Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 101: Chương 101: Ngoại truyện 8




“Miệng cháu toàn là sữa.” Cố Tiểu Đồng đưa tay lau má và lau miệng cho Thước Thước.

Thước Thước cười khúc khích.

“Đừng nhúc nhích.”

“Dạ.”

“Xong rồi, lại đây đeo giày nào.”

“Không đeo.”

“Không đeo thì cháu muốn làm gì?”

Cố Tiểu Đồng vừa hỏi xong thì Thước Thước đã bò dậy, vừa bò vừa chơi, cô bé không quản nữa mà cúi đầu thu dọn đồ chơi và sách truyện cổ tích của cậu nhóc, sau đó ngồi trên thảm đọc sách.

“Tiểu Đồng.” Giản Nhất gọi từ phòng bên cạnh.

“Chị ơi, em đang trông Thước Thước.” Cố Tiểu Đồng đáp.

“Ừ, em vất vả rồi, chị còn mấy bài thi chưa chấm xong, em trông Thước Thước một lát nhé.”

“Cảm ơn bé con.”

“Không có gì ạ.”

Giản Nhất ngừng nói chuyện, Cố Tiểu Đồng buông sách xuống trông chừng Thước Thước bò quanh phòng. Đôi mắt đen láy của cô bé đảo một vòng quanh phòng thấy không có gì nguy hiểm mới không quản cậu nhóc nữa. Nhớ tới chuyện mình đã học được của bạn học đan sợi tơ hồng, bây giờ đã được một nửa, cái này làm xong sẽ cho Thước Thước mang, nên lập tức lấy trong cặp sách ra tiếp tục đan móc.

Thước Thước vốn đang bò quanh, nghe thấy tiếng dì lục cặp sách, lập tức bò tới đưa tay túm lấy cặp của Cố Tiểu Đồng.

“Đừng kéo.” Cố Tiểu Đồng nói.

“Kéo.” Thước Thước giật mạnh.

“Đừng giật mạnh!” Cố Tiểu Đồng lấy lại cặp sách đặt lên đầu tủ, ngoài tầm với của Thước Thước.

“Dì, lấy.”

“Không cho.”

“Lấy.” Thước Thước đã rất nặng, bò lên người Cố Tiểu Đồng muốn nắm lấy sợi len của cô bé.

Cố Tiểu Đồng bị cả người đầy sữa và thịt mum múp của Thước Thước bò lên, phải quỳ rạp xuống đất cười khanh khách không ngừng.

“Dì, dì, lấy, lấy.” Thân hình béo múp của Thước Thước áp hết vào người Cố Tiểu Đồng, tay nhỏ với lên tay áo cô bé.

“Cho con, cho con, người trèo lên người dì nữa được không?”

“Được.”

Giản Nhất chấm xong bài thi cuối cùng, duỗi người, không nghe thấy động tĩnh phòng bên cạnh, cô nghi hoặc đứng dậy đi sang, trước cửa phòng đã trông thấy một lớn một nhỏ ngồi quay lưng lại với cô.

“Duỗi tay ra nào.” Cố Tiểu Đồng nói.

“Đây ạ.” Thước Thước vươn cánh tay đầy thịt sang.

“Dì buộc sợi tơ hồng cho con, không được cử động.

“Dạ.”

“Thước Thước thật ngoan.” Cố Tiểu Đồng hôn lên mặt cậu nhóc một cái, tiếp tục buộc dây.

“Hi hi.”

Giản Nhất đứng dựa vào cửa theo dõi, cô không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ vì cô yêu thương Cố Tiểu Đồng, cô bé không những phản hồi cho cô mà còn dành tình cảm cho con trai cô, Thước Thước.

Khiến người ta vừa vui sướng vừa cảm động!

Giản Nhất mỉm cười đến gần hai đứa nhỏ.

“Em gái, làm gì vậy?”

“Em đan sợi tơ hồng cho Thước Thước.”

“Em gái tôi giỏi quá!” Giản Nhất hôn lên mặt cô bé.

Đôi mắt đen bóng của cô bé tỏa sáng lấp lánh, cười hì hì với Giản Nhất, hết sức sáng ngời.

Giản Nhất duỗi tay xoa đầu bé.

Thước Thước tròn mắt hết nhìn Cố Tiểu Đồng lại nhìn sang Giản Nhất, đảo đi đảo lại mấy chục bận, sau đó nâng mặt nhỏ lại gần Giản Nhất gọi: “Ma ma.”

“Sao vậy?”

Thước Thước lại nâng mặt đến trước mặt Giản Nhất.”

“Thước Thước muốn chị hôn đó.” Cố tiểu Đồng giải thích hộ.

Giản Nhất hỏi: “Con trai, có đúng không?”

“Dạ.” Thước Thước gật đầu.

Giản Nhất vui vẻ bế Thước Thước, hung hăng hôn lên mặt nhỏ của nhóc khiến cậu bé cười khanh khách không ngừng, tiếng cười trong sáng đặc mùi sữa non, ngay cả mẹ Chúc và Lạc Nham đi làm về cũng nghe thấy.

Khóe miệng Lạc Nham bất giác cong lên.

Mẹ Chúc liếc sang con trai, cười nói: “Thước Thước lại cười rồi.”

“Ừm.” Trong mắt Lạc Nham đều là vui sướng: “Tiểu tử này chỉ cần trêu chọc liền cười.”

“Chắc nhờ gen của con dâu.”

“Tất nhiên rồi.” Lạc Nham vẫn luôn nội liễm, lúc này cũng không nhịn được kiêu ngạo.

Mẹ Chúc từng cho rằng con trai bà quá mức lạnh lùng, nhưng hiện tại xem ra không phải không hoạt bát, mà có lẽ vì chưa gặp đúng người.

“A, xem này, bà nội và ba về rồi.” Giản Nhất ôm Thước Thước ra khỏi phòng, trông thấy mẹ Chúc và Lạc Nham đã về.

“Ba ba, bà nội!” Thước Thước reo lên.

“Ơi, Thước Thước~ lại đây bà nội bế nào.”

“Bế.”

Mẹ Chúc tiếp được Thước Thước, cậu bé lập tức chỉ tay vào phòng nói: “Dì đang ở trong kia.”

“Dì cũng tới sao?”

“Dạ dạ.” Thước Thước gật đầu.

“Đi nào, chúng ta đi tìm dì.”

“Dạ.” Thước Thước sợ mẹ Chúc không biết đường, vẫn luôn chỉ vị trí của Cố Tiểu Đồng, mẹ Chúc cũng đi theo bế nhóc vào phòng.

Lạc Nham bước đến nắm lấy tay Giản Nhất: “Hôm nay có mệt không?”

“Không mệt.”

“Em làm việc xong chưa?”

“Xong rồi, may có Tiểu Đồng giúp em canh Thước Thước cả buổi mới có thể chấm thi xong.”

“Cô giáo Giản thật chuyên nghiệp.”

“Cảm ơn đã khen.”

Lạc Nham thâm tình nhìn cô, nhịn không được hôn lên má Giản Nhất một cái.

“Khụ!” Tiếng ho khan của ba Lạc từ phía sau, hai người lập tức đứng thẳng lên.

“Ba, mẹ mang Thước Thước vào phòng em bé tìm Tiểu Đồng rồi.” Lạc Nham chỉ dẫn.

“Được, ba đi xem.” Ba Lạc lập tức bước vào phòng.

Ba Lạc đi rồi, Lạc Nham lại hôn Giản Nhất một cái.

Giản Nhất: “…”

Kết hôn rồi sự gắn bó của Giản Nhất và Lạc Nham không hề giảm nhiệt mà còn tăng lên từng ngày. Giản Nhất được nghỉ hè, lạc Nham liền nghỉ phép một tháng đưa cô đi du lịch, tất nhiên không mang theo Thước Thước.

Cậu nhóc được Cố Tiểu Đồng đưa về Cố gia.

“Dì ơi, ma ma của con đâu?” Thước Thước đuổi theo Cố Tiểu Đồng hỏi, hiện giờ cậu nhóc đã đi được, trở thành một tiểu soái ca khỏe mạnh rắn chắc, mặc dù đi chưa vững nhưng cũng đủ để đuổi theo Cố Tiểu Đồng.

“Ma ma đi du lịch rồi.”

“Ba ba con đâu?”

“Cũng đi du lịch.”

“Đi du lịch chỗ nào ạ?”

Cố Tiểu Đồng đã thu dọn gấu bông trên giường, ngồi lên nói: “Đi ngủ thôi.”

“Không ngủ đâu.”

“Con không ngủ thì dì ngủ.”

Cố Tiểu Đồng nói xong thì chui vào chăn, quay đầu nhìn Thước Thước, cậu nhóc tức giận ngoảnh mặt đi.

“Thế dì ngủ nhé, lát nữa con sang ngủ với bà ngoại.”

“Không cần.”

“Vậy thì ngủ cùng dì.”

“Không cần.”

“Con muốn gì nào?”

“Ba ba của con đâu?”

“Đi du lịch rồi.”

“Con đi tìm ba ba.”

“Con thật vô lại, đã nói có thể để ba mẹ đi du lịch, bây giờ lại muốn đi tìm, muốn tìm thì tự đi mà tìm, dì muốn ngủ.” Sau đó, Cố Tiểu Đồng khoan thai chui vào chăn, bịt kín đầu, phòng nhỏ màu hồng phấn lập tức yên tĩnh.

“Dì.” Thước Thước gọi.

Cố Tiểu Đồng trốn trong chăn, cố tình không lên tiếng.

“Dì ơi.”

Cô bé lén vén chăn lên một chút quan sát Thước Thước. Cậu nhóc chớp mắt hai cái, nhìn thấy dì của nhóc vẫn bất động trên giường, cửa đã đóng kín, cửa sổ bên ngoài tối đen rất đáng sợ.

“Dì ơi.” Thước thước lại gọi.

“Dì, dì.” Thước Thước vừa gọi vừa lại gần mép giường, đưa tay đẩy Cố Tiểu Đồng: “Dì, dì.”

Cố Tiểu Đồng bịt kín từ đầu đến chân, kiên quyết không để ý tới Thước Thước.

“Dì! Con muốn ngủ!” Thước Thước lớn tiếng gọi.

Cố Tiểu Đồng lập tức xốc chăn lên: “Lại đây.”

Mẹ Giản tắm xong đi ra không nhìn thấy Thước thước đâu, hỏi ba Cố: “Thước Thước đâu?”

“Đi theo Tiểu Đồng về phòng rồi.”

“Nó không ngủ cùng em à?”

“Chắc là vậy.”

“Thế sao được, lỡ đến khuya Tiểu Đồng để thằng bé bị lạnh thì sao?” Mẹ Giản không yên tâm: “Em sang bế Thước Thước lại đây.”

Mẹ Giản đi vào phòng ngủ phụ, trông thấy hai đứa nhỏ đã nằm trong chăn mặt đối mặt với nhau, nhìn qua còn có vài phần giống nhau.

“Mấy ngày nữa ba mẹ sẽ về, con không được làm loạn.” Cố Tiểu Đồng dạy.

“Không loạn.”

“Đúng vậy, Thước Thước giỏi lắm.” Cố Tiểu Đồng dựng ngón cái cho cậu nhóc.

Thước Thước cũng học theo đưa nắm tay ra.

“Không đúng, phải dựng ngón cái lên mới có ý khen ngợi.” Cố Tiểu Đồng nắm tay chỉ dẫn cho Thước Thước làm đúng.

Thước thước dựng ngón cái lên nói: “Dì giỏi quá.”

“Thước Thước.” Mẹ Giản đẩy cửa phòng, dịu dàng gọi một tiếng.

“Bà ngoại.”

Mẹ Giản bật cười: “Sang ngủ với bà ngoại nhé?”

Thước Thước bỗng ôm cổ Cố Tiểu Đồng: “Không muốn.”

Mẹ Giản: “…”

Mặc cho mẹ Giản dỗ thế nào Thước thước cũng ôm Cố Tiểu Đồng không buông, nói muốn ngủ cùng dì. Mẹ Giản bất đắc dĩ đành mặc thêm một cái yếm cho cậu bé, dặn Tiểu Đồng không để nhóc bị lạnh.

Cố Tiểu Đồng gật đầu đồng ý.

Cả một đêm ba Cố và mẹ Giản đi vệ sinh nhiều lần ghé sang phòng ngủ phụ nhìn hai đứa nhỏ, Thước Thước và Cố Tiểu Đồng ngủ rất ngoan, một mạch đến sáng.

Ngày hôm sau, ba Cố dẫn hai đứa đến công viên giải trí chơi, toàn bộ hành trình Cố Tiểu Đồng đều nắm tay Thước Thước dẫn đi chơi các trò chạm xe, vòng quay ngựa gỗ, trượt thang, chèo thuyền, dỗ Thước Thước cười không ngừng.

“Dì ơi, chơi cái kia, chơi cái kia.” Thước Thước kéo tay Cố Tiểu Đồng ngón tay chỉ lên tàu siêu tốc.

“Cái đó không được, đợi lớn lên mới chơi. Con đói không, ông ngoại đang đợi, chúng ta về ăn cơm nhé?”

Thước Thước nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.

Cố Tiểu Đồng vì Thước Thước nghe lời, cúi xuống hôn lên mặt nhóc một cái: “Đi thôi.”

“Đi thôi!”

“Cố Tiểu Đồng!”

Nghe thấy tiếng gọi, hai đứa nhỏ quay đầu lại.

“Cố Tiểu Đồng.” Một cậu bé ăn mặc sạch sẽ thời thượng, lớn lên khá đẹp trai thấy Cố Tiểu Đồng liền vui vẻ chạy tới.

“Thôi Dương.” Cố Tiểu Đồng hỏi: “Cậu cũng tới chơi à?”

“Ừ, tớ đi cùng ba.” Thôi Dương vì thấy Cố Tiểu Đồng mà vui sướng, sự kích động trong mắt không giấu được: “Cậu đến bằng gì?”

“Tớ đi với ba.”

Thôi Dương nhìn bàn tay nhỏ trong tay Cố Tiểu Đồng thì hỏi: “Ai đây?”

“Tớ là dì của nó.”

“Đáng yêu quá.” Thôi Dương muốn sờ đầu Thước Thước, Thước Thước lập tức chui vào ngực Cố Tiểu Đồng, không cho Thôi Dương sờ.

Thôi Dương vò đầu cười.

“Tiểu Đồng!” Ba Cố cách đó không xa gọi lại.

Cố Tiểu Đồng đáp một tiếng, nói với Thôi Dương: “Ba tớ gọi rồi, đi đây, tạm biệt.”

“Đi nhanh vậy!”

“Ừ.”

“Cậu chỉ chơi một lần thôi à?” Thôi Dương vội vàng hỏi.

“Ừ.”

“Chơi chèo thuyền chưa?’

“Chơi rồi.”

“Chạm xe thì sao?”

“Cũng chơi rồi.”

Thôi Dương không biết làm sao để giữ Cố Tiểu Đồng ở lại cùng chơi.

“Dì, đi thôi.” Thước Thước kéo Cố Tiểu Đồng đi.

Cố Tiểu Đồng vẫy tay tạm biệt với Thôi Dương.

“Tạm biệt.” Thôi Dương lưu luyến vẫy tay, nhìn Cố Tiểu Đồng nắm tay Thước Thước đi, cậu vẫn còn đứng tại chỗ.

“Thôi Dương, chúng ta về thôi.” Một người đàn ông đi tới.

Không còn nhìn thấy thân ảnh của Cố Tiểu Đồng nữa, Thôi Dương ảm đạm cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.