“Tiểu Hữu, đi mua giúp mẹ một hòm thuốc dinh dưỡng.”- Lương Mạn lấy ra 1200 Tinh Thuẫn* giao cho Ninh Hữu, sau đó sờ sờ đầu nhỏ của cậu, cười nói:“Đi sớm về sớm nhé.”
*Đơn vị tiền
“Dạ.”- Ninh Hữu nhận lấy, sau đó liền chạy ra cửa.
Thuốc dinh dưỡng mà Lương Mạn bảo Ninh Hữu đi mua chính là đồ ăn một tháng tương lai của bà cùng Thạch Bằng, còn thức ăn của Ninh Hữu, bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
Thuốc dinh dưỡng mà bọn họ ăn là loại thấp nhất, nghe nói bên ngoài chỉ bán 10 Tinh Thuẫn một lọ, nhưng là ở nơi này của bọn họ, bởi vì là chỗ xa xôi vận chuyển không tiện, giá cả trực tiếp tăng lên gấp đôi, một lọ 20 Tinh Thuẫn.
Loại thuốc dinh dưỡng sơ cấp này, hương vị cực kỳ tệ, nghe nói giống như thuốc đông y trong truyền thuyết, nhưng là chúng có tác dụng chắc bụng cực kỳ tốt. Ở nơi này của bọn họ, không ai có thể ăn được thức ăn tự nhiên, bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội nhìn thấy cũng rất ít, tất cả thức ăn tự nhiên ở chỗ bọn họ đều có giá trên trời. Ngẫu nhiên cũng chỉ có người may mắn đào được khoáng thạch hi hữu, mới có thể mua mà ăn cho đã ghiền một lần.
Vợ chồng Lương Mạn trước kia cũng vì đưa nhi tử của mình đi học ở Tương Vương Tinh mà cắn răng mua một quả cà chua, làm thêm một bát canh cà chua cho bữa cơm của con.
Chỉ một quả cà chua nhỏ lớn bằng cái nắm tay, thế nhưng lại bán với giá trên trời, 5000 Tinh Thuẫn.
Mà hai vợ chồng bọn họ, một ngày thu nhập nhiều nhất cũng chỉ 200 Tinh Thuẫn mà thôi.
Một quả cà chua ăn luôn của bọn họ gần một tháng thu nhập.
Bọn họ từ lúc chào đời tới nay cũng chỉ mới một lần được ăn qua thức ăn tự nhiên mà thôi.
Đồ ăn hằng ngày của bọn họ chính là thuốc dinh dưỡng.
Ngoại trừ hương vị của nó cực kỳ kém cỏi ra, chỗ này của bọn họ còn có thuốc dinh dưỡng sơ cấp (+) đã trải qua cải tiến hương vị, loại này đã không còn hương vị chua xót như trước, dễ uống hơn rất nhiều, nhưng là đồng thời, giá của nó cũng cao gấp đôi.
Ở chỗ của bọn họ loại này giá 40 Tinh Thuẫn một lọ.
Bọn họ cũng chỉ có khi ngẫu nhiên cần ăn mừng, mới có thể mua mấy lọ ăn đỡ thèm.
Đối với đồ ăn của Ninh Hữu, vợ chồng Lương Mạn chuẩn bị cho cậu lại là thuốc dinh dưỡng trung cấp. Loại này uống tương đối chắc bụng, thuốc dinh dưỡng sơ cấp không có nhiều vật chất dinh dưỡng, còn dinh dưỡng trung cấp chứa khá đầy đủ vật chất dinh dưỡng mà cơ thể cần, đồng thời cũng không có hương vị khó uống như thuốc dinh dưỡng sơ cấp.
Thuốc dinh dưỡng Trung cấp là 120 Tinh Thuẫn một lọ.
Chính phủ trợ cấp cho bọn họ 3 vạn Tinh Thuẫn dưỡng dục cô nhi, bọn họ dùng toàn bộ để mua thuốc cho Tiểu Hữu.
3 vạn Tinh Thuẫn cũng đủ cho Ninh Hữu uống thuốc dinh dưỡng trung cấp trong một năm.
Thời gian một năm đủ để thân thể Ninh Hữu có thể bình phục tốt, về sau liền không cần mỗi ngày đều uống nữa, lâu lâu uống một lần, cũng đã đủ cho cơ thể Ninh Hữu phát triển khỏe mạnh.
Bởi vì vóc dáng của Ninh Hữu thoạt nhìn giống như mười lăm mười sáu tuổi, còn thuộc về trẻ nhỏ, cho nên vợ chồng Lương Mạn đối với dinh dưỡng của cậu dụng tâm vô cùng. Không nghĩ tới Ninh Hữu mà bọn họ đem thành hài tử mang nặng đẻ đau sớm đã một trăm linh ba tuổi, chỉ so với bọn họ nhỏ hơn vài tuổi mà thôi.
Chẳng qua thời gian trăm năm tu chân của Ninh Hữu đều là ở trên Vân Ẩn sơn, cơ hội sư tôn dẫn cậu xuống núi ít đến đáng thương. Tuy nói tuổi không nhỏ, nhưng tâm trí cậu cùng bộ dáng so với đứa nhỏ hơn mười tuổi cũng không sai biệt lắm.
Ngày hôm sau, thời điểm năm giờ sáng, Ninh Hữu uống xong thuốc dinh dưỡng Lương Mạn đưa cho rồi lập tức chạy ra khỏi cửa.
Đã hơn một tháng, Ninh Hữu cũng không phát hiện ra thuốc dinh dưỡng mình uống cùng vợ chồng Lương Mạn uống có gì khác nhau, cậu trước nay đều nghĩ cái mà bọn họ uống với mình đều là một loại.
Đương nhiên, việc này cũng có quan hệ với việc vợ chồng Lương Mạn cố tình che dấu.
Bọn họ nhìn ra được Tiểu Hữu là một đứa trẻ ngoan, nếu để cho cậu biết, chỉ sợ cậu sẽ không muốn uống nữa. Chuyện này đã từng xảy ra ở trên người nhi tử Hoằng Tuấn của bọn họ, lúc ấy bọn họ phải phí thật lớn sức lực mới làm cho Hoằng Tuấn ngoan ngoãn uống xong một năm thuốc dinh dưỡng trung cấp.
“Tiểu Hữu sao ngày nào cũng đều đi sớm vậy?”- Lương Mạn có chút lo lắng, “Hoằng Tuấn khi còn nhỏ vừa ngủ liền ngủ đến hơn 10 giờ, anh nói Tiểu Hữu có phải có chút tinh lực quá mức hay không? Có nên để bác sĩ Vương tới xem chút không?”
Thạch Bằng thoáng chốc đem thuốc dinh dưỡng uống hết, trấn an nói: “A Mạn, em nghĩ quá nhiều rồi, em nhìn bộ dáng Tiểu Hữu có chỗ nào không khỏe mạnh chứ? Rõ ràng chính là A Mạn em chăm sóc Tiểu Hữu tốt quá, Tiểu Hữu mới có sức sống như vậy.”
Lương Mạn nhịn không được nở nụ cười: “Anh thật đúng là có tài ăn nói quá a.”
Thạch Bằng hôn lên má Lương Mạn một cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh chính là chỉ có đối với em mới nói như vậy!”
Lương Mạn khẽ đẩy ông ra một chút, sắc mặt ửng đỏ, “Đều đã lớn tuổi rồi, tại sao còn không đứng đắn như vậy.”
Thạch Bằng cười hắc hắc: “Lão bà, anh ra ngoài đây, buổi tối tranh thủ về sớm một chút, em cũng cẩn thận nhé.”
Lương Mạn đáp lời, sau khi Thạch Bằng đi không bao lâu, bà cũng mặc xong trang phục đào quặng ngày thường, đi tới công trường.
Nơi ba người bọn họ đi đều không giống nhau, chỗ Thạch Bằng đến là một mỏ quặng chuyên môn R hình (*), nơi đó chất đầy đá cứng rắn, khai quật cực kỳ khó khăn. Nhưng là tương ứng đó, kim loại R hình khai thác chính là thập phần đáng giá.
(*) giống với chủng loại a
Một khối kim loại nhỏ bằng móng tay cũng có thể bán với giá một ngàn Tinh Thuẫn, chỉ là mỗi tuần cùng lắm ông cũng chỉ có thể đào được một khối thôi.
Còn chỗ Lương Mạn đến là một ít quặng mỏ D hình tương đối thường thấy, nơi đó dễ khai quật một chút, hơn nữa khoáng thạch so với chỗ khác cũng nhiều hơn, Lương Mạn trên cơ bản mỗi ngày đều có thu hoạch, nhưng là giá trị gần như chỉ bằng một phần mười kim loại R hình.
Mà chỗ Ninh Hữu đến chính là mỏ quặng triệt triệt để để bị bỏ đi.
Ninh Hữu một hai muốn giúp đỡ Thạch Bằng bọn họ cùng làm việc, Thạch Bằng không lay chuyển được, chỉ có thể cho cậu đi tới mỏ quặng bỏ đi cách nhà không xa, nơi đó hơn hai mươi năm trước đã bị bọn họ đào rỗng, hiện tại sớm đã trở thành sân chơi cho bọn nhỏ nháo loạn.
Thạch Bằng nói cho cậu, nơi đó có khoáng thạch rải rác, bảo cậu mỗi ngày đi tới chỗ đó xem xét một chút, nhặt một ít trở về là được rồi.
Tuy là nói như vậy, nhưng Thạch Bằng đã sớm biết khoáng thạch nơi đó sớm đã bị đào rỗng, ngay cả một ít khoáng thạch vụn vặt cũng đã sớm trong hơn hai mươi năm này bị nhặt hết rồi. Ông bảo Ninh Hữu đi, mục đích cũng chỉ là để cậu cùng với mấy đứa nhóc ở nơi đó chơi với nhau mà thôi.
Cũng không biết Tiểu Hữu rốt cuộc là tìm như thế nào, lại có thể nhiều lần ở bên trong mỏ quặng sớm đã bị nhặt sạch tìm được khoáng thạch.
Thạch Bằng đối với việc này nghi hoặc không thôi, tuy bà vợ nhà mình nói là bởi vì Tiểu Hữu có phúc khí, nhưng là chính anh lại không tin.
Chẳng lẽ cái quặng mỏ kia thật ra......
Động tác trên tay Thạch Bằng ngừng lại.
Không được, ông nhất định phải bớt thời gian, tự mình đi coi một lần xem thế nào.