(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 17
Hâm Lan trở thành thiếp thân nha hoàn của y,đồ trang sức mỗi ngày càng tinh mỹ hơn được đưa tới,quần áo màu sắc đa dạng,hoa văn mới lạ được xếp để trong tủ cứ tiếp tục chồng chất,son thượng đẳng,dược cao tốt nhất,mỗi ngày ba bữa cơm đều bưng lên thuốc bổ,chỉ cần đi đâu là có người tiền hô hậu ủng(có người tháp tùng),có điểm nào không khoẻ mới là lạ…Trình Dược một mực cự tuyệt phản đối,thậm chí là kháng nghị,lấy được kết quả là vào một ngày đẹp trời thậm chí hướng Cảnh Niên phát hoả,có thể Cảnh Niên trên miệng chịu thua nhưng sau đó chuyện đâu lại vào đó.
Sau trung thu,tiết trời mát mẻ,hiện tại đã là tháng mười,đêm qua một hồi mưa to,hôm nay nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống,lá cây trong vòng một đêm đều rụng hết,đưa mắt nhìn chỉ thấy sắc thu thê lương.Thời tiết như vậy,người xuất môn thể chất đơn bạc bắt đầu thay áo bông.Hôm nay,Cảnh Niên thân thể so với thường nhân vẫn rất khoẻ mạnh sáng sớm kêu lãnh, Trình Dược biết rõ tình trạng của hắn,sợ hắn chịu không nổi nên cho hắn mặc nhiều lớp áo hơn. Ninh phu nhân tự mình đưa cho Cảnh Niên một noãn lô hộ thủ(noãn lô cầm tay để ấm tay đó,cũng có thể nhét vào trong người,trước ngực để sưởi ấm),Trình Dược mặc dù cảm thấy có chút khoa trương nhưng lúc Cảnh Niên bước ra cửa vẫn là nhét vào trong ngực của hắn.Cảnh Niên cất bước đi rồi mới xoay người vào trong,một đám người liền bắt đầu hướng vào trong phòng đưa đến vài đại rương quần áo,Trình Dược cảm thấy kì quái vạn phần,trước chẳng phải nói rõ ràng cho Cảnh Niên hiểu, để cho hắn không còn đưa quần áo đến cho mình rồi sao,sao hôm tại đưa tới nữa? Kết quả bọn hạ nhân nói cho y biết :
“_Thiếu gia bảo tiểu nhân nói cho thiếu phu nhân biết,y phục mùa hè sẽ không đưa đến nữa,hiện tại tiết trời chuyển lạnh nên bắt đầu đưa đến quần áo mùa đông.”
Khó trách sáng sớm nay hắn một người khoẻ như vậy lại hô lãnh!Trình Dược thật sự là tức giận đến gân xanh nổi lên,y cảm thấy mình ngay từ đầu là bị hoa mắt,rõ ràng là một con lang đa đoan giảo hoạt lại nhìn thành con thỏ!
Một người thành thật-Trình Dược,một kẻ thương nhân thành công-Cảnh Niên,hai người đấu trí với nhau đương nhiên kết quả là Trình Dược lũ chiến lũ bại(ý là đánh trận nào thua trận đó,thất bại liên tiếp).Thế là tạo thành Trình Dược hiện tại,tóc được búi lên,cài vào nhưng đồ trang sức quý giá vô cùng,mặc lăng la tơ lụa,hoàn toàn là cách ăn mặc của một phu nhân đúng nghĩa.
Trong đám đồ trang sức Cảnh Niên đưa tới có một cái là tối khoa trương,được tạo ra bởi gần chục người thợ giỏi, mất một năm thời gian mới hoàn thành cây trâm khổng tước bằng vàng tinh mỹ tuyệt luân này.Khổng tước trong miệng ngậm lấy một hạt trân châu cực đại, tua rua rủ xuống dưới mỗi cái đính những hạt tiểu trân châu cũng tinh mỹ không kém,vũ mao phần đuôi phía sau khảm lục phỉ thuý(ngọc bích) trong suốt,này trâm cài khổng tước nhiều ít cũng nặng gần nửa cân,Trình Dược lần đầu tiên nhìn thấy ngẩn người cả buổi,liền ngay cả Hâm Lan quen nhìn những thứ xa hoa cũng không khỏi giật mình.Bởi vì có khổng tước này,những đồ trang sức khác tuy cũng sang quý nhưng so ra hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng Trình Dược chưa bao giờ mang,một là sợ nó rớt,hai là ngại nó quá xinh đẹp,ba là cảm thấy nặng. Cũng may Cảnh Niên đưa tới cũng không trông cậy vào y nhất định có thể cài,chỉ cần y thoạt nhìn không thể so với chúng nha hoàn trong phủ kém hơn là tốt rồi,bởi vậy ở phương diện này không có kiên trì.
Một ngày lại qua, Ninh lão gia đúng như lời ông nói,chỉ cần Cảnh Niên ở nhà,trong phủ lúc nào cũng có các cô nương có dung mạo,phẩm giá đến làm khách,có lúc là bà con xa,có lúc là thế giao(bằng hữu hay là người có thâm giao nhiều năm),có lúc là nhân gia vãng lai sinh ý(nhà có quan hệ làm ăn vài lần), nói tóm lại loại nào cũng có,thân là thiếu chủ tử,Cảnh Niên đương nhiên phải đích thân đi đón tiếp.Trình Dược biết rõ ý định của Ninh lão gia,mỗi lần Cảnh Niên khuyên y cùng hắn ra ngoài, y đều dùng hết cách mượn cớ trì hoãn,chỉ là,một người chờ đợi trong lúc đó luôn vô cùng uất ức.Có một lần Trình Dược buồn bực một mình liền đến trong sân bên cạnh Cảnh Niên hiên dạo chơi,trong sân có một khoảng lớn phong thụ,hiện tại đang đúng mùa,liếc nhìn liền có thể thấy phong diệp như hoả,thật là đồ sộ huyết lệ,không khéo chính là đụng phải Cảnh Niên mang theo một nữ tử đi ở trong viện,Trình Dược vừa muốn xoay người rời đi,Cảnh Niên đã nhìn thấy y.
“_Vi nhi!”
Cảnh Niên lúc đó làm cho Trình Dược đi không được chỉ có thể xoay người nhìn Cảnh Niên đang hướng y chạy lại.Nhìn về phía nữ tử vẫn đang đứng chỗ cũ,trang sức đơn giản mà khác biệt,vừa vặn đem nàng khí chất trời sinh thiên lệ càng đẹp hơn vài phần.Sau Cảnh Niên kéo lấy Trình Dược cùng người nữ tử kia giới thiệu,đợi Cảnh Niên nói đến Trình Dược là thê tử của hắn thì người này thấy Trình Dược bả vai cao không khỏi nhìn y vài lần,kì quái Cảnh Niên như vậy một cái tuấn dật phi phàm nam tử sao lại lấy một người cao lớn như thế,lại là một nữ nhân không có vài phần tư sắc.
“_Vi nhi,đây là nữ nhân của Quách bá bá, bằng hữu của cha, gọi Quách Tường.Hôm nay thay mặt phụ thân đến thăm cha,cha bảo ta bồi nàng,bởi vì hôm nay sắc phong hoả hồng liền cùng nàng đến đây đi dạo.”
Trình Dược cười nhạt một tiếng,nói :
“_Vậy các ngươi đi dạo,ta trở về a.”
“_Vi nhi,ngươi thường xuyên không đi ra ngoài,khó có được đi ra lần đầu tiên,cùng chúng cùng đi đi.”
Cảnh Niên khó được thấy y đi ra ngoài lần đầu tiên,cũng không có ý định cứ như vậy để cho y trở về, thế là không khỏi phân trần giữ chặt tay y, cùng Quách Tường đi dạo chung quanh.
Lúc đầu,Cảnh Niên còn nịnh nọt y, cái gì cũng đều kéo y nhìn ngược lại xem nhẹ thân là khách Quách Tường,nhưng Trình Dược từ trước đến nay ít nói,lại không biết chữ,càng không hiểu những việc phong hoa thưởng nguyệt này,dần dần,Cảnh Niên cùng xuất thân phú hộ nhân gia,lại có vài phần nói chuyện có duyên-Quách Tường bắt đầu nói chuyện với nhau. Trình Dược ở tại một bên xem, giống như một người ngoài đứng xem,ngắm Cảnh Niên chậm rãi mà nói, nhìn Quách Tường xảo tiếu xinh đẹp,kim đồng ngọc nữ,quả nhiên mới là trời sinh một đôi.Thừa dịp hai người trò chuyện với nhau vui vẻ,Trình Dược xoay người lặng lẽ rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});