Sau này, Thẩm Miên nhớ lại quá trình yêu đương dài đằng đẵng của mình và Dung Duyệt, hồi còn trẻ mọi chuyện dường như chẳng được suôn sẻ. Mỗi khi Thẩm Miên có một chút manh mối, cuộc đời anh sẽ luôn xuất hiện vài biến cố, mà những việc đó khiến anh không thể không dời tâm tư khỏi chuyện yêu đương. Cho nên, để hiểu rõ tình cảm của mình, Thẩm Miên mất rất nhiều thời gian, còn tiểu quỷ Dung Duyệt đáng ghét nghĩ thế nào anh chưa từng hỏi. Thế nhưng với Thẩm Miên, tình cảm khi ấy như ngắm hoa trong sương. Không rõ lắm, nhưng vẫn thấp thoáng nhìn thấy. Dù muốn lừa gạt bản thân không thấy gì cả, đó vẫn là một lời nói dối.
Trên đời này, người dễ gạt nhất chính là bản thân, người khó lừa nhất cũng là chính mình.
Vào lúc đó Thẩm Miên đã không có cách nào xem nhẹ sự đặc biệt của đứa nhỏ ấy với bản thân mình.
Tuy nói ra có chút tự đại, nhưng Thẩm Miên tự nhận mình quả thực thông minh vượt trội, cũng không phải cái gì Lăng Đầu Thanh*. Những lần đó không phải hôn môi đều là thủ đoạn nhỏ lừa đứa nhóc vui vẻ, anh tội gì vì từng cái hôn trán, hôn má mà tim đập thình thịch, miên man suy nghĩ đến nửa đêm.
Chuyện đã qua, sau khi lớn lên nói ra có thể vân đạm phong kinh, nhưng vào lúc đó, Thẩm Miên thực sự đã vì nó mà ở trên giường lăn lộn cả đêm không ngủ.
Lăng Đầu Thanh: nói về người làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình, nội dung,... của sự việc đã hành động mù quáng.
Ngày hôm sau, Thẩm Miên mang cặp mắt thâm quầng, tranh thủ buổi chiều tan học, nhàn nhã lang thang trên bãi tập. Ngoại trừ lớp mười hai, tất cả học sinh đã có thể về nhà, trong trường dần dần chỉ còn vài gương mặt thân quen.
Mặc dù hơi tịch mịch, nhưng bọn họ chính là những chiến sĩ sẵn sàng xông pha, chuẩn bị xong mũ giáp, cầm chắc lưỡi đao, chờ đợi chiến đấu với kẻ thù hùng mạnh trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Bọn họ chí khí ngút trời, cuốn theo niềm kiêu hãnh của học trò, gấp rút, không hề sợ hãi.
Thầy cô nghe vậy, đập quyển sách xuống bàn: “Anh chị đúng là một đám gà rù! Không chịu rèn luyện thân thể, cẩn thận trước khi thi đại học chưa gì đã sụp đổ.”
Thầy cô quá cường thế, bọn họ không thể không ra sân chạy hai vòng mỗi ngày.
Hôm nay, Thẩm Miên rất rất mệt, thế nhưng anh vẫn chạy nhiều hơn người khác, sau đó mồ hôi đầm đìa đi bộ trên bãi tập.
Ngay khi mắt bị hàm lượng muối quá nhiều trong mồ hôi kích thích, một chiếc khăn giấy nhét vào tay Thẩm Miên.
“Cảm ơn.” Thẩm Miên giơ tay lau mồ hôi không chút nghĩ ngợi, dù không biết người đưa khăn cho mình là ai.
“Ào ào” Bên tai Thẩm Miên truyền đến tiếng nước, người kia lại cho anh một chiếc khăn thấm ướt nước đá.
“Cảm ơn.” Câu cảm ơn này của Thẩm Miên phải nói chân tình thực ý hơn câu đầu tiên. Dùng khăn đã thấm qua nước đá để lau mắt tốt hơn khăn khô nhiều. Hơn nữa vận động dưới tiết trời nóng nực, có thứ gì an ủi lòng người hơn nước lạnh chứ. Thẩm Miên lau sạch mặt, cuối cùng đã có thể mở mắt, muốn nhìn rõ dáng vẻ của ân nhân.
Ân nhân của Thẩm Miên chỉ cao tới ngực anh, mái tóc đen mềm mại bay bay trong gió, dù mặc đồng phục quê mùa vẫn đẹp như một bức họa.
Dung Duyệt đưa nước khoáng trong tay cho Thẩm Miên. “Uống đi, em vừa mới mua. Ngoại trừ vừa mở để thấm khăn cho anh, em chưa dùng qua.”
Thẩm Miên kinh ngạc.
Dung Duyệt thấy anh không nhận, lẩm bẩm bồi thêm một câu: “Người anh toàn mùi mồ hôi, đừng có chạm vào em.”
“Tiểu quỷ chết tiệt!” Thẩm Miên vừa nói xong lập tức nhào qua, dây mùi mồ hôi trên người sang đứa nhỏ.
Dung Duyệt thở dài, dùng sức gỡ tay Thẩm Miên, sau đó nhét chai nước khoáng vào tay anh.
Thẩm Miên cầm bình nước, ngửa đầu, “ừng ực” uống một ngụm lớn.
Dung Duyệt ngẩng lên nhìn. Lúc Thẩm Miên uống nước, hầu kết chuyển động lên xuống. Vì quá nóng, Thẩm Miên kéo cao tay áo, có thể thấy rõ da thịt căng mịn. Tuy dáng người không cơ bắp, nhưng người chăm chỉ luyện tập nhìn vẫn khác biệt, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với những kẻ chỉ ở trong phòng đọc sách.
“Sao nhóc vẫn chưa về?” Thẩm Miên uống nước xong, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi.
Dung Duyệt nhìn anh không chớp mắt: “Ban nãy cô chủ nhiệm tìm em nói chuyện.”
“Vì chuyện thành tích hả?” Thẩm Miên đã đoán được.
“Vâng.”
“Thừa thãi, anh có thể đảm bảo không đến mấy ngày nhóc vẫn đứng đầu lớp.”
“Vâng.”
Thẩm Miên cảm thấy hai từ “Vâng” này quá có lệ, hơn nữa góc độ ngẩng đầu nhìn người cũng quá đòi mạng. Quan trọng nhất là anh luôn cảm thấy đôi mắt biết nói kia đang liều mạng khẩn cầu mình. Thẩm Miên cảm thấy khát, anh nâng chai nước, lại uống thêm một ngụm nước đá, muốn khiến mình trấn tĩnh lại. Uống xong, tim anh cũng không phiền loạn như vậy nữa, nhưng vừa cúi đầu lại bắt gặp ánh mắt của Dung Duyệt. “Không được nhìn anh chằm chằm như thế.” Thẩm Miên hung dữ uy hiếp nói.
Dung Duyệt mỉm cười, sau đó cúi đầu.
Quá vâng lời, Thẩm Miên cũng cảm thấy không tốt cho tim mình.
“Nhóc vẫn chưa về à?” Thẩm Miên muốn đuổi đứa nhỏ đi.
Dung Duyệt gật đầu. “Lát nữa, cùng anh đi hết vòng này đã.”
Ngay cả chút tủi thân Thẩm Miên cũng không muốn để đứa nhỏ phải chịu đựng, chẳng lẽ còn có thể đuổi nó sao? Vì vậy Thẩm Miên vốn định xoay người trở về phòng học lại cùng Dung Duyệt đi một vòng bãi tập.
Gió nhẹ khẽ thổi. Hoàng hôn mùa hè, ráng chiều vàng đỏ.
Thẩm Miên vừa muốn đi hết con đường này, vừa không muốn đi hết.
Đến khi hết một vòng, Dung Duyệt đeo cặp sách nói với anh: “Em đi đây.”
“Ừ.” Anh có tư cách gì nói em đừng đi.
Dung Duyệt vẫy tay, nhanh chóng rời đi. Ra tới cổng, nó trông thấy một thanh niên đẹp trai đang dựa lên cổng trường. Hoa tai của Chu Ngạn Hiến tỏa sáng lấp lánh, gót chân chống trên tường, cúi đầu nghịch điện thoại di động, phong cảnh khiến cả trai lẫn gái không nhịn được đi qua liếc mắt nhìn. Dung Duyệt liếc một cái, lập tức coi như không thấy gì, tiếp tục cất bước.
“Ê ê ê.” Chu Ngạn Hiến trông thấy phản ứng của Dung Duyệt, dở khóc dở cười, nhanh chân kéo cặp sách của nó. “Dung Duyệt, đừng lạnh lùng như vậy mà.”
Dung Duyệt thở dài, hỏi y: “Anh lại có chuyện gì?”
Chu Ngạn Hiến dùng ngón tay sờ gáy nó một cái. “Tâm trạng của anh không tốt, cùng nhau chơi game đi.”
Dung Duyệt từ chối: “Tôi là học sinh cấp hai, không thể ra vào những chỗ đó. Anh đừng rủ rê tôi.”
Chu Ngạn Hiến cười hắc hắc, sau đó nhấc cặp sách của Dung Duyệt, tiện tay tha nó đi.
Dung Duyệt biết, người này ngoài mặt cười toe toét, nhưng thực ra trong lòng đang cực kỳ khó chịu. Biểu hiện cụ thể chính là vừa đến phòng game, y lập tức chạy thẳng đến khu vực đánh đấm. Chu Ngạn Hiến đeo bao tay, tập trung ra đòn thật mạnh. Máy game vừa tiếp nhận lực tay của y lập tức hiện ra một con số kinh người. Dung Duyệt liếc Chu Ngạn Hiến một cái, sau đó ném thêm một xu vào khe nhận tiền. Chu Ngạn Hiến thấy cỗ máy khởi động, lại hung hăng đánh một quyền, lực tay không giảm.
Dung Duyệt cảm thấy y chơi trò này thật sự quá phí tiền, bèn tìm máy nhét hai xu, sau đó có thể khởi động game cho y liên tục.
Hiện tại Chu Ngạn Hiến chỉ cần một nơi có thể phát tiết, cho nên cứ như vậy, dùng mọi cách trút sạch tâm tình của mình, đến khi nhận ra xung quanh đã có người vây quanh, nhất là bên cạnh Dung Duyệt, không ít người muốn trêu ghẹo nó. Nhưng Dung Duyệt coi bọn họ như không khí, chỉ toàn tâm toàn ý theo dõi tiến trình của máy game, chờ cơ hội bỏ tiền.
“Chịp.” Chu Ngạn Hiến tức giận ném găng tay, sau đó hướng về phía xung quanh quát: “Cút!”
“Mọi người đều là bạn bè, có thể chơi với nhau mà.” Có kẻ cố ý lại gần.
Chu Ngạn Hiến nhíu mày, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xông tới đánh bay kẻ vừa lên tiếng. Người kia nhạy bén phát hiện sát khí trên người y, liếc mắt với bằng hữu, lập tức bỏ trốn mất dạng.
“Chơi tiếp không?” Dung Duyệt hỏi.
“Chơi len sợi!” Chu Ngạn Hiến nghênh ngang, nhặt cặp sách vứt dưới đất, phất tay với Dung Duyệt: “Đi.”
Dung Duyệt bỏ tiền xu còn thừa vào túi Chu Ngạn Hiến, theo y rời đi.
Trên đường, Chu Ngạn Hiến đề nghị đưa Dung Duyệt về nhà, đứa nhỏ ngoan ngoãn đi theo sau. Dọc đường, Chu Ngạn Hiến tiện tay mua hai chai nước, cho Dung Duyệt một chai, còn mình cầm một chai uống ừng ực. Dung Duyệt xách chai nước, nhưng không vặn nắp. Chu Ngạn Hiến liếc mắt nhìn, cười xấu xa: “Em cũng tâm tư thật đấy.”
Dung Duyệt không hiểu ý Chu Ngạn Hiến, nghiêng đầu mỉm cười. “Anh nói cái gì?”
Chu Ngạn Hiến uống hết chai nước, ném vào thùng rác, động tác vừa tiêu sái vừa đẹp mắt. “Hôm nay tâm trạng anh không tốt nên cố ý ở ngoài cổng chờ em, rất lâu sau đó không thấy em ra nên vào tìm.”
“Tôi bị chủ nhiệm gọi đến nói chuyện.” Dung Duyệt giải thích.
“Đúng vậy, sau đó anh chờ em ở ngoài. Thấy em ra khỏi phòng giáo viên, chẳng mấy chốc sẽ tới cổng trường nên anh đây lại ra ngoài chờ. Nhưng em vẫn không ra, anh vào xem mới phát hiện em vẫn đứng ở hành lang xem Thẩm Miên chạy bộ.”
Dung Duyệt sửng sốt. Nó quay đầu: “Hừ.”
“Sau đó em thấy Thẩm Miên sắp chạy xong, đi mua nước cho anh ta.”
Dung Duyệt nghịch chai nước, không nói chuyện.
“Thằng nhóc này.” Chu Ngạn Hiến nhéo mặt nó. “Để tán trai ngay cả nhà cũng không về.”
“Tôi không tán trai.” Dung Duyệt không thừa nhận, gạt tay y.
Chu Ngạn Hiến mồ hôi nhễ nhại, hướng về phía đứa nhỏ đòi khăn giấy. “Hành động của em không phải tán trai, chẳng nhẽ làm từ thiện sao? Anh không đành lòng đả kích mình, Thẩm Miên chẳng cần nói gì em đã tha thiết tặng khăn tay, tặng nước cho anh ta. Còn anh đây đứng ngay bên cạnh, không yêu cầu em cũng chẳng quan tâm anh một chút.”
Dung Duyệt đưa một bọc giấy ăn trong balo cho y, thản nhiên nói: “Anh ở chỗ cha nuôi bị tổn thương! Đừng tìm tôi phát tiết mấy thứ này.”
“Hừ.” Chu Ngạn Hiến tức giận.
“Hơn nữa tôi không tán trai.” Dung Duyệt sửa lời y.
“Anh biết, em chỉ đang làm từ thiện thôi ha.” Chu Ngạn Hiến ngắt lời nó.
Dung Duyệt thấy thái độ của y, cười một cái: “Tôi đang quyến rũ anh ấy.”
Chu Ngạn Hiến: “...” Vậy thì khác nhau chỗ nào?
“Lựa chọn là ở Thẩm Miên, tôi chỉ đang dẫn dắt anh ấy đưa ra lựa chọn mà thôi.” Dung Duyệt vuốt mái tóc dài của mình, khuôn mặt tinh xảo ẩn trong bóng tối. Nó như ác ma xuất hiện từ nơi sâu nhất của vực thẳm, đang trình bày mưu kế của mình, bóp méo giá trị quan của nhân gian. “Ác ma sẽ không đưa ra lựa chọn giúp nhân loại, chỉ thì thầm bên tai, hướng dẫn họ đưa ra lựa chọn. Muốn thế nào là chuyện của anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu quyết định của Thẩm Miên.”
Dung Duyệt mỉm cười, dường như không biết mình đang nói chuyện đáng sợ đến nhường nào. “Bây giờ anh dẫn dắt người kia thất bại, nên mới tìm tôi trút giận!”
Chu Ngạn Hiến cảm thấy cổ họng khô khốc, rút chai nước trong tay Dung Duyệt. Sau khi uống một ngụm, y mới dám nhìn Dung Duyệt, nói: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
Dung Duyệt: “Tôi biết.”
Bất luận phần tình cảm này là gì.
Tôi đều muốn có được anh ấy.