Người yêu là gì?
Người yêu chính là người nuốt sống linh hồn ngươi.
Dung Duyệt từ trên giường bò dậy, bên ngoài là tiếng ba nó đang nói chuyện cùng người khác. Kỳ lạ là giọng nói kia cũng không xa lạ gì, đang trong thời kỳ vỡ giọng, nghe hơi giống vịt đực, tương đối đặc trưng.
Dung Duyệt đứng dậy, đẩy cửa phòng, quả nhiên thấy Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghe tiếng cũng nhìn sang. Dung Duyệt mặc đồ ngủ xộc xệch, tóc tai bù xù, nhưng không hề luộm thuộm chút nào, chỉ làm người ta cảm thấy đáng yêu.
“Dung Duyệt, tôi qua chơi với cậu nè.” Lăng Tiêu nói, mỉm cười thân thiện.
Dung Duyệt nhìn đồng hồ tròn. Dù là cuối tuần, vậy mà nó lại ngủ nướng.
“Tiểu Duyệt đang trong giai đoạn phát triển, thời gian ngủ tăng thêm không ít.” Dung Hoài giải thích với Lăng Tiêu.
“Tôi thay quần áo xong rồi ra.” Dung Duyệt đáp một tiếng, sau đó lại đóng cửa phòng.
Dung Hoài thấy thế tiếp tục nói chuyện với Lăng Tiêu. Hiếm khi có bạn bè cùng lứa đến tìm Dung Duyệt, Dung Hoài kích động không thôi. Dưới ánh mắt nhiệt tình của Dung Hoài, Lăng Tiêu dần dần có chút khiếp đảm. Chờ đến khi Dung Duyệt thay quần áo xong đi ra, Lăng Tiêu liền vội vàng vẫy tay với nó. “Tôi nghe nói hôm nay chợ phía đông có bán hoa, tôi muốn mua một chậu hoa về nhà, trùng hợp ngang qua nhà cậu, nên hỏi xem cậu có muốn cùng tôi ra ngoài một lúc không?”
Dung Duyệt sửng sốt. Đây là lần đầu tiên có bạn cùng lớp đến rủ nó đi chơi. Dung Duyệt lặng lẽ liếc Dung Hoài một cái, rồi gật đầu.
“Chú, tối nay con sẽ dẫn Dung Duyệt về ăn cơm.” Lăng Tiêu cười nói.
Lần đầu tiên Dung Hoài thể hiện sự rộng lượng của mình: “Không sao. Ăn bên ngoài cũng được. Người trẻ tuổi nên giao lưu nhiều một chút.” Hắn lấy tiền cho Dung Duyệt. “Hai đứa đi ăn chút gì đi!”
Dung Duyệt đang đi giày, nhìn Dung Hoài đưa tiền cho mình, nhận lấy không chút suy nghĩ.
Dung Hoài tiễn hai đứa ra ngoài, vừa mở cửa, vừa không cầm được vui sướng: “Dạo này bạn bè của Tiểu Duyệt đều lớn hơn nó rất nhiều, chú còn lo lắng có phải nó không hòa đồng được với bạn cùng lớp hay không. Nay thấy con qua chơi với nó, chú an tâm không ít.”
Lăng Tiêu hỏi: “Bạn bè lớn hơn Dung Duyệt là học trưởng Thẩm Miên ạ?”
Dung Hoài định trả lời, một giọng nói vang lên cách đó không xa: “Dung Duyệt! Chúng ta ra ngoài chơi đi!!”
Lăng Tiêu ngẩng đầu liền bắt gặp một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đứng gần đó.
Chu Ngạn Hiến hoàn toàn không để ý cậu và Dung Hoài, ra sức vẫy tay với Dung Duyệt. Y sợ Dung Duyệt không chú ý tới mình, còn nhảy dựng lên: “Dung Duyệt! Dung Duyệt!”
Dung Duyệt vẫn vô cảm như trước, Lăng Tiêu trợn tròn mắt, còn Dung Hoài hiếm khi thở dài. Thực ra Dung Hoài không lo chuyện Dung Duyệt qua lại với Thẩm Miên, tuy Thẩm Miên thoạt nhìn khó gần, nhưng lại là học sinh xuất sắc, hành động có chừng mực. Chu Ngạn Hiến thì khác, mỗi lần Dung Hoài trông thấy mấy thằng nhóc to đầu đeo hoa tai, ăn mặc theo trào lưu rách rưới, hắn đều cảm thấy đau đầu nhức óc. Gõ đầu hắn, hắn cũng không nghĩ ra làm thế nào mà con trai nhà mình lại dính líu đến một người như vậy.
Trong lúc Dung Hoài đang kịch liệt đấu tranh nội tâm, Chu Ngạn Hiến đã chạy đến cửa nhà Dung Duyệt.
Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn y, lập tức từ chối: “Hôm nay tôi có hẹn rồi.”
Chu Ngạn Hiến liếc nhìn Lăng Tiêu: “Học đệ, các em đi đâu?”
Lăng Tiêu ngoan ngoãn trả lời: “Tụi em đến chợ phía đông mua hoa.”
“Dẫn anh đi!” Câu nói của Chu Ngạn Hiến không phải để trưng cầu ý kiến của Lăng Tiêu, chỉ thông báo cho bọn họ một tiếng mà thôi.
Chu Ngạn Hiến không quan tâm người khác nghĩ gì, quàng tay lên vai Dung Duyệt và Lăng Tiêu, mang hai đứa đi mất. Dung Hoài ở sau lưng bọn họ, lo lắng đến mức trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng Dung Duyệt rất thản nhiên, Chu Ngạn Hiến nhất định muốn khoác vai, nó chỉ có thể thỏa hiệp. Lăng Tiêu ngược lại hơi mất tự nhiên: “Học trưởng, em là Lăng Tiêu, bạn cùng lớp với Dung Duyệt.”
“Học đệ, anh tên là Chu Ngạn Hiến.”
Lăng Tiêu vừa nghe đến cái tên này, vẻ mặt rạn nứt: “Thì ra anh chính là Chu Ngạn Hiến.”
Chu Ngạn Hiến nheo mắt, trong mắt tỏa ra hơi lạnh: “Ừ?”
Lăng Tiêu lập tức đổi chiều gió: “Sơ trung bọn em ai cũng biết đến vẻ đẹp trai của học trưởng.”
Chu Ngạn Hiến rất nổi danh, một trong những lý do đương nhiên là vì mặt của y, có người nói y nam nữ đều ăn, đời sống riêng tư rất hỗn loạn. Còn một lý do khác chính là Chu Ngạn Hiến rất côn đồ, thường xuyên động thủ không có lý do, đánh đập không ít người.
Dung Duyệt liếc nhìn mặt Chu Ngạn Hiến, không dám gật hùa theo Lăng Tiêu, tiếp tục nhìn con đường phía trước.
Kỳ thực Chu Ngạn Hiến rất lắm miệng, Lăng Tiêu lại giỏi tiếp chuyện. Dọc đường đi, hai người líu ra líu ríu, một giây cũng không ngừng nghỉ. Chỉ khi bọn họ gọi tên Dung Duyệt, nó mới đáp một tiếng, thời gian còn lại đều yên lặng bước đi.
Mọi thứ trong mắt Dung Duyệt vẫn luôn hoang đường. Chu Ngạn Hiến là một con khổng tước kiêu ngạo nhưng mình đầy thương tích, chật vật bò trên mặt đất. Lăng Tiêu thì ngược lại, cậu là một đóa hướng dương sinh ra dưới ánh mặt trời. Mỗi cánh hoa đều hấp thu tinh túy của ánh sáng, trong đêm tối cũng không mịt mờ, không biết đẹp hơn Chu Ngạn Hiến bao nhiêu.
Ba người bọn họ đi trên đường, khi Chu Ngạn Hiến nhếch miệng cười cũng là lúc đa số người qua đường quay đầu lại nhìn.
Thứ làm người ta hãm sâu dưới vực thẳm thường sẽ hấp dẫn nhất. Những đóa hoa độc luôn là bông hoa lộng lẫy nhất trong vườn.
Dung Hoài luôn cảm thấy kỳ lạ là tại sao con trai mình quan hệ tốt với Chu Ngạn Hiến. Thực ra, nên kỳ quái là Lăng Tiêu mới đúng. Dung Duyệt và Chu Ngạn Hiến giống nhau, đều là cư dân sắp chết của mộ địa, còn Lăng Tiêu là ánh sáng của cầu vồng rực rỡ.
Đến chợ phía đông, thực ra cũng không nhiều sạp bán hoa, nhưng Lăng Tiêu vẫn tích cực chạy ngược chạy xuôi, ngắm cây cỏ.
Chu Ngạn Hiến khoanh tay trước ngực đứng một bên, còn Dung Duyệt đeo găng tay bông, ngây người đứng cạnh y.
“Không ngờ em còn có bằng hữu như thế này.” Hoa tai của Chu Ngạn Hiến lấp lánh giữa ngày đông.
Dung Duyệt thâm sâu khó lường: “Ai cũng có bạn.”
Chu Ngạn Hiến quay đầu nhìn nó, cười vui vẻ: “Anh rất thích nhìn các lớp ngụy trang của em.”
Người ta thường nói, thời gian sẽ biến mọi thứ trở nên tốt đẹp.
Thế nhưng những người như Dung Duyệt và Chu Ngạn Hiến sẽ không bao giờ thay đổi.
Con người ta gặp phải kẻ ác, kẻ bạo lực, bị đối xử tàn nhẫn, sau đó mới nhận ra đây là kẻ xấu. Họ không biết rằng còn có bóng tối khủng khiếp hơn trong sâu thẳm con người. Loại người đáng sợ này không tôn sùng bạo lực. Bọn họ sẽ cố ý đứng dưới ánh mặt trời, ẩn mình bên những bông hoa xinh đẹp. Có hoa tô điểm, bọn họ sở hữu vẻ đẹp hút hồn của loài bướm.
Họ dùng lớp vỏ lóa mắt để che đậy nỗi khiếp sợ bên trong. Họ biết yêu, nhưng không cách nào dùng thái độ đúng đắn để đối xử với mặt tốt của bản chất con người. Họ không làm điều ác, nhưng giấu mình trong tầng hầm tối tăm, ẩm ướt, nếu ai bị lừa đến cũng sẽ bị nhuộm đen và làm mồi trong nháy mắt.
Baudelaire* nói về những người như bọn họ thế này: Tôi là một mảnh nghĩa địa ngay cả ánh trăng cũng chán ghét.
(Charles Pierre Baudelaire* là một trong những nhà thơ có ảnh hưởng lớn nhất ở Pháp vào thế kỷ 19)
Chu Ngạn Hiến cùng Dung Duyệt đứng cạnh nhau, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Cô bán hoa có việc dọn quầy sớm, nhét cho bọn họ mỗi người một chậu hoa.
Chu Ngạn Hiến và Dung Duyệt đều ôm một chậu hồ điệp, Lăng Tiêu xách một chậu cúc cùng nhau đi ăn cơm trưa. Chu Ngạn Hiến hào phóng trả tiền, sau đó dẫn hai đứa nhóc đi dạo phố. Vì mỗi người đều mang một chậu hoa nên cả ba thật sự không đi được quá xa nên đành giải tán sớm.
Lăng Tiêu và Chu Ngạn Hiến cùng đường, Dung Duyệt từ chối để bọn họ hộ tống.
“Học trưởng, quan hệ của anh và Dung Duyệt cũng tốt ha?” Lăng Tiêu hỏi Chu Ngạn Hiến.
Chu Ngạn Hiến nhoẻn miệng cười: “Chà, cũng ổn.”
Lăng Tiêu vò đầu bứt tóc, có chút phiền não, cuối cùng vẫn nói: “Em có thể mạo muội hỏi một chút, quan hệ giữa học trưởng Thẩm Miên và Dung Duyệt rốt cuộc là như thế nào không?” Cậu sợ bị hiểu lầm, bồi thêm một câu: “Em không có ý nhiều chuyện, nhưng mà hơi lo lắng cho cậu ấy. Nếu không tiện, em sẽ không hỏi nữa.”
Chu Ngạn Hiến sửng sốt, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lăng Tiêu không khỏi bật cười. Y cũng giống Dung Duyệt, dù bọn họ vĩnh viễn không có ánh sáng, nhưng y vẫn vì những linh hồn tốt đẹp này mà cảm thấy vui mừng: “Bọn họ không có chuyện gì. Em không cần lo lắng quá.”
Lăng Tiêu thở dài, ở ngã tư kế tiếp, cậu vẫy tay tạm biệt Chu Ngạn Hiến.
Chu Ngạn Hiến cũng phất tay với cậu, đợi đến khi Lăng Tiêu quay đầu, độ cong nơi khóe miệng y lập tức hạ xuống.
Bên kia, Dung Duyệt đã về nhà. Dung Hoài để lại cho nó một tờ giấy, đại khái nói có việc phải ra ngoài, không thể ăn ở nhà, nhắn Dung Duyệt tự mình lo bữa tối, bên dưới còn kẹp tiền.
Dung Duyệt yên lặng gật đầu, đến bữa cơm cầm tiền đi mua thức ăn. Nó vừa ra khỏi cửa liền gặp Lưu phu nhân. Lưu phu nhân ôm trái tim bảo hộ shota, hỏi: “Tiểu Duyệt, con ra ngoài làm gì thế?”
“Con mua cơm, đêm nay ba con không về nhà.” Dung Duyệt lễ phép trả lời.
Lưu phu nhân cười nói: “Con sang nhà dì ăn nhé?”
Dung Duyệt đồng ý. Để không ăn chùa nhà người ta, nó bưng chậu hồ điệp hôm nay mua sang tặng cho Lưu phu nhân.
Dung Duyệt ngồi trên ghế sô pha, Lưu phu nhân mở đàn piano ở phòng khách, ngẫu hứng trình diễn một khúc. Lưu phu nhân hơn ba mươi tuổi, hẳn được trưởng thành trong hoàn cảnh vô lo vô nghĩ, giữa chân mày luôn có vẻ đẹp mây cuộn mây tan. Dung Duyệt nhìn tư thế đàn piano của cô, đột nhiên nhớ đến mẹ mình.
Nhà bọn họ là một gia đình bình thường, không mua nhạc cụ như đàn piano, Dung Duyệt chưa bao giờ biết mẹ mình biết đánh đàn. Cho đến một ngày, mẹ dẫn nó đến thành phố Lung, đi ngang qua một cửa hàng nhạc cụ. Cô được sự đồng ý của chủ quán, mở nắp đàn, sau đó ngồi xuống, tao nhã chơi một khúc.
Trong nắng ấm, mái tóc dài mềm mại xõa xuống đầu vai cô. Ngón tay mảnh mai, trắng nõn nhẹ nhàng bay múa trên phím đàn đen trắng. Người phụ nữ đẹp rung động lòng người.
Mẹ đánh đàn xong liền dắt Dung Duyệt rời đi.
“Dung Duyệt, đây không phải là tài nghệ gì, chỉ là thức ăn nuôi dưỡng linh hồn của mẹ mà thôi.”
Lấy tất cả những điều tốt đẹp có thể hấp dẫn lòng người làm thức ăn nuôi dưỡng linh hồn. Đến khi linh hồn dơ bẩn của cô phát ra sức mê hoặc trí mạng, cô giống như một ác quỷ sa đọa quỳ gối trước mặt con người, thỉnh cầu người khác đến ăn tươi linh hồn bành trướng của mình.
Lưu phu nhân đánh xong một khúc, cửa chính mở ra, Thẩm Miên học bổ túc xong đã về nhà. Anh đứng trong ráng chiều chạng vạng, nhìn Dung Duyệt đang ngây người trong nhà mình.
“Con trai, về rồi à.” Lưu phu nhân nhường vị trí.
Thẩm Miên đặt cặp xuống, theo lời Lưu phu nhân, ngồi trước đàn piano, đôi tay thon dài đặt trên phím đàn đen trắng.
Dung Duyệt nhảy xuống sô pha, đi tới trước mặt anh, hỏi: “Hình như có một ca khúc như thế này?” Nó dựa theo trí nhớ, ngâm nga giai điệu năm đó mẹ mình đánh.
“La la la la la, la la la la la...” Thanh âm của Dung Duyệt trong trẻo êm tai, mang theo biến ảo không thể khinh nhờn.
Thẩm Miên dựa theo âm điệu của nó, bắt đầu lướt trên phím đàn.
Mặt trời xuống núi, xung quanh một mảnh tăm tối, lúc này Lưu phu nhân mới nhớ ra phải đi bật đèn.
Trong khoảng khắc bóng tối bao trùm, Dung Duyệt vẫn có thể nhìn rõ đường nét của Thẩm Miên. Nó vừa ngâm nga theo bài hát, vừa như thiêu thân nhìn thấy ánh lửa, lặng lẽ tới gần anh.
Nếu như kẻ nuôi linh hồn của bản thân chỉ để một ngày bị người ta hầm nấu, vậy...
Thẩm Miên, ăn em đi.
Ăn linh hồn ô uế, yếu đuối, bất kham lại dương dương tự đắc của em đi!