Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 146: Chương 146




Viêm Hoàng cùng Lăng Vân đi phi thuyền vũ trụ hai ngày không có bất cứ không khoẻ gì, ngược lại rất cao hứng mà quơ chân múa tay, hoạt bát vô cùng.

Mà cho tới khi bọn họ tới Tương Vương Tinh, từ trên phi thuyền vũ trụ đi xuống dưới, hai tiểu gia hỏa vẫn như cũ tung tăng nhảy nhót, có thể nói là tinh lực dư thừa.

"Hai đứa nhỏ này thật đúng là có tinh thần", Lương Mạn lắc đầu cười nói, "Tôi ngồi phi thuyền hai ngày hai đêm, hiện tại đã mệt mỏi đến ngay cả nói cũng chẳng muốn nói rồi, vậy mà hai tiểu gia hỏa này vẫn tự nhiên như thế, chẳng hề có lúc nào mệt mỏi cả."

"Còn may là hiện giờ bọn nó còn chưa biết đi", Kỳ phu nhân cũng cười, giống như oán trách nói, "Thế này mà đến tuổi đi lại được, không khéo chúng ta nhất thời nửa khắc cũng chẳng có được thanh nhàn ấy, nếu không liên tục chú ý đến hai thằng nhóc này, phỏng chừng đã chạy không thấy bóng dáng lâu rồi!"

Viêm Hoàng cùng Lăng Vân nghe được hai bà nội đang nói về bọn chúng, đều cười khanh khách lên, múa may mấy ngón tay sữa thịt.

"Hai đứa bé thật lanh lợi", Kỳ phu nhân cười thỏa mãn cực kỳ, "Mấy đứa nhỏ tôi từng thấy cũng không có thông minh đáng yêu như của nhà chúng ta đâu, nếu mà để cho mấy người chị em già của tôi nhìn thấy hai đứa bọn chúng, còn không phải hâm mộ chết à."

Lương Mạn chỉ cười không nói, nhưng Kỳ phu nhân cũng hiểu được ý tứ của cô. Chờ hôn lễ xong xuôi, bọn họ liền mang theo hai đứa nhỏ đi tìm mấy người chị em kia khoe luôn! Cho bọn họ cứ nói con trai nhà mình lớn tuổi rồi không lo tìm đối tượng, nhìn đê, con trai nhà mình hiện tại ngay cả con cái cũng có rồi đó, hơn nữa còn là hai đứa!

Bởi vì sự kiện phát sóng trực tiếp lúc trước, chuyện Ninh Hữu Kỳ Tĩnh còn sống một nửa Triệt Na Đế Quốc không sai biệt lắm đều đã biết. Mà ngày hôm sau sau khi bọn họ kết hôn, bộ chính phủ Triệt Na Đế Quốc cũng phát ra thông cáo, chứng thực chuyện bọn họ còn sống.

Kể từ đó, nhóm quần chúng Triệt Na Đế Quốc tức khắc sôi trào, mấy người lúc trước đã biết tin tức này thì còn đỡ một chút, nhưng mấy người lúc trước không xem được phát sóng trực tiếp, thì không khỏi vui mừng khôn xiết. Rất nhiều thương gia sùng bái Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu, vì để chúc mừng hai người may mắn còn tồn tại, cùng ngày tất cả các chi phí toàn bộ đều giảm giá chỉ lấy 80% giá gốc, thậm chí có chủ quán còn trực tiếp miễn phí.

Các chủ quán ở phụ cận tinh cảng còn tổ chức rất nhiều hoạt động, tuy rằng không phải giảm giá 20%, nhưng cũng sẽ hoặc nhiều hoặc ít mà giảm một chút.

Kỳ phu nhân nhìn thấy tình huống náo nhiệt bên ngoài thì có chút kỳ quái, "Nơi này sao lại có lắm người vậy nhỉ?"

Lương Mạn cùng Thạch Bằng cũng có chút tò mò, thời điểm lần trước bọn họ tới đây người nơi này xác thật là không có nhiều như vậy.

"Các nhà ăn bên trong cao ốc đang làm hoạt động chúc mừng, duy trì mười ngày giảm giá 20%, cho nên người đến rất nhiều", một vị bán hàng rong bên cạnh đầu cũng không thèm nâng lên nói. Mấy ngày này rất nhiều người đi xuống tinh cảng đều sẽ có một nghi vấn như vậy, số lần trả lời anh ta cũng không ít.

"Hoạt động chúc mừng cái gì vậy?", Kỳ phu nhân hỏi, "Đây không phải mới vừa khai trương không bao lâu sao? Cũng đâu phải là ngày lễ gì đâu."

"Đương nhiên là ngày lễ rồi!", Người bán hàng rong căm giận ngẩng đầu, có chút bất mãn nói, "Kỳ thượng tướng cùng Ninh thiếu tá đều bình yên vô sự, đây chẳng lẽ không phải là một chuyện đáng để vui mừng hay sao?!"

Kỳ phu nhân tức khắc hiểu được, xấu hổ cười, "Ân, phải"

"Từ từ, sao tôi lại thấy cô có chút quen mắt......", Người bán hàng rong kỳ quái nhìn Kỳ phu nhân đoan trang, một lát sau đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Kỳ phu nhân?!"

Hai người Ninh Hữu ở phía sau lấy đồ cũng đi lên theo, "Mẹ, làm sao vậy?"

Người bán hàng rong nhìn thấy Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh thì càng thêm kích động run rẩy, "Kỳ thượng tướng, Ninh thiếu tá! Nhìn thấy hai người quả thực là may mắn quá! Các vị có thể ký cái tên cho tôi được không?"

Ninh Hữu vui vẻ đáp ứng, vui vẻ viết tên của mình cho người bán hàng rong.

Sau khi có được chữ ký, người bán hàng rong mười phần nhiệt tình kể cho Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu bọn họ tình huống mới nhất trên Tương Vương Tinh, sau khi biết được bọn họ còn sống, rất nhiều chủ quán vì để chúc mừng mà đều bắt đầu tổ chức hoạt động, đám quần chúng thì lại càng kích động phi thường.

Kỳ Tĩnh gật đầu nói cảm ơn, cũng thỉnh cầu anh ta đừng để lộ ra.

Người bán hàng rong tự nhiên là hiểu được, kích động gật gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không nhiều lời.

"Xem ra chúng ta cần phải mau rời khỏi thôi", Kỳ Tĩnh cười khổ nói, anh không nghĩ tới bản thân làm một quân nhân vậy mà sẽ có một ngày có thể được cảm nhận cảm giác làm minh tinh.

Kỳ phu nhân vỗ vỗ bả vai Kỳ Tĩnh, "Mau đi thôi nào, mẹ không muốn bị vây lại ở đây đâu."

Đoàn người thực nhanh đã ngồi trên xe vân quỹ chuyên môn phái tới đón bọn họ, rời khỏi tinh cảng.

Kỳ Tĩnh trở về việc đầu tiên đó là đi đến quân bộ phục chức, đi cùng anh còn có Ninh Hữu. Lúc trước Triệt Na Đế Quốc cho rằng Ninh Hữu đã bỏ mình nên mới ban tặng cậu quân hàm thiếu tá, hiện tại cậu còn sống trở về, tự nhiên là phải tiếp nhận.

Mà sau khi sự tình đã xong xuyên hoàn tất, Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu liền lần lượt trình đơn xin nghỉ kết hôn.

"Lần này cậu đi một chuyến thật đúng là tiêu dao quá đấy, kể cả đoạn thời gian mất tích kia nữa, cậu đây là muốn ném hết gánh nặng cho bọn tôi hơn nửa năm đấy nhỉ."

"Người tài nhiều việc", Kỳ Tĩnh ngôn ngữ tinh luyện ném ra bốn chữ rồi đi ra ngoài.

"Được rồi, nhanh cút đi, nhưng xong kỳ nghỉ thì nhớ kỹ phải nhanh trở về đấy", người nọ cười ha ha, "Chỗ này còn có không ít chuyện cần cậu đến xử lý đó."

Sau khi xin nghỉ xong, hai người liền chuẩn bị công việc hôn lễ.

Hôn lễ lần này so với hôn lễ trên tinh cầu Hòa Tân thì tương đối phức tạp hơn nhiều, lúc trước bởi vì hoàn cảnh cùng vật phẩm bị hạn chế, rất nhiều bước cùng bố trí đều bị đơn giản hoá, hiện tại đã tới Tương Vương Tinh rồi, Kỳ phu nhân tự nhiên là muốn an bài hoàn hoàn chỉnh chỉnh ra.

"Mẹ, ngài nghỉ ngơi một chút đi", Ninh Hữu đỡ cánh tay Lương Mạn nói.

"Mẹ không mệt", Lương Mạn cười, "Có thể tổ chức hôn lễ cho các con mẹ quả thực là tinh lực dư thừa đó, một chút cũng không có cảm giác mệt mỏi đâu."

Không chỉ đơn thuần là Lương Mạn, Kỳ phu nhân cùng Thạch Bằng cũng đều tinh thần đầy đủ, mà Kỳ Quốc Viễn vẫn luôn bận việc ở quân bộ cũng bớt thời gian trở về một lần, chẳng qua cũng không ở được bao lâu, nói nói mấy câu với mấy người Ninh Hữu xong liền rời đi, chờ ngày tổ chức hôn lễ lại trở về.

Quy mô hôn lễ lần này so lúc trước thì lớn hơn mấy lần, một tuần trước hôn lễ đã có truyền thông sôi nổi đưa tin tình huống an bài hôn lễ của hai người Ninh Hữu.

Chờ đến ngày hôn lễ chính thức, mấy nhà truyền thông được Kỳ Tĩnh cho phép bắt đầu đưa tin phát sóng trực tiếp tại hiện trường tình huống hôn lễ của bọn họ. Lúc này đây thanh thế lại càng thêm to lớn, nhân số quan khán phát sóng trực tiếp đột phá hạn mức cao nhất, rất nhiều lần đã xảy ra hiện tượng tắc nghẽn mạng.

Một ngày trôi qua, Ninh Hữu quả thực cảm giác cứ như mình mới vừa đánh nhau một trận xong, chờ sau khi tất cả các nghi thức kết thúc, Ninh Hữu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, các phóng viên truyền thông đã bắt đầu phỏng vấn bọn họ.

"Có thể xin hỏi một chút thời điểm hai vị mất tích đã xảy ra chuyện gì không?"

Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình, "Cơ mật quân sự."

"Vậy xin hỏi hai vị tại sao lại mất tích?"

"Cơ mật quân sự."

Sau khi liên tục bị đẩy đi hai vấn đề, sắc mặt phóng viên có chút đỏ lên, nghẹn một hơi hỏi, "Có thể nói một chút tâm tình ngài vào giờ phút này không? Kết hôn cùng Ninh tiếu tá, ngài cảm thấy như thế nào?"

Kỳ Tĩnh lời ít mà ý nhiều, "Vui sướng."

Phóng viên cương mặt, "Ngài có thể nhiều thêm hai chữ không?"

Kỳ Tĩnh gật đầu đồng ý, "Phi thường vui sướng."

Phóng viên thiếu chút nữa là nện cái Mic trong tay mình xuống mặt đất, chẳng sợ đây là thần tượng mà anh ta sùng bái, nhưng cũng ngăn cản không được anh ta tức giận! Hảo hảo nói chuyện có được không hả? Vì cái gì có thế nào cũng chỉ phun ra có bốn chữ thôi hả!

"Ninh thiếu tá, xin hỏi tâm tình ngài vào giờ phút này như thế nào?", Một phóng viên khác phỏng vấn Ninh Hữu.

"Thực vui vẻ", Ninh Hữu mi mắt cong cong trả lời, "Chỉ là có chút mệt, ba mẹ bọn họ vì hôn lễ lần này mà đều tiêu phí rất nhiều tinh lực."

Trình độ dễ nói chuyện của Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh bên cạnh hình thành hai mặt đối lập, cái này làm cho phóng viên phỏng vấn Kỳ Tĩnh đỏ mắt vạn phần.

......

Tại thời điểm hai người Ninh Hữu đang tiếp nhận phỏng vấn, Lương Mạn cùng Kỳ phu nhân thì lại đang ôm hai đứa nhỏ né tránh mọi người, hết sức chăm chú dỗ hai thằng nhóc con.

"Hai tên nhóc này đã hưng phấn mấy ngày rồi, hiện tại cuối cùng cũng biết mệt mỏi", Kỳ phu nhân nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Viêm Hoàng, "Cô nói coi sao bọn chúng lại có tinh thần như vậy đây nhỉ?"

"Có thể là do hai ba ba kết hôn, bọn chúng liền vui vẻ", Lương Mạn cười nói, "Chẳng qua hai đứa chúng nó còn quá nhỏ, nếu như hơi lớn một chút nữa thì tôi thật sự muốn để bọn chúng đi làm tiểu phù hoa* cho Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu đó."

*Phù hoa: phù dâu đi theo sau cô dâu trong đám cưới

"Tôi cũng nghĩ thế", Kỳ phu nhân tán đồng nói, "Vốn dĩ lúc còn không biết Viêm Hoàng trở thành cháu của tôi, tôi đã muốn cho nó đi làm phù hoa rồi, cái thân thể tròn vo kia của nó là thích hợp nhất!"

Nói rồi, Kỳ phu nhân liền nở nụ cười, "Cô hẳn là còn chưa gặp qua Viêm Hoàng lúc vẫn còn là cơ giáp đâu nhỉ, trong máy liên lạc của tôi có tồn rất nhiều ảnh chụp của Viêm Hoàng đó, còn có video, dù sao thì hôn lễ của hai đứa cũng đã xong xuôi rồi, để cho bọn họ tự mình đi ứng đối với mấy vấn đề của phóng viên đi, chúng ta cứ ở đây chậm rãi xem video cũng không sao."

Lương Mạn nhìn qua, thấy được ảnh chụp trước kia của Viêm Hoàng, tức khắc thích cực kỳ.

Mà Viêm Hoàng cùng Lăng Vân cũng ở trong lòng ngực hai người nhìn, mắt to đen lúng liếng không chớp mắt, xem đến ngon ngọt. Viêm Hoàng còn thường thường múa may tay nhỏ của mình một chút, tỏ rõ cảm giác tồn tại của mình. Lương Mạn trong một hồi thì nhìn ảnh chụp một lát sau lại nhìn nhìn Viêm Hoàng, tức khắc hết sức vui vẻ.

Vị trí hiện tại của hai người Lương Mạn chính là một gian ghế lô trong khách sạn, bởi vì hôn lễ kết thúc, khách khứa lúc trước đã sớm tan đi, hiện tại chỉ còn lại hai người vợ chồng Lương Mạn còn có Kỳ phu nhân, mà ngoài cửa thì lại là hai cảnh vệ canh gác vì bảo đảm an toàn của bọn họ.

Một người trong đó đúng là người đã đi theo Kỳ phu nhân tới tinh cầu Hòa Tân.

"Anh Vương, anh lại đây một chút."

"Làm sao vậy?", Người bị gọi là anh Vương đi qua.

"Giúp em gác một chút đi, em đi vệ sinh một chút"

Anh Vương cười nhạo một tiếng, "Cậu cứ nói thẳng là được rồi, sao phải bảo tôi đi qua nữa chứ đây."

Nói vậy, anh Vương lại đã đi đến bên cạnh một người khác, vừa định vỗ bờ vai của hắn, động tác bỗng nhiên liền dừng lại, đồng tử phóng đại, cả người cứng đờ.

Người kia thu hồi tay của mình, một mảnh kim loại dài nhọn rút trở về trong ngón tay.

Ngay sau đó, hắn xoay người, gõ gõ cửa phòng.

"Tiến vào"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.