Thẩm Miên không để ý đến ánh mắt đầy kinh ngạc của đám bạn học, anh kéo ghế, gần như hoảng loạn chạy ra ngoài. Vì quá thất kinh nên lúc chạy tới cửa, mũi chân anh va một phát vào cánh cửa sắt cứng rắn, một chân mất đi tri giác.
Diệp Kình vội vã đuổi theo: “Lúc trực nhật về tôi nghe nói ba Dung Duyệt đến tìm người. Trước đó, chủ nhiệm lớp thằng bé phát hiện nó không đi học nên gọi điện thoại cho chú. Sau đó chú ấy cũng phát hiện Dung Duyệt không ở nhà bèn chạy tới tìm người!”
Thẩm Miên lập tức chạy sang khối sơ trung. Anh vào phòng giáo viên liền thấy tất cả mọi người đang ồn ào bàn tán, trong miệng bọn họ không ngừng xuất hiện tên Dung Duyệt.
“Đúng vậy, lớp 7 trường trung học Lung Cảnh có học sinh mất tích trên đường đi học.” Chủ nhiệm lớp Dung Duyệt - Cốc Vũ Hội - đang liên lạc với cảnh sát.
Dung Hoài ngồi trước mặt cô, ôm đầu, tuyệt vọng đến mức không thể tiếp tục suy nghĩ.
“Chú!” Thẩm Miên tức khắc chạy tới.
Dung Hoài bị anh lung lay, lúc này mới hoàn hồn: “Thẩm Miên.”
Thẩm Miên nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Thực ra chi tiết Dung Hoài có thể nắm được cũng không khác với những gì Diệp Kình kể cho lắm. Trong giờ làm việc, Dung Hoài nhận được điện thoại của Cốc Vũ Hội, cô nói muộn rồi nhưng Dung Duyệt vẫn chưa đến lớp, hỏi hắn có phải thân thể Dung Duyệt khó chịu muốn xin nghỉ không? Dung Hoài hoảng sợ, hắn lập tức dọc theo con đường đến trường của Dung Duyệt đi một lượt nhưng không thấy đứa nhỏ, chỉ tìm được chiếc xe đạp của Dung Duyệt đang nằm lăn lóc trên lối rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, bọn họ tức khắc cho người đi kiểm tra camera giám sát, nhưng camera trong ngõ đã bị hỏng mấy hôm trước nên không quay được bất cứ điều gì.
Dung Hoài theo cảnh sát chạy lên chạy xuống, qua rất lâu mới phát hiện Thẩm Miên vẫn luôn trông chừng bên cạnh mình.
“Thẩm Miên, con về trước đi, con còn phải đi học mà.” Vẻ mặt Dung Hoài mệt mỏi, vỗ vỗ bả vai Thẩm Miên.
Thẩm Miên lắc đầu. Từ khi anh nghe được tin Dung Duyệt mất tích, trong lòng hoàn toàn bị chuyện này chiếm giữ, đừng nói đến đi học, chỉ ngồi yên thôi cũng đã rất khó khăn.
Hai người bọn họ một mực đi theo. Lúc cảnh sát điều tra khu vực xung quanh, phát hiện một chiếc xe ô tô dừng trong ngõ, lập tức liên hệ với chủ xe muốn xem camera hành trình. Dung Hoài và Thẩm Miên an vị chờ ở đồn cảnh sát.
Tay Dung Hoài run lẩy bẩy. “Chú không thể mất Tiểu Duyệt, chú đã mất Tinh Tinh, không thể đánh mất cả Tiểu Duyệt.” Hắn như già đi mười mấy tuổi.
Thẩm Miên vừa nghĩ đến việc trên thế giới này sẽ không còn một người tên Dung Duyệt, trái tim anh tựa như bị ai đó siết chặt rồi thô bạo dứt ra khỏi thân thể. Đau đớn, kinh hoàng, tuyệt vọng cùng các loại cảm xúc sợ hãi nhất của loài người thi nhau kéo đến. Đây là chuyện đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng dù sốt ruột đến mấy anh cũng đành bất lực, trong chuyện này anh chẳng thể làm được bất cứ điều gì, chỉ có thể đi qua đi lại, mong cảnh sát sớm tìm ra manh mối.
“Camera trích xuất được rồi!”
Vừa nghe thấy tiếng cảnh sát, Thẩm Miên và Dung Hoài cùng nhau chạy tới.
Màn hình giám sát không rõ ràng lắm, chỉ thấy xe đạp của Dung Duyệt chạy qua, trong lúc nó thả chậm tốc độ xe ở giao lộ, một người đàn ông cường tráng bất ngờ lao tới, gã kéo đứa nhỏ xuống xe đạp, ngã trên mặt đất. Dung Duyệt muốn phản kháng nhưng xung quanh lại xuất hiện thêm ba người, bọn họ tiến lên, đánh nó ngất xỉu, rồi vác lên một chiếc xe ô tô, bỏ chạy.
Cuối video chỉ còn chiếc xe đạp trên mặt đất, bánh xe quay tròn.
Sắc mặt của Thẩm Miên lẫn Dung Hoài lập tức trở nên tái nhợt.
A, không được, mình muốn chết.
Mỗi lần đám người trong video ra tay với Dung Duyệt, Thẩm Miên đều đau lòng muốn chết.
Hai mắt Dung Hoài như sắp sửa nứt ra.
Khuôn mặt của bốn kẻ bắt cóc đều đã bị quay lại, cảnh sát lập tức hành động, đến ngày thứ hai đã bắt được bọn chúng.
Lúc nhìn thấy bọn họ, Thẩm Miên không khống chế được phẫn nộ. Anh tiến lên túm áo một người, hung hăng vung nắm đấm về phía gã. Người nọ sững sờ, sau đó cũng muốn đấm lại anh, cảnh sát tiến lên kéo bọn ra. Trong lúc ẩu đả, mắt kính của Thẩm Miên rơi xuống đất. Không còn thấu kính trong suốt che giấu, ánh mắt oán hận kia đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.
“Tại sao bọn mày lại bắt cóc con trai tao!” Dung Hoài rống to.
“Chúng tôi sẽ xử lý.” Cảnh sát ngay lập tức tách bọn họ ra.
Thẩm Miên vẫn muốn đánh người, vì tâm trạng anh quá mức bất ổn, đến cả Dung Hoài cũng không nhịn được kéo anh, trong lúc hỗn loạn còn giúp anh nhặt mắt kính đã vỡ nát.
Cảnh sát nhanh chóng thẩm tra được kết quả.
“Bọn họ đã nhận tội, nói đây là người phụ nữ đã thuê bọn họ làm chuyện này.” Cảnh sát lấy ra một tấm hình.
Hai người nhìn thấy khuôn mặt trong ảnh, sắc mặt càng thêm tồi tệ.
Bóng tối bao trùm.
Lúc Dung Duyệt tỉnh lại, nó cảm thấy đau nhức khắp mình mẩy. Đứa nhỏ muốn chuyển động nhưng không thể động đậy. Đến khi ý thức hơi thanh tỉnh, Dung Duyệt mới phát hiện mình đang bị trói ở trên một chiếc ghế, trên mắt cũng bị một tấm vải đen che kín.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Dung Duyệt bắt đầu nhớ lại. Sáng nay, lúc nó đi qua một con hẻm nhỏ liền bị một kẻ to gấp đôi mình kéo xuống xe đạp, sau đó lại bị một kẻ khác đánh mạnh vào đầu rồi dùng một chiếc khăn tay bịt mũi, trong nháy mắt, nó đã hôn mê bất tỉnh.
Mà bây giờ tỉnh lại, cái gì nó cũng không biết.
Dung Duyệt trầm mặc, yên lặng hít thở.
Nó an tĩnh ngẩn người. Một ngọn gió thổi qua, mùi nước hoa chui vào trong mũi nó.
Một mùi hương gay mũi.
Dung Duyệt vẫn không lên tiếng.
Một lát sau, không gian rốt cuộc cũng có âm thanh. Tiếng bước chân đi lại rất bình ổn, dừng trước mặt nó. Nội tâm Dung Duyệt không hề gợn sóng, sau đó, gò má mát lạnh, một bàn tay đang sờ lên khuôn mặt nó. Cách vuốt ve của người nọ vô cùng quỷ dị, mới đầu còn nhẹ nhàng, dần dần lực tay trở nên thô bạo, hận không thể cào nát mặt Dung Duyệt.
“A.” Cho dù không sợ, nhưng đau đớn trên thân thể lại không cách nào ngăn cản.
Dung Duyệt vừa lên tiếng, người đó liền biết nó đã tỉnh, lập tức buông tay.
Không gian lại quay về tĩnh mịch.
Dung Duyệt biết người này là ai.
Chỉ là ả im lặng, Dung Duyệt cũng không nói chuyện.
Không nhìn thấy ánh sáng, không nhìn thấy thời gian, Dung Duyệt cũng không biết mình đã ở đây bao lâu.
Tuy pháo đài tinh thần của Dung Duyệt mạnh mẽ không thể phá hủy, nhưng thể xác của nó vẫn chỉ là một cậu bé bình thường. Đối phương bắt nó ngồi im, không cởi trói cho nó nghỉ ngơi, cũng không cho nó đồ ăn. Dung Duyệt thậm chí không nhìn thấy gì, không biết bây giờ là mấy giờ, cho nên cơ thể đã phớt lờ ý chí của nó, phát ra âm thanh thống khổ.
“Tao còn tưởng mày là con rối.” Người đàn bà cười lạnh. “Thì ra không phải.”
Dung Duyệt gọi tên ả: “Hà Vân.”
Hà Vân đi lấy gì đó, nhét vào miệng Dung Duyệt một cách thô bạo. Đó là chocolate, Dung Duyệt đói đến cực độ chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt xuống, thế nhưng chocolate rất khô, ăn xong rất muốn uống nước, nhưng Hà Vân không nghĩ nhiều đến thế.
Trong bóng tối, lỗ tai Dung Duyệt nhạy bén dị thường. Nó nghe thấy tiếng ghế di chuyển, có người ngồi đối diện với nó. “Lần đầu tiên gặp Dung Hoài, anh ấy đối với tao rất dịu dàng.”
Dung Duyệt không muốn đả kích ả. Ba của nó đối với ai cũng dịu dàng.
“Tính khí của tao không tốt, nhưng anh ấy luôn dễ dàng tha thứ. Mặc dù tao từng nghĩ liệu có phải vì tao là con gái của cấp trên nên anh ấy mới như vậy. Nhưng trên thế giới này không có ai ấm áp hơn Dung Hoài.”
“Cho nên tao cảm thấy mình đặc biệt.”
“Đến khi tao nhìn thấy mẹ mày.”
“Nhưng mẹ mày là bệnh nhân tâm thần. Dung Hoài yêu cô ta, cũng sợ cô ta. Khi cô ta còn sống tao có thể hiểu được, nhưng bây giờ cô ta đã chết. Mày nói xem, sao tao và anh ấy lại không thể ở bên nhau?”
Dung Duyệt mặc ả điên điên khùng khùng, vẫn im lặng không trả lời. Hà Vân thấy bộ dạng này của nó bèn nổi giận. Ả xông lên hung hăng túm tóc nó. Dung Duyệt cảm thấy da đầu mình đang bị kéo căng. “Nói!”
Dung Duyệt vẫn trầm mặc.
Hà Vân không nhịn được nữa. Ả đá Dung Duyệt ngã xuống đất, sau đó vừa đấm vừa đá lên người đứa nhỏ.
Đau đớn ập tới. Tuy Dung Duyệt đã nghĩ hết cách để khiến mình trở nên tê liệt, nhưng vẫn không nhịn được kêu lên.
“Tao bảo mày nói!” Ả cực kỳ tức giận.
Ả nhất định phải bắt nó nói chuyện, Dung Duyệt đành mở miệng: “Tôi từng có một giấc mơ.”
Động tác của Hà Vân ngừng lại.
Dung Duyệt bị trói trên ghế, toàn thân không thể động đậy. “Ở trong mơ, tôi là một cô bé, tôi có hai người bạn thân, chúng tôi tốt đẹp lại đơn thuần. Thế nhưng thời gian đã chia cách chúng tôi, sau khi lớn lên, chúng tôi cuối cùng đã có thể lựa chọn số phận của mình, vì vậy chúng tôi hẹn nhau ở một thành phố xa lạ. Nhưng vừa gặp mặt, tôi liền phát hiện, trong chúng tôi đã có một người thay đổi. Cô ấy không còn tốt đẹp như thuở nhỏ, trở nên mưu mô và thấp kém. Tôi rất sợ, cũng rất kháng cự. Cô gái còn lại cũng vậy, vì thế cô ấy xúi giục tôi xa lánh người đó.”
“Rốt cuộc mày muốn nói gì!” Hà Vân không hiểu ý Dung Duyệt muốn biểu đạt.
Dung Duyệt hắng giọng, tiếp tục nói: “Lúc tôi tỉnh lại chỉ cảm thấy thật chán ghét. Không chỉ chán ghét bản thân trong mộng, chán ghét cô gái kia, nhưng khiến tôi chán ghét nhất vẫn chính là thế tục.”
Vừa nhắc tới chuyện này, Dung Duyệt phát hiện giấc mơ này cũng không xa xôi.
“Từ trong mơ tỉnh lại, tôi bắt đầu nhận ra thế giới này thật xấu xa, cái gọi là thời gian và thế giới sẽ làm bạn trở nên tốt đẹp hơn đều là gạt người. Chính thế tục đã khiến cô gái kia trở nên xa lạ với thế giới, dù ý định ban đầu của cô ấy là dung nhập vào thế giới này.”
Dung Duyệt không nhìn thấy Hà Vân, không biết ả nghe xong sẽ có phản ứng gì. Nhưng nếu ả để nó nói, vậy nó sẽ nói tiếp. “Bất kỳ ai có ý định dung nhập vào thế giới đều sẽ trở thành nô lệ của nó. Mà nô lệ của nó sẽ luôn mất kiểm soát. Nhưng mẹ của tôi lại khác, các người nói bà ấy bị điên, nhưng quả thực mẹ tôi đã thoát khỏi gông xiềng của thế giới. Bà ấy chính là bà ấy, sống theo cách mình muốn, từ khi sinh ra đến khi chết đi đều không hề đau khổ. Còn cô đã bị thế giới này cải tạo đến mức hèn mọn.”
Dung Duyệt cười châm chọc: “Bây giờ cô mang theo sự hèn mọn đó là muốn tuyên chiến gì với tôi? Nực cười.”
“A a a!!!” Hà Vân rốt cuộc không chịu nổi nữa. Ả nhào tới trước mặt Dung Duyệt, vươn tay, dùng sức túm lấy thân thể nó, muốn xé rách lớp vỏ yêu nghiệt này.
Dung Duyệt cảm thấy mình có lẽ sẽ chết đi như thế.
Không biết đau đớn kéo dài bao lâu.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn và gấp gáp.
Âm thanh trong bóng tối cướp đoạt lấy sự chú ý của nó.
Cả không gian trở nên náo loạn, có người kéo Hà Vân ra, cũng có người cởi sợi dây trên người nó. Tiếp theo, một vòng tay vô cùng ấm áp bao phủ Dung Duyệt, một giọt nước mắt rơi xuống mặt nó.
Dung Duyệt chớp mắt.
Miếng vải đen mỏng trên mặt nó được tháo xuống.
Hiện tại, ánh sáng bình thường đối với Dung Duyệt mà nói quá gay gắt. Nó không thể không nhắm mắt, dần dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài.
Người ôm nó đang run rẩy. Cái ôm rất chặt.
“Thẩm Miên?” Một giây trước khi mở mắt, Dung Duyệt gọi tên của anh.
Khoảnh khắc Dung Duyệt nhìn thấy Thẩm Miên, mắt anh đỏ bừng, không có thấu kính ngăn cản, đôi đồng tử màu nâu nhạt của anh thoạt nhìn không còn lạnh lùng, ngược lại đang ẩn chứa thống khổ. Anh mím chặt môi, sợ một khi mở miệng sẽ bật ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Trong khoảnh khắc ấy, hệ thần kinh vốn đang tê liệt của Dung Duyệt đã vận chuyển. Nó phát hiện tay mình đau nhức, chân cũng đau nhức, toàn bộ các tế bào thần kinh nhảy lên liên hồi, cảm giác đau đớn tràn ngập bách huyệt. Nó muốn cười một cái an ủi Thẩm Miên, nhưng khóe môi vừa động mới phát hiện cơ mặt khó mà giãn ra.
“Thẩm Miên, em đau.”
Thẩm Miên mở to hai mắt nhìn Dung Duyệt. Giọt lệ nóng hổi lại lần nữa rơi trên mặt đứa nhỏ.
“Dung Hoài!” Hà Vân nhìn thấy Dung Hoài lập tức lao lên ôm chân hắn.
Dung Hoài vô cùng phẫn nộ. Hắn giơ tay, nhưng vẫn không vung xuống.
Cuối cùng, Dung Hoài thở dài, bước qua ả, chạy về phía Dung Duyệt. Ngay khi Dung Hoài định đón lấy Dung Duyệt, Thẩm Miên tránh khỏi tay hắn.
Dung Hoài sửng sốt.
Thẩm Miên ôm chặt Dung Duyệt, ngước lên nhìn Dung Hoài, khóe mắt đỏ rực chứa đầy oán giận. Anh nhìn Dung Hoài không chớp mắt: “Nếu chú không yêu Dung Duyệt, nếu chú nhất định phải làm tổn thương em ấy, vậy... chú có thể giao em ấy cho cháu không?”