Vương gia thôn nằm ngay đường cái nên người đi qua đều sẽ thấy được. Nhưng mà vùng lân cận thôn rất ít, nhóm người này không biết từ đâu mà tới. Chỉ là gõ cửa vào buổi tối như vậy, Tề Cảnh Ngôn cũng không phải lần đầu thấy, ngày hôm qua cũng vừa mới xảy ra chuyện tương tự, một đôi vợ chồng cùng một đứa con trú nhờ một đêm, ăn một chút cơm, người phụ nữ kia cũng rất khách khí còn giúp cậu dọn dẹp phòng ở một chút. Sáng sớm hôm nay liền rời khỏi.
Nhưng mà…. cầm đi một ít đồ trong nhà bếp, chỉ còn hoa quả cùng trứng gà trong tủ lạnh, cái đó là Vương thúc lúc trước để ở đó cũng vài ngày rồi, không còn tươi mới nữa.
Tề Cảnh Ngôn xoay người, cũng không có nói chuyện rồi đi vào trong nhà. Đám người kia tuy không thấy cậu nói chuyện nhưng thấy cửa người ta cũng không có ý đóng, vậy là có thể vào được.
“Người anh em, cậu là chủ nhà ở đây sao?” Người đàn ông kia vừa nói xong lại mở miệng tiếp, “Chúng ta liền ở lại đây một đêm, đã làm phiền rồi.”
Tề Cảnh Ngôn lắc đầu.
“Chẳng lẽ là người câm?” Có người nói.
“Đừng nói lung tung.” Lại có người nói.
“Người anh em, nhà cậu có đồ ăn không? Có thể cho vài người chúng tôi một chút đồ để bỏ bụng không? “ Lại là người đàn ông kia mở miệng.
“Lê Mộ, ngươi thật dài dòng, trực tiếp đi đến nhà bếp tìm là được.” Có một nữ nhân trong đó mở miệng, một bên lại đi đến nhà bếp.
Tề Cảnh Ngôn ánh mắt liếc cô một cái, sau đó tự mình lên lầu.
“Này…… người anh em.” Lê Mộ còn muốn nói gì đó.
“Chỗ này có gạo, ai biết nấu cơm, mau lại đây, đói chết rồi.”
“Trong tủ lạnh cái gì cũng không có.”
“Vào phòng khách tìm một chút đi, xem có đồ ăn không.”
“Tôi muốn tắm rửa, tôi phải đi tắm một cái đã, bẩn muốn chết, đã vài ngày không tắm rồi.”
Tề Cảnh Ngôn nghe dưới lầu nói chuyện, trên mặt vẫn im lặng như thường.
Rầm rầm rầm…….
Hướng cửa lớn có người đến gõ cửa.
“Là ai?”
“Không phải là đến cướp đồ ăn chứ?”
“Đi xem đã.” Có người đi xuống dưới lầu mở cửa, chỉ thấy trước cửa có rất nhiều người đứng đó, có người cầm đao, dao phay, lưỡi liềm, “Các cô cậu muốn cái gì?”
“Mấy người là ai?” Người đứng ngay trước cửa là Vương Kiều Tứ, theo phía sau là Vương Nhị Hỉ cùng một nhóm nam nhân khác. Vương Nhị Hỉ sau khi bị cắn không có chết, liền thức tỉnh dị năng hệ thổ.
Vương Kiều Tứ không để ý đến người kia, hướng trong nhà đi đến, hơn nữa còn hô to: “Tiểu thiếu gia, cậu ở đâu? Tiểu thiếu gia, chúng tôi đến rồi đây, cậu đang ở đâu?” Chạy vọt đến bên trong, nhìn thấy một đám người, Vương Kiều Tứ tái mặt, hiện tại thức ăn trên đời rất quý giá, nhóm người này hẳn là đến để đoạt thức ăn, thấy tiểu thiếu gia là một người dễ bắt nạt.
Vừa rồi một nhóm người hàng xóm nhìn thấy bên cạnh Tề Cảnh Ngôn có một nhóm người vào cửa lớn, lo Tề Cảnh Ngôn không ổn, lập tức đi gọi cho đám người Vương Kiều Tứ, vì thế Vương Kiều Tứ mang theo một nhóm người đến đây. Người trong Vương gia thôn đích thực rất coi trọng Tề Cảnh Ngôn, bởi thứ nhất là có liên quan đến Vương thúc, thứ hai là bảy ngày trước cậu giết chết vợ chồng Vương Đại Hỉ, rất làm chấn động mọi người. Sau khi Vương Nhị Hỉ tỉnh lại thì thức tỉnh dị năng hệ thổ, liền đi đến Tề Cảnh Ngôn thỉnh giáo. Cho dù hiện tại trong Vương gia thôn, cha của Vương Kiều Tứ là thôn trưởng nhưng đụng đến việc hệ trọng, Vương Kiều Tứ sẽ đến xin ý kiến của Tề Cảnh Ngôn một chút. Tuy là vị tiểu thiếu gia này bình thường chính là gật và lắc đầu.
Người bên trong nhìn thấy đám thôn dân chạy vọt vào, lập tức hiểu được tình huống. Lê Mộ nói: “Các vị, chúng tôi không có ác ý, chúng tôi định quay trở về thành phố N nên xin ở nhờ đây một đêm.”
“Ở nhờ? Theo tôi thấy thì đến cướp thức ăn thì có.”
“Đúng vậy, nếu các người dám lấy thức ăn của tiểu thiếu gia, thì cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi nơi này được.”
“Đừng tưởng rằng tiểu thiếu gia là một người dễ bắt nạt, người Vương gia thôn chúng ta cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.”
“Mang đồ ăn của tiểu thiếu gia bỏ xuống, rồi rời khỏi chỗ này.”
“Lê Mộ, đừng nói chuyện vòng vo với bọn họ, trực tiếp đánh đi.”