Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 58: Chương 58: Chấp nhận




Tần Hữu Bân chạy nhanh xuống núi.

“Tần Hữu Bân!”

“Hữu Bân!”

Giản Nhất và Lạc Nham không ngừng gọi theo ở phía sau, nhưng Tần Hữu Bân vẫn cắm đầu chạy thẳng, một người luôn ôn hòa như cô lúc này cũng phải nén một luồng hỏa khí trong bụng, nét mặt Lạc Nham cũng mang theo ý giận, rất nhanh anh đã đuổi kịp, túm lấy cánh tay cậu ta kéo lại, Tần Hữu Bân lảo đảo lùi về phía sau.

“Chạy đi đâu?” Lạc Nham tức giận quát.

Tần Hữu Bân thở hổn hển quay mặt đi, tựa hồ đang giận lẫy.

Sắc mặt Lạc Nham tức khắc trầm xuống.

Giản Nhất thở hồng hộc chạy đến, đường núi gập ghềnh khó đi, trông thấy cô khó khăn chạy lại đây, anh vội bước lên một bước, duỗi tay ra đón, Giản Nhất cũng tự nhiên bắt lấy cánh tay rắn chắc hữu lực của anh để giữ thăng bằng.

“Cẩn thận, chậm một chút.” Anh dịu dàng nói.

Giản Nhất nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nắm lấy cánh tay anh mới đứng vững.

Cảnh tượng này lại khiến Tần Hữu Bân đau mắt, cậu ta xoay người muốn chạy đi.

“Đứng lại!” Giản Nhất quát lớn.

Tần Hữu Bân lập tức dừng bước.

Cô đến trước mặt cậu ta, tức giận hỏi: “Tần Hữu Bân, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Tần Hữu Bân ngỡ ngàng nhìn cô chằm chặp.

Hiện tại Giản Nhất thực sự rất tức giận, giọng nói vì vậy cũng trở nên nghiêm khắc hơn: “Một câu không nói liền chơi trò mất tích, cậu muốn làm gì hả? Muốn làm trung tâm vũ trụ? Chơi có vui không?

Cậu ta không ngờ cô sẽ nổi nóng với mình, không khỏi ngẩn người sửng sốt.

Lạc Nham cũng không nghĩ rằng Giản Nhất sẽ giận đến vậy.

Cơn tức của cô chưa nguôi, đáy mắt như có ngọn lửa: “Tần Hữu Bân, tôi nói cho cậu biết, trong nhà tôi có đứa em gái chưa đến bốn tuổi, lúc tôi nói muốn đến chỗ này tìm cậu con bé vẫn luôn bám lấy chân tôi khóc lóc không cho đi. Nhưng sau khi nghe tôi nói rằng đến tìm ca ca đi lạc, con bé liền hiểu chuyện không khóc nữa, dù không tình nguyện nhưng vì giữ lời hứa mà vẫn nhịn không dám khóc, còn vẫy tay chào tạm biệt với tôi. Con bé bây giờ mới hơn ba tuổi, còn cậu, Tần Hữu Bân, cậu thì sao? Mười tám tuổi, đủ để phân biệt đúng sai, nhưng lại không bằng một đứa nhỏ hơn ba tuổi?”

Giọng của cô không nhỏ, khiến các lữ khách gần đó sôi nổi ghé mắt nhìn sang.

Tần Hữu Bân cúi đầu lặng thinh, không hé miệng nói nửa lời.

Lạc Nham trông thấy vành mắt cô đỏ lên, có lẽ nhớ Cố Tiểu Đồng, anh liền bước lại gần cô một chút.

Giản Nhất vẫn nhìn thẳng vào Tần Hữu Bân nói tiếp: “Cậu không cần phải phóng đại sự bi thương của mình lên như vậy, cậu chẳng qua chỉ là thất tình mà thôi, cũng không phải thiếu ăn thiếu mặc, chịu áp lực tiền bạc, có phải không? Cậu đừng khiến tôi phải khinh thường cậu.”

Tần Hữu Bân ngẩn người, ngẩng phắt đầu lên nhìn cô.

“Giản Nhất.” Lạc Nham nhẹ giọng.

Giản Nhất quay đầu nói với anh: “Lạc Nham, tôi đã giúp anh tìm được em trai anh, chuyện phiền phức sau này cậu ta gây ra, đừng để ông bà Tần đến nhà tôi vừa khóc vừa náo loạn nữa, hy vọng các người cho gia đình tôi một cuộc sống bình yên.”

Lạc Nham không lên tiếng.

Giản Nhất lại nói: “Lạc Nham, tôi về Nam Châu trước, tạm biệt.”

“Giản Nhất.” Anh vội vàng gọi cô lại, nhưng Giản Nhất đã quay người bước đi.

Tần Hữu Bân chuyển tròng mắt nhìn theo bóng dáng Giản Nhất, vừa bực mình vừa hối hận nhưng không biết phải làm gì.

Lạc Nham sốt ruột muốn chết, nhanh chóng bước lên trước, nắm lấy tay cô: “Giản Nhất.”

Giản Nhất ngước mắt lên: “Làm sao?”

Anh nhìn thấy vẻ lo sợ không yên trong đáy mắt trong veo của cô.

“Sao vậy?” Giản Nhất gượng cười hỏi lại.

Anh nhìn thẳng vào cô: “Cùng về nhé.”

“Tôi tự về được.”

“Cùng về không được à?”

“Nhớ em gái nên muốn về luôn.”

“Được, chúng ta sẽ đi ngay, ngồi chuyến tàu gần nhất.” Anh vẫn nắm tay cô không buông, tựa như chỉ cần anh buông tay ra, Giản Nhất sẽ lập tức biến mất.

Cô nhìn anh, anh vẫn nắm tay cô không buông, thành khẩn đối mắt với cô.

Giản nhất đột nhiên nghĩ tới ánh mắt của Cầu Cầu lúc muốn ăn bánh ngọt của Tiểu Đồng, Cố Tiểu Đồng không thể cự tuyệt Cầu Cầu, giống như cô không thể từ chối yêu cầu của Lạc Nham, vô thức gật đầu.

Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười với cô.

Giản Nhất cười trộm, vẻ ngoài Lạc Nham vốn khiến người khác nể sợ, ngay cả Cố Tiểu Đồng cũng có một khoảng thời gian dài không thể ở chung với anh. Nhưng lúc này, trong mắt cô chỉ còn lưu lại biểu tình dịu dàng của anh khi nãy, liệu có phải vì cô đã hai mươi tám tuổi không? Cho nên vô hình chung, Lạc Nham biến thành một tiểu thịt tươi khiến người ta không nỡ làm tổn thương.

“Đi nào.” Lúc này anh mới buông bàn tay cô ra.

Giản Nhất hoàn hồn.

“Đi thôi.” Anh quay đầu gọi Tần Hữu Bân đang đứng ngốc ở phía sau.

Cậu ta cũng không chạy nữa, thành thật đi theo hai người.

Xuống chân chúi, Giản Nhất liền rút điện thoại ra tìm vé.

Lạc Nham cũng gọi điện về báo bình an cho Tần phu nhân, nhận được điện thoại của anh, bà kích động hỏi liên tục: “Thật không? Có đúng không? Tìm được Hữu Bân rồi, thật sự tìm được rồi? Ở đâu, để nó nghe điện thoại đi.”

“Dì chờ một lát.” Lạc Nham đưa điện thoại cho Tần Hữu Bân nói: “Dì tìm.”

Tần Hữu Bân duỗi tay nhận lấy, áp vào tai nhỏ giọng gọi mẹ.

Đầu bên kia truyền đến tiếng khóc của Tần phu nhân.

Lạc Nham cũng không quản, ngược lại quay đầu nhìn Giản Nhất.

Cô vẫn đang tìm vé: “Một tiếng rưỡi sau có chuyến đi Nam Châu, còn ba vé, tôi sẽ đặt luôn.”

“Lo lắng như vậy?”

“Ừm, chỉ có một mình mẹ tôi vừa phải trông Tiểu Đồng, vừa đến bệnh viện chăm sóc ba, rất vất vả.”

Anh gật đầu.

“Số thẻ căn cước của Tần Hữu Bân là bao nhiêu nhỉ?” Cô hỏi.

Lạc Nham nhấp miệng đọc một dãy số.

“Sao anh biết?”

“Hai ngày trước nhìn thấy trong tờ đăng ký.”

Giản Nhất quắc mắt nhìn anh: “Cho nên, cả số thẻ của tôi anh cũng nhớ rõ?”

Anh mỉm cười gật đầu: “Không cẩn thận.”

Giản Nhất phun ra một câu: “Anh thật đáng sợ.”

Khiến anh bật cười.

Tần Hữu Bân cúp máy, đang muốn trả lại điện thoại cho Lạc Nham, vừa lúc trông thấy cảnh tượng này, Giản Nhất cúi đầu lướt điện thoại, Lạc Nham cười nhẹ đứng bên cạnh che chở cho cô không bị người qua đường đụng phải, giúp cô không đi nhầm đường, thi thoảng hai người lại tán gẫu một hai câu. Tuấn nam mỹ nữ, chỉ cần đứng đó cũng khiến người ta ghen tỵ phát cuồng, tim Tần Hữu Bân chợt lạnh, cậu ta bỗng ý thức được, bản thân mình và Giản Nhất thật sự không còn hy vọng nào nữa.

Ý thức được điều này khiến trái tim cậu ta rỗng tuếch. Mất gần một giây sau mới biết rằng không thể làm gì để cứu vãn trái tim của cô quay lại, cho dù bây giờ cậu ta đi tìm cái chết, Giản Nhất cũng không còn là Giản Nhất của ngày trước. Điều này đau đớn đến nỗi, cậu ta khó có thể chấp nhận trong khoảng thời gian ngắn.

“Xong.” Giản Nhất thở nhẹ.

“Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng trở lại thu dọn hành lý.” Lạc Nham đề nghị.

Chờ cô gật đầu, anh quay đầu hỏi Tần Hữu Bân: “Hữu Bân, hành lý cậu ở đâu?”

Tần Hữu Bân hoảng hốt như người tỉnh lại trong mộng: “Em không có hành lý.” Rồi đưa trả điện thoại cho anh.

Lạc Nham nhận lấy: “Vậy đi về thôi.”

Tần Hữu Bân không còn cự tuyệt.

Hai người Giản Nhất và Lạc Nham đi vào khách sạn thu dọn không đến ba mươi phút đã xong, dẫn Tần Hữu Bân ra ga tàu, ăn tạm cơm trưa ở gần đó rồi lên xe lửa trở về.

Tần Hữu Bân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lạc Nham cúi đầu đọc sách.

Giản Nhất cầm điện thoại xem hình Cố Tiểu Đồng, tuy rằng gương mặt Cố Tiểu Đồng chưa nảy nở nhưng vẫn là một cô nhóc xinh đẹp, hơn nữa vì Giản Nhất rất nhớ cô bé, cho nên trong mắt càng cảm thấy Cố Tiểu Đồng xinh đẹp đáng yêu vạn phần.

Tàu đi về phía trước với tốc độ ổn định, thời gian dài nếu vẫn mãi nhìn cảnh vật sẽ mệt mỏi, đọc sách lâu sẽ đau mắt, ảnh chụp có đẹp cũng cần nghỉ ngơi.

Vì thế Tần Hữu Bân không còn nhìn ra cửa sổ, Lạc Nham buông sách xuống, còn Giản Nhất thì dựa vào ghế nghỉ ngơi, đột nhiên ánh mắt ba người vô tình chạm vào nhau, bầu không khí vô cùng ngượng nghịu.

Người đầu tiên cúi đầu là Tần Hữu Bân, cậu ta nằm rạp xuống bàn giả vờ ngủ.

Chỉ còn lại Giản Nhất và Lạc Nham.

Anh hắng giọng hỏi: “Em muốn uống nước không?”

“Không cần đâu.”

“Có mệt không?”

Giản Nhất bật cười: “Ngồi lâu tất nhiên sẽ mệt.”

Lạc Nham cũng cười, sau đó nói: “Nãy giờ em cứ mãi nhìn điện thoại, xem cái gì vậy?”

“Tiểu Đồng.”

“Tiểu Đồng?”

“Ừm, Tiểu Đồng rất đẹp mà, anh muốn xem không?” Khi nhắc đến Tiểu Đồng, cả người cô như được nạp điện.

“Được.”

Giản Nhất liền đưa điện thoại cho anh xem, Lạc Nham nhanh chóng phát hiện ra album ảnh của Giản Nhất đều là hình Cố Tiểu Đồng, ngẩn người hỏi: “Em gái em cũng có lúc cười to như vậy?”

Giản Nhất trợn trắng mắt lườm anh một cái, vờ giận đoạt lấy điện thoại: “Anh nói gì vậy, em gái tôi đáng yêu lắm đấy.”

Lạc Nham bật cười ra tiếng: “Xin lỗi xin lỗi, tại tôi chỉ nhớ nhóc con kia ngày nào cũng một dáng vẻ lãnh đạm, không ngờ cũng có lúc hoạt bát thế này.”

“Đừng có dán nhãn bừa bãi cho em gái tôi, tôi mới cảm thấy anh bị tâm thần phân liệt.”

“Tôi bị tâm thần phân liệt? Chỗ nào?”

“Lúc không cười lạnh như băng, cười lên lại như nước sôi.”

“Nước sôi?” Lạc Nham lại cười rộ lên, trêu ghẹo hỏi: “Thế có bắn đến chỗ em không?”

“Anh thấy sao?”

“Chắc là không có.”

“….”

Hai người anh một câu tôi một câu mà nói, giọng không lớn, tuy rằng không phải nội dung đặc biệt nhưng giữa hai người lại có một cảm giác hài hoà, bất tri bất giác không khí đều tràn ngập hương vị ngọt ngào. Đặc biệt giá trị nhan sắc của hai người rất cao, đã sớm dẫn không ít người nhìn sang đây, hơn nữa có một số người đã cho rằng Giản Nhất và Lạc Nham là một cặp, còn tính đến chuyện đứa con của bọn họ sinh ra khẳng định rất xinh xắn.

Những câu đùa giỡn ngọt ngào hết thảy đều rơi vào lỗ tai Tần Hữu Bân, găm thêm một dao vào trái tim đầy sẹo của cậu ta, ghé mặt vào cánh tay, nước mặt từng hạt lớn nhỏ rơi xuống. Sợ sẽ khóc ra tiếng nên phải dùng tay che miệng, khiến khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, nhưng vẫn không thể ngăn được nước mắt chảy ra, thật sự không thể nhịn.

Đúng lúc Giản Nhất đứng dậy đi vệ sinh, cậu ta liền mạnh mẽ hít mũi.

Lạc Nham nghe được, trông thấy một bả vai run rẩy liền duỗi tay vỗ lên, yên lặng khích lệ.

Rốt cuộc Tần Hữu Bân không nhịn được khóc ra tiếng, bả vai run rẩy càng mạnh.

“Khóc đi, khóc thật sảng khoái, khóc xong thì hãy suy nghĩ trưởng thành lên.” Khi anh nói lời này tựa như Tần Hữu Bân lúc nhỏ, anh lớn duỗi tay xoa đầu em trai, như muốn nói Hữu Bân rất ngoan, em làm vậy là đúng.

Tần Hữu Bân cảm nhận được sự khích lệ và an ủi của anh, cắn chặt răng vào bàn tay, nước mắt làm mờ tầm nhìn, rửa sạch sự bướng bỉnh và hoang tưởng trong lòng, trong đầu nhớ lại những gì đã nói với Giản Nhất.

“Tôi không thích cậu.”

“Tôi không thích cậu.”

Lại nhớ đến những lời nói của Lạc Nham.

“Cạnh tranh công bằng.”

“Như một thằng đàn ông.”

Anh còn nói: “Anh là anh cậu.”

“Cuộc sống có lúc thăng lúc trầm, đừng quá tự hào khi vươn lên, cũng đừng thất vọng khi gục ngã.”

“Nếu có chuyện gì xảy ra, đừng sợ hãi, giải quyết nó luôn hiệu quả hơn là trốn tránh.”

“Anh là anh của cậu, có chuyện gì cứ nói cho anh biết.”

“Anh là anh cậu.”

“Cậu là em trai anh.”

“….”

Khi Giản Nhất quay lại, Tần Hữu Bân đã an ổn ghé vào bàn, trên người đắp áo khoác của Lạc Nham, còn anh ngồi trên ghế đọc sách tài chính kinh tế. Cô đi về chỗ ngồi, chỉ chỉ Tần Hữu Bân, nhỏ giọng hỏi: “Ngủ rồi à?”

Lạc Nham gật đầu: “Ừm, ngủ rồi.”

“À à.” Cô khẽ gật đầu.

Anh ngước mắt lên quan sát cô, lại đè quyển sách lên miệng cười cười.

“Anh cười cái gì?” Mặt cô đặt dấu chấm hỏi.

“Cười em đáng yêu.” Anh thật thà trả lời.

Kiếp trước cô đã sống đến hai mươi tám tuổi, từ trước đến nay chưa một người nào khen cô đáng yêu, trước sự thẳng thắn của Lạc Nham, không nhịn được mà đỏ mặt.

Anh không ngờ một từ “đáng yêu” lại có lực sát thương đến thế, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt trắng nõn ửng hồng của Giản Nhất, trông giống như một trái táo đỏ mọng, xinh đẹp lạ thường, khiến anh ngắm nhìn đến mê muội.

Cô vốn bị từ “đáng yêu” kia làm cho thẹn thùng, vội vàng dời mắt đi, khẽ ho một tiếng nhằm che giấu hoảng loạn, giả vờ thoải mái cầm điện thoại chuẩn bị gửi email. Lại không hề biết rằng, một loạt hành động ngây ngô của cô gái nhỏ đã chọc tim Lạc Nham ngứa ngáy, tê dại, anh còn tưởng rằng giờ khắc này trên xe lửa chỉ có hai người, thế nhưng không phải. Đành phải đè nén nỗi lòng nhộn nhạo, chuyên chú vào trang sách.

Bất tri bất giác đã về tới Nam Châu, Lạc Nham đánh thức Tần Hữu Bân dậy, hai mắt cậu ta sưng đỏ, liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó cúi đầu.

Giản Nhất cảm thấy ánh mắt của Tần Hữu Bân đã có chút thay đổi, liền thở phào nhẹ nhõm.

Ra khỏi nhà ga, cô không đi cùng hai người nữa mà bắt taxi về thẳng nhà, lần này Lạc Nham cũng không ngăn cản cô, chỉ dặn về tới nhà nhắn tin cho anh. Giản Nhất vừa ngồi vào xe đã bắt đầu nhớ nhà, bước xuống taxi vội vàng chạy nhanh vào cửa Cố gia, đứng ở trước cổng đã nhìn thấy Cố Tiểu Đồng trong sân.

Cô nhóc đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước sân, cầm cơm nắm nhai nhai, khóe miệng dính hạt cơm cũng không biết, dưới chân là tiểu bạch cẩu đang nằm. Một người một chó ngồi một chỗ thôi cũng rất đáng yêu.

“Tiểu Đồng.” Giản Nhất vui vẻ gọi lớn.

Cố Tiểu Đồng lập tức ngẩng đầu, vừa nhìn thấy là Giản Nhất, đôi mắt liền phát sáng: “Chị!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.