Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 148: Chương 148




Qua suốt một ngày, Kỳ Tĩnh dùng linh thức của mình cơ hồ tra xét hơn phân nửa Tương Vương Tinh một lần, nhưng vẫn như cũ không có tin tức gì. Mà bên chỗ Ninh Hữu, tuy rằng Kỳ Tĩnh đã bảo cậu đi nghỉ ngơi, nhưng hai đứa nhỏ bị người cướp đi, dưới tình huống không biết sống chết thế nào, cậu làm sao có thể yên lòng được, chỉ hấp thu hai khối linh thạch, rồi tiếp tục tham dự hành động tra xét.

Mà chuyện Viêm Hoàng Lăng Vân mất tích tuy rằng đã bảo mật với bên ngoài, nhưng một ít ngành thì vẫn được thông báo cho. Người nhà thượng tướng Đế quốc bị tập kích, con cái bị bắt cóc, lại còn bị tiêm độc tố không rõ, đây rõ ràng đã không phải là một vụ án cá nhân nữa rồi, mà thăng cấp lên mức tập kích khủng bố có tính chất nguy hiểm. Cho nên bất luận là quan viên trung tâm đế quốc hay là các bộ nghành nhận được thông báo thì đều cực kỳ khẩn trương.

Tương Vương Tinh, trấn Lữ Trì.

"Họ Đỗ, nhanh giao tiền thuê nhà ra đây!", Một nữ nhân trung niên có chất giọng cực cao quát, "Hôm qua đã là ngày cuối cùng rồi, tiền thuê nhà cậu bảo sẽ giao cho tôi đâu rồi?! Chẳng lẽ bị chính cậu ăn rồi à!"

"Mở cửa!", Nữ nhân trung niên dùng sức phá cửa, đầy mặt tức giận, "Đừng tưởng cứ co đầu rút cổ ở trong phòng là sẽ không có chuyện gì, tôi biết cậu ở nhà! Nếu cậu lại tiếp tục không mở cửa, tôi sẽ đưa cậu đến cục cảnh sát!"

Mà trong phòng thì lại chẳng có lấy một tia động tĩnh nào.

Nữ nhân trung niên giận cực, "Tốt cho tên họ Đỗ nhà cậu, lúc trước nhìn thật đúng là ra người ra dạng, một ngụm một tiếng chị kêu thân thiết lắm đấy, hiện tại khất nợ tiền thuê nhà thì ngay cả cửa cũng không mở, tôi thật là mắt mù nên mới cho cậu thuê phòng ở!", Vừa nói, nữ nhân trung niên vừa từ trong túi mình lấy ra chiếc chìa khóa, khí thế bừng bừng đi mở cửa.

Bởi vì dùng sức quá mạnh, cánh cửa nên lên trên tường, phát ra một tiếng vang lớn.

Trong phòng một mảnh đen tối.

Nữ nhân trung niên mạc danh có chút nổi da gà, hỏa khí tận trời phảng phất như bị một thùng nước đá dội xuống lập tức tiêu đi hơn phân nửa. Đang ban ngày ban mặt, trong phòng lại tối thành như vậy thật sự là làm cô có chút hoảng sợ. Cũng may do cô mở cánh cửa này ra nên mới có không ít ánh sáng chiếu vào.

"Họ Đỗ, nhanh lăn ra đây cho tôi! Đừng ở chỗ này mà giả thần giả quỷ!"

Thanh âm của nữ nhân trung niên ở trong căn phòng này có vẻ cực kỳ vang dội, nhưng cô ngoại trừ hồi âm của mình ra thì chẳng nghe được một tiếng đáp lại nào.

"Chẳng lẽ là uống say?", Nữ nhân trung niên lẩm bẩm nói, "Cũng không thể là xảy ra chuyện gì đâu nhỉ...... Nếu là té xỉu phải đưa đến bệnh viện thế không phải mình phải trả tiền thuốc men cho hắn nữa à."

Trong lòng thầm mắng một tiếng đen đủi, nữ nhân trung niên lại vẫn lo lắng khách trọ trong phòng này xảy ra chuyện gì, đi vào muốn tìm người.

Cô ấn công tắc bật đèn một chút, không có bất cứ phản ứng gì. Lần này cô thật sự là nhịn không được mà mắng ra tiếng, "Sao ngay cả đèn cũng hỏng rồi!"

Nữ nhân trung niên hùng hùng hổ hổ đi vào trong, cô dựa theo trí nhớ đi tìm vị trí cửa sổ, gập ghềnh vòng quanh vài lần mới thấy được một tia ánh sáng, đúng là xuyên thấu qua từ sau bức màn dày nặng.

Phần phật một tiếng, bức màn trầm trọng bị kéo ra, trong phòng tức khắc một mảnh chiếu sáng.

Nữ nhân trung niên tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc trước đen thùi lùi thật là khiến trong lòng cô bồn chồn chết được, nương theo ánh sáng này cô còn đi tới kéo hai bức màn khác nữa. Bên ngoài ánh mặt trời vừa lúc, ấm dào dạt chiếu vào cực kỳ thoải mái.

"Không có việc gì tự nhiên bày cho nhà tối thế làm gì, có bệnh chắc!", Nữ nhân trung niên chửi nhỏ một tiếng, theo cầu thang đi lên tầng.

Đây là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, người một nhà bọn họ vốn là ở đây, sau lại con trai cô kiếm được tiền liền mua cho cô một đống nhà ở còn tốt hơn, thế là bọn họ liền dọn ra ngoài. Cô rất có tình cảm đối với căn nhà này, dù sao thì cũng đã ở hơn mười năm rồi, luyến tiếc bán đi. Nhưng cũng không thể cứ để đó cho mốc meo bụi bặm lên được, cho nên cô liền cho thuê căn nhà này.

Người thuê nhà chính là một người trẻ tuổi, bộ dạng mới vừa thành niên không bao lâu, trông rất có tinh thần cũng biết nói chuyện. Thời điểm cô cho thuê nhà cũng rất cao hứng, mà lúc người thanh niên này giao tiền thuê nhà cũng rất thống khoái, chưa từng khất nợ. Nhưng kể từ tháng trước đến ngày giao tiền thuê nhà người thanh niên này lại đột nhiên không giao nữa, có nói với cô là tiền lương tháng này còn chưa tới, hy vọng có thể thư thả hai ngày.

Ấn tượng của nữ nhân trung niên đối với người thanh niên này cũng không tệ lắm, hoãn lại hai ngày cũng không thành vấn đề, dù sao thì ai mà chẳng có vài tình huống ngoài ý muốn chứ.

Nhưng lần hoãn lại này lại không chỉ có hai ngày, gần một tháng đã trôi qua rồi. Lúc này nữ nhân trung niên mới nổi giận, mãnh liệt tỏ vẻ nếu cậu không giao tiền thuê nhà ra, vậy giờ cậu cút liền đi. Người trẻ tuổi lập tức tỏ vẻ sẽ giao tiền ngay, mà ngày hôm qua chính là ngày mà hắn đáp ứng giao tiền rồi, nữ nhân trung niên đợi suốt cả một ngày nhưng ngay cả một Tinh Thuẫn cũng chẳng nhìn thấy.

Tuy rằng cô dễ nói chuyện, nhưng cũng tuyệt đối không phải người dễ khi dễ! Nữ nhân trung niên lập tức quyết định để người thanh niên này cút đi, cho dù hắn có giao tiền thuê nhà đi nữa thì cũng không cho hắn tiếp tục ở, chẳng qua nếu hắn không giao tiền thuê nhà, cô tuyệt đối sẽ đưa hắn đi cục cảnh sát lấy lại công bằng!

Tầng hai tổng cộng có bốn phòng, trong đó một gian phòng lớn nhất vốn là phòng ngủ của cô cùng chồng mình. Cũng giống như lúc vào cửa vừa rồi, tầng hai này tối đến đáng sợ, nếu không phải nương theo ánh sáng dưới tầng truyền đến, nữ nhân trung niên nhất định sẽ bị cái rương thuốc dinh dưỡng dưới chân ngáng cho ngã nhào!

Có chút tức giận đi ấn đèn trên hành lang, kết quả như cũ không có phản ứng gì.

"...... Họ Đỗ đến tột cùng là cậu đang làm cái gì thế hả?! Đèn nhà tôi sao tất cả đều hỏng hết thế này!", Nữ nhân trung niên vừa giận vừa tức, đau lòng không thôi, chỗ đèn này đều là do cô mới thay trước khi cho thuê nhà đó, đã tiêu của cô không ít tiền đâu!

Lần này nữ nhân trung niên bất chấp hết mà kéo bức màn trên ban công ra, tràn ngập lửa giận đi nhằm về phía phòng ngủ chính.

"Họ Đỗ, sống hay chết thì kêu một tiếng đi!", Nữ nhân trung niên dùng sức đập cửa. Mà cửa này ngay khi cô vừa đập một cái, đã kẽo kẹt mở ra.

Tức khắc một cổ mùi lạ nồng đậm ập vào trước mặt.

Nữ nhân trung niên không có phòng bị, hít vào rất nhiều, tức khắc một trận buồn nôn, ghê tởm nôn khan một trận. Nữ nhân trung niên lập tức che cái mũi lại một phen đẩy cửa ra, tức giận tận trời, chẳng qua trong lòng cô vẫn còn ẩn ẩn có một tia bất an, họ Đỗ này sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ!

Trong phòng đen thui, đèn phòng như cũ không sử dụng được.

Nữ nhân trung niên đi qua chỗ cửa sổ, thời điểm qua đường dường như dẫm phải cái gì, phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt. Nữ nhân trung niên có chút sởn tóc gáy, bước chân nhanh hơn đi về hướng cửa sổ. Bức màn mở ra, tức khắc trong phòng một mảnh sáng láng.

Nữ nhân trung niên chỉ hơi xoay người ra sau tùy ý thoáng nhìn mà thôi, đã bị dọa ngồi liệt trên mặt đất.

Vết máu bắn tóe dính đầy một mặt tường, mà cái ga trải giường trên giường lớn cũng phảng phất như bị ngâm trong hồ máu, nếu không phải bốn góc vẫn là màu lam nhạt không bị nhiễm máu, chỉ sợ căn bản là sẽ không thể nhận ra vẻ ban đầu của nó như thế nào.

Mặt khác trên giường cùng trên mặt đất đều rơi rụng một ít thứ vỡ nát hình khối màu xám trắng.

Nữ nhân trung niên lấy hết can đảm nhìn một chút, trực tiếp xỉu luôn.

Đó là xương cốt, vừa dài vừa ngắn, vẩy đầy một giường đầy đất. Mà thứ vừa rồi bị cô dẫm qua, đúng là một mảnh xương cốt.

————

Cảnh sát trấn Lữ Trì rất nhanh đã phong tỏa hiện trường, mà ở bên ngoài biệt thự kia, nữ nhân trung niên sắc mặt trắng bệch được con trai cô đỡ lấy, đang tiếp nhận cảnh sát dò hỏi. Cô cơ hồ là run rẩy trong toàn bộ quá trình nói ra chuyện của người thuê phòng kia, "...... Trong phòng đó, đống xương cốt đó......"

Nữ nhân trung niên tưởng tượng đến cảnh tượng kia liền nhịn không được mà nôn khan một chút, nỗ lực áp lực bản thân hỏi, "Sẽ không thật sự là Tiểu Đỗ chứ......"

"Cái này chúng tôi còn cần tra xét rõ ràng", sắc mặt cảnh sát cũng không tốt lắm, công tác nhiều năm như vậy anh ta cũng chưa từng thấy qua hiện trường huyết tinh như vậy bao giờ. Hung thủ này quả thực là táng tận thiên lương mà!

"Một lát nữa còn cần ngài đi đến cục cảnh sát với chúng tôi một chuyến, cẩn thận làm ghi chép." cảnh sát nói với nữ nhân trung niên.

"Được." Hai chân nữ nhân trung niên có chút nhũn ra, được con trai đỡ mới có thể đứng vững nổi.

Mà ngày hôm sau, trải qua xét nghiệm chứng thực, máu cùng xương cốt trong phòng thật đúng là của người khách thuê họ Đỗ kia.

Vụ án này vừa ra, toàn bộ trấn Lữ Trì đều lâm vào bên trong khủng hoảng, rất nhiều cư dân đều đổ đến cửa cục cảnh sát dò hỏi tiến độ của vụ án, hung thủ này một ngày còn chưa bắt được, bọn họ liền một ngày cũng không thể an tâm nổi. Lỡ như tên hung thủ điên cuồng này theo dõi nhà bọn họ thì làm sao bây giờ?!

Bởi vì chuyện này, cao tầng trấn Lữ Trì đều bị áp lực rất lớn, trong đó áp lực của cục cảnh sát lại càng sâu hơn, tất cả cảnh sát đều tăng ca để tìm kiếm manh mối, tranh thủ sớm ngày phá án. Nhưng là bất kể có xuống tay từ mối quan hệ nào, vẫn sẽ có chứng cứ bác bỏ đập vào mắt, mọi người đều không có khả năng thực thi giết hại.

"Quả thực là phát rồ." Một người cảnh sát trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, "Xương cốt người bị hại quả thực đã bị băm thành khối nát, mà thịt trên người hắn toàn bộ đều biến mất không thấy đâu, gã này cùng người bị hại rốt cuộc là có thâm cừu đại hận gì mà có thể khiến gã làm ra loại tình trạng này được chứ! Quả thực mất đi nhân tính mà!"

"Công cụ gây án cho đến nay vẫn không có tìm được, công cụ chia tách xương thịt cũng không tìm thấy, thời gian tìm kiếm đã lâu vầy rồi mà ngay cả một chút manh mối cũng không có", nam nhân hơi cao nhìn thoáng qua thuốc dinh dưỡng trong tay mình, có chút buồn nôn ném trở về trong hộp đồ ăn, "Tôi phá án nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu gặp được trường hợp tàn khốc ghê tởm như thế, lần này thật là sinh ra bóng ma tâm lý rồi, phỏng chừng mấy ngày nay các anh em đều phải chịu đói hết......"

"Đúng đó, xem qua trường hợp kia xong, phỏng chừng chẳng ai nuốt trôi cơm nổi......"

"Đội trưởng! Bên xét nghiệm có manh mối mới!" Một vị cảnh sát hưng phấn hô.

Đội trưởng cảnh sát dựa nghiêng trên bàn công tác lập tức đứng thẳng thân thể, "Đi!"

"Ở trên xương cốt người chết tôi tách ra được một loại vật chất rất kỳ quái", Xét nghiệm viên mặc áo blouse trắng nói, "Không giống như thành phần trên thân thể người, mà là rất tương tự với thành phần trong nước bọt của côn trùng."

"Người bị hại sau khi chết có ruồi bọ gì đó bu tới cũng là chuyện rất bình thường", một vị cảnh sát nói.

"Không", xét nghiệm viên sắc mặt nghiêm túc, "Không phải chỉ một chút thành phần, mà là toàn bộ xương cốt đều bị thành phần nước bọt kia bao phủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.