Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Chương 46: Chương 46: Trái tim giống như bong bóng




Người sống trên thế giới này cần phải có vật gì đó buộc trái tim họ lại.

Bằng không trái tim sẽ bay đi như bong bóng.

Trái tim của Chu Ngạn Hiến bây giờ đã không còn ở trên người y nữa.

Hai người ngồi trong phòng khách, Dung Duyệt thả người trên sô pha, yên lặng hít thở trong bóng tối, còn Chu Ngạn Hiến đi tìm khăn tay rồi lau vết thương bên miệng mình. Để tiêu sưng, y còn tự ý mở tủ lạnh nhà Dung Duyệt, lấy hai lon coca, một lon đặt trước mặt Dung Duyệt, một lon đặt bên mép.

Lon sắt lạnh như băng tiếp xúc với khóe miệng yếu ớt, y lập tức “A” một tiếng, nhăn mặt.

Lúc này Dung Duyệt mới bình ổn tâm trạng, nó nhìn Chu Ngạn Hiến, vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc. “Sao anh lại chạy về đây? Còn trở về đánh nhau?”

Chu Ngạn Hiến bật nắp lon, há miệng rót một ngụm coca, sau đó cũng ngả người trên sô pha. “Vì chuyện đám cưới anh mới trở về, Lâm Trí Viễn nói hắn muốn kết hôn với đối tượng đang hẹn hò, em nói xem anh có nên về chúc mừng hắn?”

Dung Duyệt nhìn sang, Chu Ngạn Hiến xem ra vô cùng nhếch nhác. Y như một con khổng tước mình đầy vết thương bị thợ săn bắt được, sau khi xé nát bộ đuôi, còn bị dẫm một cước tàn nhẫn.

Chu Ngạn Hiến vuốt mặt, thoáng cái đã chìm trong thế giới của riêng mình. Đột nhiên, một bàn tay lành lạnh chạm lên mặt, Chu Ngạn Hiến lập tức hoàn hồn. Dung Duyệt ngồi ngay bên cạnh, ngón cái dính máu tươi của Chu Ngạn Hiến. “Xảy ra chuyện gì?”

Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Dung Duyệt trong khoảng cách gần, ánh mắt Chu Ngạn Hiến không nhịn được nhộn nhạo một chút. “Không có gì.”

“Không nói thì mau cút về nhà, không phải nói muốn trở về chúc mừng cha nuôi anh sao?”

Chu Ngạn Hiến nhoẻn cười, tà khí tứ phía. “Để chúc mừng hắn kết hôn lần hai, anh thừa dịp lúc hắn không để ý đã để lại dấu vết trên môi hắn. Sau đó thì bị đánh một quyền, anh không thể trở về.”

Dung Duyệt: “...”

Trong lúc hai người đưa mắt nhìn nhau, điện thoại của Dung Duyệt vang lên. Chu Ngạn Hiến giúp nó lấy di động, phát hiện tên người gọi là Thẩm Miên.

Dung Duyệt không hề để tâm, kéo nút nhận cuộc gọi ngay trước mặt y.

“Dung Duyệt...” Thẩm Miên chỉ nói hai chữ rồi rơi vào im lặng.

Dung Duyệt cụp mắt. “Ừm. Em biết, ban nãy là em quá phận, em rút lại lời vừa nói.”

“Dung Duyệt, nhóc biết ý anh không phải vậy.” Bên kia điện thoại, Thẩm Miên bất giác cất cao giọng.

“Không, em thực sự cảm thấy em không nên nói thế.”

Thẩm Miên không nhìn thấy vẻ mặt của Dung Duyệt nhưng Chu Ngạn Hiến đối diện nó lại thấy không sót một cái gì. Con ngươi Dung Duyệt hòa vào một vùng tăm tối. Vẻ mặt nó bắt đầu vặn vẹo. Khuôn mặt vốn tinh xảo, xinh đẹp vậy mà lại xuất hiện biểu cảm đáng sợ đến vậy. Chu Ngạn Hiến nghe thấy bên kia, Thẩm Miên vẫn đang lên tiếng, nhưng Dung Duyệt đã ném điện thoại di động.

“A!” Dung Duyệt rống lên thanh âm tê tâm liệt phế.

“Dung Duyệt!” Chu Ngạn Hiến càng hoảng sợ.

Dung Duyệt ngồi xổm dưới đất, ôm chặt chính mình.

Lúc Chu Ngạn Hiến định cưỡng chế kéo nó dậy, Dung Duyệt phát ra âm thanh rầu rĩ. “Em không giận dữ với anh.”

“Hả?”

“Thẩm Miên, em không giận dữ với anh, em đang giận em. Là em quá nhỏ bé, không có cách nào đuổi theo anh, cũng không có cách nào giữ anh lại.”

Dung Duyệt hướng về phía chiếc điện thoại đã vỡ nói.

“Là em quá vô dụng.”

Chu Ngạn Hiến ngồi xổm trước mặt Dung Duyệt, chống đầu lên cánh tay, nhìn xoáy tóc của nó, không nói gì.

Trong bóng tối, vẻ mặt Dung Duyệt không ngừng méo mó.

Tôi vô dụng! Cho nên tôi phải dùng mưu mô quỷ kế, tôi muốn dùng cái chết của mình, muốn dùng hắc ám của mình, muốn dùng tất cả cô đơn tịch mịch để giữ anh ấy lại...

Buổi tối, Dung Hoài về nhà. Lúc trông thấy Chu Ngạn Hiến, hắn giật mình.

Chu Ngạn Hiến lễ phép chào hỏi. “Đêm nay cháu xin phép lại làm phiền gia đình mình.”

Dung Hoài mặt như đưa đám mà đồng ý.

Đêm đó, Chu Ngạn Hiến may mắn được ngủ cùng phòng với Dung Duyệt, dù y phải nằm dưới đất.

“Em nghe thấy anh nói không?” Trong bóng đêm, Chu Ngạn Hiến hỏi Dung Duyệt.

Chu Ngạn Hiến hỏi xong, đợi nửa ngày cũng không thấy bên kia trả lời, Chu Ngạn Hiến còn tưởng Dung Duyệt đã ngủ.

“Ừ.” Lúc này Dung Duyệt mới phát hiện, nếu nó không trả lời, Chu Ngạn Hiến sẽ không nói tiếp.

Chu Ngạn Hiến cười một tiếng rồi từ từ kể.

Mấy hôm trước y nhận được điện thoại của Lâm Trí Viễn, đại khái báo với y, đối tượng xem mắt lần này muốn kết hôn với hắn. Lâm Trí Viễn cảm thấy cô gái đó cũng không tệ, vì thế muốn đồng ý. Nhưng nếu hắn cưới cô, về sau ba người sẽ ở chung một mái nhà, cho nên hắn vẫn muốn nhận được sự đồng ý của Chu Ngạn Hiến.

Khi đó Chu Ngạn Hiến đang ở trên giường thay quần áo, nghe vậy nặng nề ngã xuống đệm. Y châm chọc nói: “Chú thích là được rồi. Dù sao người chú muốn cùng trải qua cả đời này là cô ấy, đâu phải tôi.”

Giọng nói của Lâm Trí Viễn vẫn yếu ớt như trước. “Đừng nói vậy, chúng ta là người một nhà.”

“Hừ, nếu chúng ta là người một nhà vậy quan hệ là gì?” Chu Ngạn Hiến cảm thấy cực kỳ mỉa mai.

“Cha con.” Lâm Trí Viễn không chút do dự.

“Tôi với chú chỉ cách nhau mười mấy tuổi, lúc chú mười mấy tuổi có thể sinh con chắc?”

“Ngạn Hiến.” Lâm Trí Viễn thở dài.

Chu Ngạn Hiến nhìn trần nhà trắng xóa, nhất thời im lặng. May mà bản thân đã sớm chuẩn bị tâm lý nên khi đến thời điểm, y vẫn có thể tâm bình khí hòa. “Tùy chú... Dù chú đưa ra bất kể quyết định gì, chú vẫn là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, chuyện này dù thế nào cũng sẽ không thay đổi.”

“Ngạn Hiến, cảm ơn con.”

Chu Ngạn Hiến cảm giác mình sắp khóc, nhưng khóc thật thì lại quá quái đản. “Không phải. Tôi mới nên cảm ơn chú.”

Sau đó Lâm Trí Viễn nói gì y cũng không nghe thấy, cuối cùng cả hai hòa bình cúp điện thoại. Chu Ngạn Hiến đã thông suốt, nhưng y có hơi kích động. Nếu là chuyện lớn như kết hôn, y hẳn nên đến trước mặt chúc mừng đối phương mới phải.

Dù sao một lão già nhan sắc bình thường lại có thể nghênh đón mùa xuân thứ hai, thật sự rất đáng mừng.

Nghĩ thế Chu Ngạn Hiến liền xin nghỉ, mua vé tàu hỏa ngay trong đêm, hôm sau đã về đến nhà.

Chu Ngạn Hiến về nhà không báo trước, dọa Lâm Trí Viễn giật mình. “Sao đột nhiên con lại về?” Hắn giương mắt kinh ngạc.

Chu Ngạn Hiến chạy một mạch tới nơi, thở hồng hộc. “Đặc biệt về chúc mừng chú, kết hôn lần hai...”

Lâm Trí Viễn dở khóc dở cười.

Hai người ngồi trên ghế sô pha trò chuyện trong bầu không khí hòa thuận. Có lẽ Lâm Trí Viễn rất hiếm khi thấy Chu Ngạn Hiến ôn hòa như vậy! Hắn không khỏi nhớ lại năm đó. “Không biết con có còn nhớ lần đầu tiên gặp chúng ta gặp nhau, con mới lên tiểu học, bé xíu như này.”

Ngày xưa, Lâm Trí Viễn là bạn thân của ba Chu Ngạn Hiến, dù chênh lệch mấy tuổi nhưng giữa hai người không gì không thể nói. Một lần, ba Chu Ngạn Hiến mời hắn đến nhà chơi, đó là lần đầu tiên Lâm Trí Viễn gặp Chu Ngạn Hiến. “Khi đó con rất đáng yêu.”

Chu Ngạn Hiến khinh thường hừ lạnh.

“Lúc đó con còn rất thích ba, nói muốn kết hôn với ba.” Lâm Trí Viễn nhớ lại chuyện này, cười không ngừng.

Chu Ngạn Hiến: “...”

“Ba còn giữ ảnh chụp cùng con hồi bé.” Lâm Trí Viễn mở ví, muốn tìm tấm hình đó. Nhưng hắn nhét quá sâu, rất lâu cũng không rút ra được.

“Để tôi!” Chu Ngạn Hiến tới gần.

“Làm phiền con.” Lâm Trí Viễn mỉm cười nhìn y.

Nhưng chớp mắt y bị ma quỷ ám ảnh. Chu Ngạn Hiến nhìn khuôn mặt Lâm Trí Viễn đang ở ngay trước mặt, đột nhiên sát lại gần, sau đó hôn hắn.

Nói tới đây, Chu Ngạn Hiến sờ lên miệng mình.

Dung Duyệt cảm thấy y rất ngu. “Chỉ là hôn lên miệng thôi, tùy tiện mượn cớ cũng có thể ứng phó được.”

Chu Ngạn Hiến hỏi: “Nếu anh đưa đầu lưỡi vào thì sao?”

Dung Duyệt: “...” Chẳng trách anh lại bị đánh.

“Em thì thế nào? Cứ chúc mừng Thẩm Miên vui vui vẻ vẻ đi du học như vậy à?” Chu Ngạn Hiến hỏi.

Dung Duyệt che mắt, cũng che giấu tâm tư của mình. “Tôi sẽ không khóc lóc giữ Thẩm Miên cầu anh ấy đừng đi. Nếu tôi làm vậy cũng chẳng thay đổi được gì.”

Trong bóng đêm, Chu Ngạn Hiến xoay người.

Ánh trăng phỉ nhổ phần mộ của bọn họ đang bị những con đom đóm cuối cùng vứt bỏ.

Hôm sau tan học, Dung Duyệt cất xe đạp xong lại chạy sang nhà Thẩm Miên.

Thẩm Miên mở cửa, anh trông thấy Dung Duyệt, liếm môi không biết nên làm sao. “Dung Duyệt.”

“Lần trước em quên không mang giày.” Dung Duyệt bình tĩnh nói.

Thẩm Miên ngồi xuống, mở tủ lấy giày cho nó.

Dung Duyệt nhìn tấm lưng của Thẩm Miên, tiến lên một bước, ôm lấy anh. Thẩm Miên cứng đờ. “Anh rất tốt.” Dung Duyệt dựa đầu lên lưng anh. “Anh chính là một ngôi sao, anh sẽ tỏa sáng trong bóng tối, ác linh trong đêm cũng không thể tới gần anh. Nếu như em cũng là một ngôi sao như anh có phải sẽ không sợ mất đi ánh sáng của anh?”

Thẩm Miên vươn tay, ôm lấy đầu nó.

“Chuyện hôm qua anh muốn nói với em là anh không phải muốn bỏ rơi em mới rời đi.”

“Em biết.” Dung Duyệt ôm chặt anh. “Mỗi người đều có con đường của riêng mình.”

Thẩm Miên trầm mặc.

Ánh mắt u ám của Dung Duyệt liếc xuống chân anh. “Con người không có gông xiềng đều có thể đi đến bất cứ đâu. Anh là tự do, là tốt đẹp, là màu sắc, anh sẽ tỏa sáng.”

Nếu anh muốn vĩnh viễn được tự do vậy thì tốt nhất lần này đừng để em bắt được anh.

Dung Duyệt lấy lại giày, xoay người về nhà. Nó đi trên đường lớn, đối diện có một người cũng đang đi về phía mình. Dung Duyệt thoáng sửng sốt, đối phương sải bước, cười như gió xuân phơi phới.

Dung Duyệt nhìn y, phút chốc ngẩn ngơ.

Hai năm trước, Tịch Mộ nói phải về bệnh viện Bắc Định ở Lung Thành. Từ đó về sau Dung Duyệt không còn gặp lại y. Dung Duyệt cảm thấy may mắn khi Tịch Mộ rời đi, ít nhất không còn ai có thể chống lại thế giới tinh thần của nó.

“Dung Duyệt! Thật có duyên nha!” Tịch Mộ đẩy kính mắt.

Dung Duyệt giả vờ không nhìn thấy y.

Tịch Mộ lập tức kéo nó lại. “Dung Duyệt, nhóc cũng quá lãnh đạm! Tốt xấu chúng ta cũng là bạn tốt mà.”

“Ai thèm làm bạn với biến thái.”

“Biến thái?” Tịch Mộ nhướn mày.

Dung Duyệt càng ngày càng lớn, hoàn toàn có thể phân biệt tất cả cư dân hắc ám trên thế giới này.

“Anh không có việc gì thì để tôi về nhà.” Dung Duyệt quay đầu.

“Có việc.” Tịch Mộ nói. “Tôi nhớ trước đây nhóc từng thảo luận với tôi một chuyện. Nhóc nói từ khi sinh ra đã có thể nhìn thấy thế giới thần kỳ vi diệu.”

Dung Duyệt nhíu mày.

“Tôi mới phá giải được câu đố này của nhóc...” Tịch Mộ tràn đầy phấn khởi.

Dung Duyệt vốn dĩ không muốn nghe. Nó liều mạng hất tay Tịch Mộ, nhưng Tịch Mộ dường như còn mạnh hơn tưởng tượng của nó. Bọn họ giằng co trên đường cái, Thẩm Miên ở bên cửa sổ trông thấy lập tức chạy ra.

“Buông ra!”

Thẩm Miên đoạt lại Dung Duyệt từ trong tay Tịch Mộ, Dung Duyệt lập tức trốn sau Thẩm Miên.

Tịch Mộ há hốc miệng.

“Thẩm Miên.” Dung Duyệt yếu ớt gọi anh.

Tịch Mộ càng thêm hứng thú. “Cậu chính là Thẩm Miên?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.