Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Chương 49: Chương 49: Em mỉm cười




Edit: Shion | Beta: Aimee Mae

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, hơi nóng tuôn ra ngoài. Thẩm Miên xuất hiện giữa sương mù, anh đi thẳng về phía trước, trong phòng khách chất đầy thùng lớn thùng bé. 

Thẩm Miên tắm xong không đeo kính, tầm mắt mơ hồ, lập tức đụng phải một cái thùng. Anh buồn bực đá nó ra xa rồi ngã xuống ghế sô pha.

Máy vi tính đặt ở một góc, lóe sáng.

Trên màn hình hiển thị diễn đàn của đại học Lung Thành, nội dung bài đăng đưa tin về sự xuất hiện của nhân vật làm mưa làm gió nhất Lung đại, Dung Duyệt. Bắt nguồn từ việc có ai đó chụp được ảnh Dung Duyệt đi trên sân trường. Sau đó, dưới bài đăng lần lượt có thêm những người khác tung ảnh Dung Duyệt xuất hiện ở nhiều nơi trong Lung đại.

Đám sinh viên vô cùng kích động, sôi nổi đăng nhập liếm nhan. Tân sinh viên không biết, cứ tưởng là tiểu thịt tươi ở đâu tới Lung đại tham quan, đám còn lại tranh nhau phổ cập kiến thức, thổi Dung Duyệt lên tận mây xanh.

Thẩm Miên kéo xuống dưới, còn có rất nhiều bài viết liên quan đến Dung Duyệt.

Anh ấn vào, thỉnh thoảng thấy Dung Duyệt đứng cùng vài người bạn, thỉnh thoảng lại xuất hiện cùng một thiếu nữ cao gầy ở phòng game.

“Tin hot: Câu chuyện tình yêu giữa mỹ nam trăm năm có một của Lung đại và con gái hiệu trưởng.” Tiêu đề bài viết được phóng đại, chủ thớt còn để một tấm ảnh đại diện rất đê tiện.

Xem xong Thẩm Miên càng cảm thấy buồn bực.

Nội dung bài viết lẫn bình luận chỉ chăm chăm xoay quanh cuộc sống của Dung Duyệt.

“Tưởng Dung Duyệt thích Lăng Tiêu? Từ năm nhất tui đã thấy bọn họ như hình với bóng, sau khi tốt nghiệp Dung Duyệt dọn ra ngoài ở, có người thấy Lăng Tiêu ngủ lại nhà cậu ta.”

“Ơ, không phải Dung Duyệt có đối tượng hẹn hò ở ngoài trường à? Có lần tôi thấy anh ta lái một chiếc xe hạng sang tới đón Dung Duyệt, là một “đại soái ca” siêu cấp đẹp trai.”

“Dung Duyệt hẹn hò với con gái hiệu trưởng hình như chỉ để leo lên đài phát thanh Lung Thành, tên này rất đáng sợ. Hơn nữa, con gái hiệu trưởng sau đó phát hiện cuộc sống của hắn rất hỗn loạn, hai người quen nhau hai tháng thì chia tay!”

Thẩm Miên đóng bài viết, lại lần nữa ngã lên ghế sô pha.

Trên mặt bàn đặt hai chiếc điện thoại di động. Lúc anh định cầm một trong số chúng thì chiếc bên cạnh vang lên, Thẩm Miên vội vàng nhấc máy.

“Bà nội.” Thẩm Miên lên tiếng, hoàn toàn thu hồi vẻ lạnh lùng, xua đuổi khi ở trường.

“Miên Miên à, bà có một việc muốn nhờ con.” Bà Hạ cực kỳ cởi mở.

“Chuyện gì vậy ạ?” Thẩm Miên nhấc ly nước trên bàn.

“Không phải Lưu Dư đã cho con căn hộ gần Lung đại để con không phải đi làm quá xa sao?”

Thẩm Miên uống một ngụm nước. Đúng vậy, hơn nữa đến bây giờ anh vẫn chưa dọn dẹp, cả căn phòng trông chẳng khác gì ổ chó.

“Bà có một người bạn nhỏ muốn nhờ con giúp đỡ.”

“Con không thích bị người khác quấy rầy.” Thẩm Miên cự tuyệt.

“Là Dung Duyệt.”

“Phụt!” Thẩm Miên phun nước. 

“Là thế này, nhà trọ của Dung Duyệt sắp đến hạn trả phòng, thằng bé không tìm được chỗ ở. Nếu có thể bà muốn con thu nhận Dung Duyệt một thời gian.”

Thẩm Miên im lặng một hồi.

“Không phải con vẫn luôn hỏi thăm tình hình của Dung Duyệt với bà sao, bà còn tưởng con sẽ đồng ý chiếu cố thằng bé một đoạn thời gian.” Bà Hà tựa hồ đã nhận ra anh đang bối rối, sau đó nói: “Nếu không tiện thì thôi vậy.”

Thẩm Miên trầm mặc một lúc mới đáp một chữ “Dạ.”

Bà Hạ nhận được câu trả lời của anh liền đổi đề tài, sau khi trò chuyện một hồi, Thẩm Miên cúp máy.

Không còn tiếng động, cả căn phòng lớn đến đáng sợ lập tức yên tĩnh như chết.

Thẩm Miên nhấc chiếc điện thoại khác, chiếc di động này rõ ràng đã rất cũ kỹ, anh vuốt màn hình liền mở ra tin nhắn.

Dung Duyệt: Khi nào anh về?

Dung Duyệt: Em sẽ chờ anh.

Dung Duyệt: Em sai rồi, em không bao giờ làm như thế nữa.



Thẩm Miên đọc lại từng tin nhắn. Tin nhắn cuối cùng của Dung Duyệt đã dừng cách đây hai năm.

Dung Duyệt: Chú ý giữ sức khỏe.

Chú ý giữ sức khỏe.

Thẩm Miên siết chặt điện thoại di động.

Có một số việc không phải mình cảm thấy đúng mới làm, thậm chí có một số việc mình làm nhưng không biết có đúng hay không.

Trong chiếc điện thoại này của Thẩm Miên, Dung Duyệt và một thư mục nữa được anh ghim lên đầu. Trên trang trò chuyện với Dung Duyệt, chỉ có tin nhắn gửi đến của đứa nhỏ. Còn trong thư mục kia, ngược lại chỉ có tin nhắn gửi đi của Thẩm Miên.

Mỗi khoảng thời gian, hai giao diện đều có tin nhắn tương ứng.

Dung Duyệt: Em rất nhớ anh.

Thẩm Miên: Anh cũng rất nhớ em.

Ngày hôm sau, Thẩm Miên đá văng từng cái thùng, chật vật lên đường đi làm.

Chỉ là anh không ngờ lại tình cờ gặp người quen.

“Học trưởng!” Lăng Tiêu kẹp một quyển sách, thấy Thẩm Miên ở cách đó không xa, cười hớn hở chạy tới.

Thẩm Miên vừa trông thấy Lăng Tiêu liền nhớ đến bài phân tích mối quan hệ giữa Dung Duyệt và cậu ta, sắc mặt càng thêm tồi tệ.

“Học trưởng! Đã lâu không gặp!” Lăng Tiêu thấy anh không hề có gì khác thường. “Ở nước Anh thế nào ạ?”

Thẩm Miên mỉm cười khách khí lại xa cách: “Cũng được.”

Lăng Tiêu cảm nhận được thái độ của anh, ngượng ngùng gãi đầu. Cậu vốn định chào hỏi xong rồi đi, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định hỏi: “Bây giờ Dung Duyệt đang ở nhà anh à?”

Sắc mặt Thẩm Miên cứng đờ: “Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Ngày đó em nghe Dung Duyệt gọi điện về nhà thông báo tình hình, nói mình đang tìm phòng trọ. Bà Hạ cũng ở đó, bà nói sẽ hỏi xem anh có thể chiếu cố Dung Duyệt một thời gian được không.”

Thẩm Miên định trả lời, xin lỗi anh không đồng ý.

Nhưng Lăng Tiêu không đợi anh đáp đã nói: “Có học trưởng chăm sóc Dung Duyệt em yên tâm rồi. Anh biết đấy, tên đó vừa không có vị giác, vừa không có cảm giác đau, còn rất nhiều bệnh. Ném cậu ta một mình một giây thì toi mạng, chính cậu ta còn không cảm nhận được.”

Lăng Tiêu phát hiện sau khi mình nói xong, Thẩm Miên trợn tròn mắt, miệng hơi mở, dáng vẻ cực kỳ kinh ngạc.

“Cậu nói gì?” Thẩm Miên nghe thấy giọng nói của mình vang vọng trong đầu, mỗi một chữ là một cây gậy đập xuống đầu anh.

Lăng Tiêu lúng túng. “Dung Duyệt cũng không phiền phức lắm đâu. Anh cho cậu ta chút đồ ăn là được. Có ngon hay không cũng không sao, dù sao cũng không nếm được mùi vị.”

“Bây giờ Dung Duyệt đang ở đâu?” Thẩm Miên sốt ruột ngắt lời.

Lăng Tiêu há hốc miệng. “Hôm nay mợ em về nên sáng sớm Dung Duyệt đã thu dọn hành lý rời đi, anh chưa liên lạc với cậu ta sao?”

“Gọi điện đi!” Thẩm Miên không nhịn được cất cao giọng.

Lăng Tiêu bị anh dọa sợ, lập tức rút điện thoại bấm số Dung Duyệt. “Dung Duyệt, cậu đang ở đâu?”

Thẩm Miên vừa thấy Lăng Tiêu kết nối cuộc gọi, lập tức vươn tay mở loa ngoài. Động tác của anh vừa kết thúc, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nói lười biếng chậm rãi.

“Tôi đang ở quán cà phê trong trung tâm thương mại.”

Thẩm Miên vừa nghe thấy thanh âm này, cả người như bị ném lên chín tầng mây. Dù qua bao nhiêu năm, anh vẫn cảm thấy giọng nói của Dung Duyệt là thanh âm hay nhất thế giới. Dịu dàng, trong sáng, như khoảnh khắc mặt trăng lao ra khỏi mây.

“Cậu không đến nhà Thẩm học trưởng à?” Lăng Tiêu vừa hỏi vừa liếc nhìn Thẩm Miên.

Bên kia điện thoại, Dung Duyệt cười khẽ. “Tôi định tìm phú bà mang mình về nhà.”

“Nói hươu nói vượn!” Thẩm Miên không nhịn được mắng.

Dung Duyệt hiển nhiên cũng nhận ra đây là giọng của ai, tức khắc im lặng.

Thẩm Miên nóng ruột hỏi: “Bây giờ em…”

“Tút, tút, tút.” Không đợi anh nói hết đã cúp máy.

Lăng Tiêu vô cùng bất lực. “Cậu ta nói trung tâm thương mại chắc là bên quảng trường Thời Đại.”

Thẩm Miên sải bước chạy về phía cổng trường.

Trong quán cà phê yên tĩnh, một con chó ngậm một quả bóng, vui sướng chạy đến bên chủ nhân của mình.

Dung Duyệt nhận món quà của nó, tao nhã uống một ly cà phê đắng. Lúc gọi món, nhân viên phục vụ còn nhắc Dung Duyệt nhớ thêm đường vì cà phê của bọn họ nổi tiếng rất đắng. Nhưng với hắn không quan trọng, dù sao cũng chẳng khác gì nước sôi.

Uống xong cà phê, Dung Duyệt nhìn lướt qua màn hình điện thoại đen sì đặt trên mặt bàn.

“Twinkie.”

Con chó ngốc nghếch vừa nghe thấy chủ nhân gọi tên mình lập tức ngồi xuống, le lưỡi.

Mỗi lần gọi tên nó, Dung Duyệt đều muốn hát bài hát này.

When the blazing sun is gone

(Khi vầng dương sáng chói vụt tắt)

When he nothing shines upon

(Thì ánh mặt trời sẽ không còn soi sáng nữa)

Then you show your little light

(Đó là lúc cậu vươn mình với ánh sáng nhỏ nhoi)

Twinkle, twinkle, all the night

(Lấp lánh, lấp lánh suốt đêm dài.)

Lúc Dung Duyệt định bế Twinkle, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt. Trên con đường ngoài cửa sổ, Thẩm Miên hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó bất ngờ không kịp chuẩn bị mà bắt gặp ánh mắt của Dung Duyệt. Anh lập tức chạy sang, dùng ưu thế cao ráo nhìn xuống đối phương, hung ác gõ cửa kính.

Dung Duyệt cười tủm tỉm nhìn anh.

Thẩm Miên sửng sốt, tức khắc chạy đi.

Twinkle nhảy vào lòng chủ nhân, dùng đuôi cọ cọ cánh tay hắn.

“Em ở đây làm gì!” Thẩm Miên từ ngoài cửa chạy vào, vừa thấy Dung Duyệt đã quát.

Dung Duyệt không giận, chậm rãi gọi: “Thầy Thẩm.”

Thẩm Miên cứ thế khựng lại.

Anh không ngờ lần hội ngộ tiếp theo của bọn họ lại trong tình huống này. Sau khi bình tĩnh, Thẩm Miên không nói được gì.

Trong lúc Thẩm Miên cảm thấy bầu không khí trở nên xấu hổ, một mỹ nữ mặc áo lông thú chạy đến. Cô đẩy Thẩm Miên ra, vội vã hỏi Dung Duyệt: “Anh đẹp trai, vừa rồi anh nói mình không tìm được chỗ đặt chân sao?”

“Đúng vậy.” Dung Duyệt thành thật trả lời.

“Em sẽ cung cấp chỗ ở cho anh, theo em về nhà đi!” Cô gái hào hứng nói.

Dung Duyệt trả lời: “Tôi sẽ không ngủ chung với người khác.”

“Em cho anh phòng riêng.”

“Tiền thuê một tháng là bao nhiêu?” Hắn nói: “Đắt quá tôi không trả nổi.”

“Miễn phí!”

Thẩm Miên kịp thời ngăn cuộc nói chuyện của bọn họ. “Tiểu thư, cô còn như vậy tôi sẽ báo công an, nói cô dụ dỗ trẻ vị thành niên.”

“Trẻ vị thành niên?” Mỹ nữ nghẹn họng nhìn trân trối.

Dung Duyệt xua tay, biểu thị phủ nhận.

“Đi theo anh.” Thẩm Miên quát.

Dung Duyệt nghe thấy chỉ thị của anh, lập tức đeo balo lên lưng, bế Twinkle, kéo vali đuổi theo bước chân Thẩm Miên.

Đi tới cửa, Thẩm Miên không thấy người đâu, tức khắc quay lại tìm. “Em đi đâu đấy?”

Dung Duyệt trả lời: “Em chưa thanh toán.”

Thẩm Miên trước hắn một bước, bất lực đi tới quầy thu ngân, giúp Dung Duyệt trả tiền cà phê.

Thẩm Miên tiếp tục tiến về phía trước, đi được mấy bước lại phát hiện phía sau vẫn không có người đuổi theo. Anh quay đầu, Dung Duyệt đi tới cửa, vali bị kẹt, hắn không cách nào rút ra được. Thẩm Miên thở dài, quay trở về lần hai, xách vali ra giúp hắn.

Bên ngoài, trời xanh mây trắng, gió nhẹ phơ phất.

Thẩm Miên cảm thấy Dung Duyệt ít nhất phải hỏi mình tới đây tìm hắn làm gì. Nhưng Dung Duyệt đứng trước mặt anh, giống hệt ngày trước, ngẩng đầu nhìn Thẩm Miên, im lặng không nói.

Em mỉm cười, không nói gì. Nhưng anh cảm thấy mình đã chờ đợi điều này rất lâu — Tagore.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.