Anh biết rõ, lại phải giả bộ không biết, điều này khiến anh cảm thấy mình thực sự là một kẻ đê hèn.
Lúc Dung Duyệt ôm lấy Thẩm Miên, tay Thẩm Miên bối rối đặt ở một bên, không dám động đậy. “Dung Duyệt, anh có một chuyện muốn nói với em.”
“Vâng?” Mặt Dung Duyệt vẫn chôn trong ngực anh.
“Anh có thể sẽ đi... A!”
Dung Duyệt không nghe hết lời Thẩm Miên nói đã ngẩng đầu, đột nhiên cắn lên cổ anh. Bên trái khoang miệng có một chiếc răng sắc nhọn đâm rách da Thẩm Miên. Da bị rách mang đến cảm giác đau đớn, nhưng nước bọt trong đó có thể ngăn mất máu, mang đến cho Thẩm Miên khoái cảm vừa mềm vừa tê.
Đúng vậy, chính là khoái cảm.
Thẩm Miên lập tức đẩy Dung Duyệt ra, che cổ, vẻ mặt không dám tin nhìn đứa nhỏ.
Dung Duyệt cũng bị phản ứng quá khích của anh làm hoảng sợ, mở to hai mắt.
Trên người Dung Duyệt dường như luôn mang theo mùi hương thơm mát, xông vào mũi, kiều diễm động lòng, cám dỗ linh hồn con người, dẫn đến một thế giới khác không biết tên. Nơi đó có vạn con bướm xinh đẹp đang phóng túng giao phối, chỉ cần nhìn thoáng qua phàm nhân sẽ dễ dàng bị lạc lối.
Thẩm Miên không nói gì, xoay người liều mạng chạy vào nhà.
Dung Duyệt sờ khuôn mặt mềm mại của mình, nghi ngờ nhìn theo hướng Thẩm Miên rời đi.
Nó đứng đó một lúc, thấy Thẩm Miên dường như không định đi ra, đành dắt xe đạp về nhà.
Dung Hoài đang bận bịu trong phòng bếp.
Lúc ăn cơm, Dung Hoài đột nhiên nhớ ra một chuyện muốn cho nó biết: “Bà Hạ và ông Thẩm nhà bên cạnh dọn về ở, hình như Thẩm Miên cũng về đấy.”
Dung Duyệt cứng nhắc gật đầu. “Con biết rồi.”
Dung Hoài liếc mắt nhìn con trai rồi ăn tiếp.
Gần một năm qua, Dung Hoài rất ít khi nghe thấy tên Thẩm Miên trong miệng Dung Duyệt. Dù thi đậu đại học, Thẩm Miên lâu lâu sẽ về chơi một lần, giờ đây dường như biến mất khỏi tầm mắt bọn họ. Dung Hoài cảm thấy rất bình thường, ai mà chẳng có vài ba người bạn như vậy, ai mà chẳng từng đánh mất một vài người bạn chứ.
Nhưng sau bữa tối, Dung Duyệt rửa bát đũa xong đột nhiên xách một túi hoa quả, chạy ra cửa đổi giày. “Ba, con sang nhà hàng xóm chơi nhé.”
Dung Hoài: “...” Xem ra Dung Duyệt vẫn chưa đánh mất người bạn Thẩm Miên này.
Dung Duyệt chạy sang mà không hề báo trước với Thẩm Miên, tiếp đón nó là ông Thẩm và bà Hạ. Dung Duyệt xách hoa quả đưa cho ông bà.
Bà Hạ cười tủm tỉm nhận lấy, sau khi hàn huyên vài câu với Dung Duyệt thì chỉ tay lên lầu. “Miên Miên đang ở trên gác đó con.”
Dung Duyệt hơi sửng sốt, sau đó vuốt tóc, chạy lên theo hướng bà Hạ chỉ.
Dung Duyệt lên gác, lặng lẽ mở cửa phòng. Nó thấy Thẩm Miên mặc một chiếc áo mỏng đơn giản đứng bên cửa sổ. Quần áo bó sát phác họa vóc người đẹp đẽ, vai rộng eo thon, cơ bắp mạnh mẽ, rắn chắc nhưng không vạm vỡ. Không biết anh đang nhìn cái gì bên ngoài, tay phải thỉnh thoảng giơ lên sờ cổ.
Dung Duyệt đẩy cửa phòng, khung cửa quá chất lượng nên không hề phát ra tiếng động. Dung Duyệt đi tới, bước chân nhẹ nhàng, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Khi đến sau lưng Thẩm Miên, Dung Duyệt cứ lẳng lặng đứng như vậy. Thẩm Miên dường như có cảm giác, lập tức xoay người lại. Anh nhìn thấy Dung Duyệt gần trong gang tấc, giật mình lùi về phía sau một bước, đụng phải cửa sổ.
“Au.” Thẩm Miên kêu thành tiếng.
Dung Duyệt tiến lên, hoàn toàn vây anh trong phạm vi một mét.
Thẩm Miên nhìn khuôn mặt nó từ từ sáp lại gần, lập tức giơ tay ngăn trở. Anh vô cùng quẫn bách nhưng Dung Duyệt hiển nhiên không hề có cảm giác. Nó kéo tay Thẩm Miên xuống, hoàn toàn tiến đến trước mắt anh, đôi mắt sáng như sao trời chứa đựng khuôn mặt đáng thương bị đẩy đến vách núi của Thẩm Miên.
“Nhìn em đáng sợ như vậy sao? Anh cũng không muốn nhìn em lấy một cái.” Ngữ khí của Dung Duyệt vô cùng dịu dàng giống như quả bông rơi ở trên tim.
“Nhìn nhóc thế nào anh đã sớm biết.” Thẩm Miên thở dài.
Dung Duyệt vươn tay, nắm cằm anh, bẻ khuôn mặt anh qua đối diện với mình. “Nhưng một năm không gặp anh, hình như em quên mất anh như thế nào rồi.” Ánh mắt Dung Duyệt mang ý cười, không phải đang nói thật.
Trong tích tắc, Thẩm Miên tìm lại được cách thức ở chung với đứa nhỏ. Anh kéo tay Dung Duyệt xuống, dùng ngữ khí dạy dỗ hỏi: “Ai dạy nhóc mấy thứ vớ vẩn này?”
Dung Duyệt mỉm cười rời khỏi anh, sau đó tiện tay đội nồi: “Chu Ngạn Hiến.”
Thẩm Miên thật sự không thích nghe Dung Duyệt nhắc tới tên y. “Nhóc còn liên lạc với cậu ta?” Trong giọng nói tràn đầy sự ghét bỏ.
“Bọn em là bạn tốt.”
Thẩm Miên kinh ngạc, gần như vô thức hỏi: “Nhóc có bạn rồi?”
Dung Duyệt ngồi trên giường Thẩm Miên, dở khóc dở cười. “Có chứ.” Nó liếc nhìn anh, tiện thể trách móc. “Một năm qua anh không thèm nói chuyện với em, em không thể kể cho anh biết.”
Thẩm Miên đi tới, nhấc chiếc gối ở đầu giường, che lên đầu Dung Duyệt rồi ấn nó xuống giường. “Anh phải đi tắm, về nhà cho anh.”
“Ngày mai em được nghỉ học, chúng ta ngủ chung đi.” Dung Duyệt phát ra thanh âm rầu rĩ.
Thẩm Miên nhịn không được liếm đôi môi khô khốc, lớn tiếng mắng: “Câm miệng! Không ngủ gì hết! Về nhà cho anh!”
“Này.” Dung Duyệt yếu ớt gọi.
Thẩm Miên ấn một cái xuống gối, vùi đầu Dung Duyệt vào trong chăn. Anh nghiến răng kèn kẹt, nhấn mạnh. “Mau về nhà!” Nói xong, Thẩm Miên cầm đồ ngủ vắt trên ghế, xuống dưới tầng.
Bà Hạ đang đeo kính lão xem tivi, thấy anh xuống liền hỏi: “Sao con xuống đây? Tiểu Duyệt đâu?”
Thẩm Miên tức giận nói. “Con phải đi tắm, lát nữa nó sẽ tự về nhà.”
Hơi nước dâng lên trong phòng tắm, Thẩm Miên mạnh tay vứt quần áo vào giỏ đựng đồ giặt. Anh mở vòi hoa sen, nước ấm từ trên đầu giội xuống, cọ rửa thân thể anh. Thẩm Miên nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước nóng lưu động, nước chảy xuống cổ chân mảnh khảnh của anh, xoay chuyển, trôi xuống cống thoát nước.
Sau khi tắm xong, Thẩm Miên cầm khăn mặt lau tóc, chậm chạp bước về phòng. Anh mở cửa, thấy Dung Duyệt vẫn giữ nguyên tư thế lúc mình rời đi, nằm trên giường anh không nhúc nhích, gối vẫn úp trên khuôn mặt nó. Thẩm Miên sợ Dung Duyệt bị khó thở bèn tiến lên lấy gối ra.
Dưới gối, Dung Duyệt nhắm chặt hai mắt, nhịp thở đều đặn.
Thẩm Miên ngắm khuôn mặt đứa nhỏ, đếm lông mi của nó, nhịn không được cúi người xuống.
Hơi nóng vờn quanh, quấn lấy hai người.
Thẩm Miên chớp mắt, lại chớp mắt.
Ngay lúc khoảng cách giữa anh và khuôn mặt Dung Duyệt càng ngày càng gần, Dung Duyệt ở trong mơ nhíu mày. Động tác này khiến Thẩm Miên như giật mình tỉnh giấc, anh lập tức thẳng người. Thẩm Miên muốn tát mình một cái, nhưng lại sợ đánh thức Dung Duyệt đành đổi thành tự nhéo mặt.
Lực tay của anh rất mạnh, khuôn mặt vốn đang ửng hồng nay lại đỏ rực một góc.
Thẩm Miên sờ sờ mặt, sau đó ôm Dung Duyệt nhét vào trong giường. Anh xác định Dung Duyệt quả thực đã ngủ say như chết, nên lại vươn tay xoa đầu nó. Dung Duyệt ở trước mặt anh luôn ngoan ngoãn như vậy, bất kể là tỉnh hay ngủ đều giống nhau.
Anh thích em nhất định vì anh đặc biệt với em, cũng vì em đặc biệt với anh.
Dung Duyệt, nhưng thế này không đúng.
Cuối cùng Thẩm Miên lại vuốt tóc nó một chút rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Lúc Dung Duyệt tỉnh lại, nó đang một mình nằm trên giường. Dung Duyệt mơ mơ màng màng nhìn trần nhà, vươn tay sờ sang bên cạnh, không có ai, vì thế lại tiếp tục ngẩn người.
Ngây người trong nhiều giờ, nó vẫn chưa từng gặp địch thủ.
Thẩm Miên ước chừng thời gian Dung Duyệt sẽ tỉnh, chẳng bao lâu thì lên phòng. “Tiểu quỷ chết tiệt, dậy cho anh.”
Dung Duyệt vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói cũng mơ hồ. “Muốn em về nhà sao?”
Thẩm Miên dựa trên khung cửa, thở dài. “Ba nhóc vừa chạy sang, chú nói hôm nay phải ra ngoài nên nhờ anh chăm sóc cho nhóc.”
Dung Duyệt đẩy chăn ngồi dậy, nhìn Thẩm Miên. Vẻ mặt nó lạnh lùng, bỗng chốc cúi đầu. “Vậy nhờ anh chăm sóc em.”
Dung Duyệt nhu thuận như một động vật nhỏ cầu chủ nhân âu yếm.
Thẩm Miên quả thật rất chăm sóc nó. Anh tìm bàn chải đánh răng mới và khăn mặt cho Dung Duyệt rửa mặt, trong lúc đợi, Thẩm Miên nấu bữa sáng đặt lên bàn, Dung Duyệt vừa ra liền chạy thẳng đến bên cạnh anh.
“Ăn đi.” Thẩm Miên lấy đũa cho nó.
Lúc ăn mì, tóc Dung Duyệt rơi xuống, sắp sửa nhúng vào trong bát canh. Thẩm Miên duỗi tay về phía nó, ngón tay vén tóc Dung Duyệt ra sau tai. “Cắt tóc đi.”
Dung Duyệt hoàn toàn vùi mặt vào trong bát. “Em mới cắt cách đây không lâu.”
Tay Thẩm Miên vẫn không rời khỏi đầu nó. “Tóc của nhóc dài quá nhanh.”
Dung Duyệt nghĩ ra cách giải quyết. “Vậy thì em đi cắt đầu đinh!”
Thẩm Miên phản đối ngay lập tức. “Không được.”
Cuối cùng Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Miên bối rối rời tầm mắt.
“Hì hì.”
Lần đầu tiên Thẩm Miên nghe thấy Dung Duyệt cười như vậy. Anh nhìn khuôn mặt vui vẻ của nó cũng không nhịn được cười theo.
Hai người lại ở cùng nhau, mỗi người làm việc của mình, nhưng cũng không cách nhau quá xa.
Đến tối, bọn họ cùng nhau ăn cơm. Bà Hạ đột nhiên lấy ra một chai rượu nho. “Bà có một chai rượu rất ngon. Nếu hôm nay Tiểu Duyệt ở đây vậy chúng ta mở đi!”
Thẩm Miên thở dài. “Nội, thằng bé vẫn còn nhỏ, không thể uống rượu.”
“Không nhỏ.” Ông Thẩm phụ họa. “Không phải đã lớp mười rồi à? Uống một ly rượu nho thì có sao?”
Chuyện bà Hạ đã định, Thẩm Miên chưa từng thấy ông Thẩm phản đối. Chỉ cần ông Thẩm nhất trí, những người còn lại không có chỗ ý kiến. Bà Hạ lập tức cao hứng đi khui chai rượu, sau đó rót vào ly đế cao. Chất lỏng màu đỏ xoay tròn rơi vào ly thủy tinh trong suốt, cuối cùng sóng sánh rồi từ từ tĩnh lặng. Dung Duyệt nhận ly rượu vang bà Hạ đưa cho, cúi đầu ngửi một chút. Đây là lần đầu tiên nó uống rượu, đương nhiên cũng là lần đầu tiên ngửi thấy mùi này, vừa có hương thơm vừa có vị chua nhàn nhạt.
Thẩm Miên ngồi bên cạnh Dung Duyệt, lo lắng dặn: “Nhấp môi là được rồi.”
Dung Duyệt cầm ly rượu, dùng đầu lưỡi liếm một cái.
“Chan chát.” Nó nhận xét.
“Đừng uống.” Thẩm Miên nói.
Dung Duyệt liếc nhìn anh. “Nhưng uống rất ngon.”
Hai ông bà lão nhanh nhẹn cười ha ha bảo: “Vậy uống thêm chút nữa đi!”
Dung Duyệt gật đầu, uống một ngụm.
Thẩm Miên thấy nó có vẻ vẫn ổn, vì vậy yên tâm ăn cơm, dùng tay kia đảo ly rượu.
“Tới! Làm một ly!!”
“Cụng ly!”
Dung Duyệt cầm ly thủy tinh, trong chất lỏng màu đỏ phản chiếu nụ cười của Thẩm Miên, nó bưng ly rượu uống cạn sạch.
Bà Hạ nhanh chóng rót thêm cho Dung Duyệt.
Chờ đến khi Thẩm Miên lấy lại tinh thần, Dung Duyệt đã dựa vào ghế, hai mắt trống rỗng, biểu tình gì cũng không có. Tuy thường ngày Dung Duyệt vốn không có biểu cảm nhưng hề không giống như lúc này. Nó thoạt nhìn mơ mơ màng màng, con mắt hoàn toàn không tìm thấy tiêu cự. Sau khi nấc một cái, thân thể Dung Duyệt ở trên ghế trượt xuống.
Thẩm Miên lập tức đón được nó, một tay ôm má, một tay đỡ thắt lưng Dung Duyệt.
Dung Duyệt cọ cọ đầu trong lòng bàn tay anh, tiếp tục an tâm ngủ say.
“Ông bà xem! Thằng bé say rồi!!”
Ông Thẩm và bà Hạ bất ngờ bị cháu trai hét toáng lên, không hề để ý, phất phất tay nói: “Vậy đưa về phòng con ngủ đi.”
Thẩm Miên cực kỳ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm Dung Duyệt. Dung Duyệt tuy cao lên không ít, nhưng cũng không nặng, hơn nữa Thẩm Miên thường xuyên tập thể thao nên dù tốn sức vẫn thành công mang nó lên gác. Anh dựa theo trình tự tối hôm qua, nhét Dung Duyệt vào giường mình, chỉ là lúc buông tay, Thẩm Miên không cẩn thận thoát lực, vì vậy lập tức đè lên người Dung Duyệt.
Mùi rượu vang ngấm vào trong thân thể, hương trái cây nồng nặc từ cơ thể Dung Duyệt chui vào lỗ mũi Thẩm Miên. Thẩm Miên khó khăn chống tay, sau đó bò dậy.
Anh dựa trên người Dung Duyệt, cồn đã uống xông thẳng lên não.
“A.” Dung Duyệt bị anh đè nặng, giữa môi tràn ra một tiếng rên khẽ.
Thẩm Miên không nhịn được nữa, anh cúi đầu, hướng về phía đôi môi đầy tội ác.
Trong khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, tòa thành lý trí mà Thẩm Miên vẫn lấy làm tự hào sụp đổ thành tro tàn, cuồng phong vừa thổi qua đã chôn vùi cả tòa thành trong ánh sáng mặt trời. Sau khi hôn Dung Duyệt, anh hơi rời khỏi môi nó rồi lại hôn xuống một cách thô bạo. Thẩm Miên nâng khuôn mặt Dung Duyệt, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của đứa nhỏ, ngậm lấy lưỡi nó, không ngừng liếm, mút, nước bọt truyền từ trên xuống dưới, sau đó từ bên mép Dung Duyệt chảy xuống.
Linh hồn mê man của nó đã ngửi thấy bí vật của tình yêu.
Nó trông thấy hoa anh túc màu vàng nở bên bờ biển chết.
Thần tình ái biến cơ thể anh thành sợi thuốc lá, cuốn thành một điếu xì gà đưa đến bên mép Dung Duyệt.
Thẩm Miên hôn đứa nhỏ, nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt đang đóng chặt.
Anh, một phạm nhân tội ác tày trời, thần tình yêu tàn nhẫn tại sao lại khiến anh yêu một người không nên yêu nhất?