Màn đêm buông xuống, không gian yên tĩnh, chỉ có thư phòng của biệt thự nhà họ Vũ còn sáng.
Bởi vì cả đêm mệt mỏi, nên gần sáng Vũ Chiêu Ngọc ngủ gật trên bàn làm
việc. Mà cô cũng không đánh thức anh, đến mãi gần trưa anh mới tỉnh ngủ, không kịp mang cô đi trang điểm.
*******
"Chiêu Ngọc, sao giờ con mới đến?" Trước mặt là một vị phu nhân sang trọng, quý phái
cùng người đàn ông trung niên cao lớn uy nghiêm.
"Cha mẹ không
phải đang ở châu Úc?" Vũ Chiêu Ngọc giật mình há hốc mồm, anh có dự cảm không tốt, không biết Chiêu Duy và Chiêu Huấn có cảm giác giống anh
không? Ánh mắt anh bắt đầu quan sát, kết quả một bóng người cũng không
thấy, "Anh hai đâu?"
"Trong bệnh viện." Vũ Chấn Kỳ ôm vợ - Phong Như Vân, đánh giá cô gái trước mặt, trong lòng không khỏi tán
thưởng."Sao lại không giới thiệu bạn gái con?"
"Kinh Hỉ!" Vũ
Chiêu Ngọc đối với việc anh hai nằm viện cảm thấy tò mò, không nghĩ tới
anh lại có thể nói láo là bị bệnh để chạy nạn, "Anh hai bị bệnh gì?"
Thật là quá đáng!
"Hình như là áp lực công việc quá lớn, ăn uống
không thường xuyên nên bị viêm ruột thừa cấp tính, sáng sớm hôm nay vừa
mới giải phẫu." Phong Như Vân không giấu được lo lắng, "Chiêu Huấn đã
đến bệnh viện, lát nữa cha mẹ cũng muốn đến bệnh viện."
Quá ghê tởm! Bọn họ dám lâm trận bỏ chạy, để lại anh một thân một mình chiến đấu. Vũ Chiêu Ngọc càng nghĩ càng tức.
"Đúng rồi! Vốn là bữa tiệc hôm nay sẽ kéo dài thời hạn đến tháng sau, nhưng
khi nghe con nói đã tìm được bạn gái, nên, bà nội nói bữa tiệc cứ tiến
hành như bình thường. Tiện thể để mọi người gặp bạn gái con, còn kêu cha mẹ từ châu Úc trở về, để gặp bạn gái con, cũng là con dâu tương lai của cha mẹ." Phong Như Vân cười khanh khách, quan sát Kinh Hỉ , mặc dù
không phải là ngôi sao điện ảnh diễm lệ, cũng không phải là thiên kim
duyên dáng sang trọng, nhưng khí chất cao quý, thanh nhã thoát tục, tựa
như mùi thơm ngát của Bách Hợp, làm người ta yêu thích không thôi, vì
thế sẽ tự nhiên mà sinh ra hảo cảm.
"Con tên là làm Kinh Hỉ đúng
không! Nghe Chiêu Huấn nói các con đã ở cùng một chỗ." Phong Như vân
thân thiết nói chuyện nhưng ánh mắt rất mập mờ, làm cô mắc cỡ, chỉ muốn
chui xuống đất.
"Chiêu Huấn cái gì cũng nói?" Đáng chết! Chiêu
Huấn miệng rộng! Vũ Chiêu Ngọc cắn răng nghiến lợi, âm thầm thề sẽ lột
da Chiêu Huấn, mà ngoài mặt vẫn tự nhiên, "Cái gì cha mẹ cũng đã biết
rồi, vậy con cũng không cần phải giới thiệu nhiều."
"Con chính là Kinh Hỉ?" Vũ Chấn Kỳ nhã nhặn bắt tay cô, không để ý tới khuôn mặt đang thối của con.
"Bác trai, bác gái, hai người khỏe." Cảm nhận được sự nhiệt tình của họ,
trong lòng dần dần thoải mái hơn. Ban đầu cô sợ mình sẽ không được hoan
nghênh, nhưng bây giờ đã không còn lo lắng nữa, cô mỉm cười như bông hoa e lệ, gật đầu thi lễ.
"Ừ! Các con chơi vui, chúng ta đi trước."
Vũ Chấn Kỳ mỉm cười, nháy mắt với con, lần này ông rất hài lòng. Trước
khi đi vỗ vỗ bả vai Chiêu Ngọc, "Tiểu tử. Không tệ . . .!" Sau đó nghênh ngang rời đi.
Để lại hai người. Vũ Chiêu Ngọc chưa kịp phản
ứng, liền bị đám người ùn ùn kéo tới bao vây, ồn ào lộn xộn hỏi thăm,
suýt nữa anh không chống đỡ nổi, mà bà nội là người khởi xướng lại ngồi
chơi một bên cùng mấy cụ già uống trà hóng mát.
Vũ Chiêu Ngọc thế nào cũng không ngờ tới ban đầu là muốn đến xem trò hay. Không ngờ, mình lại biến thành vườn thú để mọi người bao quanh.
Đối mặt với tam
cô lục bà, Tứ thúc Thất công, anh phải bảo vệ cô. Cũng vì che giấu lời
nói dối không muốn bị phơi bày, anh chỉ cười cười, cười đến nỗi cơ miệng cũng mau rút gân, đúng lúc ——
"Hai! Cháu ngoan, đã lâu không gặp." Một cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện .
"Em. . . .Dì U." Trước ánh mắt nhắc nhở của cô, anh đổi lời.
Mai Như U mặc một bộ tây trang màu đỏ trung tính. Cô tùy tiện đánh giá Kinh Hỉ đang xấu hổ, bí ẩn nở nụ cười làm anh sợ hết hồn hết vía, tê dại da
đầu.
Anh tự trấn tĩnh hỏi: "Sao dì lại đến?"
"Chuyện lớn
như vậy, sao tôi có thể vắng mặt." Mai Như U tươi cười rạng rỡ, cùng
Kinh Hỉ chào hỏi, "Xin chào, tôi tên là Mai Như U, gọi tôi Tiểu U là
được rồi. Cô rất có duyên, tôi thích cô, có hứng thú cùng tôi. . . . .
."
" Dì U!" Vũ Chiêu Ngọc không vui, lông mày nhíu lại. Cô dám
khi dễ vợ sắp cưới của anh, bất kể mục đích gì, anh đều không cho phép.
"Được! Được! Vì câu dì U của cậu, dì U tránh ra, để cho cậu cùng cô dâu mới
một chỗ." Ánh mắt Mai Như U thâm thúy thoáng qua sự thần bí lại quỷ dị,
làm người ta khó có thể phát hiện.
Vũ Chiêu Ngọc thở phào nhẹ
nhõm, "Sau này không cho phép em đến gần. . . . . . Không! Từ giờ trở
đi, em ngàn vạn lần không được đến gần cô gái kia!"
"Tại sao?" Mai Như U bất quá cũng chỉ là cô gái nhỏ, cô không hiểu vì sao lại không thể đến gần.
"Nghe lời của tôi." Anh ôm chặt lấy hông của cô, miễn cưỡng nở nụ cười đã muốn cương lại, dẫn cô đi về phía bà nội.
Mai Như U là một cô gái rất tinh quái, Anh thật sự không dám bảo đảm anh có thể chống đỡ được bao lâu? Vì phòng ngừa bị phá đám, tốc chiến tốc
thắng, anh quyết định nhanh nhanh kết thúc màn kịch này.
******
"Cô gái này là vợ sắp cưới của cháu?" Bà nội híp mắt quan sát bọn họ, "Các cháu quen nhau bao lâu?"
"Chưa tới nửa năm." Trên thực tế chỉ có nửa tháng.
"Bà hỏi con bé, không phải hỏi cháu." Bà nội tức giận liếc Vũ Chiêu Ngọc."Nhà cháu ở đâu? Trong nhà còn có người nào?"
"Cháu. . . . . ." Cô không có cơ hội suy nghĩ liền bị Vũ Chiêu Ngọc giành trả lời.
"Nam bộ, một mình cô ấy đến Đài Bắc tìm công việc, cô ấy không thích nói về người nhà."
"Vũ Chiêu Ngọc." Bà nội giả vờ giận, gầm nhẹ, "Bà không nói với cháu, cháu đi chiêu đãi khách đi."
"Bà nội, bà đừng dữ như vậy, lỡ đem hù cháu dâu bà thì làm sao?" Vũ Chiêu
Ngọc toát cả mồ hôi lạnh, bề ngoài ung dung trấn an Kinh Hỉ, "Đứng mệt
không! Tôi dẫn em lên lầu hai nghỉ ngơi." Ạnh hỏi han cô, giọng chân
thật đáng tin. Ôm cô đi về phía cầu thang, "Bà nội, con dẫn Hỉ nhi lên
lầu."
"Khoan đã!"
Vũ Chiêu Ngọc dừng bước, tay chưa rời khỏi hông của cô.
"Bà hỏi cháu, cháu thật sự sẽ lấy cô bé này làm vợ?" Bà nội chống cây trượng, đứng lên.
Bị bà nội đột ngột chất vấn, Vũ Chiêu Ngọc sợ hết hồn, lúng túng lại miễn
cưỡng cười, "Ách. . . . . . Bà nội, phải để cho Kinh Hỉ một chút thời
gian thích ứng, bây giờ nói chuyện này có hơi sớm!" Anh cũng không muốn
sớm như vậy phải kết hôn.
"Là như vậy sao?" Tầm mất bà nội chyển về phía Kinh Hỉ.
"Được rồi! Các cháu lên lầu nghỉ ngơi đi."
Vũ Chiêu Ngọc thoải mái thở nhẹ, ôm cô đi về phía lầu hai, giữ vững bước chân trầm ổn tỉnh táo, tránh lộ ra sơ hở.
Khi bóng lưng họ biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, Mai Như U từ trong đám người đông đúc lại gần bà nội, trình lên một túi hồ sơ.
"Đây là hồ sơ đã được điều tra."
"Cô gái đó là người ở đâu?" Bà nội thấp giọng nói.
"Phương Vũ Tĩnh, chỉ là, trước mắt bị mất trí nhớ. Nhưng có một chuyện rất kì
lạ, đáng lẽ khi con gái mất tích, người nhà phải báo cảnh sát xử lý,
nhưng mà bọn họ chỉ đăng báo tìm người, mời trinh thám, chứ không báo
cảnh sát. Không biết tại sao như vậy?".
******
"Vì sao? Bà muốn nhà họ Phương mất mặt?"
"Mặt mũi, mặt mũi. . . ông chỉ để ý đến mặt mũi của mình, nhưng ông có nghĩ
đến Tĩnh nhi là con của chúng ta?" Ngô Thu Muội thút tha thút thít, nước mắt ngắn dài, "ông thì hay rồi, cả tiểu Khiết cũng không biết đi đâu."
"Đừng cả ngày khóc sướt mướt nữa, bà lo lắng, chẳng lẽ tôi không lo lắng
sao?" Phương Đại Phúc đi qua đi lại trước đại sảnh, ảo não lại hối hận
vò vò rối loạn tóc, "Nhà họ Lưu đã bắt đầu nghi ngờ, nếu để cho bọn họ
biết Tĩnh nhi bỏ trốn, mặt mũi tôi phải làm sao?"
"Đến bây giờ mà ông chỉ lo mặt mũi mình?!"
"Không được! Thiệp mừng cũng đã in, nhà ta không thể bị mất mặt vì chuyện
này." Phương Đại Phúc tự nhiên nói, "Nếu như không tìm được Tĩnh nhi,
chỉ có thể kêu Vũ Khiết gả thay."
"Này! Ông rốt cuộc nghĩ gì
vậy?!" Ngô Thu Muội buồn giận lẫn lộn, không thể tin được ông lại nói
như thế, "Chúng là con gái của chúng ta, không phải hàng hóa!"
"Bà cho rằng tôi muốn vậy?"
"Tôi không biết, tôi muốn hủy bỏ hôn lễ!" Ngô Thu Muội đứng lên, lau nước mắt trên mặt.
"Coi như bà đem hôn lễ hủy bỏ, Tĩnh nhi sẽ trở về sao?" Phương Đại Phúc nghĩ đến đứa con bất hiêu kia, trong lồng ngực liền nổi giận.
"Vậy. . . . . . Vậy tôi đi báo cảnh sát."
"Không được! Bà muốn để mọi người trong thiên hạ biết sao? Tôi còn mặt mũi gì nữa."
"Nói đi nói lại vẫn là muốn mặt mũi." Bà cũng nổi giận.
Mắt thấy tình thế hết sức căng thẳng, Phương Tu Bình từ ngoài cửa đi vào,
"Cha, mẹ, hai người đừng tranh cãi nữa." Trên tay còn cầm phong thư."Bên ngoài có phong thư, không biết là ai đưa tới."
"Hay Tĩnh nhi bị bắt cóc?" Mặt Ngô Thu Muội đột nhiên biến sắc, trong đầu có suy nghĩ không tốt.
"Mang lại đây." Phương Đại Phúc tỉnh táo nhận lấy phong thư trong tay Phương Tu Bình, "Con lên lầu đọc sách đi."
"Cha!" Phương Tu Bình cau mày, anh cũng là thành viên của gia đình này, tại
sao cha lúc nào cũng muốn anh đọc sách, không được quan tâm đến chuyện
gì. Cái bằng Thạc sĩ còn quan trọng hơn cả em gái sao?
"Nhanh
lên!" Thái độ Phương Đại Phúc cương quyết làm Phương Tu Bình bất đắc dĩ
đi lên lầu hai, sau đó ông nhanh chóng xé phong thư.
"Trong thư nói gì?" Ngô Thu Muội lo âu hỏi, lòng như lửa đốt.
Tầm mắt nhìn bức thư, vốn đang lo lắng nhưng giờ chân mày từ từ giản ra,
"Tĩnh nhi không có việc gì, chỉ là tạm thời không thể trở về."
"Tại sao? Tại sao?"
"Tĩnh nhi bị mất trí nhớ!"
******
Vì để tránh cho trên dưới nhà họ Vũ nghi ngờ thân phận Kinh Hỉ , cũng vì
muốn chiếm lòng tin của bà nội, một mặt Chiêu Duy lại đang nằm viện. Anh buộc phải ở lại dinh thự của nhà họ Vũ, thuận tiện xử lý công việc giúp anh hai, nhưng thời gian bên cô lại ít đi.
Bận rộn một ngày, Vũ
Chiêu Ngọc lê thân thể mệt mỏi trở về. Vừa bước đến cửa, một thân thể nở nang, mềm mại của phái nữ tiến vào lòng anh, làm anh giật mình.
"Ngọc ca ca, em rất nhớ anh."
"Em. . . . . ." Kinh Hỉ tuyệt đối không có khả năng gọi anh là ca ca.
"Quên em sao? Lần trước anh còn nói muốn dẫn em đi Hokkaido chơi mà!" Ôm lấy anh, cô chu chu ái miệng nhỏ nhắn.
"Cô. . . . . . Lỵ Nhi! Làm sao cô đến đây? Cô không phải ở Mĩ sao?" Mặc dù
đã từ Chiêu Huấn biết được cô ta sẽ đến, nhưng tận mắt thấy vẫn không
khỏi kinh ngạc.
"Người ta nhớ anh!" Lỵ Nhi là người Mĩ nên rất tự nhiên, đầy nhiệt tình, không chút kiêng kỵ giữa nam nữ, đôi tay vòng
trên cổ anh, "Anh rất đáng ghét, đi cũng không nói một tiếng."
"Ngọc. . . . . ." Kinh hỉ chạy xuống lầu, ở chỗ rẽ cầu thang nhìn thấy một cô gái xinh đẹp dính chặt trên người anh thì sửng sốt một chút. Ngực buồn
bực, không cách nào nói rõ cảm xúc, tâm khẽ co bóp.
"Kinh Hỉ, em đừng hiểu lầm." Vũ Chiêu Ngọc hốt hoảng muốn kéo Lỵ Nhi ra, chạy vội tới bên cạnh Kinh Hỉ.
Nhưng Lỵ Nhi cố tình như con ruồi dính lấy cánh tay anh không thả. Mắt tràn
đầy địch ý trừng Kinh Hỉ. Có thể vào ở nhà họ Vũ, thân phận tất nhiên
không thể tầm thường, nhìn Ngọc ca ca quan tâm tâm cô ta, Lỵ Nhi tràn
đầy lửa ghen.
"Chúng ta đã gặp qua." Kinh Hỉ cố gắng mỉm cười, "Lỵ Nhi tiểu thư là đặc biệt tới tìm anh."
"Đúng a! Người ta đợi từ xế chiều chờ tới bây giờ đó! Anh phải bồi thường cho em thế nào đây?" Lỵ Nhi nũng nịu với anh, giống như liếc mắt đưa tình.
"Lỵ Nhi, không được càn rỡ." Vũ Chiêu Ngọc nhíu lông mày. Chỉ sợ Kinh
Hỉ hiểu lầm, anh dùng sức tránh Lỵ Nhi, lại đẩy cô ta thiếu chút nữa
ngã nhào.
Lỵ Nhi bị vứt bỏ một bên, nước mắt lập tức tràn ra, "Ngọc ca ca, anh không thích Lỵ Nhi rồi sao ?"
"Tôi. . . . . ." Vũ Chiêu Ngọc khó xử, một mặt muốn trấn an tiểu thư Lỵ Nhi
đang lã chã chực khóc, một mặt lại lo lắng Kinh Hỉ sẽ nghĩ sao.
Mà Kinh Hỉ lại mỉm cười, "Ngọc, khó mà Lỵ nhi tiểu thư đường xa đến đây,
anh cứ đi với cô ấy." Trời mới biết cô khó khăn lắm mới nở nụ cười, xem
bọn họ thân mật ôm nhau, cô thật sự cảm giác khó thở, giống như bị đánh
một quyền.
Cô là vợ sắp cưới của anh, mà Lỵ Nhi là khách. Cô rất
muốn biểu hiện sự nhiệt tình hoan nghênh. Nhưng mà, vì sao ngực lại
đau như vậy?
"Em không để ý?" Vũ Chiêu Ngọc cẩn thận quan sát
Kinh Hỉ. Bình thường bên cạnh anh, bạn gái luôn hi vọng anh sẽ đem toàn bộ lực chú ý đặt trên người họ.
"Ai nha! Ngọc ca ca, cô ấy cũng
đã nói không sao rồi, đi thôi!" Lỵ Nhi không nói lời nào nữa, đem theo
Vũ Chiêu Ngọc đi ra cửa chính.
Vũ Chiêu Ngọc suy sụp, bận rộn một ngày, khi trở lại còn phải làm bạn với Lỵ Nhi, mà Kinh Hỉ. . . . . .
Anh quay đầu lại, lại nhìn không thấy khuôn mặt bình tĩnh của cô đang
cất dấu tâm tư gì.
Cho đến khi bóng lưng anh biến mất sau cửa,
Kinh Hỉ mới bước xuống cầu thang. Có lẽ là đứng quá lâu, bỗng dưng trước mặt tối sầm, cô liền mất đi tri giác.
******
Trong bóng
tối, mơ mơ màng màng. Một cái bóng mơ hồ chui vào trong óc cô."Sẽ nhanh
là người của tôi, còn giả vờ gì nữa. . . ." Gương mặt bỉ ổi có chút mơ
hồ, đang tiến gần.
"Không! Không cần." Cô liều chết giãy giụa.
"Mau tỉnh lại, em gặp ác mộng?" Tiếng kêu êm ái gọi làm cô mở mắt.
"Chiêu Nghi, em sao lại. . . . . ." Kinh Hỉ ôm đầu.
"Em từ trên cầu thang té xuống, là thím Trương phát hiện." May mắn là cô có chuyện nên về nhà, "Chiêu ngọc đâu? Tại sao nó không ở cùng em?"
Kinh Hỉ miễn cưỡng ngồi dậy, nhàn nhạt cười, "Anh ấy mỗi ngày đều rất bận."
"Bận?" Vũ Chiêu Nghi xuy tay cười lạnh, "Bận đến nổi quên dẫn em đến bệnh viện tái khám, còn để chị tự mình đi một chuyến."
"Thật xin lỗi!"
"Em đừng thay nó nói xin lỗi, đây là việc nó phải làm." Vũ Chiêu Nghi càng
nghĩ càng tức, "Sớm biết thế chị đã không giao em cho loại người không
có trách nhiệm này."
"Chiêu Nghi, Ngọc chăm sóc em rất tốt." Kinh Hỉ vội vàng thay anh giải thích.
"Dạ! Chăm sóc tốt đến nỗi em té bất tỉnh, mà nó thì đến giờ còn không thấy bóng dáng đâu."
"Kinh Hỉ!" Cửa chợt đẩy ra, Vũ Chiêu Ngọc chạy như bay đến trước giường, "Nghe thím Trương nói em té bất tỉnh, có sao không?".
Kinh Hỉ nhìn mặt anh lo lắng ngưng trọng, nên không ngừng lắc đầu, "Đã không sao, làm phiền Chiêu Nghi."
"Chị." Vũ Chiêu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vũ Chiêu Nghi đang lạnh nhạt, run run rẩy rẩy cười theo."Cám ơn. . . . . ." Lời còn chưa dứt liền bị
giọng lạnh lùng cắt đứt.
"Em bận rộn lắm sao? Bận đến nỗi cả vợ
sắp cưới cũng không để ý?" Vũ Chiêu Nghi gầm nhẹ. Cô đã bắt đầu hối hận
khi cùng Chiêu Ngọc nói dối sự thật, hơn nữa cũng hối hận khi giao Kinh
Hỉ cho Chiêu Ngọc."Sớm biết em là người không có trách nhiệm như vậy,
chị căn bản không nên đồng ý cho em mang bệnh nhân chị đi!"
Khó
mà thấy được người nghiêm túc như Vũ Chiêu Nghi rống giận ra tiếng, chị
thật sự rất tức giận. Vũ Chiêu Ngọc thức thời không dám nói một tiếng,
xấu hổ cúi đầu, dù sao bận rộn mấy ngày nay, anh thật sự quên mất Kinh
Hỉ.
"Chiêu Nghi, em không sao." Kinh Hỉ cầm tay Chiêu Ngọc, muốn
nói cho anh biết đây không phải là lỗi của anh, hi vọng anh không áy
náy.
"Không sao? Còn dám nói vậy? Nếu không phải là chị trở về, không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
"Chị, thật xin lỗi." Vũ Chiêu Ngọc xấu hổ không đất dung thân, cảm nhận được
mu bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương này truyền đến sự trấn an. Lồng
ngực anh tràn đầy cảm động.
Cô là người con gái dịu dàng, hiền
lành, cuộc sống như thế còn đòi hỏi gì nữa? Chỉ là, khi cô nhớ lại quá
khứ, sẽ còn nhớ anh là chồng sắp cưới không? Nghĩ đến khả năng bị cô
quên lãng, tim của anh liền không nhịn được mà run sợ ,co rút đau đớn.
Yêu cô, lại sợ mất đi cô, không thể làm gì khác hơn là ngụy trang không
quan tâm, không thể làm gì khác hơn là tự nhủ chính mình chỉ đang lợi
dụng cô mà thôi. Nhưng, vì sao ngực của anh lại đau như thế?
"Chiêu Nghi, đừng trách Ngọc, là em không cẩn thận."
Vũ Chiêu Nghi thấy bọn họ bốn mắt nhìn nhau, còn chưa có biết rõ sự thật,
chưa hiểu chân tướng cũng đã che chở đối phương, dường như cả bầu trời
này chỉ có hai người, không coi ai ra gì. Cô không khỏi thở dài một cái, không khỏi lo lắng đại thiếu hoa Chiêu Ngọc rốt cuộc là vui đùa gì đây? Nếu chỉ là nhất thời đùa giỡn, cô sẽ không bỏ qua. Vốn cho là Chiêu
Ngọc chỉ là dạo chơi nhân gian, bất cần đời, nhưng nếu nó lâm vào đoạn
tình cảm không có tương lai kia thì cô phải làm sao? Có lẽ nên đi tìm bà nội nói chuyện một chút.
"Được rồi! Xem vợ chồng hai người đồng
tâm, chị cũng không tiện nói thêm cái gì." Vũ Chiêu Nghi giận hờn giao
cho Vũ Chiêu Ngọc một tờ giấy, "Đơn thuốc này cho em, đừng quên ba bữa
cơm phải lo cho Kinh Hỉ, nhớ đến bệnh viện tái khám, đừng để chị phải ra tay."
"Cám ơn chị." Vũ Chiêu Ngọc lập tức nở một nụ cười nịnh hót.
"Đừng cám ơn, chăm sóc Kinh Hỉ thật tốt là được rồi." Vũ Chiêu Nghi đi tới
cửa, chợt quay đầu lại, "Đúng rồi! Sao lại không thấy bà nội?"
"Bà nội cùng dì U không biết có kế hoạch gì, đã rất nhiều ngày không thấy
bóng dáng bọn họ." Trong lòng Vũ Chiêu Ngọc loáng thoáng nghi ngờ, cảm
giác có điểm không đúng.
"Chị biết rồi, không có việc gì, chị trở về bệnh viện." Vũ Chiêu Nghi cười thân thiết với Kinh Hỉ, "Giữ gìn sức khỏe."
Kinh Hỉ cũng thản nhiên cười, "Cám ơn chị, Chiêu Nghi. . . . . ."
"Chị, em tiễn chị." Vũ Chiêu Ngọc đuổi theo Chiêu Nghi, kết quả mới đuổi kịp tới cửa trước lại bị đánh.
"Kinh Hỉ còn chưa khôi phục trí nhớ trước, em phải quan tâm nhiều hơn!" Vũ
Chiêu Nghi khuyên anh, giống như tiếng chuông gõ vào lòng anh.
******
Kinh hỉ bị anh nhìn liền vội vàng mở miệng tìm đề tài, "Ách. . . . . . Lỵ nhi tiểu thư đâu? Sao cô ấy lại không đi cùng anh?"
"Tôi đưa cô ta trở về khách sạn rồi. Thật xin lỗi, Kinh Hỉ. Là tôi không
tốt, chờ qua vài ngày này, anh hai trở lại công ty, tôi sẽ có thời gian bên em." Anh đi lên trước, nắm lấy bàn tay ngọc thon dài, nội tâm tràn
đầy hối hận. Nếu là bình thường thì những cô gái bị bạn trai lạnh nhạt,
đoán chừng sẽ không nói chuyên mất mấy ngày, không nổi giận mới là lạ,
mà cô lại như vậy, làm anh đau lòng không dứt.
Khóe môi Kinh Hỉ
cong cong, nâng lên nụ cười vui sướng, "Vậy thì tốt, chúng ta có thể trở về biệt thự ven biển, đến lúc xem em trổ tài. Anh biết không? Thím
Trương nấu nướng thật là giỏi, mỗi ngày em đều cùng thím học nấu ăn, còn có kỹ thuật làm vườn của bác Ngô . . . . . ."
Bên trong phòng truyền đến những trận cười nói, làm cho đêm tối yên tĩnh thêm ấm áp.