Thiếu Niên Vẽ Graffiti Và Cảnh Sát Ba Ba

Chương 6: Chương 6




Viên cảnh sát mạnh mẽ đẩy hai cái, Tiểu Phong đã bắn ra, vẫn là bắn ra không ít, nhưng không có đặc như lần đầu tiên.

Đoán chừng cậu cũng không chịu nổi nữa, viên cảnh sát cũng không kéo dài tiếp, thừa dịp tiểu huyệt co rút mà bắn sâu vào trong thân thể Tiểu Phong…

Lần cao trào này cũng kịch liệt như trước, Tiểu phong sau khi bắn xong cũng ngất đi, một bộ dáng thoi thóp hấp hối. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu cảm giác được viên cảnh sát ôm cậu dậy, mang vào phòng tắm, còn giúp cậu tắm rửa nữa.

Dù lần trước hắn cũng đã từng làm như vậy, nhưng tận mắt thấy hành động có nhân tính như vậy của viên cảnh sát, Tiểu Phong vẫn có chút kinh ngạc.

Hạnh phúc nhất, có lẽ là việc viên cảnh sát lau khô cho cậu, để cậu nằm vật ra trong tấm chăn ấm áp sạch sẽ. Tiểu Phong mơ mơ hồ hồ ngửi mùi vị của viên cảnh sát trên gối, nghĩ, ở đây đã có bao nhiêu người nằm qua rồi nhỉ… dù sao mình cũng không thèm quan tâm…

Sau khi viên cảnh sát tắm rửa xong trở lại giường, nhìn Tiểu Phong một cái, sau đó đưa tay xoa dịu ấn đường đang nhíu chặt của cậu, lẩm bẩm một mình: “Tâm sự của đứa nhỏ này vẫn thật nặng nề a…”

Tiểu Phong là bị một cổ mùi hương đánh thức, tối hôm qua cậu mang cái bụng rỗng mà vận động kịch liệt rất lâu, sau đó lại trực tiếp ngủ luôn, bây giờ đương nhiên là bụng đói kêu vang.

Cậu có chút lúng túng, quần áo hôm qua đều để ở bên ngoài, ngay cả quần lót cũng bị vứt mất tiêu không tìm thấy.

Tiểu Phong khổ não tìm một hồi, vẫn là không tìm được, cậu lại không muốn lõa thể đi ra, chỉ có thể vung tay lên, kéo drap giường xuống quấn ngang hông đi ra ngoài…

Dù sao trong phim không phải vẫn thường diễn như vậy sao?

Thế là, mới sáng sớm lúc viên cảnh sát nhìn thấy tiểu tình nhân cùng hắn cả đêm lương tiêu, câu đầu tiên chính là: “Em làm cái gì vậy! Kéo drap giường ra làm gì! Trải giường rắc rối thế nào em biết không!”

“Tôi, tôi không có quần áo…” Tiểu Phong vô tội gãi gãi cái đầu ổ gà.

“Ngốc nghếch, không biết lấy quần áo tôi mặc à…” Viên cảnh sát xoa xoa đầu tóc rối bù của cậu, sãi bước vào phòng ngủ, lúc đi ra ném cho cậu một cái áo cộc ngắn tay.

Tiểu Phong tròng vào người, trực tiếp phủ tới đùi…

“Này… Bên dưới tôi còn trống không nè…” Nói xong, bản thân Tiểu Phong cũng thấy buồn cười, nhịn không được cười lên.

Viên cảnh sát cũng cười, lại tiến vào phòng lấy cho cậu một cái quần cụt: “Nhóc cưng, ăn sáng xong sẽ tính sổ với em…”

Chờ Tiểu Phong rửa mặt xong, viên cảnh sát đã dọn cơm lên bàn chờ cậu.

Trông qua không ngờ rất là phong phú, sữa đậu nành, dầu cháo quẩy, bánh nướng, bánh bao… đều có, nhưng khiến Tiểu Phong nhìn nhiều hơn một cái chính là chén cháo kia.

Từ ngày cậu sống một mình, nồi cơm điện cũng không dùng thường xuyên, món chính đều dùng mì thay thế, còn có một bữa ăn một bữa nhịn nữa, cơm đều không ăn thường, càng đừng nói tới cháo.

Lúc mẹ cậu còn sống thì thường ăn, cậu còn biết làm chút dưa muối nữa.

Tiểu Phong nhìn chằm chằm chén cháo kia nghĩ tới một số chuyện khác, cuối cùng đột nhiên có chút nghẹn nơi cổ họng.

“Đừng có nhìn không, mau ăn đi!” Viên cảnh sát cầm đũa nhét vào trong tay cậu, “Không biết em thích ăn gì nên đều mua một ít.”

“Ừm… cám ơn…” Tiểu Phong bưng cháo lên vùi đầu húp.

Hai người đều nghiêm túc ăn điểm tâm, trong phòng thật an tĩnh.

Qua một hồi, viên cảnh sát đột nhiên đặt chén xuống: “Tôi có chuyện này muốn nói với em.”

“Ừm.” Tiểu Phong đang bận gặm dầu cháo quẩy với uống đậu nành.

“Có phải em không thích học đại học không… Tôi đã nghĩ rồi, không học thì không học vậy. Tôi có quen một ông thầy dạy vẽ, rất có tên tuổi đó, không dễ nhận học sinh đâu. Trước đây tôi có giúp ông ta phá một vụ án, ổng nể mặt tôi sẵn lòng nhận em, sau này em đến chỗ ông ấy học vẽ đi, không phải em thích sao, học một chút bao giờ cũng tốt hơn.”

“Hả…?” Chủ đề không đầu không đuôi này là từ đâu ra vậy?

“Tôi là nói, sau này không cho ra đường lêu lổng! Thích vẽ thì học cho đàng hoàng! Chớ để tôi thấy em rong chơi chỗ bức họa đó nữa, thấy một lần tôi đánh em một lần!” Viên cảnh sát đột nhiên nghiêm mặt.

Dưới tình huống này, Tiểu Phong tuy có phần hồ đồ, nhưng cũng không quản vị Tôn Phật này nói cái gì, cuối cùng đáp ứng trước: “A… được, được mà…”

“Còn có chuyện này nữa… cái đó… em dọn qua đây ở đi.”

“Hả…? Vậy ông sẽ ở đâu?”

“… Tôi là nói dọn qua đây ở với tôi!”

“Hả?! Vì sao!”

“Tôi, tôi là muốn nói… hai ngày trước, tôi có ở cục cảnh sát tra tư liệu về em…” Viên cảnh sát mới nãy còn hung thần ác sát đột nhiên lắp ba lắp bắp, “… Tôi biết hai năm nay… em sống cũng không tốt, em từ nhỏ không cha, mẹ em đã mất năm ngoái… Ai… Em còn nhỏ như vậy… nhưng mà sao em lại tự sa ngã như thế chứ! Cứ như vậy biến mình thành một tên du côn?… Kỳ thực vậy cũng không trách em được, dù sao em vẫn là một đứa trẻ, phải có người quản thúc… Tôi là nói… giờ trong nhà không có ai quản em, tôi có thể quản em, trong nhà không ai chiếu cố em, tôi có thể chiếu cố em, tôi…”

“Rốt cuộc là ông muốn nói cái gì hả!” Đầu óc Tiểu Phong cũng bị hắn nói loạn cả lên.

“Tôi là nói từ sau lần đầu thao em đã không quên được em! Lão nhớ em!”

“Hả??!!”

“Tôi là nói vì để tiện cho em ở đây mà đặc biệt mua cái giướng lớn!!”

“Hả???!!!”

“Tôi là nói…! Tôi, tôi thích em! Cố Ninh Phong, tôi thích em! Tôi muốn ở cùng với em, vui vẻ sinh sống.”

“…” Tiểu Phong mở to mắt nhìn chòng chọc viên cảnh sát, rõ ràng là bị dọa nói không nên lời.

Viên cảnh sát vẻ mặt thành thật nhìn cậu: “Có điều chuyện, chuyện này, phải được hai bên tình nguyện mới được, Cố Ninh Phong em… nguyện ý để tôi làm người nhà của em không…?”

Tiểu Phong nhìn trên gương mặt ngâm đen của viên cảnh sát cư nhiên có hai mảng đỏ ửng, trong lòng muốn khinh bỉ bao nhiêu thì có bấy nhiêu khinh bỉ, sao không thấy lúc cường gian tôi ông cũng bẽn lẽn như vậy. Hai tay cậu bưng nửa chén cháo còn nóng hổi, đảo đảo mắt, khiến mình nghìn vạn lần không được vô dụng mà khóc lên.

Câu nói đó quay cuồng trong cổ họng một hồi, cuối cùng thốt ra.

“Tôi… tôi nguyện ý.”

= END =

***

= Chuyện nhỏ về sau 1=

Có hôm hai người đang cùng ngồi ăn cơm, Tiểu Phong đột nhiên nghĩ tới: “Này, tôi hỏi ông chuyện này a.”

“Hở? Chuyện gì?”

“Ông là… lúc nào thì nhìn trúng tôi, ách… lần đầu tiên đem tôi về nhà, là có mưu tính trước đúng không?”

“… Hắc hắc, bị em nhìn ra rồi. Lúc tôi mới được điều tới đây có hôm đi tuần phố, thì thấy em chơi cùng mấy thằng bạn, đều không mặc quần đàng hoàng cứ như là treo trên mông. Bất quá trong mấy đứa chỉ có em là bắt mắt, vừa vểnh vừa trắng, mép quần giống như hõm vào trong thịt mông của em, lộ ra nửa cái mông lại còn mặc quần lót rất bó nữa, ngay cả khe mông ra sao cũng đều bó ra hình dáng… Lúc đó tôi chỉ muốn, phải hảo hảo thao thao cái mông nhỏ này…”

“Ông, ông có thể không hạ lưu như vậy không…” Tiểu Phong đỏ mặt.

“Đúng rồi! Em mau ra ngoài với tôi!”

“Làm chi?”

“Đi mua dây nịt cho em! Ở với tôi thì chớ có nghĩ ăn mặc như vậy nữa, rõ ràng là câu dẫn đàn ông mà.”

“…”

= Chuyện nhỏ về sau 2 =

Có hôm hai người đang nằm ngủ trên giường, Tiểu Phong đột nhiên lại nghĩ tới: “Này, tôi lại hỏi ông một chuyện nữa a…”

“Hử?”

“Trước đây… cũng từng bắt phạm nhân chứ… giống chúng ta ngay từ đầu…”

“Này này, em tính phạm nhân nào nha. Lại nói, tôi kỳ thực là trong tổ trọng án giết người, tới đây quản tác phong kỷ luật chẳng qua là đang nghỉ phép thôi, kẻ trước đây truy bắt đều cầm đao cầm súng đó, nào có cơ hội chỉnh đốn chứ.”

Tiểu Phong nghe vậy, nhíu nhíu mày: “Vậy công việc của ông không phải rất không an toàn sao…!”

“Em còn chưa biết tôi có bao nhiêu lợi hại mà,” Viên cảnh sát ôm chặt Tiểu Phong, “Lại nói, tôi cũng mang súng đó, còn mang hai cây kìa.”

“Hả? Thiệt hả?”

“Thiệt đó, một cây vắt bên hông, cây súng còn lại…” Viên cảnh sát dùng hông húc húc mông cậu, “giấu ở đây nè.”

Tiểu Phong đỏ bừng mặt, nhưng không chịu thua chút nào, lập tức chuyển mình nắm lấy cây súng cứng kia: “Mau nộp vũ khí đầu hàng đi!”

= Chuyện nhỏ về sau 3 =

“Đúng rồi, rốt cuộc ông tên gì ha!”

“À… tôi à, tôi tên Phó Khâm.”

“… …”.: HOÀN:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.