iản Nhất ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Lạc Nham ghé lại gần, nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô thầm cảm thấy đáng yêu, giọng nói càng trở nên dịu dàng: “Chúng ta sống cùng nhau, được không?”
Giản Nhất vội quay mặt sang một bên.
Lạc Nham nhìn một bên sườn mặt của cô, trắng nõn mịn màng, nhịn không được hôn lên má cô một cái.
“Anh! Chú ý hoàn cảnh!” Giản Nhất hạ giọng khiển trách.
“Được, chỉ lần này thôi.” Nói xong lại hôn lên má cô thêm cái nữa. “Được rồi.”
Giản Nhất: “…”
Sau khi xuống máy bay, Lạc Nham liền kéo Giản Nhất vào một góc hôn đến điên đảo trời đất, giải tỏa nỗi tương tư mấy ngày nay, sau đó mới đi ra bãi đậu xe, tới đón bọn họ là trợ lý của Lạc Nham.
Trợ lý nhìn thấy lập tức cung kính chào: “Lạc tổng.”
Lạc Nham gật đầu, gương mặt vô cảm: “Vất vả cho cậu.”
“Không sao ạ.” Trợ lý vội đáp, ánh mắt lại đảo qua phía Giản Nhất, tức khắc bị kinh diễm. Lạc Nham nhất thời nhăn mày, trợ lý thấy vậy nhanh chóng cúi đầu, giúp anh mở cửa: “Lạc tổng, Lạc phu nhân, mời.”
Lạc phu nhân…
Tâm tình Lạc tổng dường như rất tốt.
Giản Nhất xấu hổ muốn chết.
Lạc Nham vui sướng nắm tay Giản Nhất lên xe, cô nhỏ giọng nói: “Lạc tổng, hình như anh rất lợi hại.”
“Anh còn giỏi rất nhiều việc.”
“Phải không?” Cô cười hỏi.
Anh dịu dàng nhìn cô khẳng định: “Đương nhiên.”
Xuyên qua kính chiếu hậu, trợ lý liếc Lạc Nham một cái, miệng mở to kinh ngạc. Lạc Nham thế mà thật sự đã yêu đương, hơn nữa còn dịu dàng với bạn gái như vậy, nhưng nghĩ lại thì nếu hắn có bạn gái xinh đẹp như vậy, hắn cũng sẽ dịu dàng nâng trong tay.
Lạc Nham thực sự có phúc khí.
“Tập trung lái xe.” Đột nhiên Lạc Nham nói một câu.
Trợ lý sợ hãi đổ mồ hôi, không dám nhìn trộm Lạc Nham và Giản Nhất lần nào nữa.
Một lúc sau, xe dừng trước phố đại học, Giản nhất bước xuống xe, Lạc Nham ngồi trong xe dặn cô: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt.”
“Vâng, anh cũng đừng làm việc muộn quá.”
“Ừm.”
Giản Nhất đóng cửa xe lại, Lạc Nham ngồi trong xe lên tiếng, chiếc xe khởi động lao vào dòng xe cộ.
Giản Nhất đảo mắt nhìn những kiến trúc quen thuộc trong phố đại học, các cửa hàng và những bộ đồng phục quen thuộc, cảm giác rời đi lại trở về khiến bước chân cô đặc biệt nhẹ nhàng. Nhanh chóng đi vào tiệm bánh, chào hỏi Uông Phán Phán và Vương Miễn trước, sau đó chạy đến tiệm bánh hai tầng, gặp ba Cố một thân tây trang giày da đang đứng trước quầy.
“Ba.” Giản Nhất lên tiếng gọi.
Nét mặt nghiêm túc của ba Cố khi nhìn thấy Giản Nhất liền biến thành kinh hi: “Giản Nhất, không phải con nói ngày mai mới về à?”
“Con về sớm ạ.”
“Ăn cơm chưa? Có mệt không? Mau lên lầu nghỉ ngơi một chút đi.”
Giản Nhất cười tươi: “Không cần đâu ạ, mẹ và em đâu ba?”
“Đi thẩm mỹ viện làm đẹp với dì Chúc của con rồi.”
“Làm ở đâu ạ?”
“Tiệm spa trong trung tâm thương mại, còn nói chủ tiệm ở đó tay nghề hạng nhất nên họ đến, mẹ con thường ngày rất bận cho nên một nay nghỉ ngơi nửa ngày.”
“Vâng, ba làm việc nhé, con đi tìm bọn họ.”
“Đi đi, chậm một chút, chú ý an toàn.” Ba Cố dặn dò.
“Dạ, con biết rồi.”
Giản Nhất nhanh chóng đi đến thẩm mỹ viện trong trung tâm thương mại, trông thấy Cố Tiểu Đồng đang nằm trên giường của một phòng làm đẹp.
Cố Tiểu Đồng ngoan ngoãn nằm trên giường, trên mặt đắp một chiếc mặt nạ giấy. Mẹ Giản và mẹ Chúc sợ cô bé chạy loạn, nên gọi nhân viên đắp cho cô bé một chiếc mặt nạ để giữ chân.
“Tiểu Đồng.” Giản Nhất ngồi xuống mép giường gọi.
Đôi mắt cô bé đảo một vòng nhưng không thấy gì, mẹ đã dặn không thể nói chuyện hay cử động khi đang đắp mặt nạ, nếu không sẽ có nếp nhăn.
Giản Nhất tháo chiếc mặt nạ xuống, cô bé lập tức ngồi dậy bổ nhào lên người cô, ngọt ngào gọi: “Chị, chị ơi.”
“Lúc nãy em làm gì vậy?” Giản Nhất cười hỏi.
“Em làm đẹp ạ.
“Em còn biết cả làm đẹp cơ à.”
“Dạ, phải xinh đẹp như chị cơ.”
“Để chị nhìn xem nào.” Giản Nhất ôm mặt cô bé nâng lên: “Em gái của ai mà xinh đẹp thế này?”
Cố Tiểu Đồng cười hì hì nói: “Chị ơi, em muốn bôi thứ thơm thơm.”
Mẹ Giản đang rửa mặt, tiếp lời cô bé: “Giản Nhất, mẹ có mang kem dưỡng da cho trẻ em đó, con lấy trong túi xách thoa lên cho em, đừng để mặt con bé bị lạnh.”
“Được ạ.”
Giản Nhất bế Cố Tiểu Đồng ra khỏi phòng.
Ra khỏi thẩm mỹ viện, Cố Tiểu Đồng gắt gao ôm cổ Giản Nhất.
Mẹ Chúc đi bên cạnh hỏi: “Lạc Nham cũng về rồi đúng không?”
Giản Nhất cười đáp: “Về rồi ạ.”
“Lạc Nham cũng đi Hàn Quốc hả?” Mẹ Giản thắc mắc.
Giản Nhất lập tức bị xấu hổ, cô cảm thấy vừa rồi mẹ Chúc muốn đào hố cô, không phải Lạc Nham nói bà là ngốc bạch ngọt sao? Rõ ràng một bụng đen tối.
Giản Nhất vội đáp: “Sáng nay anh ấy mới đến, chiều về cùng con.”
Mẹ Chúc không nói gì, duỗi tay sờ mặt Cố Tiểu Đồng, hỏi bé có đói bụng không.
Mẹ Giản gật đầu hỏi: “Mặc vậy có lạnh không con?”
Giản nhất thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Không lạnh ạ.”
“Đói không?”
“Có một chút.”
Mẹ Giản cười: “Vậy chúng ta về thẳng nhà luôn, mẹ sẽ nấu một bàn đồ ăn ngon cho con.”
“Được ạ.” Giản Nhất cười đồng ý, cô rất thích đồ ăn bà làm.
Mẹ Giản quay đầu hỏi: “Mỹ Hạ, đến nhà tôi ăn cơm nhé.”
Mẹ Chúc cười từ chối: “Không được rồi, hôm nay con trai tôi về mà.”
“Cũng đúng.”
Mẹ Chúc âu yếm xoa đầu dưa hấu của Cố tiểu Đồng: “Con gái của mẹ, con vẫn luôn dẫn cầu cầu đến chỗ mẹ, lần này chị con về, con dẫn chị con đến luôn nha.”
“Dạ.” Cố Tiểu Đồng gật đầu.
“Còn phải chúc Tết cho mẹ và ba nuôi con nữa, biết không?”
“Dạ biết.” Cố Tiểu Đồng gật đầu thật mạnh.
Lúc này mẹ Chúc mới cười thật tươi, tạm biệt ba người rời đi. Giản Nhất cùng mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng ngồi taxi chuẩn bị về nhà một bữa cơm phong phú, thậm chí còn lên kế hoạch cho các món tối nay. Nhưng khi về đến nơi đã thấy một bàn đầy sẵn thức ăn, ba Cố đeo tạp dề bê thức ăn ra ngoài.
“Ba ba!” Cố Tiểu Đồng chạy lên trước.
“Ơi, con gái về rồi đấy à.”
“Dạ.”
Ba Cố hướng mẹ Giản và Giản Nhất cười nói: “Về đúng lúc, lại ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Mẹ Giản quay đầu về phía Giản Nhất, hai người nhìn nhau cười vui vẻ, mẹ Giản lập tức như trút được gánh nặng. Bà vốn tưởng hai người họ vẫn còn chưa xóa bỏ được mâu thuẫn mà sống chung, không ngờ, trên bàn ăn cô lại chủ động gặp thức ăn cho ba Cố, cảm ơn ông đã chăm sóc bà tốt như vậy.
Ba Cố ngượng ngùng mười mấy phút.
Sau bữa ăn, ba Cố và mẹ Giản ở lại phòng bếp dọn dẹp, Giản Nhất cùng Cố Tiểu Đồng ngồi trước TV xem kênh thiếu nhi. Khi bài hát mở đầu của phim hoạt hình vang lên, Cố Tiểu Đồng lập tức đứng dậy khỏi thảm, cơ thể nhún nhảy theo nhịp, trong miệng ngâm nga hát theo cho đến khi bài hát kết thúc mới tiếp tục ngồi vào lòng Giản Nhất, nghiêm túc xem nội dung phim.
Giản Nhất bị cách tiêu khiển của cô bé chọc cười, ghé đến hôn một cái lên má. Mẹ Giản xoa tay đi từ phòng bếp ra nói: “Giản Nhất, ngày mai con dẫn em sang nhà Lạc Nham ăn bữa cơm đi.”
“Để làm gì ạ?” Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng trong lòng hỏi.
“Con không biết cả nhà Lạc Nham ai cũng thương Tiểu Đồng sao, đôi khi trong tiệm rất bận ba con không thể dứt ra đi đón Tiểu Đồng tan học, đều là ba hoặc mẹ Lạc Nham thay nhau đi đón. Ba của Lạc Nham cũng thích đồ ngọt, còn cố ý giới thiệu vài công ty đối tác cho ba con nữa, bằng không việc kinh doanh trong tiệm chúng ta làm sao phát triển được như bây giờ. Không phải sắp đến Tết rồi sao? Trong tiệm bận lắm, con mua ít lễ vật đại diện nhà mình, dẫn Tiểu Đồng đến cảm ơn bọn họ nửa năm này đã giúp chúng ta chăm sóc Tiểu Đồng, đến Tết cả nhà chúng ta lại đi một chuyến nữa.” Mẹ Giản giải thích tường tận.
Giản Nhất nghe xong, gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau, mẹ Giản lấy một giỏ quà tặng đặt lên xe đạp điện của Giản Nhất, cho Cố Tiểu Đồng đứng phía trước sau đó từ trung tâm phố đại học chạy đến hướng tiểu khu Nam Hồ. Trong đó có biệt thự của Lạc Lỗi và Chúc Mỹ Hạ, môi trường xung quanh khá yên tĩnh, kiến trúc hiện đại. Nhà của Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu cũng ở gần đó, mỗi khi ông bà Lạc ở nhà Lạc Nham sẽ ở lại tiểu khu Nam Hồ, nếu ông bà Lạc ra ngoài, anh sẽ quay lại ngôi nhà ở tiểu khu Quân Lan.
Trước đó Giản Thất đã từng đến giao thức ăn ở tiểu khu Nam Hồ nên biết rõ đường đi, ngồi lên xe liền chạy một mạch.
Mẹ Giản dặn theo ở phía sau: “Giản Nhất, con chạy chậm thôi.”
“Dạ, con biết rồi.”
Tiễn Giản Nhất xong, ba mẹ hai người cũng nhanh chóng đi làm, nhân tiện còn chưa đến Tết phải kiếm thêm ít tiền.
Chỉ một lúc sau, hai chị em Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng đã đến trước cửa nhà Lạc Nham, cô thả Cố Tiểu Đồng xuống, sau đó đưa tay xoa mũi vì lạnh mà đỏ lên, Cố Tiểu Đồng thấy vậy vội vàng tháo bao tay ra nói: “Chị ơi, để em che cho.”
Giản Nhất ghé mũi vào tay nhỏ của bé, cười nói: “Oa, tay của Tiểu Đồng thật ấm, không còn lạnh nữa.”
Cố Tiểu Đồng cười rộ lên khanh khách.
Giản Nhất duỗi tay ấn chuông, mở cửa là một người phụ nữ đẫy đà, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề.
“Thím Khâu.” Cố Tiểu Đồng hô lên.
“Ai nha, là Tiểu Đồng tới à, mau đi vào mau đi vào.” Thím Khâu nhanh chóng mở cửa sắt ra, trông thấy Giản Nhất thì tán thưởng trong lòng một hồi, xinh đẹp quá, sau đó hỏi Tiểu Đồng: “Tiểu Đồng, đây lại chị gái con hả?”
“Vâng ạ.”
“Chị con xinh đẹp quá.”
“Dạ, chị con siêu đẹp.”
Giản Nhất duỗi tay xoa đầu bé, cười nói: “Cảm ơn thím Khâu đã khen ạ.”
“Khách khí khách khí, ông bà chủ đều đang ở nhà đấy.” Thím Khâu tươi cười dẫn hai người vào đại sảnh.
Giản Nhất đại khái đoán được, thím Khâu là bảo mẫy mẹ Chúc mời về.
“Tiểu Đồng, cẩn thận bậc thang nha.” Thím Khâu dịu dàng nhắc nhở.
Cố Tiểu Đồng nắm tay Giản Nhất đáp: “Vâng ạ.”
Thím Khâu đẩy cửa phỏng khách ra, Giản Nhất xách quà tặng nắm tay Cố Tiểu Đồng đi vào, trông thấy trong phòng khách không chỉ có Lạc Nham mà còn có Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu đang ở đó.
Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu trông thấy Giản Nhất đều ngẩn người, Giản Nhất cũng sửng sốt.
Cố Tiểu Đồng cảm nhận được không khí kỳ lạ, đảo đôi mắt tròn xoe một vòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Giản Nhất, gọi nhỏ: “Chị ơi.”