Nụ hôn đầu.
Mùi vị của nụ hôn đầu chua chua ngọt ngọt. Dung Duyệt hôn Thẩm Miên đồng thời quỳ gối. Lúc bị đứa nhỏ chạm môi, Thẩm Miên choàng mở mắt. Lấy bầu trời đầy sao làm bối cảnh, mỹ nhân tuyệt sắc Dung Duyệt nhắm mắt, nét mặt say sưa, đắm chìm giữa ngàn sao.
Thẩm Miên cũng say.
Có đôi khi một ngày trôi qua rất nhanh, có đôi khi một giây trôi qua rất dài.
Từ lúc Dung Duyệt hôn anh đến khi buông ra kỳ thực rất ngắn nhưng trong đầu Thẩm Miên lại diễn giải ra vô số hình ảnh. . truyện teen hay
“Thi xong anh sẽ về Lung Thành phải không?” Dung Duyệt đột nhiên hỏi vấn đề này, ngón tay chạm lên khuôn mặt anh. “Thi đậu đại học Lung Thành sau đó sẽ không về nữa sao?”
Thẩm Miên bị nụ hôn làm cho choáng váng, hoàn toàn không nghe thấy.
Dung Duyệt nhìn nét mặt của Thẩm Miên, tiến thêm một bước, ôm lấy đối phương, ở bên tai anh, hỏi: “Anh sẽ bỏ rơi em à?”
Nó cố ý gằn giọng, thanh âm trong trẻo của thiếu niên lập tức có mùi vị trầm thấp khiến người ta vừa nghe lập tức bị mê hoặc, tiến vào hắc ám.
Bỏ rơi, hai từ này quá mạo phạm, thậm chí nghiêm trọng đến mức Thẩm Miên không dám gánh vác. Thân phận giữa hai chúng ta là gì, anh mới có tư cách chịu trách nhiệm với em, đồng thời có thể đảm bảo dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng không bỏ rơi em?
Dung Duyệt nhắm mắt. Ở trước mặt hoa hồng của mình, nó hèn mọn không đáng nhắc đến. “Đừng để em một mình.”
Khoảnh khắc này, mưa sao băng đột ngột kết thúc, bầu trời quay về tĩnh lặng.
Thẩm Miên hoàn hồn, anh kéo Dung Duyệt ra, nhìn vào mắt nó, yết hầu lăn một vòng, giọng nghèn nghẹn: “Vừa rồi nhóc... nói cái gì?”
Dung Duyệt cứ nhìn anh như vậy, mím môi, im lặng không trả lời.
Trên đường về, Dung Duyệt ngủ thiếp đi, Thẩm Miên mặc nó dựa vào mình, cúi đầu nhìn đứa nhỏ. Dưới khuôn mặt hoàn mỹ là chiếc cổ xinh đẹp, trắng nõn, phía trước đeo một sợi dây chuyền. Thẩm Miên đưa tay, cầm lấy viên bảo thạch rồi theo đó nhìn lên khuôn mặt của Dung Duyệt.
Môi nóng ran.
Viên đá này quả thực có giá trị không nhỏ.
Dù vậy, nụ hôn này vẫn quá trân quý.
Thẩm Miên sờ lên môi mình, muốn tự hỏi, thế nhưng trên đường về lái xe cực kỳ thô lỗ. Sau khi ông anh tài xế phong tao lái đến một khúc ngoặt liên tiếp, Thẩm Miên cảm giác mình sắp buồn nôn, hoàn toàn không có biện pháp suy nghĩ.
Về đến nhà đã quá giờ đi ngủ, Dung Duyệt tắm xong lập tức ngã xuống giường, tiến vào trong mộng. Còn Thẩm Miên lại mất ngủ cả đêm.
Chủ nhật, Diệp Kình qua tìm Thẩm Miên chơi, hai thằng con trai lớp mười hai túm tụm trước máy chơi game, đối chọi gay gắt, không ai chịu ai. Đánh được vài ván, Lưu Dư mang hoa quả ra, cả hai tạm thời nghỉ một lúc.
Thẩm Miên vừa ăn hoa quả vừa không nhịn được mở miệng: “Diệp Kình...”
Tên đầu gỗ Diệp Kình ngẩng đầu, bên mép còn dính nước hoa quả. “Sao?”
Thẩm Miên: “Bỏ đi.”
Phiền não của anh có lẽ không nên chia sẻ với người khác. Anh nên hỏi cái gì? Có phải anh đang rung động với người đó? Một cậu bé 13 tuổi? Một câu nói ngắn gọn bao gồm tất cả thông tin, cũng lắm chỗ mỉa mai!
Dáng vẻ Thẩm Miên quá xoắn xuýt, dù có trì độn như Diệp Kình cũng nhận ra. “Đừng nghĩ linh tinh, bây giờ thi đại học mới là quan trọng nhất, không phải cậu nói nhất định phải tới Lung đại sao?”
Thẩm Miên mím môi, tựa lên ghế sô pha. Anh nhìn trần nhà, buồn bã, mất mát. “Tôi tới đây quả thực là ngoài ý muốn. Nếu tôi đến Lung đại có phải sẽ dần dần không còn liên quan tới nơi này?” Nếu anh thi đậu Lung đại, vậy sinh hoạt đến học tập của anh đều ở Lung Thành. Anh phải lấy lý do gì mới có thể hợp lý xuất hiện ở trấn Lung Cảnh?
Diệp Kình không ngờ Thẩm Miên lại phiền não mấy vấn đề này, hắn ngẩng đầu, đánh lên cánh tay anh một cái.
Thẩm Miên nhìn bàn tay dính đầy nước hoa quả, vội vã rút khăn giấy lau sạch chỗ vừa bị đụng.
Diệp Kình cười ha hả: “Cái thằng này, cho cậu chút ánh mặt trời cậu định bốc hơi đấy hả, hộ tịch của cậu ở đây, có trốn đi đâu cũng là người Lung Cảnh, muốn về thì về, không có chỗ ở cứ qua nhà tôi, trải cái đệm cho cậu còn không được hay sao?”
Thẩm Miên ghét bỏ: “Anh đây không muốn nằm đất với cậu.”
Diệp Kình lườm anh.
“Đừng nghĩ nhiều, tập trung học tập đi!!” Diệp Kình ra quyết định.
“Đừng nghĩ nhiều?” Thẩm Miên dường như tìm được lối ra.
Diệp Kình buồn cười. “Rốt cuộc cậu phiền não cái gì vậy?”
Thẩm Miên lắc đầu.
“Có vấn đề cũng không sao, cậu rất thông minh sớm muộn cũng nghĩ ra câu trả lời.” Độ tin tưởng của Diệp Kình với Thẩm Miên tăng cao.
Thẩm Miên tháo mắt kính, cúi đầu cười. “Tuy cậu lắm lời còn vô dụng, thời điểm mấu chốt vẫn rất có ích.”
Diệp Kình: “Ông nhổ vào!”
Hai người nhìn nhau cười.
Thẩm Miên quyết định toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho cuộc chiến tuyển sinh đại học.
Chỉ là ở trường thi thoảng nhìn thấy Dung Duyệt, Thẩm Miên đều không nhịn được hướng tầm mắt về phía đứa nhỏ, sau đó tìm kiếm sợi dây chuyền trên cổ nó cho tới khi nhìn thấy mới thôi. Đôi khi Dung Duyệt làm động tác mạnh, sợi dây chuyền bật ra từ áo đồng phục, bảo thạch tỏa sáng lấp lánh rất hợp với con ngươi như đá vỏ chai kia.
Một buổi sáng, phu nhân Lưu Dư chuẩn bị dạo phố với chị em trong trấn, cô muốn chọn chiếc vòng hợp với bộ váy của mình bèn ra ngoài hỏi con trai. “Sợi dây chuyền lần trước con mua ở Đức, chiếc con rất thích còn bỏ rất nhiều tiền để mua ấy, cho mẹ mượn được không?”
Thẩm Miên nhướn mày, hỏi: “Mẹ nhiều dây chuyền mà, sao lại tìm cái đó?”
“Mặt đá của nó rất sáng, hợp với váy của mẹ.” Lưu Dư xoay một vòng trước mặt Thẩm Miên, khoe vẻ đẹp của mình với con trai.
Thẩm Miên mở một lon coca, nói dối không chớp mắt. “Con không mang qua đây.”
Lưu Dư nghe vậy đành bỏ cuộc, quay về phòng mình tìm đồ thay thế.
Thẩm Miên nhìn mẹ biến mất ở trước mặt, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó chột dạ điên cuồng uống coca. Lúc Lưu Dư ra ngoài, Thẩm Miên mở cửa tiễn. Lưu Dư vừa đi, Thẩm Miên tức khắc trông thấy Dung Duyệt nhà cách vách đang dựa lưng dưới gốc cây đại thụ nhắm mắt nghỉ ngơi, anh lặng lẽ đi tới.
Nắng hè xuyên qua tán lá, ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt Dung Duyệt. Ngọn gió thổi qua, lá cây lay động, ánh nắng loang loáng trên mặt đứa nhỏ. Ánh mắt Thẩm Miên rơi xuống bờ môi nó, môi Dung Duyệt không mỏng, thoạt nhìn rất mềm mại, rất có tính đàn hồi.
“Két.”
Tiếng cửa mở bất ngờ cắt đứt dòng suy nghĩ mơ màng của Thẩm Miên. Anh quay đầu, Dung Hoài đang đi ra.
Từ sau khi xảy ra chuyện đó, đây là lần đầu tiên Thẩm Miên gặp Dung Hoài.
Vừa trông thấy hắn, Thẩm Miên lập tức nhớ lại hành động của mình hôm ấy. Anh dám ôm con trai người ta sau đó hỏi có thể giao em ấy cho cháu không? Thẩm Miên xấu hổ không dám đối diện với Dung Hoài.
Dung Hoài nhìn thấy anh, không hề khó chịu, mỉm cười. Trong tay Dung Hoài cầm theo một cái quạt, đi tới bên cạnh Dung Duyệt, quạt cho nó.
Thẩm Miên hướng về phía Dung Hoài, chỉ cây quạt lại chỉ vào mình.
Dung Hoài gật đầu rồi đưa quạt cho anh.
Thẩm Miên phẩy quạt cho Dung Duyệt, Dung Hoài an tâm đi vào nhà.
Dung Duyệt cực kỳ mẫn cảm với những thứ phi tự nhiên, cơn gió nhân tạo thổi một hồi thì nó đã tỉnh lại. Dung Duyệt mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn Thẩm Miên một cái, sau đó duy trì tư thế dựa lên thân cây, tiếp tục nhắm mắt.
“Đại thiếu gia, để ý tôi một chút đi.” Thẩm Miên cười nói.
“Anh Thẩm.” Vì mới tỉnh dậy, thanh âm của Dung Duyệt nghe dinh dính.
“Ừ.”
Chiều hè quả thật làm người ta khoan khoái không thôi.
Thời gian Thẩm Miên ở trấn Lung Cảnh rút ngắn từng ngày, điều này cũng đại biểu thời gian thi đại học của anh càng lúc càng gần.
Bọn họ vội vội vàng vàng, chuyến xe thanh xuân cuối cùng rất quan trọng nên phải toàn lực ứng phó. Cuối cùng đến một ngày ngay cả người bận rộn quanh năm suốt tháng như ba Thẩm cũng xuất hiện. Hơn nữa ba Thẩm đến để cổ vũ, tiếp sức cho con trai, còn lại không có mục đích gì, thực sự rất hiếm thấy.
“Mang theo giấy báo dự thi chưa? Có bút chì 2B chưa? Căng thẳng không?” Lưu Dư líu ríu bên cạnh.
Thẩm Duệ trấn an vợ mình. “Được rồi, đừng khiến con áp lực.”
Thẩm Miên cười cười.
Đến lúc Thẩm Miên ra cửa, mới sáng sớm đứa nhỏ hàng xóm đã đứng ngoài chờ anh. “Cho anh cái này.” Nó đưa cho Thẩm Miên một lá bùa hộ mệnh.
Thẩm Miên kinh ngạc.
Dung Duyệt rất hiếm khi khẩn trương, gương mặt xinh đẹp lúc thì nhíu mày, lúc thì mím môi nhưng không biết làm thế nào cho phải. “Cố lên!”
Thẩm Miên cong môi, nói: “Ôm một cái.”
Dung Duyệt nghe anh nói vậy tức khắc nhào tới. “Anh nhất định sẽ làm được!” Ngữ khí cực kỳ chắc chắn.
“Được rồi, được rồi.” Thẩm Miên vốn dĩ không hề cảm thấy lo lắng, cuối cùng lại bị ba người làm cho khẩn trương theo.
Dung Duyệt không dám gây áp lực cho anh, sau khi ôm cũng không dám nói gì.
Nó đang định buông tay, Thẩm Miên lại dùng tư thế này bế nó lên cao.
Dung Duyệt giật mình mở to mắt.
Lúc này Thẩm Miên mới giải phóng hết cảm xúc căng thẳng, anh thả Dung Duyệt xuống rồi nói: “Anh đi đây.”
“Vâng.”
Thẩm Miên cưỡi xe đạp lên đường, Dung Duyệt chạy theo hai bước cho tới khi bóng dáng Thẩm Miên biến mất sau lối rẽ mới dừng lại.
Kỳ thi kéo dài ba ngày, trong thời gian này Thẩm Miên không hề suy nghĩ đến bất cứ điều gì, chỉ toàn tâm toàn ý tập trung ôn luyện. Đến lúc thi xong ba mẹ anh mới dám hỏi chuyện.
“Thi thế nào?”
“Làm được hết không? Đề năm nay có khó không?”
Thẩm Miên không dám khoe khoang chỉ yên lặng ra dấu OK.
Thẩm Duệ và Lưu Dư cũng không hỏi thêm gì.
Trong lúc gia đình ba người đang vui vẻ hòa thuận, di động của Thẩm Miên vang lên, anh nhìn lướt qua dãy số tức khắc chạy lên lầu nghe điện thoại.
Yêu cầu cuộc gọi vừa được thông qua, đầu dây bên kia lập tức hỏi: “Thế nào rồi?”
Lần đầu tiên Thẩm Miên thấy giọng nói Dung Duyệt lo lắng như vậy.
“Tất cả đều rất thuận lợi.”
Hai người trò chuyện hơn một tiếng.
Từ nay tới lúc có kết quả thi phải đợi thêm một khoảng thời gian, Thẩm Miên cần điền nguyện vọng nên bọn họ vẫn ở lại trấn Lung Cảnh. Diệp Kình và Tô Thu Vũ là người đầu tiên tìm tới cửa. “Đi thôi! Du lịch tốt nghiệp!”
Lớp bọn họ hẹn nhau đi du lịch sau khi tốt nghiệp, ngồi trên xe, mọi người nóng lòng xuất phát tới một thôn trấn nổi tiếng khác. Học sinh lớp 12 bị đè nén bấy lâu hoàn toàn phóng thích bản thân, leo núi, xuống biển, thức trắng đêm. Nhiều nhất là những màn tỏ tình bất ngờ, dưới sự ủng hộ của cả lớp ấy mà tận mấy người thành đôi.
Thẩm Miên cười cười, không nói lời nào.
Ban đêm, sao trời rực rỡ, Thẩm Miên cầm coca đi trên bờ cát.
“Tớ có thể ngồi đây không?” Tô Thu Vũ đã tới, làn váy trắng của thiếu nữ tung bay trong gió, đẹp như đuôi sao băng của tuổi trẻ.
“Có thể.” Thẩm Miên gật đầu, mở một lon coca khác, tiện tay đưa cho cô.
Tô Thu Vũ nhận coca, chống cằm giữa hai đầu gối. “Tớ tìm cậu vì có chuyện muốn nói cho cậu biết.”
“Chuyện gì?” Lúc bình thường, giọng nói Thẩm Miên giống như tròng kính thủy tinh của anh, là một loại hóa chất khô khan. Anh nhìn sao, nhìn biển rộng, nhìn vẻ đẹp của thế gian này, không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì.
Tô Thu Vũ hít sâu một hơi, ngắm sườn mặt tuấn tú của người bên cạnh.
“Thẩm Miên! Tớ thích cậu!”
Tim Thẩm Miên nảy lên, coca trong lon hơi sóng sánh.