Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 115: Chương 115




"Liễu Tùng Minh, ngươi thế nhưng vẫn còn chấp mê bất ngộ cùng con yêu hồ này ở bên nhau!", Các thôn dân đi vào từ đường, lão nhân dẫn đầu thấy được Kỳ Tĩnh, không khỏi trợn mắt giận nhìn, "Đem bọn họ đều trói lại cho ta!"

Ninh Hữu chỉ có cảm giác đó chính là quả thực chả thể hiểu nổi đám người này.

"Nếu các ngươi đều gọi ta là yêu hồ, chẳng lẽ sẽ không sợ yêu pháp của ta sao?", Ninh Hữu đặc biệt kỳ quái hỏi. Vừa nói, cậu vừa nâng tay mình lên, cùng lúc đó, giá cắm nến bên cạnh cậu cũng bay lên.

Nhìn giá cắm nến lơ lửng giữa không trung, bộ dáng giống như thời khắc đều muốn nhằm về phía bọn họ, các thôn dân theo bản năng lui về phía sau một bước.

Lúc này, bọn họ mới phảng phất ý thức được Ninh Hữu con yêu hồ này không phải dễ chọc.

"Đừng sợ hắn! Yêu pháp của hắn khẳng định không mạnh đâu! Chúng ta cùng nhau lên nhất định có thể chế trụ được hắn."

"Đúng! Lần trước không phải hắn đã bị chúng ta trói lại tế thần sao? Hiện tại hắn khẳng định chỉ là đang hù chúng ta thôi!"

"Mọi người đừng bị hắn dọa sợ, cùng nhau lên đi!"

Các thôn dân cổ vũ lẫn nhau, mà hiệu quả của việc này hiển nhiên là lộ ra rõ ràng, một tia sợ hãi của bọn họ đối với Ninh Hữu hiện tại đã biến mất không còn một mảnh, ngo ngoe rục rịch muốn bắt lấy Ninh Hữu, mỗi người đều kích động dị thường.

Ninh Hữu cười nhạo một tiếng, "Các ngươi cho rằng lúc ấy các ngươi bắt được ta như thế nào hả?"

"Lúc ấy thiên lôi đánh xuống gây ra lửa lớn, thiếu chút nữa là đã thiêu chết các ngươi, ta chính là vì cứu các ngươi mà hạ không ít công phu, phế đi không ít pháp lực. Ngay cả Liễu Tùng Minh cũng là do ta tự mình từ trong đám cháy kéo ra."

"Đừng nghe hắn mê hoặc nhân tâm! Hồ ly tinh từ xưa đến nay luôn am hiểu mê hoặc nhân tâm, không cần tin tưởng lời hắn nói, đều là lừa các ngươi thôi!", Mắt thấy các thôn dân có chút chần chờ, lão nhân cầm đầu vội vàng nổi giận nói.

"Mê hoặc nhân tâm?", Ninh Hữu cười ha ha, "Các ngươi cứ tự lừa mình dối người đi, các ngươi cho rằng lửa lớn như vậy, một đám các ngươi đều là thiên thần phù hộ mới có thể hoàn hảo không tổn hao gì từ trong phòng chạy ra sao?"

"Phải nha, các ngươi rất lợi hại a, sau khi ta cứu các ngươi ra, một tên tự mình đẩy ta ra ngoài, mà đám khác thì sao, đem tội lỗi phòng ở bị cháy đẩy lên trên người ta, thật là phát rồ làm người bội phục đấy."

"Quả thực là buồn cười", lão nhân giận mắng, "Hai ba câu đã muốn đem mình biến thành ân nhân cứu mạng của chúng ta? Coi chúng ta đều là đồ ngốc sao?"

"Các ngươi còn ở đó thất thần làm gì hả, nhanh đem bọn họ bắt lại cho ta!"

Các thôn dân nhìn nhau, một người trong đó đi lên trước thấp giọng nói với lão nhân, "Hắn nói hình như thật sự có chút đạo lý, ngày đó lúc chúng ta chạy ra xác thật là phi thường thuận lợi, có một lần ta thiếu chút nữa là bị đập chết, lại phảng phất như bị thứ gì bảo hộ ấy, lúc này mới bảo vệ tánh mạng được."

Lão nhân quả thực vô cùng đau đớn, "Đám các ngươi! Hắn tùy tiện nói hai câu các ngươi liền tin tưởng sao?! Hắn nói mấy lời này chỉ là vì chạy thoát thôi!"

"Cho dù hắn có thật sự bảo hộ các ngươi thì lại thế nào? Các ngươi cho rằng thiên lôi kia là vì cái gì mà đánh xuống? Nếu không phải là vì con yêu hồ này, thiên thần sao sẽ tức giận chứ?!"

"Chỉ có đem con yêu hồ này đi tế thần, thiên thần mới có thể nguôi đi lửa giận được."

Các thôn dân nguyên bản đối với lời Ninh Hữu nói có chút tin tưởng, bởi vì lão nhân khuyên bảo, ánh mắt lại trở nên kiên định, ngoan tuyệt mà lãnh lệ.

Nhìn biến hóa của các thôn dân, Ninh Hữu không ngoài ý muốn chút nào, mắt lộ vẻ trào phúng.

"Anh nói thứ kia rốt cuộc là cái gì đây?", Ninh Hữu nghiêng đầu, lặng lẽ nói với Kỳ Tĩnh, một bên cảnh giác động tác của các thôn dân.

Kỳ Tĩnh nâng cằm về hướng giá cắm nến đang lơ lửng ở giữa không trung, "Còn không phải là cái kia sao?"

Ninh Hữu hơi có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn giá cắm nến kia hơi có chút quỷ dị.

Không thể tưởng được mình tùy tiện chộp một thứ lại có thể chộp trúng chân thân pháp khí vẫn luôn tìm kiếm?

Sau khi nảy sinh suy nghĩ như vậy, Ninh Hữu tập trung lực chú ý đi quan sát, quả nhiên phát hiện nó có chút không giống bình thường.

Lúc này, các thôn dân đã cử động, cầm lấy vũ khí trong tay mình, chém về phía hai người Ninh Hữu.

Ninh Hữu đẩy Kỳ Tĩnh ra sau người, cười lạnh, "Lão hổ không phát uy, thật đúng là nghĩ ta sợ các ngươi sao?!"

Nói rồi, hai tay cậu chấn động, giá cắm nến lơ lửng giữa không trung bị cậu coi như vũ khí mà lao về phía những thôn dân kia. Một người đang chém về hướng Ninh Hữu, giá cắm nến kia liền bị Ninh Hữu khống chế chắn lên trước, thừa nhận đòn công kích này.

Chậm rãi, vết nứt trên giá cắm nến kia càng ngày càng nhiều.

Mà các thôn dâm đã chém cái giá cắm nến kia, thân thể cũng càng ngày càng suy yếu.

Thẳng đến sau khi một người ngã xuống trên mặt đất, những người khác mới giật mình khủng hoảng phát hiện ra biến hóa của mình.

"Yêu pháp! Đây là yêu pháp!"

"Yêu hồ đáng chết ngươi đã làm gì chúng ta? Chúng ta làm sao sẽ biến thành bộ dạng hiện tại hả? Thân thể của ta, thân thể của ta rốt cuộc là làm sao vậy?!", Một người kinh hoảng thất thố, sụp đổ hô to.

"Nhanh đem chúng ta biến trở về nguyên dạng ngay!", Lão nhân cau mày ra lệnh.

Có một nam nhân trung niên thoạt nhìn có chút yếu đuối bị loại biến hóa quỷ dị hiện tại này làm cho sợ hãi, phù phù một cái quỳ trên mặt đất, khóc rống cầu xin tha thứ, "Hồ đại tiên, cầu ngài buông tha cho ta đi, ta còn có lão bà có hài tử, ta không muốn chết, ta không muốn chết a! Ta không dám bất kính với ngài nữa đâu, ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một con ngựa đi!"

Ninh Hữu thiếu chút nữa là bị ngữ khí mệnh lệnh của lão nhân làm cho tức cười, nhìn mấy người khóc rống cầu xin tha thứ kia, trong lòng lại là một cỗ cảm giác thống khoái giận dữ mà lại chua xót.

Lúc ấy khi các ngươi đem ta đặt lên giàn lửa thiêu đốt có từng nghĩ đến tình cảnh hiện tại hay không?!

Đây đều là các ngươi đáng nhận được!

Ninh Hữu đem cảm xúc của nguyên thân hồ yêu đè ép xuống, cười nói với lão nhân, "Có ai đã từng nói với ngài một câu không?"

Lão giả nhíu mày, có chút bất mãn Ninh Hữu nửa đường ngắt lời, cố tình lão ta lại có chút tò mò với lời của Ninh Hữu, "Nói cái gì?"

Ninh Hữu cười, "Miệng ngài thật đúng là tiện đấy."

"Ngươi!", Lão giả tức đến run run người, mắt giận trừng to, hận không thể trực tiếp xé nát miệng Ninh Hữu, "Mau, mau giết hắn ngay! Chỉ cần giết hắn đi chúng ta khẳng định là có thể khôi phục bình thường được!"

Có người kinh hoảng sợ hãi, căn bản là không để ý tới lời lão giả nói, nhưng cũng có người sợ hãi tới cực điểm rồi liền cái gì cũng không thèm sợ nữa, trong mắt tràn ngập sát ý, giơ vũ khí trong tay mình lên.

"Tái kiến, các vị", Ninh Hữu bình tĩnh nói ra những lời này, sau một tay kéo Kỳ Tĩnh, một tay khác thì khống chế giá cắm nến giữa không trung, đập về phía khảm đao bị giương lên.

"Bang" một tiếng, thanh âm rất nhỏ mà thanh thúy tại trong một khắc này truyền tới trong tai mọi người, cực kỳ rõ ràng.

Không biết vì cái gì, trong lòng các thôn dân xuất hiện khủng hoảng cực kỳ, phảng phất như trời đất muốn sụp vậy.

Bọn họ mắt thấy Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh đột ngột biến mất ở trước mắt, còn chưa kịp suy nghĩ lại, mặt đất dưới chân lại đột nhiên chấn động kịch liệt. Trong chớp mắt, mặt đất rạn nứt, phòng ốc sập xuống, ngay cả giữa không trung cũng xuất hiện từng đạo nếp nhăn màu đen.

Hết thảy mọi thứ đều vặn vẹo.

"Này, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy hả?", Lão giả hoàn toàn luống cuống, chẳng qua lúc này, đã không còn ai trả lời lão nữa, ngay sau đó, lão cũng rớt vào giữa khe đất.

"Xong rồi, hết thảy đều xong rồi", một thôn dân quỳ trên mặt đất, thất hồn lạc phách nhìn một màn nhân gian luyện ngục này. Một khắc trước khi không gian bị cái khe xé rách, trong đầu gã suy nghĩ, lúc này đây thiên thần tức giận, có phải là bởi vì bọn họ trách lầm người tốt hay không? Có phải hay không thiên thần cảm thấy con dân của người chẳng phân biệt thị phi, hết thuốc chữa, cho nên mới tàn nhẫn huỷ hoại hết thảy như vậy.

Không sai, gã xác xác thật thật biết rõ, lúc ấy gã là được hồ yêu trợ giúp. Một khắc trước khi bị xà nhà đập chết, gã thấy được một con bạch hồ chợt lóe qua, mà xà nhà vốn đối diện với gã lại quỷ dị trượt sang một chút, đập tới bên người gã.

Bất quá dưới tình huống quần chúng bị kích động, gã lại không dám đứng ra, gã sợ bị mọi người lấy danh nghĩa đồng đảng của bạch hồ mà giận chó đánh mèo, gã trơ mắt nhìn mọi người đem bạch hồ cột vào trên giá, trơ mắt nhìn mọi người ném cây đuốc lên đó, đặc biệt hơn nữa là gã cũng là một thành viên trong đó. Chẳng sợ trong lòng áy náy muốn chết, nhưng gã vẫn như cũ không có đi ra một bước, nói ra một câu.

Này hết thảy đều là báo ứng đi.

Đều là gã yếu đuối nhát gan nên mới để xảy ra hết thảy chuyện này, nếu lúc ấy gã chịu lấy hết can đảm nhiều lời một câu, có thể kết cục sẽ không còn là như hiện tại nữa hay không?

Chỉ khoảng nửa khắc, toàn bộ thế giới bao gồm cả người kia đều cuốn vào trong một mảnh bóng đêm, tiêu tán không còn một mảnh.

Phảng phất giống như từ trước đến nay đều chưa từng xuất hiện vậy.

Mà lúc này, Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh thật vất vả mới từ trong ảo cảnh chui ra, còn chưa kịp cao hứng, đã đụng phải một con quỷ hồn chặn đường.

Lại còn là quỷ hồn của một con hồ yêu.

"Dựa vào cái gì mà các ngươi có thể hoàn hảo không vấn đề gì mà đi ra được chứ?! Dựa vào cái gì mà ta phải ngày ngày chịu thống khổ liệt hỏa đốt người, mà các ngươi thì lại có thể an an toàn toàn trốn ra được hả?!", Gương mặt vốn xinh đẹp của hồ yêu, dưới oán khí thật lớn trr[ nên phá lệ dữ tợn.

"Những gì ngươi đã trải qua xác thật làm người phi thường tức giận cũng phi thường đồng tình, ta có thể hiểu được cảm thụ của ngươi", Ninh Hữu nói.

"Đồng tình? Ta vì cái gì mà cần ngươi đồng tình chứ?!", Lệ khí của hồ yêu lan tỏa khắp nơi.

"Các ngươi có phải là cảm thấy ta đặc biệt ngu ngốc hay không, ta vì cái gì lại muốn cứu đám rác rưởi kia, vì cái gì lại muốn cứu những tên thôn dân lòng lang dạ sói đó?! Cứu bọn họ, bọn họ chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn đem ta đã kiệt lực cột vào trên giá dùng lửa đốt", hai mắt hồ yêu tuôn ra nước mắt, huyết lệ đỏ tươi, hoàn cảnh chung quanh càng thêm âm trầm.

"Các ngươi có biết như thế có bao nhiêu khó chịu không? Lửa kia bắt đầu nổi lên từ lòng bàn chân ta, đem gan bàn chân ta đốt trọi hoàn toàn, đau đớn xuyên tim. Ta đã nhẫn nhịn, cầu xin bọn họ tha thứ, chính là bọn họ đã làm cái gì? Bọn họ mắng ta, bọn họ liên tiếp ném đuốc về phía ta."

"Lửa kia thật lớn, che trời lấp đất", hai mắt hồ yêu trống rỗng, trên mặt kinh sợ.

Ninh Hữu trong lòng có chút hụt hẫng, "Bọn họ đáng chết."

"Đúng! Bọn họ đáng chết!", Thanh âm hồ yêu đột nhiên trở nên bén nhọn, điên cuồng gào rống, "Một đám bọn chúng đều nên bị ném vào trong hố lửa thiêu sống đến chết! Chính là sao đây, chính là bọn họ vẫn cứ sống tốt, dựa vào cái gì, rốt cuộc là dựa vào cái gì?!"

"Bọn họ hiện tại đều đã chết rồi."

"Một đám đều sống thọ rồi chết tại nhà thì tính là chết gì?!", Móng tay hồ yêu đột nhiên dài ra, sắc nhọn vô cùng, "Ta muốn chính là bọn chúng vĩnh viễn không được luân hồi, ngày ngày chịu nỗi thống khổ liệt hỏa đốt người này!"

"Ngươi có thù oán thì báo thù của ngươi đi, tìm chúng ta để làm gì hả?!", Kỳ Tĩnh không kiên nhẫn, "Hơn nữa ngươi cũng đừng ở đây mà tự lừa mình dối người, người bên trong pháp khí kia bất quá cũng chỉ là một đạo linh lực mà thôi, đám người mà ngươi gọi là kẻ thù hẳn đã sớm luân hồi rồi đi."

Ninh Hữu trong lòng thầm mắng, vốn dĩ tình huống của hồ yêu rất không thích hợp rồi, Kỳ Tĩnh chem mồm vào như vậy, chẳng phải là hoàn toàn xong rồi sao?

Nhìn thấy biểu tình của Ninh Hữu, Kỳ Tĩnh cười nhạo, khinh thường nói, "Sớm muộn gì cũng phải đánh thôi, nghe hắn lắm lời vô nghĩa làm gì nữa?"

Không ngoài sở liệu, hồ yêu sau khi bị Kỳ Tĩnh kích thích liền cuồng nộ, hai con mắt đều nhiễm đầy huyết quang, một trận âm phong liền thổi quét về hướng hai người Ninh Hữu, mà trận âm phong này lại mang theo nồng đậm huyết khí.

Gió vừa mới tiếp xúc đến thân thể, đã phảng phất như bị liệt hỏa bao lấy, phỏng đến tận xương.

Ninh Hữu lập tức nhớ tới một hồi lửa đốt mình đã trải qua trong ảo cảnh, nắm tay nhịn không được mà nắm chặt.

"Yên tâm, ta không phải là tên thư sinh phế vật cái gì cũng không làm được trong hoàn cảnh kia, có thế nào cũng sẽ không để em rơi vào nông nỗi kia đâu. Chẳng qua cũng chỉ là một trò xiếc cỏn con như vậy mà thôi, ta sẽ bảo hộ em một sợi tóc cũng không bị tổn thương."

Kỳ Tĩnh nói xong câu đó, liền đẩy Ninh Hữu ra ngoài, linh lực trên người cổ động, trận âm phong kia trực tiếp bị ngăn lại trước mặt Kỳ Tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.