Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 152: Chương 152: Chương 151




Đôi khi sẽ có lỗi chính tả hay gì đấy, nếu mọi người thấy thì xin hãy nhắc nhở mình nha, cảm ơn mọi người ^^

Chương 151

"Nói cách khác kẻ gây án rất có khả năng là một con sâu?!" Kỳ Tĩnh nhíu mày.

"Ngài nói không sai" nghiên cứu viên cười khổ nói, "Xác thật là như thế."

"Ngoại trừ cái này ra thì còn có phát hiện gì nữa không?" Kỳ Tĩnh hỏi.

"Có một việc tương đối kỳ quái" nghiên cứu viên nói, "Vật chất còn lưu lại sau cổ Kỳ phu nhân mà ngài đã đưa cho tôi, sau khi tôi xét nghiệm đã phát hiện được một mảnh móng tay không thuộc về ngài hay Ninh thiếu tá. Tôi giao cho cảnh đội đi xử lí, bọn họ tìm kiếm trong kho dna ra được một người."

Nghiên cứu viên đưa ảnh chụp mà cảnh đội gửi tới cho Kỳ Tĩnh xem.

Đồng tử Kỳ Tĩnh co rụt lại, ngưng trọng nói, "Tôi đã biết, lần này phiền toái các anh rồi, nếu còn có tin tức gì thì thỉnh nói cho tôi biết."

"Vâng"

"Bên viện nghiên cứu có tin tức gì không?" Ninh Hữu hỏi.

Kỳ Tĩnh có chút trầm trọng gật gật đầu, "Lần này chúng ta khả năng phải thay đổi mục tiêu một chút."

"Có ý tứ gì?" Ninh Hữu nghi hoặc.

"Lần này mục tiêu tra xét của chúng ta không thể chỉ đặt trên con người, mà còn cả côn trùng nữa" Kỳ Tĩnh chậm rãi nói.

"Cái gì?!" Trong lòng Ninh Hữu lộp bộp một cái, lập tức liên tưởng tới chuyện con côn trùng to lớn đã gây nháo ồn ào huyên náo trong trấn Lữ Trì.

"Em nghĩ không sai" Kỳ Tĩnh nói, "Nghiên cứu viên nói cho anh biết, hàng mẫu độc tố mà trước đó chúng ra đưa qua đã trải qua kiểm tra đo lường, biểu đồ dna của nó cực kỳ tương tự với biểu đồ dna của con côn trùng lớn trong trấn Lữ Trì, thuộc về cùng loại sinh vật."

Trong lòng Ninh Hữu hoảng hốt, mục tiêu vốn dĩ bọn họ tra xét là cảnh vệ biến mất ngày hôm đó, tuy rằng không thể xác định, nhưng khả năng hắn gây án là cao nhất. Chỉ là hiện tại kẻ gây án vậy mà lại là một con côn trùng to lớn?!

Ninh Hữu cơ hồ có thể phủ định tất cả lý luận âm mưu, con côn trùng to lớn kia cướp đi hai đứa con trai của bọn họ, tuyệt đối không thể nào là đấu tranh chính trị hay áp chế cái gì, khả năng duy nhất chính là vì con trai bọn họ là linh thân, nguyên thể là quả nhân sâm. Con quái vật kia cướp đi bọn chúng chính là vì ăn!

Ninh Hữu sau khi nghe đến chuyện con côn trùng lớn kia, đã cảm thấy đây khẳng định là một con yêu vật đã tu luyện được không ít thời gian. Vạn sự vạn vật đều có linh, bản năng của động vật cùng côn trùng lại càng mạnh hơn, mà loại yêu vật có chút tu vi này tất nhiên sẽ càng thêm mẫn cảm đối với linh khí. Chỉ bằng vào bản năng, bọn chúng liền sẽ sinh ra ham muốn ăn thật lớn đối với hai đứa Viêm Hoàng. Dù sao thì thứ như quả nhân sâm này sau khi ăn vào tu vi tất nhiên sẽ đại tiến.

Liên tưởng đến vụ án xương vỡ nghe mà rợn cả người ở trấn Lữ Trì, Ninh Hữu lập tức có chút sợ hãi.

Dường như cảm giác được Ninh Hữu khủng hoảng, chỗ dao động trong tâm mạch cậu lại có phập phồng, truyền đến hưng phấn cùng trấn an nhè nhẹ.

Ninh Hữu im lặng trong chốc lát, "...... Vì cái gì tại trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Lăng Vân sẽ truyền đến cho em cảm xúc hưng phấn chứ......"

Kỳ Tĩnh khụ một tiếng, "Cảm xúc Viêm Hoàng truyền đến cho anh cũng giống thế, tựa hồ nó đang đặc biệt cao hứng, xem ra tạm thời bọn chúng sẽ không có nguy hiểm gì."

Vốn dĩ đang lo lắng vạn phần Ninh Hữu đột nhiên có một loại cảm giác nói không nên lời, nếu thật muốn tổng kết ra một chút thì đó chính là cạn lời. Hiện tại cậu bỗng nhiên lo lắng không phải là an toàn sinh mệnh của hai đứa con trai, mà là hai thằng nhóc con kia có thể gây ra tai họa gì hay không.

Không khí khẩn trương được hòa hoãn đi rất nhiều, Kỳ Tĩnh còn nói thêm, "Ngoại trừ thứ gây án chính là loại côn trùng lớn này, còn có một việc đáng giá chú ý."

Kỳ Tĩnh đưa ảnh chụp truyền đến từ chỗ nghiên cứu viên cho Ninh Hữu xem.

"Đây còn không phải là cảnh vệ mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm sao?" Ninh Hữu nghi hoặc, không biết vì cái gì Kỳ Tĩnh lại cho cậu xem cái này.

"Nghiên cứu viên từ trong vật chất được lưu lại sau cổ mẹ lấy ra được móng tay của người này" Kỳ Tĩnh nói, "Mà vật chất lưu lại này chính là do anh lấy được từ chỗ bị gai nhọn đâm vào trên cổ mẹ."

Ninh Hữu kinh ngạc, "Ý của anh là nói, cảnh vệ này cùng con côn trùng lớn kia là cùng một đội? Chẳng lẽ con côn trùng lớn kia là do cảnh vệ đó khống chế?"

"Không nhất định" Kỳ Tĩnh nói, "Nhưng cảnh vệ kia tuyệt đối có quan hệ với con côn trùng lớn này."

Ninh Hữu gật đầu, sau đó bỗng nhiên linh quang chợt lóe, "Trong Tu Chân giới tuy rằng có tồn tại đoạt xá, nhưng cũng có một loại ký sinh. Đoạt xá là thần hồn chiếm lấy thân thể một người khác, mà ký sinh thì là nguyên thể xâm nhập vào trong thân thể người khác, có thể thao tác hành vi của kẻ đó, dựa vào năng lượng của người kia mà sống......"

"Anh cảm thấy chuyện này có thể nào là ký sinh không?" Ninh Hữu hỏi.

Kỳ Tĩnh suy tư trong một chớp mắt, "Cũng có khả năng. Xem ra chúng ta cần phải đi đến trấn Lữ Trì một chuyến."

"Được"

Tuy rằng trấn Lữ Trì đã giới nghiêm, nhưng bằng vào thân phận của Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu là tuyệt đối có thể đi vào được. Hai người chỉ mang tính lễ phép đến chỗ trưởng trấn chào hỏi vài câu, sau khi báo cho mục đích hành trình lần này, trưởng trấn liền rất thống khoái kêu cục trưởng cục cảnh sát tới đây, để ông ta mang theo hai người tìm hiểu tình huống.

"Chào Kỳ thượng tướng! Chào Ninh thiếu tá!" Cục trưởng cung kính mà làm một cái kính lễ đối với hai người. Theo đạo lý mà nói, tuy rằng chức vị của Kỳ Tĩnh cao hơn ông ta rất nhiều, nhưng thân phận của Ninh Hữu lại không cần ông ta phải cúi chào. Chẳng qua bởi vì lần trước khi Addams đế quốc xâm lấn, biểu hiện của Ninh Hữu thật sự anh dũng, cục trưởng cực kỳ bội phục, lúc này gặp được cũng không khỏi biểu đạt một chút kính ý của mình.

"Chào ngài" hai người cũng thi lễ.

"Chúng tôi muốn biết một chút tư liệu về con côn trùng lớn kia" Kỳ Tĩnh nói, "Nếu thuận tiện, tôi hy vọng có thể chính mắt gặp mặt quân nhân bị tập kích một chút."

"Cái này không thành vấn đề" cục trưởng nói, "Tuy rằng tôi vẫn luôn theo dõi, nhưng sự hiểu biết về tình huống của con côn trùng này cũng không thể so được với đội trưởng Vương trong cục chúng tôi, bởi vì đội trưởng Vương đang khẩn cấp điều tra tin tức của con quái vật kia, tạm thời không thể rời đi. Cho nên còn phải phiền toái ngài cùng Ninh thiếu tá trở về cục cảnh sát một chuyến với tôi vậy."

"Được"

Trước khi đi cục cảnh sát, Kỳ Tĩnh bọn họ đi tới bệnh viện một chuyến trước.

Triệu Khuông hiện tại đã khôi phục thần trí, chỉ là hoạt động còn chưa quá linh hoạt.

"Kỳ thượng tướng! Ninh thiếu tá!" Triệu Khuông vừa nhìn thấy hai người liền cực kỳ kích động, bởi vì không có cách nào hoàn toàn khống chế thân thể, thiếu chút nữa là đã ngã xuống khỏi giường, vẫn là Tần Cương tay mắt lanh lẹ đỡ hắn.

"Có thể được nhìn thấy hai người quả thật là quá vinh hạnh!" Nước mắt Triệu Khuông đều sắp chảy ra rồi, "Hai vị đều là thần tượng của tôi đó, tôi vẫn luôn đặc biệt muốn được gặp ngài cùng Ninh thiếu tá, hiện tại rốt cuộc cũng đạt thành tâm nguyện rồi."

"Triệu Khuông" Tần Cương xấu hổ vỗ bờ vai của hắn, ở bên cạnh hắn thấp giọng nói, "Kỳ thượng tướng cùng Ninh thiếu tá tới đây khẳng định là có chính sự, đừng có làm mất mặt được không."

"Có thể làm thần tượng của anh là vinh hạnh của tôi" Kỳ Tĩnh cười một chút, "Các anh đều là anh hùng của đế quốc."

Kỳ Tĩnh vừa nói lời này ra, Triệu Khuông liền không khỏi kích động vạn phần, ngay cả Tần Cương cũng có chút nhịn không được mà dâng trào tâm tình.

"Lần này tôi tới đây là muốn dò hỏi về chuyện của con côn trùng lớn kia một chút" Kỳ Tĩnh nói, "Nghe nói các anh đã chính diện gặp qua nó, có thể nói kỹ càng tỉ mỉ một chút được không?"

"Lúc ấy tôi nhìn thấy có thứ gì đó lóe qua, tôi trực giác cảm thấy có chút dị thường liền đuổi theo" Triệu Khuông có chút ngượng ngùng nói, "Ai biết tôi vừa chạy đến sau căn nhà kia liền chẳng thấy tăm hơi bóng dáng nó đâu nữa, sau đó tôi lập tức cảm thấy phía sau lưng tê rần, tiếp nữa thì cái gì cũng không biết."

"Anh cũng không có ấn tượng gì đối với chuyện sau đó sao?"

Triệu Khuông lắc đầu, "Nghe bọn họ nói tôi vẫn luôn trừng mắt, nhưng là tôi thật sự ngay cả một chút ấn tượng cũng không có. Tôi chỉ cảm thấy mình như chỉ ngủ một giấc mà thôi sau đó liền đến hiện tại."

Kỳ Tĩnh như suy tư gì gật gật đầu.

Ngay sau đó Tần Cương cũng nói ra những gì mà mình chứng kiến.

"Anh nằm như vậy sẽ không áp đến miệng vết thương sao?" Ninh Hữu hỏi.

"Sẽ không" Triệu Khuông há miệng cười, "Cũng không biết là tại sao, lúc tôi vừa tỉnh lại ngoại trừ thân thể có chút cứng đờ ra thì chẳng có chuyện gì khác nữa. Tần Cương nói con quái vật kia chọc ra một cái lỗ rất sâu ở trên người tôi, nhưng tôi căn bản là không tin."

Tần Cương gật đầu, có chút kỳ quái nói, "Miệng vết thương trên người cậu ta xác thật là đã liền lại, nhưng chuyện này cũng quá phi thường kỳ quái."

"Từ ban đầu lúc cậu ta bị thương thì đã không hề đổ máu rồi, rõ ràng miệng vết thương sâu như vậy mà một tí máu cũng không chảy ra, rồi sau đó sau khi đi tới bệnh viện, bác sĩ còn chưa kịp khâu lại miệng vết thương cho cậu ta, miệng vết thương của tên này vậy mà đã tự động khép lại."

"Hơn nữa tốc độ khép lại thực nhanh" Tần Cương nói, "Tổng cộng mất chưa đến hai phút."

"Có thể để tôi điều tra một chút không?" Ninh Hữu dò hỏi.

"Không thành vấn đề" Triệu Khuông kích động mà trả lời.

Ninh Hữu đáp tay lên trên lưng Triệu Khuông, dùng linh lực dò xét trên người hắn một vòng. Sau đó cậu lấy ra một cây đao từ trong túi áo, chọc ra một miệng vết thương nhỏ ở phía sau lưng Triệu Khuông.

Tần Cương giật mình một cái, muốn tiến lên ngăn cản, chẳng qua sau khi suy nghĩ một chút liền ngừng lại. Tuy rằng hắn không biết Ninh Hữu muốn làm gì, nhưng tóm lại đều không phải là muốn hại Triệu Khuông.

Ninh Hữu vỗ nhẹ xung quanh miệng vết thương đó một chút, trong cái miệng nhỏ kia lập tức phun tung toé ra một ít máu màu xanh biếc. Mắt thấy sắp phun tới trên người mình, Ninh Hữu tay mắt lanh lẹ cầm một cái ly ở trên bàn nhỏ bên cạnh tới thu thập, hoàn chỉnh hứng lấy tất cả chỗ máu đó.

"Miệng vết thương này sẽ không nhanh chóng khép lại giống như lúc trước nữa" Ninh Hữu áy náy nói, "Anh còn cần phải dưỡng thương một thời gian."

"Tôi có thể động rồi!" Triệu Khuông kinh hỉ lật người từ trên giường, hoạt động tay chân của mình một chút, tuy rằng miệng vết thương bị ảnh hưởng nên có chút đau, nhưng Triệu Khuông căn bản là không để bụng. Lúc trước cái loại cảm giác thân thể không chịu khống chế này quả thực là quá không xong, hiện tại khôi phục khống chế một lần nữa, Triệu Khuông cao hứng đến không kềm chế nổi.

Triệu Khuông bởi vì nằm úp sấp trên giường, cho nên không thấy rõ động tác của Ninh Hữu, nhưng Tần Cương thì lại nhìn rõ từ đầu đến đuôi, bị chiêu thức ấy của Ninh Hữu hoàn toàn trấn trụ.

Vì cái gì Ninh thiếu tá còn kiêm chức cả bác sĩ nữa chớ?!

Tần Cương ngơ ngác nhìn Triệu Khuông tung tăng nhảy nhót bên kia, lúc trước bọn họ đã nhắc qua vấn đề này với bác sĩ, hy vọng có thể để Triệu Khuông mau chóng khôi phục năng lực hành động. Nhưng bác sĩ tỏ vẻ mình đã làm hết sức rồi, chỉ có thể dựa vào tự bản thân Triệu Khuông bài độc ra mà thôi, loại tình huống không chịu khống chế này phỏng chừng còn phải duy trì hai ba ngày không sai biệt lắm.

...... Chỉ là Ninh thiếu tá chỉ chọc ra một cái lỗ, sau đó nhẹ nhàng một vỗ, độc tố này cứ như thế mà nhảy tót ra?!

Tần Cương cả người đều choáng váng.

"Phiền toái anh giao cái này cho bác sĩ, để cho bọn họ xét nghiệm một chút, hẳn là sẽ có chút tác dụng đối với việc tìm hiểu về con côn trùng lớn đó", Ninh Hữu đưa cái ly đựng cho Tần Cương.

Tần Cương ngơ ngác tiếp nhận, "Vâng."

Sau khi đã biết xong tất cả tình huống, Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh liền rời khỏi bệnh viện, chuẩn bị kế tiếp đi đến cục cảnh sát tìm hiểu về vụ án xương vỡ một chút.

"Xem ra suy đoán lúc trước của em hẳn là thật sự" Kỳ Tĩnh nói.

"Ân" Ninh Hữu gật đầu, "Tần Cương có nói qua, khi con côn trùng lớn kia đào lỗ ở phía sau lưng Triệu Khuông, cũng không có ý tứ muốn ăn hắn, mà là muốn chui vào trong thân thể hắn."

"Hơn nữa từ đầu tới đuôi phía sau lưng Triệu Khuông đều không hề đổ máu, thậm chí qua một đoạn thời gian sau còn sẽ tự động khép lại" Ninh Hữu tiếp tục nói, "Điều này chứng minh trong độc tố mà con côn trùng lớn kia tiêm vào có thành phần xúc tiến vết thương khép lại."

"Con côn trùng lớn này rót độc tố vào không cho Triệu Khuông đổ máu, là không muốn để hắn chết. Mà xúc tiến khép lại, thì chính là để sau khi nó tiến vào trong thân thể Triệu Khuông, miệng vết thương sẽ nhanh chóng biến mất, giấu kín nó ở trong cơ thể."

Ánh mắt Ninh Hữu thoáng hiện lên một tia hàn ý, "Mà căn cứ theo vật chất được lấy ra từ sau cổ mẹ mà xem, sau khi con yêu vật kia dung hợp tiến vào thân thể người, còn có thể dò ra chi dài của nó thông qua đầu ngón tay người nữa."

"Tương Vương Tinh rất lớn, chúng ta muốn tìm được yêu vật đã bắt đi Viêm Hoàng Lăng Vân thì rất khó" Ninh Hữu cười lạnh, "Nhưng ở cái trấn Lữ Trì này, chúng ta muốn tìm được con yêu vật kia còn không dễ dàng sao?"

Kế tiếp, bọn họ trực tiếp đi tới cục cảnh sát, tìm được đội trưởng cảnh đội phụ trách vụ án này.

Đội trưởng cũng nhận ra hai người Ninh Hữu, thậm chí có thể nói là fan não tàn của hai người bọn họ. Bởi vì tính cách tương đối ổn trọng, anh ta cũng không có kích động giống như Triệu Khuông, mà là trang trọng cúi chào với hai người họ, sau đó nắm tay một chút.

Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu nói ra ý đồ đến của mình, đội trưởng lập tức lấy toàn bộ tư liệu về vụ án truyền tới trên máy liên lạc của hai người.

"Lần này gây án chính là một con quái vật" đội trưởng ngưng trọng nói, "Cư dân trấn Lữ Trì hiện tại đều đang sợ hãi không thôi, ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không thể tiếp tục được. Hiện tại chỉ hy vọng chúng ta có thể mau chóng tìm được con quái vật này, bắn chết nó."

"Đáng tiếc chính là cho đến tận bây giờ nó vẫn luôn không hề để lộ một chút tung tích nào" đội trưởng thở dài, "Tất cả mọi người đều đang ở trong nguy hiểm."

Ninh Hữu xem xong toàn bộ tư liệu, ngẩng đầu nói với đội trưởng, "Chúng tôi còn có một suy đoán đối với con côn trùng lớn này, tuy rằng không thể xác định được thật giả, nhưng vẫn hy vọng ngài có thể biết được để làm phòng ngừa."

Đội trưởng hít một hơi sâu, "Mời ngài nói."

"Tôi và Kỳ Tĩnh hoài nghi, con côn trùng lớn này cũng không chỉ sẽ lấy nhân loại làm thức ăn, thậm chí còn sẽ ký sinh ở trong thân thể người" Ninh Hữu nói, "Mà người bị nó ký sinh trên cơ thể rất có khả năng sẽ biểu hiện không khác gì người bình thường."

Đội trưởng khiếp sợ không thôi, không dám tin tưởng nói, "Điều này, sao có thể?"

"Trước khi chưa phát hiện ra loại côn trùng lớn này, chúng ta ai cũng không cảm thấy sẽ có khả năng tồn tại một loài côn trùng lớn như vậy hơn nữa còn lấy nhân loại làm thức ăn" Ninh Hữu nói, "Tuy rằng đây chỉ là một suy đoán, nhưng vẫn hy vọng đội trưởng có thể coi trọng."

"Bên quân đội tôi sẽ thông báo" Kỳ Tĩnh nói, "Nhưng chỗ cảnh sát nơi này thì đành hy vọng ngài tới báo cho cục trưởng rồi, cũng truyền đạt chuyện này xuống dưới, xin bọn họ chú ý đến người biểu hiện dị thường chung quanh."

"Rõ!" Đội trưởng nói.

Tuy rằng đã đáp ứng rồi, nhưng trong lòng đội trưởng vẫn dị thường chấn động, anh ta căn bản là không hề tin suy đoán của Ninh Hữu. Chẳng qua chẳng sợ là như thế, đội trưởng vẫn cứ bẩm báo chuyện này cho cục trưởng.

Phản ứng của cục trưởng cũng giống y hệt đội trưởng, nhíu mày cả giận nói, "Cậu đây là phát điên cái gì vậy?!"

Đội trưởng cười khổ, "Đây là suy đoán của Ninh thiếu tá, hơn nữa Kỳ thượng tướng đã đem chuyện này thông báo cho quân đội rồi."

Cục trưởng vừa đứng lên đã lại chậm rãi ngồi trở lại, đau đầu xoa ấn đường, "Thà rằng tin là có chứ không thể tin không, vì để an toàn vẫn là cứ truyền đạt chuyện này đi xuống đi. Chẳng qua nếu là như vậy, không chỉ riêng dân chúng hoảng hốt, ngay chính cảnh sát chúng ta chỉ sợ cũng chẳng tốt được mấy đâu."

"Xác thật" đội trưởng thở dài, "Hiện tại chỉ hy vọng có thể mau chóng tìm được con quái vật kia."

————

"Vương Cường cậu vừa đi chỗ nào vậy" Tống Lương theo thông lệ đi đến chỗ cư dân để dò hỏi manh mối kỳ quái hỏi Vương Cường vừa mới biến mất hồi lâu.

Vương Cường tạm dừng trong chốc lát, "Vừa đi giải quyết sinh lý một chút."

Tống Lương bực bội cào mũ cảnh sát của mình, "Lần sau trước khi đi thì cậu nhớ nói một tiếng, tôi mới vừa hỏi xong một câu, quay đầu lại đã chẳng thấy cậu đâu, tôi sợ tới mức còn tưởng cậu bị quái vật kia tập kích rồi chứ."

Cơ bắp trên thân thể Vương Cường mạc danh rung động một chút, chẳng qua Tống Lương cũng không có phát hiện.

"Còn có bảy họ gia đình nữa" Tống Lương nói, "Sau khi hỏi thăm xong chúng ta còn phải chạy đi tuần tra, một lát nữa cậu đừng có mà lại gây ra chuyện xấu gì nữa đó. Hiện tại xếp cho hai chúng ta cùng một tổ chính là vì để cho an toàn, nếu cậu mà đột nhiên biến mất không hiểu ra sao thì tôi chính là người phải gánh vác trách nhiệm đó!" Một câu cuối cùng mang theo chút hương vị vui đùa.

"Ân" Vương Cường muộn thanh trả lời.

Tống Lương kỳ quái nhìn hắn một cái, Vương Cường này hôm nay có phải là uống lộn thuốc rồi không vậy. Bình thường lúc y chèn ép Vương Cường, người này kiểu gì cũng phải chèn ép về mới được, hôm nay lại làm sao thế này, cứ thống khoái mà đồng ý như vậy?

Bởi vì chuyện quái vật, tâm tình Tống Lương rất là bực bội, cũng không có nghĩ lại, thực nhanh đã quăng cái nghi vấn này ra sau đầu.

Rất nhanh bọn họ đã dò hỏi xong bảy hộ gia đình còn lại.

"Kế tiếp chúng ta sẽ đi tuần tra ở đường Khải Minh" Tống Lương nói, "Chúng ta đến nhận ban của bọn anh Vương."

"Cũng không biết làm sao lại đột nhiên xảy ra chuyện này nữa, con quái vật đáng chết kia quả thực là thiên lôi đánh xuống mà" Tống Lương căm giận nói, "Tôi làm cảnh sát hai mươi năm cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện lớn như vậy, đến bây giờ đã liên tục hai tuần vẫn chưa có nổi một giấc ngủ ngon rồi."

"Hiện tại toàn bộ trấn Lữ Trì đều chẳng có một ngày nào an tâm cả" Tống Lương phẫn nộ, "Nếu như để tôi đụng phải, tôi nhất định phải một súng bắn nó đến nát óc ra mới được!"

Nói nửa ngày Tống Lương vẫn đều không nhận được đáp lại, có chút khó chịu quay đầu ra sau nhìn, lại phát hiện Vương Cường đã cách mình đặc biệt gần.

Tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng vẫn khiến cho Tống Lương cảm nhận được bầu không khí quỷ dị.

Y lui ra sau một bước, "Cậu làm sao vậy?"

"Đinh" Trên máy liên lạc thu được tin tức.

Tống Lương bảo Vương Cường cách xa một chút, click mở máy liên lạc của mình.

"Các vị cảnh sát xin chú ý, vừa rồi nhận được tin tức, con côn trùng lớn rất có khả năng sẽ ký sinh trên thân thể người, nếu phát hiện tình huống có người không đúng, xin lập tức báo cáo!"

Tống Lương chậm rãi ngẩng đầu lên, Vương Cường đã cách y chỉ còn có một bước, hai con mắt quỷ dị tản mát ra một tia quang mang u lục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.