Charles thầm nghĩ xong rồi, sợ tới mức gắt gao nhắm mắt lại.
"Đứng vững!", Hùng Sơn hô to một tiếng, kéo hắn lên, Charles lần đầu tiên cảm thấy đặt chân trên mặt đất là chuyện thoải mái cỡ nào. Tại thời điểm Charles bình phục tâm tình, dưới chân Hùng Sơn đã có hai người nằm vật ra. Hiện tại gã đang lùng tên thứ ba.
"Vừa rồi ai đẩy tao?", Sau khi Hùng Sơn giải quyết xong, Charles liền đứng trước mặt ba người âm trầm hỏi.
Ba người đều bị Hùng Sơn bẻ gãy tứ chi, hiện tại đau đến lăn lộn cũng không nổi, nhưng chỉ có như vậy thôi, khi gặp phải vấn đề của Charles, ba người vẫn là không bạo lực không hợp tác, ngay cả nhìn cũng không thèm để ý tới.
"Chính là tên kia!", Hùng Sơn ồm ồm chỉ một tên.
Charles âm hiểm cười hai tiếng, kéo gã lên liền đi về phía trước, người nọ vốn dĩ đã bởi vì tứ chi bị gãy mà đau đớn vô cùng, hiện tại lại không ngừng va chạm lên mặt đất, lập tức gào thảm. Charles có thể đơn giản như vậy mà buông tha gã sao? Đương nhiên không thể. Hắn trực tiếp túm người kia tới bên cạnh dung nham, một phen ném vào.
"Hương vị quái quỷ gì vậy!", Hùng Sơn che cái mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ.
Charles cũng cảm thấy hôi thối vô cùng, xách người lên, liền phát hiện đũng quần gã còn có một chút nước nhỏ, hiển nhiên là bị dọa đến mất khống chế, cho nên gã kia tại ngay trên dung nham cực nóng mà bài tiết ra.
"Uy!", Charles muốn thẩm vấn một chút, lại phát hiện người này sớm đã hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Charles không thú vị ném gã xuống đất, cẳng chân người kia còn đang vắt trên vách đá, cảm thụ được dung nham cực nóng, Charles cũng không hoàn toàn kéo gã lên, hắn không có thật sự ném thằng ch* kia vào đã là thiên đại thiện lương rồi.
"Hai người bọn mày, có cái gì muốn nói?", Charles hỏi.
Hai người kia thấy được thảm trạng của đồng bọn, đều có chút sợ hãi, do do dự dự đem hết những lời có thể nói đều nói ra, đại khái ý tứ chính là bọn họ thấy hơi tiền liền nổi máu tham, nhìn thấy bọn họ đi ra, cho nên muốn cướp đoạt một chút.
"Từ từ", Charles nửa đường đánh gãy bọn họ, hoài nghi nói, "Sao tao lại thấy bọn mày có chút quen mắt thế?"
Hai người ánh mắt đều có chút lập loè.
"Lúc trước bọn chúng từng bị Hữu Hữu giáo huấn mà", Hùng Sơn mở miệng, "Chẳng qua khi đó bọn chúng đứng ở bên cạnh, không can dự vào."
Charles cười, nụ cười kia có thể nói là âm phong lạnh lẽo, "Bọn mày thật là ngại mệnh dài nhỉ! Mấy tên kia đâu?!"
"Bọn họ ở núi đá phía trước", một người trong đó vội vàng nói, sợ hai người này không vui vẻ một chút liền ném mình vào bên trong dung nham.
Charles tiếp tục đưa ra nghi vấn, hai người kia cũng không dám dấu diếm, đem tính toán của mấy người kia cũng nói ra hết. Thì ra đoàn người bọn họ sau khi bị Ninh Hữu giáo huấn liền nổi lên tranh chấp, trong đội ngũ chia làm hai bộ phận, một bộ phận tỏ vẻ muốn tìm bọn Ninh Hữu báo thù, mà một bộ phận khác thì lại cẩn thận hơn một chút, muốn tìm địa phương khác. Mà ba người này liền thuộc về bộ phận thứ nhất, ba người bọn họ đều là thủ hạ của tên tráng hán bị Ninh Hữu giáo huấn kia, trong lúc hai bộ phận đều đang giằng co không dứt, ba người bọn họ đã bị phái đi dò đường.
Ý tứ vốn dĩ của mấy tên đó là bảo bọn họ đi xem tình huống sau đó trở về báo cáo, nhưng ai mà biết được bọn họ thế nhưng lại vừa lúc đụng phải Ninh Hữu và Bạch Đan Phượng từ trong dung nham ma trì đi ra, còn vẻ mặt cao hứng. Này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho khẳng định có thu hoạch rất lớn a! Ba người bọn họ nếu có thể mang diễm tinh này về, tất nhiên đó chính là công lớn rồi! Ba người bọn họ cẩn thận suy nghĩ hai người lợi hại nhất đều đã mệt mỏi mất đi sức chiến đấu, chỉ còn lại hai người, hơn nữa một người còn đứng ở bên cạnh ma trì, thừa lúc hắn không chú ý là có thể đẩy mạnh hắn được. Còn cái tên hùng nhân kia, cho dù bọn họ đánh không lại, nhưng nếu hai người liên thủ với nhau, chắc cũng sẽ chống được một thời gian đi. Ba người tính toán như vậy, cuối cùng vẫn không thể chống cự nổi tham niệm trong lòng, liền cứ như vậy mà động thủ.
Nhìn bộ dạng hai tên kia mặt xám như tro tàn, Charles một mặt nhạo báng bọn họ không biết tự lượng sức mình, mặt khác thì lại tức giận với chính mình vừa rồi không cẩn thận, thiếu chút nữa là đã bị dung nham đốt cháy thành tro rồi.
"Ta cho các ngươi một con đường sống", Ninh Hữu lúc này cũng đã tỉnh lại, chậm rãi đi tới.
Hai người còn thanh tỉnh kia tức khắc như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt.
"Hùng Sơn, nối xương cốt cho bọn họ đi", Ninh Hữu nói.
Hùng Sơn lên tiếng, hai ba cái liền nối lại cho bọn họ, "Còn tên này?", Hùng Sơn chỉ chỉ tên đang hôn mê.
"Cũng nối lại luôn."
Charles có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì, hắn tin tưởng Ninh Hữu sẽ không đơn giản như vậy mà thả cho mấy kẻ thiếu chút nữa là lấy hắn chạy.
Được nối khớp xương lại, hai người kia một bên nói cảm ơn, một bên sốt ruột vội vàng hoảng sợ lui ra sau.
"Đừng có chạy gấp nha", Ninh Hữu nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, "Ta nói cho các ngươi một con đường sống, cũng không phải là cho các ngươi cứ như vậy mà đi đâu."
Hai người kia ngẩn ra, tức khắc có một loại dự cảm không tốt, không nói hai lời liền nhanh chân bỏ chạy.
Hùng Sơn một tay xách một tên, ném tới trước mặt Ninh Hữu.
Biết chạy không thoát, hai người khóc lóc kêu xin khoan dung, "Đại nhân xin tha mạng a! Tha mạng a! Ngài nếu chịu thả ta, ta liền đem toàn bộ gia sản đều cho ngài! Cái mạng này của tiểu nhân không đáng bao nhiêu tiền, cho dù ngài có muốn giết ta, cũng chỉ ô uế tay của ngài mà thôi. Ngài giơ cao đánh khẽ thả ta một con ngựa đi."
"Ta cũng có tiền, toàn bộ tích tụ ta đều giao cho ngài mà!", Một người khác cũng vội vã nói, "Ngài tạm tha cho ta lần này đi!"
"Ta đã sớm nói qua, ta không cần mạng của các ngươi", Ninh Hữu nói, còn không đợi hai người cao hứng, Ninh Hữu đã trực tiếp ném bọn họ tới con đường nhỏ trên dung nham ma trì.
"Muốn mạng sống, thì tự mình đi ra đi.", thanh âm của Ninh Hữu truyền tới trong tai bọn họ.
Hai người gắt gao níu chặt đường nhỏ, thân thể treo ở giữa không trung, mà phía dưới thân thể là dung nham không ngừng bắn toé, cả người bị nhiệt độ cực cao nướng nướng, phảng phất như chỉ ngay sau đó thôi liền sẽ bị đốt thành tro tẫn. Lúc này bọn họ mới chân chính cảm nhận được hối hận là tư vị như thế nào, bọn họ vì cái gì lại muốn tâm tồn may mắn, vì cái gì lại bị tham dục làm lu mờ tâm trí cơ chứ. Bọn họ thậm chí còn nghĩ, vì cái gì bọn họ lại muốn đi vào Giao Khê bí cảnh chứ, kỳ thật thế giới này cũng không kém hơn so với thế giới nguyên lai mà.
Bọn họ hối hận, hối hận đến cực điểm. Nhưng là bất kể có như thế nào, bọn họ cũng không muốn chết, trên tay hung hăng nắm chặt mặt đường, dùng hết sức lực toàn thân muốn bò dậy, ngay tại thời điểm bọn họ mới bò lên đi được một chút, dung nham trong ma trì lại một lần quay cuồng bắn toé.
Hai người đều bị dung nham cuốn lấy, ngay cả kêu rên cũng chưa kịp phát ra.
"Có biện pháp đánh thức gã này không?" Ninh Hữu chỉ vào tên đang hôn mê nói với Hùng Sơn.
Hùng Sơn gật gật đầu, hung hăng tát cho người nọ mấy cái bạt tay, bạch bạch nổ vang.
Dưới đau đớn kịch liệt, người kia liền thanh tỉnh lại.
tͣ/