Tiểu Phong năm nay mới đầu hai mươi, vốn phải là đang học đại học, nhưng cậu trốn học thành nghiện, cuối cùng quen biết một đám anh em trên đầu phố, ở trường Tiểu Phong là một học sinh xa cách không hòa nhập, ở đầu đường lại chân chính tìm được tổ chức.
Từ đó, cậu cùng người ta lăn lộn khắp nơi, ngay cả đại học cũng dứt khoát không đi trình diện nữa.
Đám “anh em” này đều là mấy tên nhóc nhỏ tuổi, một nhóm người suốt ngày phơi hai cánh tay trần ra ngoài, tóc vuốt kéo dựng thẳng lên trời, quần jeans rộng thùng thình sụp sụp vướng trên hông, lộ ra nửa cánh mông.
Tiểu Phong đương nhiên cũng như vậy, được cái bản chất của cậu vốn không tệ, tuổi lại còn trẻ, ăn mặc như thế ngược lại còn mang mấy phần hương vị. Không chỉ có mấy cô gái đầu phố luôn bắt chuyện với cậu, muốn ngủ với cậu, ngay cả mấy thằng anh em của cậu đôi khi còn tới bóp mông vểnh của cậu, ăn đậu hủ cậu.
Thế đám anh em này rốt cuộc làm cái gì ở đầu phố nhỉ?
Trong mắt người khác, tụi nó là mấy thằng côn đồ ở đầu phố, thanh niên lêu lổng.
Nhưng Tiểu Phong không cho rằng mình là côn đồ, cậu cảm thấy mình là nhà nghệ thuật đường phố.
Bất quá cậu ở đầu phố, cũng không biết ca hát khiêu vũ cũng không làm mấy chuyện cúi đầu rác rưởi trái với nghệ thuật, cậu cầm bình sơn vẽ trên tường – là nghệ nhân graffiti.
Cái nghề này cũng không có gì khó, sơn xịt thì mua sỉ theo từng thùng từng thùng, mọi người bàn kỹ vẽ cái gì, một số người canh chừng cho mấy người khác sơn vẽ, cả thành phố đều là địa bàn hành nghề của bọn họ.
Vốn là… quả thật không có gì khó, thế nhưng gần đây cái khu này có một viên cảnh sát mới tới!
Gần đây bọn Tiểu Phong có một sáng tác lớn ở khu này, bởi vì chỗ này luôn tối om tối mù, có nhiều hẻm tối, cho dù cớm có tới chờ bọn chúng, mấy đứa chúng nó chỉ cần huýt sáo một cái, chạy tán ra, đố ai bắt được đứa nào. Với lại đám cảnh sát kia cũng lớn tuổi, sao chạy qua được tụi trẻ tuổi bọn chúng, vậy nên chúng nó càng ngày càng càn rỡ.
Bọn chúng vẽ vẽ chơi chơi chạy chạy, bức tác phẩm đồ sộ cuối cùng cũng hoàn thành, mà lúc này, trên phố truyền đến tin: đồn cảnh sát khu này điều tới một đội trưởng mới! Lại còn truyền đến mức thần thần bí bí, nói hắn được điều đến từ khu khác, chuyên môn trợ giúp chỉnh đốn tác phong kỷ luật, thủ đoạn cứng rắn thế nào thế nào, hiệu quả rõ rệt thế nào thế nào.
Tiểu Phong nghe xong, cũng chỉ khinh thường xời một tiếng, nghĩ, còn không phải một tên mang giày da, chạy một đường không nổi nữa là, đồ ông già diễu võ giương oai.
Kết quả, tối hôm đó bọn chúng liền ăn một vố, Tiểu Phong càng ăn thiệt nhiều hơn.
Để không bại lộ chỗ bọn chúng vẽ bậy, chúng vẫn thay phiên nhau phái vài người canh giữ ở các giao lộ khác nhau, vây kín xung quanh bức tường mà bọn chúng vẽ, nếu như ai thấy cớm tới thì liền huýt sáo một tiếng, mọi người liền giải tán hết. Bọn chúng vẫn luôn tác nghiệp vào buổi tối, cho tới giờ cảnh sát cũng chưa tìm tới nơi chúng vẽ, cũng chưa bắt ai.
Tôi hôm đó, đến phiên Tiểu Phong cùng mấy thằng anh em đi tô tường, quần quật đến lúc nửa đêm, tiếng huýt sao đột nhiên vang lên.
Hơn nữa không chỉ một tiếng, mà là mấy tiếng, từ những hướng khác nhau vọng tới!
Bọn Tiểu Phong trong chốc lát liền hoảng hồn, bọn chúng bị bao vây rồi?!
Không đợi chúng thu dọn đồ đạc xong xuôi, mấy ngọn đèn sáng choang đã rọi tới, mấy viên cảnh sát cư nhiên đạp xe đạp có gắn đèn trước từ những con lộ khác nhau mà xuất hiện! Nên biết rằng, trước đây mấy lão kia đều chạy bộ đến, thấy người cũng chỉ chạy đuổi theo rề rề cho có…
Với lại tốc độ bọn họ tới nhanh như vậy, rõ ràng là đã sớm điều tra bọn chung vẽ ở đây, nhưng vẫn cứ không trực tiếp xóa bức vẽ này đi, mà là chuẩn bị tốt để bắt tại trận!
Nào có ai bắt tội phạm vẽ bậy mà chịu khó như vậy không?!
Tiểu Phong cùng mấy thằng anh em đều choáng váng, mỗi người vác một cái túi lớn bỏ chạy.
Trước khi chạy đi, Tiểu Phong quay đầu lại liếc mắt một cái, thấy thân ảnh một người cao lớn uy mãnh trên xe đạp, nón cảnh sát đội một cách nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.
Tiểu Phong kéo kéo cái quần rộng rinh của mình, bước nhanh chạy vào trong hẻm.
Chạy trốn chạy trốn, cậu phát hiện sau lưng có ánh sáng rọi tới.
Cậu biết con đường nhỏ này là vô phương chạy xe được, chỉ có thể dựa vào hai cái giò. Tiểu Phong quen thuộc với nơi này, thể lực lại tốt, cho nên mặc kệ sau lưng là ai, cậu đều có lòng tin bỏ xa hắn.
Nhưng chạy được một hồi, thứ ánh sáng kia vẫn cứ không xa không gần rọi trên người cậu.
Đầu óc Tiểu Phong có chút hồ đồ, dù gì thì lưng đeo đủ thứ mà chạy vẫn phải mệt thôi. Cậu nghĩ, nếu như cả người mang đồ cũng bị bắt, mấy thứ này vẫn là phải tịch thu thôi. Thế là cậu bất chấp hết, cầm ba lô quăng ra giữa đường, càng chạy vào trong nhanh hơn.
Kẻ phía sau vẫn theo sát không tha, cứ như là quyết tâm phải bắt cậu cho bằng được.
Mẹ nó! Là tên cớm nào vậy!!
Tiểu Phong nhịn không được vừa chạy vừa quay đầu nhìn một cái.
Một cái liếc nhìn này lại xảy ra vần đề lớn, cậu còn chưa nhìn cho rõ người kia là ai, đã “phịch” một tiếng ngã trên đất… té ra là đụng trúng thùng rác lớn ở ven đường!
Tiểu Phong biết sắp không xong, nhưng cú ngã này thực không nhẹ nhàng gì, cái đầu choáng váng vẫn chưa tỉnh táo lại, kẻ đuổi theo cậu đã ba bước thoải mái mà chạy tới.
Cậu cảm giác tên kia từ trên cao nhìn xuống cậu đôi ba giây, sau đó tự bị chọc mà cười một tiếng.
Tiếp đến “hô” một tiếng, cả người Tiểu Phong đã bị xách lên!
“Cớm thúi ông làm gì! Buông tay mụ nội ông ra ngay!!” Tiểu Phong cứ như vậy bị viên cảnh sát kia vác trên vai, eo bị hai tay hắn bấm chặt.
Không đợi cậu giãy được vài lần, viên cảnh sát kia đã đánh cái “bốp” lên mông cậu: “Nhoi cái gì mà nhoi!”
Tiểu Phong đã sớm qua cái tuổi bị đánh đòn, thấy tên cớm này mang ý trêu chọc khắp mình mẩy, một cái đánh kia đương nhiên là đánh cho cậu thẹn quá hóa giận.
Cậu gắng gượng chống nửa người lên, giở trò như tên vô lại mà hung hăng cắn một ngụm xuống một bên tai của viên cảnh sát.
Chiêu này cậu đánh bất ngờ, lại ra miệng một cách ngoan độc, viên cảnh sát ngược lại cũng chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó một tay xách cổ áo cậu một tay xách lưng quần phía sau của cậu, ném cậu xuống đất.
Tiểu Phong còn chưa có nằm ổn định, lại bị hắn nắm cổ tay kéo lên.
“Lách cách lách cách” hai tiếng, cổ tay Tiểu Phong đã bị đưa lên quá đỉnh đầu, còng lại với nhau. Cả người cũng bị hắn áp lên bức tường lạnh như băng.
“Muốn làm gì?! Con mẹ ông muốn làm gì?!!!!” Người thanh niên cứ bị kích động một chút là không xong, lòng vòng hai hiệp liền quên phắt đi thân phận cảnh sát của đối phương, cũng quên luôn mình đang bị bắt sống, hận không thể cắn chết người nào đó ở phía sau.
“Em nói xem tôi muốn làm gì… hửm?” Viên cảnh sát dùng thân thể chặn cậu lại, hai bàn tay to đưa đến trước người Tiểu Phong, từ vạt áo bên eo cậu dò vào, ở trên vùng bụng phẳng lì của cậu sờ soạng lung tung một phen, “Tôi là cảnh sát, em là đào phạm, đương nhiên là tôi muốn tóm em rồi…” Lúc hắn nói toàn bộ hơi nóng đều phả lên tai Tiểu Phong, làm cậu càng thêm khó chịu mà giãy dụa.
“Đào phạm gì chứ! Tôi con mẹ nó không giết người phóng hỏa! Tôi chỉ vẽ lên tường thôi! Đào phạm gì chứ!… Ông cái đồ bê đê chết tiệt rờ mẹ nó ở đâu vậy!!”
“Em thấy cảnh sát liền bỏ chạy, đó là ‘đào’, em không chỉ vẽ vời, là phá hoại của công, đó là ‘phạm’… Em nói xem em có phải đào phạm hay không…” Viên cảnh sát vừa giảng đạo lý với cậu, vừa cắn lên lỗ tai cậu. Đầu lưỡi dâm dục quét qua vành tai Tiểu Phong, sau đó vói vào trong ống tai của cậu mà liếm láp.
“Mẹ kiếp ông cái đồ đồng tính biến thái!! Mau thả lão tử ra!!” Tiểu Phong bị hắn chọc nổi giận.
“Ha ha… Anh bạn nhỏ, chớ chửi tôi vội, chờ lát nữa xem ai bị thao*tới phát dâm, người đó chính là đồng tính biến thái, sao nào?” Viên cảnh sát nói vậy, ngón tay liền nhanh nhẹn khều mở cái khóa quần jeans của Tiểu Phong, rồi hung hăng kéo xuống một cái ——[thao = fuck]
Đôi chân trắng nhỏ của Tiểu Phong liền lộ ra ngoài, quần lót bao lấy cái mông vểnh ở đó, cứ như là chờ người ta tới bóp, lại cứ như chờ người ta tới sờ.
Viên cảnh sát nhìn đã đời, cười dâm nuốt ngụm nước miếng.
“Ông muốn làm gì!!! Ông muốn làm gì!!!” Tiểu Phong nghe tới cái chữ ‘thao’ kia, quần đã bị cởi mất, sợ tới mức dán chặt lên tường, hận không thể chui vào trong tường.
“Em nói xem.” Một ngón tay của viên cảnh sát đã cách lớp quần lót, chen vào khe mông của Tiểu Phong, đôi mắt dán chặt trên mông cậu quét lên xuống.
“Ông cái đồ bệnh hoạn bớt động tay động chân! Dựa vào đâu mà không phải là lão tửthao ông!!!” Tiểu Phong đã sợ tới mức có chút run rẩy, ngoài miệng vẫn còn chưa chịu thua.
“Bởi vì bây giờ người bị còng bị đè không phải là tôi, hiểu chưa?” Ngón tay hắn cọ sát càng dùng thêm lực, mang theo uy hiếp, “Thế này đi, cược với em một cuộc, em để tôi thao một lần, nếu như em có thể chịu được không phát dâm, tôi liền cho em thao, sao nào?”
“Cái gì mà mắc ói vậy! Ai thèm thao ông! Cái đít kia của ông lão tửcòn không thèm kìa!”
“A… Em muốn bị thao, đấy là bằng lòng rồi, đến nỗi em không chịu đánh vụ cược này, vậy nghe theo em thôi.” Lời còn chưa dứt, chiếc quần nhỏ của Tiểu Phong cũng bị tuột xuống, cái mông trắng nõn lại nhiều thịt triệt để bại lộ trước mặt viên cảnh sát.
Tiểu Phong trầm mặc một hồi, sắp nghiến nát răng: “Được! Cược thì cược!”
Cho dù là bị chó cắn, cũng phải mẹ nó cắn trả lại!