Tại một phòng
khách xa hoa, sang trọng với nhiều màu sắc lấp lánh, cách bài trí thật
đẹp, treo trên tường là các bức họa của những triều đại xa xưa. Tổng thể mà nói, căn phòng này gần như được trang trí thật xa hoa lãng phí, mà
đó chính là kiệt tác của Phương Vũ Khiết – con gái của Phương Đại Phúc – một gia đình nhà giàu mới nổi.
"Tìm không thấy chị? Cuối cùng
chị cũng biết nghĩ cho bản thân." Khoé môi Phương Vũ Khiết giương cao
cười lạnh, giống như người ngoài đứng xem. Cô ngồi một góc trên ghế sa
lon, liếc nhìn cha mẹ cùng người ở trong nhà lo lắng như ngồi trên đống
lửa.
"Mấy người còn đứng ở đây làm gì? Còn không mau đi ra ngoài
tìm." Tiếng Phương Đại Phúc như sấm rít gào, thoáng chốc, mọi người vâng vâng dạ dạ, chạy đi không còn một ai.
"Tại sao lại như vậy?" Ngô Thu Muội đứng ngồi không yên, hốc mắt đỏ au nhìn chằm chằm Phương Đại
Phúc, "Tất cả đều do ông, không có việc gì lại sắp đặt hôn sự này, làm
cho con gái mất tích."
"Tôi làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho nó, người ta là bác sĩ du học trở về, trong gia đình lại có giáo dục, mà
chúng ta chỉ là nhà giàu mới nổi, có thể leo lên cái xã hội thượng lưu
này, là chúng ta với cao, có cái gì không tốt. Vậy mà nó lại không nói
tiếng nào mà trốn nhà đi."
"Haizz...! Cùng lắm cũng chỉ là người
thành phố mà thôi. Còn cái gì mà thành phần trí thức, người có trình độ
cao… ở Newyork, Tokyo, Paris, Luân Đôn, cả Đài Bắc nữa, có biết bao
nhiêu thạc sĩ, bác sĩ đầy đường? Hơn nữa chúng ta đến Đài Bắc nhiều năm
như vậy cũng được gọi là người thành phố. Cần gì dùng tiền để cố gắng
chen vào xã hội thượng lưu? Còn phải hy sinh hôn nhân của chị để đến Mĩ. Chưa chắc nhờ vậy mà có thể cầm được tờ thẻ xanh đâu." Phương Vũ Khiết
lạnh lùng cười một tiếng.
"Con câm miệng cho cha, còn nhỏ thì biết cái gì!" Phương Đại Phúc thét lên, đủ để hất tung nóc nhà, cả cô cũng không chịu nổi.
Phương Vũ Khiết móc móc ráy tai, "Dạ! Con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, kém hơn người nào luôn a dua nịnh hót con rể. Con là thân phận con gái,
khiến người ta chán ghét, nói đến miệng khô miệng đắng, cũng không bằng
“người ngoài” kia, ở trong lòng cha như Bồ Tát hiển linh".
"Phương —— Vũ —— Khiết!" Nét mặt già nua của Phương Đại Phúc vì tức giận mà đỏ lên.
"Đừng la nữa! Con tự biết rõ, câm miệng đúng không!" Phương Vũ Khiết trầm
mặc, ánh mắt lộ ra một chút thương tâm. Con người thường vì tự ti mà tự
cao tự đại, tự xưng là anh hùng hảo hán cũng không bỏ dáng vẻ, vả lại
cha cô sống trong xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ, đàn ông là trung tâm, chuyên quyền độc đoán, cũng không quan tâm đến suy nghĩ của người
khác.
Cuộc sống trước kia khó khăn, nhà làm ruộng , cho nên cha
không được đi học, vì vậy ông luôn quan niệm "Tất cả đều là thấp bé, chỉ có đi học là lớn nhất".
Bây giờ đã thay đổi, nhà họ Phương đã
trở nên giàu hơn, nịnh nọt người khác, mà cha cô cũng trở nên xa hoa
hơn, thay vì nói là nhà giàu mới nổi, chẳng bằng nói là Tán Tài đồng tử
(cái này mình không hiểu, bạn nào biết nói mình, mình sửa nhé ^_^).
Người ngoài mà cầu xin cha, cha có thể moi tim móc phổi. Còn nếu như các cô có vấn đề gì, chỉ hy vọng một chút tình thương của cha, ông liền nói rằng chút chuyện nhỏ cũng không giải quyết được, thì có thể làm được
đại sự gì?
Trời ạ! Rốt cuộc bọn cô có phải là con ruột của ông không?
Mặc dù vật chất không thiếu, cuộc sống không có gì phải lo lắng; thỉnh
thoảng ông cũng hỏi thăm các cô về việc học, mua một ít kẹo, đồ ăn vặt
cho các cô. Thế nhưng "thỉnh thoảng" đã tốt lắm rồi không thể mong hơn
được nữa, vả lại chỉ sợ việc học không tốt bị ông biết, không tránh được lại bị một trận roi trúc của ông.
Bây giờ, tình thương hiền lành của cha đã không còn là giấc mộng xa vời nữa, có lúc mua lon nước cho
cô uống, làm cô vừa mừng vừa lo, cho rằng mặt trời mọc phía tây!
"Ây da! Hai cha con đừng tranh cãi nữa có được không, mau tìm Tĩnh nhi trở
về đi." Ngô Thu Muội lo lắng đi qua đi lại, "Tĩnh nhi cái gì cũng không
mang theo, trên người không có nửa xu, cũng không biết đi như thế nào?"
"Mẹ, sao không gọi điện thoại hỏi bạn bè của chị?" Có lẽ là tình mẫu tử đi! Tình cảm của mẹ đối với các cô khác xa so với cha.
"Đúng rồi! Sao mẹ lại không nghĩ tới." Ngô Thu muội lập tức chạy lên lầu, đi
tới chỗ rẽ cầu thang mới nghĩ đến một chuyện, mặt lộ vẻ khó khăn mà
nói: "Nhưng mà. . . . . . ngay cả bạn tốt của Tĩnh nhi mẹ cũng không
biết." Thường ngày Tĩnh nhi là người nhu thuận, khéo léo, cá tính cũng
rất độc lập tự chủ, tuyệt đối không cần người khác quan tâm; nhưng, hôm
nay Ngô Thu Muội lại khổ sở phát hiện rằng mình không hiểu nhiều về con
gái.
"Lục lại sổ lưu niệm tốt nghiệp của chị xem, có thể tìm được chút gì đó." Thật ra thì cô đối với chị hiểu biết cũng không nhiều, có
khi còn xa lạ, bình thường gặp mặt không đến mấy lần, nói chuyện chưa
tới mấy câu, nhưng vẫn luôn lo lắng, quan tâm đối phương, không vì điều
gì mà thay đổi.
Nhìn mẹ vội vàng chạy lên lầu, cô nhắc nhở, "Còn
có bản chép tay của chị, nhật ký, laptop, có lẽ sẽ có dấu vết." Mong chị tha lỗi cho em gái này nha, không phải là cô bán đứng chị, ai biểu chị
trốn đi cũng không báo cho cô một tiếng, làm cô không khỏi lo lắng.
Chị! Chị rốt cuộc đi đâu?
****************
"Đã tỉnh rồi hả ?"
Vũ Chiêu Ngọc kéo màn cửa sổ, khiến nắng sớm tỏa ánh nắng ấm áp khắp phòng bệnh. Anh đưa cho cô một bó Bách Hợp, nhẹ nhàng đặt trên trán cô một nụ hôn.
"Thích không?" Anh kéo ghế ngồi gần cô, quan sát khuôn mặt
tái nhợt giờ đã ửng hồng, trong lòng anh tràn đầy thỏa mãn vui sướng.
Giống như chỉ cần nhìn thấy cô từ từ khôi phục, sắc mặt dần dần đỏ thắm, trở lại vẻ sáng ngời chính là hạnh phúc lớn nhất của anh.
Cô xấu hổ gật đầu, ôm hoa đến trước mũi, ngửi hương thơm của hoa, trong đó tràn đầy yêu mến của anh.
"Vậy thì tốt, chờ sứcc khoẻ em tốt hơn, tôi sẽ dẫn em đi gặp bà nội, để cho
bà khỏi phải ngày ngày càu nhàu tôi không dẫn cháu dâu đến gặp bà."
"Em. . . . . . Em tên là Kinh Hỉ?" Tại sao lại cảm thấy xa lạ? Nhưng mà nụ
cười ấm áp của anh giống như nắng sớm chiếu vào tim cô, làm cô không có
lý do gì cự tuyệt mà tin tưởng lời anh nói."Anh đúng là vị hôn phu của
em?"
Vũ Chiêu Ngọc cười, gật đầu một cái, "Em đều gọi tôi là
Ngọc, chúng ta quen nhau ở quán cà phê, mà em năm nay hai mươi hai
tuổi." Anh dựa theo tính toán của bác sĩ, ước chừng tuổi cô."Còn nghi
vấn cái gì sao?"
"Vậy nhà em ở đâu?"
"Em từng nói với anh
em ở Nam Bộ, lên Đài Bắc làm việc, sau đó em cũng không nói gì nữa, bây
giờ em ở cùng với tôi." Anh càng lúc càng bội phục tài nói láo của mình, có lẽ khi không làm Tổng giám đốc, anh có thể suy tính việc đổi nghề
làm Tiểu Thuyết gia.
Trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của anh, "Vậy, tại sao em bị mất trí nhớ?"
"Tai nạn xe cộ, y tá chưa nói sao?" Anh cau mày, chẳng lẽ cô còn nghi ngờ.
"Em biết, chỉ là tại sao em bị tai nạn xe cộ?" Tại sao cô một chút ấn tượng cũng không có? Cô ôm đầu, trong đầu xuất hiện hình ảnh cô— đang chạy
trốn trong đêm tối, mà phía sau lưng. . . . . ."A! Em không muốn nhớ."
Cô đưa tay ôm đầu, nước mắt trào ra.
"Vậy đừng nghĩ nữa." Vũ
Chiêu Ngọc ôm cô, cố gắng trấn an tinh thần của cô. Thấy cô khóc, ngực
anh giống như có tảng đá lớn đè ép, buồn bực đến nỗi hít thở không
thông.
Nhìn cô khổ sở, anh chỉ có thể vỗ vỗ lưng của cô, nhẹ
giọng ôn nhu, "Nghĩ không ra thì thôi, cái gì cũng không cần phải suy
nghĩ, chỉ cần em biết tôi sẽ vĩnh viễn bên cạnh em là được."
"Khụ. . . . . . Khụ!" Vũ Chiêu Nghi đi tới, đem sổ khám bệnh gõ vào đầu Vũ
Chiêu Ngọc, "Không được động tay đông chân với bệnh nhân của chị."
"Chị!" Vũ Chiêu Ngọc đau khổ, vò vò đầu.
Nhìn thấy vậy, Kinh Hỉ không nhịn được mà phì cười, trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua, xua đi phiền não trong lòng cô.
Thấy cô nở nụ cười, trong lòng Vũ Chiêu Ngọc không còn lo lắng nữa, nhận
lấy bó hoa, "Tôi đi tìm bình hoa để cắm." Trên mặt tràn đầy hạnh phúc
giống như sa vào tình yêu cuồng nhiệt thời niên thiếu, mà anh hồn nhiên
không cảm giác. Anh đi khỏi phòng bệnh, còn lại Vũ Chiêu Nghi khám bệnh.
"Đầu còn đau hay không?"
Cô lắc đầu một cái, hâm mộ nhìn Vũ Chiêu Nghi, "Tình cảm chị em của hai
người thật tốt, giống. . . . . ." Trong đầu thoáng qua rất nhanh một
hình ảnh, nhanh đến nỗi cô không bắt kịp.
"Thế nào? Có phải nhớ ra cái gì?" Vũ Chiêu Nghi phát hiện ánh mắt cô bỗng chốc có chút ảm đạm.
Kinh Hỉ cắn môi dưới, lông mày nhăn lại thật sâu, chần chừ một lúc, lần nữa lắc đầu.
"Không cần quá miễn cưỡng, không nghĩ ra cũng đừng nghĩ, thuận theo tự nhiên." Vũ Chiêu Nghi vừa điền vào sổ khám bệnh vừa khuyên nhủ, "Thời gian này
sẽ do Chiêu Ngọc chăm sóc em, người này mặc dù có tiếng xấu, cũng không
coi là chính nhân quân tử, nhưng mà, miễn cưỡng cũng coi là người tốt."
"Chị!" Gõ gõ cửa, Vũ Chiêu Ngọc tay cầm bình hoa đi vào, ở ngoài cửa nghe chị
mình nói, liền tức giận, "Dù gì cũng phải để lại cho em một chút thể
diện chứ." Để bình hoa xuống, anh dịu dàng mơn trớn tóc dài của Kinh Hỉ, "Tốt hơn nhiều rồi sao?"
Cô cười cười, đỏ hồng cả mặt không giấu được mà thẹn thùng.
Thấy hai người đắm đuối liếc mắt đưa tình, giống như nơi không có người, căn bản quên mất Chiêu Nghi ở đây, cô mỉm cười ho khan mấy tiếng, kéo sự
chú ý của họ.
Vũ Chiêu Ngọc nhún vai, "Đúng. . . . . . Thật xin
lỗi." Trời ạ! Anh làm sao vậy? Chỉ nhìn thấy cô má lúm đồng tiền ửng
hồng anh liền ngây ngô, thậm chí nhịp tim như sấm, loại cảm giác kỳ lạ
không thở nổi, chẳng lẽ. . . . . . Không thể nào! Cô chỉ là người giúp
anh tránh khỏi xiềng xích hôn nhân mà thôi, cái anh cần chính là tự do.
Vũ Chiêu Ngọc lắc lắc đầu, bỏ qua nội tâm đang đánh trống reo hò, giả bộ
như không có chuyện gì xảy ra, khóe môi hơi nhếch lên mỉm cười, phát ra
sức quyến rũ nam nhân. Rất nhiều cô gái vì nụ cười của anh mà hồn bay
phách lạc, tình nguyện trở thành vợ nhỏ của anh, chắc chắn cô cũng không ngoại lệ.
Anh nháy mắt nhìn cô, ánh mắt thật mê hồn, chỉ cần cô si mê anh, thì sợ gì tương lai cô không nghe lời anh.
Sau khi ngượng ngùng, cô nhìn anh nháy mắt không ngừng, nhíu nhíu mày, "Ngọc, mắt anh bị co giật hả?"
Nghe vậy, anh thiếu chút nữa đập đầu vào vách tường; mà Vũ Chiêu Nghi cười
to ôm lấy bụng, không hề giữ hình tượng bác sĩ, lấy sổ khám bệnh che
miệng cười. Chiêu Ngọc thích ở trước mặt người đẹp phô trương, quyến rũ, làm trái tim họ nhảy loạn vì anh. Cô có nghe nói y tá trong bệnh viện
cũng bị anh hấp dẫn, không nghĩ tới bây giờ lại. . . . . .
Vũ Chiêu Ngọc mày rậm khẽ co lại, "Chị, chị tiết chế một chút có được hay không?" Thật là không nể mặt của anh.
"Em nói sai gì sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang của Kinh Hỉ quan sát bọn họ.
Vũ Chiêu Nghi chống tay cuối giường, nín cười, "Không có gì."
"Chị, nếu không còn chuyện gì thì đừng quấy rầy bọn em nữa." Vũ Chiêu Ngọc
bất bình. Uổng phí anh cười đến nỗi cơ bắp hai má muốn cứng lại, mà Kinh Hỉ lại không chút nào quan tâm, thực tổn thương lòng tự tôn của anh mà. Không sao, quyến rũ cô phải không, anh còn có cách khác mị hoặc lòng
của phụ nữ.
Vũ Chiêu Nghi hít sâu, cuối cùng cũng khắc chế kích
động, "Không có chuyện gì, nhưng còn phải nằm viện quan sát thêm mấy
ngày, nếu như không có vấn đề gì mới có thể về nhà. Sau cơm tối, chị sẽ
trở lại kiểm tra lần nữa. Hai người từ từ tán gẫu." Nếu không đi, cô sẽ
không khống chế được mà cười to mất thôi.
"Chiêu Nghi làm sao vậy?"
"Chị ấy bắt đầu “điên khùng” rồi, đừng để ý tới chị ấy nữa." Vũ Chiêu Ngọc
ngồi vào cạnh giường, trong đầu bắt đầu biên soạn những lời nói dối sau
này, cả người đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp.
Phòng pub náo nhiệt
cùng đám người điên cuồng trong đêm. Ai cũng mặc sức múa hát vui mừng,
chỉ có một người đàn ông ngồi trong góc quầy rượu.
"Mấy ngày
không thấy, nhìn cậu càng sa sút." Trên mặt mang gió xuân tươi rói, Vũ
Chiêu Ngọc vừa vào cửa, liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Sonny, đang
một mình uống rượu giải sầu. Anh nhảy lên ghế cao yêu cầu người bán rượu một ly Martini, sau đó nhìn Sonny, "Hẹn mình ra đây, có việc gì. . . . . ."
"Bịch" ! Anh còn chưa dứt lời, đấm vào mặt anh là một quyền
của Sonny, làm anh té xuống, ngã trên mặt đất. Anh ôm lấy má, lau vết
máu trên khóe môi, không nhịn được mà kinh động, "Sonny, cậu điên rồi!"
Lúc này, tiếng nhạc huyên náo cùng đám người ồn ào bởi vì bạo lực đều yên
tĩnh trở lại. Thời gian giống như dừng lại, bên trong pub tĩnh lặng ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng, mọi người đều trố
mắt nhìn hai người ăn mặc cao quý hợp thời.
Sonny không để ý những người xung quanh nhìn mình, nắm cổ áo Vũ Chiêu Ngọc, một quyền lại rơi xuống.
Vũ Chiêu Ngọc đối mặt với nắm đấm cứng rắn của Sonny, tỉnh táo nhìn bạn
tốt: “Cho dù cậu muốn đánh, cũng phải có một lý do tốt cho mình."
Ánh mắt lạnh lùng của Sonny nhìn Vũ Chiêu Ngọc thản nhiên không sợ, vẻ mặt dần dần hòa hoãn xuống.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Một cô gái tóc dài, dáng người cao gầy thở hổn
hển vì bị người bán rượu kéo đến. Nhìn thấy Vũ Chiêu Ngọc bị đánh, cô
kinh ngạc nhướng mày, "Chiêu ngọc, tại sao là cậu?"
Vũ Chiêu
Ngọc vừa nhìn thấy cô, hai mắt mở to, miệng há to đến nỗi có thể nhét
vào một quả trứng đà điểu, "Em. . . . . . Tiểu U ? !" Vốn là khuôn mặt
bình tĩnh nhưng trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch, giống như nuốt
vào Hoàng Liên (tên một loại thuốc Đông y) có khổ cũng không thể nói.
"Gọi dì U, đừng quên vai vế của chúng ta." Mai Như U vòng tay trước ngực,
ngông cuồng nhắc nhở anh. Cô là con gái nuôi của ông nội anh, theo vai
vế mà nói, anh phải gọi cô là cô. Nhưng ảnh hưởng giáo dục của nước
ngoài, cô cảm thấy dì U dễ nghe hơn, thế nên cô muốn bọn họ xưng hô như
vậy, "Có thể hay không nói cho tôi biết hai người đang làm gì ở quán của tôi?"
"Cô biết tôi?" Sonny ngạc nhiên, anh không nhớ là mình đã
từng thấy cô. Trước mắt anh là vóc người uyển chuyển của một cô nhóc,
thân cao chừng 1,72m, dáng như người mẫu, khoảng chừng mười tám tuổi.
Vũ Chiêu Ngọc lấy cùi chỏ đụng Sonny một cái, nói nhỏ với cậu ta."Cô ấy là Mai Như U, là con gái nuôi của ông nội mình, cũng là chủ quán này, mình đã từng nói với cậu rồi." Sau đó ngước mặt lên, dối trá mà cười, "Tiểu. . . . . . dì U, lâu không gặp, dì không phải đang ở nước ngoài, sao lại rãnh rỗi trở về?"
"Nếu tôi không trở về, quán của tôi sẽ bị các
người phá hủy mất." Mai Như U tức giận cười lạnh, "Các người tới đây cho tôi." Giọng nói êm ái không nóng không lạnh, lại toát ra một cỗ khí thế không giận mà uy.
Sau một hồi kinh ngạc, Sonny còn chưa kịp phản ứng, liền bị Vũ Chiêu Ngọc nắm tay lôi đi.
"Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?" Mai Như U ung dung ngồi
trên ghế salon màu đen da trâu, lạnh lùng bễ nghễ nhìn bọn họ.
"Sao cô lại không biết khách khí…." Mặc dù không hiểu tại sao Vũ Chiêu Ngọc
lại sợ cô ta như vậy, nhưng Sonny cũng không cần thiết nhìn sắc mặt của
cô ta.
"Sonny? Địch Á Tư, không biết Antony? Địch Á Tư là gì của
cậu?" Mai Như U cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền nhìn như cô gái hồn
nhiên, nhưng trong lúc vô hình lại phóng ra uy nghi làm người ta cảm
giác bị áp bức.
"Bác của tôi, là người đứng đầu dòng họ."
"Tôi và bác của cậu là bạn tốt, bàn về vai vế tôi cũng được xem như là trưởng bối của cậu."
"Làm sao có thể?" Sonny không thể tưởng tượng nổi trợn trừng con mắt, anh mới không tin!
"Không thể không tin! Ngay cả bà nội còn thương dì hơn con ruột, ba anh em nhà họ Vũ chúng mình so ra còn kém người ta một đầu ngón tay." Vũ Chiêu
Ngọc bất đắc dĩ thở dài.
"Tại sao?" Chỉ là một con nhóc, có quyền thế cùng năng lực gì? Sonny vẫn không tin.
"Trở về nói bác cậu, Như U gửi lời hỏi thăm, tự nhiên ông ấy sẽ hiểu, có lẽ
sẽ nói cho cậu biết tôi là ai." Mai Như U vẫn tươi cười rạng rỡ, "Tốt
lắm, trở lại vấn đề chính, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Hỏi cậu ta!" Vũ Chiêu Ngọc quay sang Sonny, "Tôi cũng không giải thích được tại sao lại bị đánh."
Sonny trầm mặt, "Đây là chuyện riêng của tôi cùng nhà họ Vũ."
Mai Như U mỉm cười, lấy tay chống cằm, "Nếu là chuyện riêng, xin mời hai vị đại thiếu hoa này âm thầm giải quyết, đừng đánh nhau trên địa bàn của
tôi."
"Đã biết." Vũ Chiêu Ngọc trợn trắng mắt, bàn tay đút trong túi quần không còn kiên nhẫn.
"Còn quên kêu một tiếng." Mai Như U nói, đáy mắt có chút bỡn cợt.
"Dì U!" Vũ Chiêu Ngọc không cam lòng gọi. Xú nha đầu này, không có việc gì
sao lại trở về? Cô vừa xuất hiện, phòng pub sau này sẽ không thể tới
được nữa.
Rõ ràng là nhỏ hơn anh, lại không có quan hệ máu mủ, cố tình muốn anh gọi là dì U, thật là đau cả tim gan. Đều do ông nội không có việc gì làm, tìm tới giới xã hội đen, cùng Đại Đầu Mục kết nghĩa anh em.
Mà cô —— Mai Như U chính là con gái Đại Đầu Mục, bởi vì ông
nội cảm động và nhớ nhung cha cô, nên mới nhận cô làm con gái, từ đó anh liền thấp hơn cô một bậc.
Chỉ thấy Mai Như u cười rất ngọt, "Ngoan! Lần sau dì U mua kẹo đường cho con ăn."
Vũ Chiêu Ngọc dở khóc dở cười, "Vậy tôi đi trước." Đem theo Sonny quay
người bỏ chạy, giống như phía sau lưng có quỷ ở đuổi theo, mà trong mắt
anh cô so với quỷ còn kinh khủng hơn, chính là nha đầu ác ma.
******
Chạy ra pub, bọn họ thở dốc đứng dựa vào tường. Liên tiếp vận động tiêu hao
thể lực. Tâm tình Sonny hòa hoãn xuống, đầu óc cũng khôi phục lại.
"Mình nhớ rồi, trước kia cậu từng nói pub này là của con gái bảo bối của bà
nội cậu mở, chẳng lẽ cô ta chính là người trong giới xã hội đen. . . . . . ?"
Vũ Chiêu Ngọc hô to, lưng trợt xuống theo vách tường, anh
ngồi trên đất, ngửa mặt lên trời đành chịu nói: "Không sai, cậu có nghe
nói đến Thiên Địa môn, một nhánh khác của Thiên Địa hội vào thời Thanh
hay không? Trời là U Hoàng, đất là Ám Đế, hơn nữa còn có hộ pháp cận
thân Âm Phong Quỷ Dạ, còn có Văn đường quản lý chuyện lớn nhỏ trong
ngoài bang, đường chủ là Văn Khôi, thuộc hạ là Tinh Long, Bạch Hổ, còn
quản lý Vũ đường và nhân viên ngoài bang là đường chủ Vũ Ảnh, thuộc hạ
là Đao Mĩ và Kiếm Ảnh."
"Sao cậu biết nhiều thế?"
Vũ Chiêu Ngọc trợn trắng mắt, "Không nghĩ đến mình họ gì à? Trước kia nội
bộ Thiên Địa môn rối loạn, Hình đường, Công đường, Huyết đường tùm lum,
phân quyền nhiều nhưng chỉ là hư danh, suýt nữa thì phân liệt, may nhờ
Ám Đế ra mặt bình ổn, đó là chuyện thời kỳ đầu Dân quốc, cũng là lý do
tại sao Thiên Địa môn biệt tích một thời gian, sau đó xuất hiện lại trên giang hồ, đã nghiễm nhiên có thể sánh với tổ chức mafia, mà người đảm
nhận chức đường chủ Vũ đường đứng đầu lúc đó tên là Vũ Ảnh."
"Ông nội cậu?!" Sonny kinh sợ nhảy lên, hoàn toàn quên mục đích hẹn Vũ Chiêu Ngọc.
"Bây giờ cậu đã hiểu tại sao mình phải là kính cô gái nhỏ kia ba phần?" Vũ
Chiêu Ngọc chậm rãi từ dưới đứng dậy, "Ngay cả bác trai của cậu cùng quỷ nha đầu kia cũng có ân oán, cậu về hỏi bác trai hoặc cha cậu đi, chỉ
là, mình cho cậu một lời khuyên, cách quỷ nha đầu xa một chút, cô ấy
không phải là người chúng ta chọc nổi đâu." Mặc dù phong lưu, nhưng cũng có chút nguyên tắc cần phải tuân thủ , tránh cho chết thế nào cũng
không biết, chỉ là cũng không biết vị thiếu gia phong lưu này có nghe
hay không thôi.
Sonny cười lạnh, “Người không phạm ta, ta không
phạm người. Mình không có thời gian rỗi rãnh bồi con nhóc này chơi." Anh nhíu mày, túm cổ áo Vũ Chiêu Ngọc, "Mình có việc muốn hỏi cậu?"
"Có lời cứ nói, đừng động tay động chân." Vũ Chiêu Ngọc đẩy tay Sonny ra,
vừa sửa sang lại quần áo, vừa lùi lại mấy bước giữ khoảng cách an toàn.
Nói thật ra, một quyền kia thật đúng là không dễ chịu, cảm giác nóng rát vẫn còn lưu lại trên má.
"Cậy đã biết đối tượng đính hôn của anh hai cậu là ai?" Sonny cắn răng hỏi.
"Không phải là cô gái mà cậu thích chứ. . . . . . Mình đoán đúng rồi?" Nhìn
mặt xanh mét của Sonny, Vũ Chiêu Ngọc nghẹn họng, nhìn trân trối, không
nghĩ tới thuận miệng nói một chút lại đoán đúng.
"Không sai! Đáng chết!" Sonny ảo não đấm một quyền vào vách tường. Lực rất mạnh, ngay cả bụi trên tường cũng rơi xuống, nhưng mà trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực.
Cuối cùng Vũ Chiêu Ngọc cũng cảm thấy tình thế có phần
nghiêm trọng, lúc này vị thiếu gia phong lưu này thảm thật rồi. Anh tiến lên vỗ vỗ bả vai Sonny, lúng túng cười, cố gắng an ủi bạn tốt, "Có lẽ
anh hai chỉ vui đùa một chút. . . . . ." Ai ngờ lại đổi lấy ánh mắt hung hăng của Sonny. Bình thường, Sonny ôn hòa như trẻ con nhưng giờ phút
này lại tối tăm nghiêm trọng như Atula ở địa ngục, thanh âm lạnh lẽo làm người khác nổi da gà.
"Nếu như. . . . . . Nếu như, Chiêu Duy dám trêu đùa cô ấy, mình sẽ làm thịt anh ta."
Vũ Chiêu Ngọc chỉ cười khúc khích, "Hoặc. . . . . . Có lẽ bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, sao cậu không tìm cô ấy hỏi rõ ràng?"
"Cô ấy không chịu gặp mình." Sonny như đưa đám ngồi dưới đất.
"Vậy cậu định làm gì? Cứ như vậy buông tha?"
"Mình không biết! Mình thật sự là không biết!"
Thấy bạn tốt khổ sở, Vũ Chiêu Ngọc không biết nên nói cái gì để an ủi cậu
ta. Không nghĩ tới người bất cần đời như Sonny cũng sẽ lâm vào xoáy nước tình yêu, không yêu thì thôi, một khi yêu sẽ dùng chân tình, mà không
được đáp lại, khó trách cậu ta ấm ức như vậy.
Nghĩ vậy, Vũ Chiêu
Ngọc cảm thấy mình thật may mắn, không rơi vào tình cảnh giống Sonny,
trở thành nô lệ tình yêu. Vì một bông hoa mà buông tha cả rừng rậm, thật là không đáng giá, anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy , ha. . . . . .
Đang đắc ý, bất ngờ trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp động lòng
người, trong nháy mắt khuôn mặt anh cứng ngắc lại.
Làm sao lại
nghĩ đến cô ấy? Với anh cô chỉ là một cô gái xa lạ được anh nhặt về, mặc dù dáng dấp thanh lệ thoát tục, nhưng tuyệt sắc mỹ nhân anh cũng không
phải chưa từng thấy qua, giống như model Pháp Lạp, ngôi sao Shary đều là bạn gái của anh, nhưng anh tuyệt đối không có khả năng đối với họ động
lòng, anh chỉ muốn tự do, không muốn tình yêu. Hiện tại nội tâm anh
không ngừng tự nói với mình.
"Này!" Sonny đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của anh, kéo suy nghĩ của anh trở về, "Theo mình đi uống rượu."
"Cũng tốt! Để cho cậu mời, coi như là nhận lỗi." Vũ Chiêu Ngọc khoác vai
Sonny, tạm thời vứt bỏ việc bà nội bức hôn, "Đi thôi! Chúng ta đi quán
khác uống, thuận tiện nói cho cậu biết mình gần đây gặp gỡ “kinh hỉ”."
Âm thanh theo bước chân càng ngày càng xa. . . . .
********
"Ngày mai có thể xuất viện, vui không?" Vũ Chiêu Ngọc đưa tới một bó Hải dụ,
cũng đặt trên trán Kinh Hỉ một nụ hôn. Đây đã thành thói quen, nhưng cô vẫn chưa thích ứng được với hành động thân mật này, vì ngượng ngùng mà
hai gò má hồng thấu như quả táo, làm cho người ta không nhịn được ma
muốn cắn một cái.
Càng ở chung một chỗ với cô, anh phát hiện cô càng ngày càng đẹp, càng thêm sáng rỡ động lòng người.
Cô cúi thấp đầu, tránh cái nhìn của anh, miệng ngập ngừng, "Cám ơn hoa của anh." Sáng sớm mỗi ngày anh sẽ đưa tới một loài hoa khác nhau cho cô,
cả phòng bệnh chất đầy hoa, khiến y tá bệnh viện cũng hâm mộ không dứt,
đồng thời cũng nghe được mùi chua từ bọn họ ——
Anh, Vũ Chiêu
Ngọc, cậu chủ thứ hai nhà họ Vũ, cũng là con trai của viện trưởng, trước mắt còn là tổng giám đốc của một công ty xây dựng ở nước ngoài, có
nhiều mối quan hệ với phái nữ, tất cả đều là thiên kim tiểu thư , ngôi
sao điện ảnh, không nghĩ tới anh sẽ coi trọng một người không có danh
tiếng như cô.
Thật ra thì cô cũng cảm giác không thể tin được,
điều kiện của anh rất tốt: ưu tú, tài mạo, gia thế đều có. Biết bao cô
gái tốt phù hợp với anh, không như cô, một cô gái yếu đuối lại mất trí
nhớ.
"Em lại tới quấy rầy bệnh nhân hả ?" Vũ Chiêu Nghi đi vào
phòng bệnh đã nhìn thấy Vũ Chiêu Ngọc đối với Kinh Kỉ phát huy sức quyến rũ đàn ông.
"Chị, em tới thăm vị hôn thê của em cũng không được sao?" Vũ Chiêu Ngọc vô tội lại uất ức cong môi lên.
Vũ Chiêu Nghi khinh thường, không để ý đến anh. "Hôm nay sắc mặt không
tệ." Cô vừa kiểm tra sức khoẻ Kinh Hỉ, vừa ghi chép, "Sau khi xuất viện, mỗi tuần đều trở lại kiểm tra."
"Yên tâm, em sẽ chú ý." Vũ Chiêu Ngọc thay Kinh Hỉ trả lời.
"Em có một chút đáng giá nào để người ta yên tâm sao?" Ngôn ngữ của Vũ Chiêu Nghi như có gai, khinh thường liếc anh một cái.
"Chị!" Anh cười khổ, mặc dù anh là có chút tính toán, nhưng không phải như vậy mà vô tình, ít nhất anh rất tốt bụng cưu mang cô, mang lại cho cô một
cuộc sống mới, thậm chí cũng không tìm người điều tra quá khứ của cô, dù sao nhà họ Vũ cũng coi trọng nề nếp gia đình, có thể nào tùy tiện chứa
chấp một cô gái lai lịch không rõ ràng? Mà tất cả không chỉ là vì anh,
cũng là tốt cho cô, có lẽ quá khứ của cô cũng có gì đó khó nói.
Anh nguyện ý cưu mang cô, cho cô là vợ chưa cưới, cũng tạo ra một thân phận giả cho cô, vậy thì người hy sinh lớn nhất là anh mới đúng.
"Chị. . . . . . Chi, Ngọc đối đãi với em rất tốt." Kinh Hỉ thận trọng mở miệng, cô hiểu Vũ Chiêu Nghi cũng rất quan tâm mình.
"Ai! Còn chưa có gả đi đã nói giúp rồi, giờ mới hiểu cái câu "người mới cưới vào cửa, người làm mai bị ném qua tường"." Vũ Chiêu Nghi chế nhạo, nhìn bọn họ.
"Chị à,chị là tốt nhất, tuyệt đối ở trong lòng em ." Vũ
Chiêu Ngọc nịnh hót Vũ Chiêu Nghi, mặc kệ nói thế nào, trước mặt bà nội, phải nhiều trợ thủ một chút.
"Xin lỗi, chị thuộc phái trung
lập." Vũ Chiêu Nghi vỗ vỗ tay Kinh Hỉ, "Nếu như sau này nó dám ăn hiếp
em, nói cho chị, chị nhất định giúp em xả giận." Giống như là dặn dò,
nhưng thật ra là cảnh cáo Vũ Chiêu Ngọc.
"Em sẽ không như vậy, em sẽ thật tốt thương mà yêu Kinh Hỉ." Vũ Chiêu Ngọc mỉm cười, đưa mắt
nhìn cô đang thẹn thùng. Trong giọng nói không biết có mấy phần nghiêm
túc, đây là điều Vũ Chiêu Nghi lo lắng nhất.
"Không phải thương yêu, mà là thật quý trọng, yêu em ấy. Biết không?"
Vũ Chiêu Ngọc không trả lời Vũ Chiêu Nghi, bởi vì anh bị ánh mắt cùng má
lúm đồng tiền của Kinh Hỉ quyến rũ. Giờ khắc này, anh thật sự thừa nhận, anh đã nhặt về một đại mỹ nhân.