đã được gửi đến nhà rồi, trong thư nói, cuối tháng tám phải đi đăng ký, rồi sau đó tham gia một tháng quân sự.
Tâm tình vừa mới lâng lâng bay lên của tôi, vì hai chữ quân sự cuối cùng mà lại rớt cái oạch.
Anh gọi điện tới chúc mừng tôi, rồi nói: quân sự thoải mái hơn so với đạp xe nhiều.
Tôi nghĩ cũng đúng, kiếp đạp xe khổ đau mệt mỏi như thế mà tôi còn sống qua được, quân sự xem như một trận bóng thôi.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, tôi muộn màng phát hiện thông báo trúng tuyển trên thư của tôi không phải chuyên ngành tranh sơn dầu.
Trắng đêm không ngủ…
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, mẹ tôi và anh đều nói, khoa anime rất tốt mà.
Tôi nhớ tới rất nhiều phim hoạt hình…
Quyết định chấp nhận nó rồi, anime cũng là vẽ tranh, tôi bắt đầu cảm thấy chờ mong.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, tôi trở về nhà sớm vài ngày, ông ngoại muốn gặp tôi.
Ông ngoại tôi vẫn mang dáng vẻ nghiêm túc như mọi khi, còn tôi theo thói quen mà sợ sệt, lúc lơ đãng ngẩng đầu chợt phát hiện ra trong phòng sách của ông nhiều thêm một bức tranh, đó là tác phẩm phác họa của tôi trong cuộc thi mỹ thuật, 《Một ông lão – Ông ngoại của tôi》.
Tôi giật mình hỏi sao nó lại ở đây, ông ngoại cười nói: Bức tranh đẹp lắm, con chọn chuyên ngành này rất tốt.
Có lẽ cả đời này tôi chưa bao giờ từng cảm thấy kiên định như giờ phút ấy, kiên định tin tưởng rằng mặc cho tương lai xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bao giờ vứt bỏ chiếc bút vẽ.
Ông ngoại lại nghiêm túc nói với tôi rằng: Nếu tìm được người muốn kết hôn, thì con đưa về cho ông gặp, ông nhìn xem người đó có đáng tin hay không. Năm đó mẹ con khăng khăng một mực phải gả cho thằng nhóc họ Tần, lúc ấy nhẽ ra ông nên phản đối tới cùng. Một lần mềm lòng, rồi cả đời sai.
Tôi ngẩn người, cũng hiểu rõ.
Tôi…
Có lẽ sắpkết hôn.
Rời khỏi nhà ông ngoại, lòng tôi trở nên bình tĩnh thật nhiều.
Mẹ tôi trầm mặc ngồi bên cạnh, sau khi về đến nhà, mẹ mới cười nói: Sao con không nói sớm cho mẹ biết hả? Mẹ rất tức giận đó, nhưng mà thôi bỏ qua đi, hôm nay mẹ vui lắm.
Mẹ thật sự rất vui, ý cười nơi khóe mắt mãi vẫn chẳng tan.
Cho dù nụ cười in lên từng nếp nhăn, nhưng vẫn cứ vô cùng xinh đẹp như thế.
Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó…
Ông ngoại tôi, cười nói cho tôi biết, mắt nhìn người của con không tồi…
Tôi lại bắt đầu hối hận, có chút muốn trốn hôn rồi.
Tôi cảm thấy mình vẫn thật lơ ngơ như trước.
Anh đứng sau lưng tôi nói: Chưa lúc nào anh thấy em không lơ ngơ cả.
Tôi nói ngơ thì ngơ đi, cứ ngơ cả đời, vậy không cần lo chứng ngốc tuổi già nữa rồi.
Anh nặng nề nói anh quá thông minh, già không cẩn thận sẽ ngốc mất.
Tôi hào phóng nói với anh, anh mà ngốc thì em sẽ đẩy anh ra sân cùng phơi nắng.
Mẹ tôi ở trên lầu gào xuống, hai đứa ăn no đừng có làm tổ, ra ngoài tản bộ đi…
Ông ngoại tôi nghiêm túc ho khan, thanh niên ngày nay, thật chẳng có tí lãng mạn nào cả, vừa đần vừa ngốc.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ nói, trăng đêm nay sáng lắm, không bằng chúng ta ra ngoài phơi nắng đi.
Tôi xám xịt kéo anh chạy khỏi cửa…
Từng bước từng bước đạp lên ánh trăng, tựa như đang lơ lửng giữa nhữngđám mây.
Tôi hốt nhiên giật mình, kể từ ngày ấy, hình như tôi đã biến thành một viên kẹo đường mất rồi, cả người đều mềmmềm deo dẻo.
Tôi không biết rốt cuộc lòng anh đangnghĩ gì, cũng không biết trái tim mình cảm nhận ra sao.
Nhưng, tôi vẫn nắm lấy tay anh như thế, chẳng thể buông lơi.