Thiếu Niên Tuyệt Sắc

Chương 2: Chương 2: Chỗ ngủ tốt




Sau một luồng sáng màu trắng lóe lên, Tiểu Hòa mở to mắt, trước mắt là một thôn xóm cổ đại nhỏ. Tiểu Hòa dùng sức đạp đạp mặt đất, có cảm giác vững chắc, cậu lại hái một đóa hoa ngửi ngửi, hoa cũng có mùi thơm ngát. Cậu sờ y phục cổ đại trên người mình, cảm giác cũng rất thật.

“Thật thần kì.” Xem ra trong phần thuyết minh hệ thống nói đây là trò chơi giữ đến 99% độ chân thực hoàn toàn không phải là lừa gạt người.

Tiểu Hòa cười rộ lên, má lúm đồng tiền ở một bên má như ẩn như hiện. Cậu quay đầu nhìn xung quanh, nơi này phong cảnh hữu tình, hoàn toàn giống cảnh sắc chốn bồng lai tiên cảnh như trong sách vở miêu tả. Tiểu Hòa thoải mái đi dạo xung quanh, tâm trạng rất hứng thú. Giờ phút này cậu hoàn toàn không giống một người chơi game, ngược lại rất giống một du khách đang đi thưởng ngoạn.

Đi dạo một vòng, một đứa trẻ cột tóc chạy đến.

“Ca ca, chơi với đệ đi.”

“Được.” Tiểu Hòa cảm thấy vui vẻ, hỏi:

“Chơi cái gì?”

Cậu và đứa trẻ chơi một lúc lâu trò tung hứng viên đá. Vài người chơi có kinh nghiệm đi qua chỗ Tiểu Hòa đều cười cười:

“Lại có tên ngốc bị lừa.”

“Đúng vậy, đứa trẻ này căn bản không có nhiệm vụ cùng phần thưởng gì giá trị.”

“Chính xác, lần trước có một tên không tin, ngồi chơi với nó vài giờ, kết quả là được ăn một con cá.”

“Con cá đó có phải là loại cá thần kỳ không? Giúp công lực tăng lên sao?”

“Cá đúng là rất thần kì!” – Một người chơi khác chậm rãi nói:

“Ăn xong làm cho độ đói khát giảm 10%.”

“Ha ha ha.” Đám người cười rộ lên.

Một người chơi tốt bụng chạy tới chỗ Tiểu Hòa nói:

“Cậu đừng lãng phí thời gian với nó, nhìn cậu là biết vừa mới vào trò chơi, rảnh thì đi lên diễn đàn nhìn xem thông tin nhiều vào, tránh đi lạc đường.”

“Cám ơn.” Tiểu Hòa quay đầu, hơi nở nụ cười.

“Không có gì.” Người chơi kia cười to, gật đầu rồi đi.

Thật ra tung hứng đá cũng không phải trò chơi hay, nhưng bọn họ ít nhất cũng phải cùng cậu chơi một một chút rồi mới rời đi chứ nhỉ?

Chơi lâu, Tiểu Hòa nhụt chí, cầm viên đá trong tay:

“Không chơi nữa!”

“Đừng mà, ca ca chơi với đệ đi, sẽ có quà tốt tặng cho huynh.” – Đứa trẻ giảo hoạt nói.

Nếu như đứa trẻ này là một người chơi, cậu sẽ chơi tiếp cùng nó. Đáng tiếc Tiểu Hòa là người mới chơi game, trước khi chơi chỉ nhìn một chút thuyết minh, biết đây là NPC. NPC là nhân vật trong trò chơi do công ty sắp xếp, không phải người thật. Những người không ngừng chạy tới chạy lui mới là người chơi thật. Họ biết giết quái có thể đạt điểm kinh nghiệm, sau đó thăng cấp, giết càng nhiều quái thì cấp càng cao.

Tiểu Hòa không biết nên khóc hay nên cười, cậu sờ đầu đứa trẻ:

“Đệ chỉ là một đứa trẻ thì lấy gì đưa cho huynh?”

Không chơi nữa, bây giờ tìm một chỗ ngủ mới là tốt. Tiểu Hòa ngẩng đầu nhìn bầu trời, đến giờ đi ngủ rồi.

Trò chơi này chân thực như vậy, hẳn là có thể đi ngủ. Cậu nhìn thấy một ngôi nhà tranh không tệ, không biết có thể vào đó ngủ một giấc hay không?

“Tiểu Hoàng, ngôi nhà tranh kia có chủ hay không?”

Tiểu Hòa chỉ ngón tay vào một nhà tranh cách đó không xa. Nhà tranh rất nhỏ, bên ngoài chỉ nhìn thấy một chiếc giường qua cửa sổ, ánh mặt trời đỏ rực chiếu vào giường, khiến Tiểu Hòa rất muốn nằm trên đó mà lăn lộn.

Tiểu Hòa bình thường học bài thấy chán đều chạy đến ban công nhỏ trước nhà để ngủ, vài lần sau thì bị bà nội phát hiện,cậu luôn bị kéo về phòng học bài. Bà nội nghĩ rằng, đã không thông minh, thì phải chăm chỉ để bù vào. Bởi vì bộ dạng cậu so với người bình thường quá xinh đẹp, cho nên càng phải nỗ lực hơn, đỡ bị người ta nói dung mạo xinh đẹp nhưng lại là người ngốc, chẳng khác nào gối thêu hoa bên trong nhồi cỏ.

Bà nội yêu cầu rất cao, Tiểu Hòa vốn tư chất bình thường, phải nói quá trình học tập khổ không nói nổi.

Bây giờ đang ở trong trò chơi, bọn họ không thể quản được cậu rồi. Tiểu Hòa say mê nhìn vào cái giường êm ái kia.

“Nhà tranh đó là nhà của đệ, lâu quá không có ai ở.” – Tiểu Hoàng rầu rĩ không vui nói.

“Nhà của đệ sao? Có thể cho huynh mượn ngủ một giấc?”

Ánh mắt Tiểu Hoàng sáng lên:

“Nhưng huynh phải chơi với đệ.”

“Được. Huynh chơi với đệ.” Tiểu Hòa miễn cưỡng gật đầu.

“Nhưng chỉ có thể chơi một lúc nữa thôi, huynh muốn đi ngủ.”

Tiểu Hòa lúc tỉnh táo chơi không thắng Tiểu Hoàng, hiện tại lại buồn ngủ nên càng thua thê thảm, sau khi liên tiếp thắng hơn mười ván Tiểu Hoàng mới tạm hài lòng.

“Ca ca đi ngủ đi, ngủ dậy đệ mời huynh ăn cá.”

“Được. Rất tốt.”

Tiểu Hòa lập tức say giấc nồng trên giường trong nhà tranh. Nằm trên giường lăn lăn hai cái, cậu bật cười thoải mái, trò chơi này cũng thú vị thật.

Vậy là Tiểu Hòa ngủ một giấc suốt cả buổi chiều.

Lúc cậu tỉnh dậy liền cảm thấy đói bụng, Tiểu Hoàng bèn cho cậu ăn một con cá.

“Tiểu Hoàng, tay nghề đệ khá lắm, cá ăn rất ngon.”

Đứa trẻ khôn khéo nói:

“Vậy huynh tiếp tục chơi với đệ, đệ sẽ bắt cá nướng cho huynh ăn, được không?”

“Cái này…”

“Huynh còn có thể ngủ trong nhà tranh của đệ nữa.”

“Đồng ý!” Tiểu Hòa gật đầu.

Vì thế, Tiểu Hòa cứ như vậy mà bắt đầu cuộc sống trong game. Mỗi ngày login 4 giờ, bởi vì thời gian thật so với thời gian ảo trong trò chơi chênh lệch theo tỉ lệ 1:3, cho nên cậu ở trò chơi mỗi ngày đến 12 giờ.

Tiểu Hòa luôn bắt đầu một ngày bằng việc chơi, ngủ, ăn cá, có đôi khi còn cùng Tiểu Hoàng với bọn trẻ khác ở trong thôn đi ra ngoài chơi đùa. Không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ do bọn Tiểu Hoàng là NPC cho nên quái vật bên ngoài thôn chưa bao giờ chủ động công kích cậu. Tiểu Hòa cũng lười đi đánh quái nên tất nhiên cậu vẫn chưa có cơ hội thăng cấp.

Cậu dần dần cũng thấy các dân làng khác, cậu bắt đầu giúp họ làm chút việc nhỏ, ví dụ như nhổ cỏ chẳng hạn, vậy nên phần thưởng đạt được đều là thức ăn.

Còn những việc được trưởng thôn giao phó, Tiểu Hòa cho tới bây giờ vẫn không làm.

Chẳng hạn như hôm nay:

“Tiểu Hòa à, con hổ ở phía Đông của thôn lại ăn hai con dê nữa, Tiểu Hòa cậu đi trừ hại giúp dân làng đi.”

“Trưởng thôn, cháu vẫn cấp 0!”

Tiểu Hòa khó xử nói, sau đó thuận tay kéo một người chơi đi ngang qua.

“Huynh cấp mấy?”

“Ta cấp 12. Chuyện gì vậy?”

“12.” – Tiểu Hòa có chút hâm mộ, nhưng nghĩ đến những người chơi này giết nhiều gà, chó, sói mới lên được 10 cấp, cậu lập tức không còn ý này nữa.

“Có nhiệm vụ giết hổ, huynh có muốn làm hay không?”

“Wow! Nhiệm vụ tốt nhất của thôn Tân thủ – thôn trưởng giao phó giết hổ sao? Nhiệm vụ này chỉ có một phần mười cơ hội nhận được, cậu tốt bụng như vậy sao?”

“…”

Tiểu Hòa kéo hắn đi đến chỗ trưởng thôn.

“Trưởng thôn, cháu đem anh hùng giết hổ về cho ông, cháu đi đây.”

Vì thế, đã ba tháng trôi qua, Tiểu Hòa vẫn còn lưu lại ở thôn Tân thủ, cấp bậc vẫn như cũ là cấp 0.

“Tiểu Hòa, con ở trò chơi có quen được nhiều bạn bè không?” – Bà ngoại cậu hỏi trong lúc đang dạy cậu học.

“Có ạ!”

Tiểu Hòa gật đầu, có chút chột dạ. Tuy rằng cậu không hiểu sự tình lắm, nhưng mơ hồ vẫn nhận ra ý đồ của mọi người là để cậu chơi game.

Nhưng mà, cậu cùng người trong thôn quan hệ cũng khá thân thiết, xem như không hề lừa gạt bà ngoại một chút nào.

Lại nói tiếp cậu từ nhỏ được Quý gia bảo hộ rất tốt, rất ít có cơ hội tiếp xúc cùng bạn bè cùng tuổi. Đến nay đã 16 tuổi mà tính cách vẫn rất trẻ con, nhưng lại không tỏ ra bướng bỉnh hay hướng ngoại.

Những ngày ở Tân Thủ thôn đã gợi lên tính trẻ con trong cậu, cả ngày chơi các trò chơi thú vị, còn cùng Tiểu Hoàng học câu cá, dần dần cũng hoạt bát hơn xưa.

Bà ngoại vui mừng gật đầu.

Bà nội cũng lập tức khen ngợi cậu:

“Trò chơi này thật tốt. Bảo Bảo sau khi chơi thì thói quen hay đi ngủ đã giảm đi nhiều..”

Tiểu Hòa lặng lẽ thè lưỡi, cậu ngủ đủ trong game rồi mà!

Hôm nay ôn tập xong một môn, Tiểu Hòa nhanh chóng nằm vào khoang thuyền trò chơi.

Thảm cỏ của thôn vừa mới hiện ra, Tiểu Hòa đã nghe hệ thống thông báo.

[Người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy, ở trò chơi đã nửa năm mà chưa sát hại quái vật, hoàn thành nhiệm vụ Nhân Từ Nương Tay. Hệ thống thưởng cho khả năng thiên phú Quái Vật Chi Hữu Tình, kỹ năng Từ Tâm Thủ Chi Thú Y. Đây là nhiệm vụ duy nhất, không thể lặp lại.]

Tiểu Hòa ngẩn ra vài giây, sau đó mở ra bảng theo dõi thuộc tính nhân vật của mình:

Người chơi: Tiểu Hòa Lưu Thủy

· Tiên thiên thuộc tính:

· Trí lực: trung

· Thể lực: trung

· Mị lực: trung

· Kỹ năng:

· Nội công: 0

· Võ công: 0

· Kỹ năng sống:

· Câu cá: cấp 5

· Kỹ năng khác:

· Từ Tâm Thủ Chi Thú Y: cấp 1, chữa thương cho quái vật

· Thiên phú:

· Quái Vật Chi Hữu Tình: cấp 1, quái vật

Đây là cái gì vậy?

Tiểu Hòa cũng không để ý, đóng bảng thuộc tính lại. Một lúc sau lại nghĩ, Thú Y – không lẽ có thể chữa bệnh cho con chó Đại Hoàng của Tiểu Hoàng sao?

Đại Hoàng hai ngày nay bệnh rất nặng, Tiểu Hoàng cả ngày ủ rũ, quên cả việc chơi đùa, cả ngày đều chăm sóc con chó. Tiểu Hòa nghĩ vậy liền lập tức đi đến chỗ Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng quả nhiên ngồi ở cửa, ôm Đại Hoàng đang hấp hối, nước mắt lưng tròng.

Tiểu Hòa cũng không biết có thể chữa khỏi hay không nên không dám mạnh miệng, cậu ngồi xổm bên cạnh Đại Hoàng nhìn một lúc mới sử dụng kỹ năng “Từ Tâm Thủ Chi Thú Y”

Một vòng bạch quang bao phủ ở trên người Đại Hoàng, nhưng hệ thống lại thông báo:

[Đại Hoàng của Tiểu Hoàng , cấp bậc vượt qua phạm vi sử dụng kỹ năng của Tiểu Hòa Lưu Thủy, trị liệu thất bại]

Tiểu Hòa chán nản, chẳng trách bà nội thường nói cậu không thông minh, ngay cả con chó nhỏ cũng không cứu được.

Cậu lại không biết rằng, Đại Hoàng tuy không phải NPC nhưng cũng là sủng vật của NPC, cấp bậc so với chó hoang bình thường cao hơn 10 cấp, cậu không thể nào chữa dễ dàng được.

Ủ rũ một hồi, Tiểu Hòa bỗng nhiên nảy ra một ý.

“Tại sao mình lại không đi luyện kĩ năng này chứ? Thăng cấp là có thể cứu được Đại Hoàng rồi!”

Giống như câu được nhiều cá, kỹ năng câu cá liền tiến cấp thôi. Thật ngốc!

Tiểu Hòa vui vẻ, nhảy dựng lên:

“Tiểu Hoàng đợi huynh nhé.” rồi chạy về hướng ngoại thôn.

Quái vật bên ngoài thôn phân bố theo thứ tự là gà nhà cấp 1, gà rừng cấp 2 , dã cẩu cấp 3… Càng đi ra xa, cấp bậc quái vật càng cao.

Những quái vật này quả nhiên không chủ động tấn công Tiểu Hòa. Cậu nhắm tới một con gà, sử dụng đao chưa từng dùng qua của người chơi mới, chém một nhát, gây nên một chút thương tổn cho con gà.

Con gà bị chém bắt đầu công kích Tiểu Hòa, hung hãn mổ lên người cậu. Lượng máu trên người lập tức giảm đi một nửa, Tiểu Hòa lùi xuống hai bước, bắt đầu sử dụng kĩ năng “Thú y”.

Con gà được ánh sáng trắng bao phủ, hệ thống thông báo:

[Trị liệu thành công, thuần thục tăng 1%]

Cổ con gà ngừng chảy máu, sau đó nó ngây người vài giây rồi bỏ đi.

Tiểu Hòa chém gà hết nửa ngày, trị liệu cũng nửa ngày, khi độ thuần thục tăng lên 50% thì bỏ đao, nằm xuống.

Mệt chết mất. Cứ như vậy thì bao giờ mới thăng cấp đây.

Phong Hồi Tuyết nhìn cậu thật lâu, từ lúc cậu bắt đầu giết con gà đầu tiên đến bây giờ.

Phong Hồi Tuyết là cao thủ trong top 100, lần này chạy tới Thôn Tân thủ để giúp em họ thăng cấp. Đáng tiếc cô em họ này lại có thói quen đến muộn, gã đợi hơn nửa giờ, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Phong Hồi Tuyết chán đến chết tựa vào cây to ở cửa thôn, đến khi sắp lăn ra ngủ thì bị tên tân thủ với động tác giết gà vụng về và hành vi trị liệu gà hấp dẫn.

Chờ đến khi tên tân thủ nằm trên mặt đất, Phong Hồi Tuyết mới đi đến gần cậu:

“Cậu nằm như vậy không sợ gà vây đến tấn công sao?”

Tiểu Hòa mở to mắt, thấy một người chơi xa lạ đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn cậu.

Tiểu Hòa ngồi dậy, lắc đầu nói:

“Không sợ, chúng nó sẽ không chủ động tấn công tôi.”

Phong Hồi Tuyết lúc này mới thấy rõ bộ dáng của tân thủ, hàng mi thanh tú đen dài, gã không khỏi cười nói:

“Bộ dạng cậu cũng không tệ, tương lai rất có triển vọng, nói không chừng sẽ là một soái ca.”

Tiểu Hòa nghe vậy thì vui vẻ cực kỳ, tăng độ hảo cảm cho gã lên rất nhiều. Cho đến bây giờ không có ai trong game khen cậu đẹp trai, còn tương lai thì chưa biết được. Cậu hỏi lại:

“Thật sự đẹp trai?” – Trên mặt uất hận không thể lấy gương mà nhìn cho kĩ.

Phong Hồi Tuyết bật cười ha hả, cảm thấy cậu nhóc này rất đáng yêu.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Luyện kỹ năng.”

Dù Phong Hồi Tuyết chơi game đã lâu, cũng chưa thấy qua phương pháp luyện kỹ năng kiểu này, không khỏi có chút tò mò.

“Luyện kĩ năng gì mà phải là như thế?”

Tiểu Hòa cực kì mệt, cảm thấy giải thích rất phiền toái, cậu trực tiếp đem bảng thuộc tính nhân vật của mình cho gã xem.

Phong Hồi Tuyết sửng sốt một chút, gã lần đầu tiên nhìn thấy người không có cảnh giác như vậy, nhưng gã cũng không phải người hay câu nệ, liền ghé mắt nhìn xem.

Vừa nhìn thấy gã liền lập tức ngả ngửa ra.

Cấp 0 không nói, còn cái kỹ năng kia cùng thiên phú…

“Quái Vật Chi Hữu Tình là như thế nào mà nhận được?”

“Hình như hệ thống nói nửa năm không có đánh quái.”

“Nửa năm…” Gã nhìn dòng cấp 0 thật to, hết chỗ nói nổi.

“Siêu yếu” Phong Hồi Tuyết đưa ra lời bình.

“Mộng Du Giang Hồ cấp bậc tuy rằng khó thăng, nhưng nửa năm tuyệt đối có thể thăng lên cấp 30. Cấp 30 còn sợ quái vật cấp 10 sao? Hơn nữa Quái Vật Hữu Tình có thể thăng cấp, nhưng thăng cấp như thế nào? Chẳng lẽ muốn thăng cấp 2 cần phải 1 năm không giết quái vật? Vậy cậu chơi trò này làm gì?”

“Còn có thú y, cậu đi đâu tìm quái vật bị thương để trị liệu? Chẳng lẽ đem quái vật bị người ta vất vả đánh cứu sống trở về? Mà nếu cậu đánh, chính cậu trị, vậy cậu không thể giết chết quái vật, vĩnh viễn không thể thăng cấp.”

Phong Hồi Tuyết nói nửa ngày, rồi lại cảm thán:

“Hệ thống thật là biến thái!”

“Không quan tâm.”

Tiểu Hòa cũng có chút thất vọng, còn tưởng rằng về sau có thể không sợ quái vật, có thể đi chơi khắp nơi nữa chứ, ai ngờ thăng cấp khó như thế.

“Tôi giúp cậu vậy.”

Phong Hồi Tuyết dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, rút ra trường kiếm. Kiếm quang lóe sáng, gà xung quanh ngã xuống, nhưng không tử vong.

Cao thủ như gã, giết gà dễ như ăn cháo, thế nhưng muốn cho tất cả những con gà với huyết lượng thấp không chết thì là một việc vô cùng khó khăn.

Công phu của gã người khác đều không khỏi kinh ngạc thế nhưng Tiểu Hòa lại không có cảm giác gì, cậu vui vẻ chạy đến chỗ những con gà bị thương.

Ánh sáng bạc lóe lên, hệ thống không ngừng thông báo.

[Trị liệu thành công, thuần thục độ thêm 1]

[Trị liệu thành công, thuần thục độ thêm 1]

___

Cậu trị liệu rất chuyên tâm, ngay cả Phong Hồi Tuyết đi rồi cũng không biết.

Hệ thống thông báo:

[Từ Tâm Thủ Chi Thú Y thăng cấp]

Cậu mở ra bảng kĩ năng, kỹ năng đã thay đổi.

Kỹ năng khác:

· Từ Tâm Thủ Chi Thú Y: cấp 2, chữa thươngcho quái

Trở lại thôn, cậu liền giúp Đại Hoàng chữa bệnh. Sau khi sử dụng mười mấy lần trị liệu, Đại Hoàng cuối cùng cũng đứng được lên, sủa gâu gâu vây quanh Tiểu Hòa chạy hai vòng, rồi đi tìm chó cái Tiểu Hoa nhà thôn trưởng.

Tiểu Hoàng mừng rỡ lau nước mắt nói:

“Ca ca, cám ơn huynh đã cứu Đại Hoàng. Đệ có việc muốn nói với huynh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.